TruyenFull.Me

Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )

Chương 43: Trận chiến vì tình yêu

LanVy0501

Izumin quay phắt lại, ánh mắt rực lửa:

- Không đời nào! Ta thà chết chứ không lùi bước! Menfuisu đến đây để đòi lại Carol, người mà ta yêu thương nhất. Làm sao ta có thể quay đầu chạy trốn trước hắn? Dù có phải một mất một còn, ta nhất định sẽ chiến đấu đến cùng!

Hoàng tử Izumin kiên quyết không chịu rời đi, bất chấp sự khuyên nhủ từ mọi người. Tuy nhiên, hắn vẫn đến gặp phụ vương để thuyết phục quốc vương hắn nhanh chóng rời khỏi thành, bởi tình thế đã trở nên quá nguy hiểm.

- Phụ vương, quân Hitaito ta hiện nay binh lực không đủ để đối mặt với hai cường quốc mạnh mẽ như vậy. Xin người và mẫu hậu lập tức rời khỏi đây, trước khi thành bị quân địch công phá hoàn toàn.

Quốc vương nhìn con trai, giọng trầm ngâm:

- Nếu ta rời đi, còn con thì sao?

Izumin nghiêm nghị trả lời:

- Phụ vương yên tâm, nhi thần sẽ chiến đấu với chúng hết mình. Người không tin vào mưu lược của nhi thần sao? Nhi thần sẽ cầm cự, chờ đến khi viện binh của Hitaito tới.

Quốc vương thở dài, ánh mắt thoáng vẻ bất an nhưng cuối cùng cũng gật đầu:

- Được, ta và mẫu hậu con sẽ rời đi. Con trai, con nhớ bảo trọng. Troia này không giữ được thì thôi, ta sẽ không trách con. Nhưng con nhất định phải bình an, vì con là người kế vị duy nhất của ta. Nếu tình hình căng thẳng quá, hãy dùng Carol để uy hiếp quân Ai Cập. Điều đó có thể giúp con giữ được mạng sống.

Izumin nghe vậy, ánh mắt tràn đầy sự cương quyết và đau đớn. Chàng gằn giọng:

- Không đời nào nhi thần lại đem hoàng tử phi của mình ra uy hiếp một lần nữa. Một lần đã là quá đủ! Nhi thần không muốn nàng coi thường hay ghét bỏ nhi thần thêm nữa. Những gì nhi thần đã cố gắng gây dựng trong lòng nàng... nhi thần không thể để nó sụp đổ chỉ vì bảo vệ mạng sống của mình!

Izumin hít sâu, ánh mắt rực lửa, giọng nói dứt khoát:

- Nhi thần không hèn nhát đến mức đem người mình yêu ra làm cái giá trao đổi. Carol là vợ nhi thần, là người nhi thần yêu nhất. Dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì, nhi thần cũng sẽ bảo vệ nàng đến cùng. Không ai được phép làm tổn thương nàng, kể cả chính nhi thần!

Quốc vương nhìn con trai, giọng pha lẫn sự thất vọng:

- Izumin, con đã trở nên quá mềm yếu. Trước đây con không như vậy. Ở thời điểm này, con không thể chỉ nghĩ đến những cảm xúc yêu đương vô nghĩa đó. Phụ nữ chỉ là quân cờ để đạt được mục đích. Là hoàng tử và là người kế vị duy nhất của ta, con cần phải lạnh lùng và lý trí. Nếu con tiếp tục để tình cảm chi phối, Hitaito sẽ không thể lớn mạnh hay bành trướng được.

Izumin lặng người trước những lời của phụ vương, nhưng cuối cùng hắn chỉ cúi đầu, rồi quay đi:

- Dù phụ vương nói gì, nhi thần vẫn giữ nguyên ý định của mình. Nhi thần sẽ không làm tổn thương Carol thêm nữa. Nhi thần đã hứa với nàng rằng mình sẽ là một minh quân, và một hoàng tử không bao giờ được thất hứa.

Izumin quay bước, ánh mắt hướng về phía cổng thành:

- Con đi đây. Phía bắc sẽ không trụ được lâu đâu. Xin phụ vương và mẫu hậu lập tức rời đi. Con phải đến phía tây để đối mặt với Menfuisu.

Ruka nhận lệnh từ hoàng tử Izumin, được giao nhiệm vụ bảo vệ Carol để phòng ngừa quốc vương hoặc Menfuisu đưa nàng đi mất. Trong phòng riêng, hoàng tử ra lệnh nghiêm khắc:

- Ruka, ta giao cho ngươi nhiệm vụ tới bảo vệ Carol bằng bất cứ giá nào. Ta lo rằng cha ta sẽ làm hại nàng, hoặc Menfuisu sẽ cử người tới cướp nàng đi.

Ruka cúi đầu đáp:

- Vâng, hoàng tử. Thần sẽ cố hết mình để bảo vệ an toàn cho hoàng tử phi.

Izumin gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhưng pha chút bất an:

- Tốt. Thực hiện nhiệm vụ cho tốt, không được rời nàng dù chỉ nửa bước. Quan trọng nhất, không được để nàng ra ngoài. Ta không muốn nàng chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Nếu tình hình trở nên không thể cứu vãn, hãy đưa nàng đi thật xa và để nàng tự quyết định cuộc đời mình.

Ruka thoáng ngạc nhiên trước lời nói của hoàng tử, hắn hỏi với vẻ lo lắng:

- Hoàng tử, ngài sao lại bi quan như vậy? Ngài nhất định sẽ bình an. Ngài và hoàng tử phi còn cả một tương lai dài hạnh phúc bên nhau mà!

Izumin thở dài, đôi mắt trĩu nặng:

- Ta cũng mong như vậy. Nhưng với tình thế này, ta không dám chắc. Phụ vương ta đem quá ít quân đến Hitaito đến Troia này. Đối mặt với một cường quốc đã là thử thách, huống hồ là hai cường quốc liên minh. Phần thắng gần như không còn, nhưng ta sẽ không lùi bước. Ta sẽ chiến đấu hết mình.

Ruka cúi đầu nhận lệnh, rồi lập tức đến tẩm cung của Carol. Tuy nhiên, khi đến nơi, hắn không thấy nàng đâu. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, Ruka phát hiện Carol đang núp sau một bụi cây, chăm chú theo dõi tình hình trận chiến.

Ruka bước đến, giọng nói lo lắng:

- Hoàng phi! Cuối cùng thần cũng tìm thấy người. Bệ hạ đang rất lo lắng, ngài đã sai thần đi tìm người khắp nơi.

Carol quay lại, ánh mắt sáng lên khi thấy Ruka:

- Là anh sao? Tốt quá! Cuối cùng tôi cũng gặp được anh. Với anh bên cạnh, tôi có thể quan sát tình hình trận chiến rõ hơn.

Carol từ nơi trú ẩn đứng dậy, ánh mắt đầy kiên định. Nàng nhìn thẳng vào Ruka, giọng nói tràn ngập quyết tâm:

- Dẫn ta đến chiến trường được không.

Ruka sửng sốt, vội lắc đầu:

- Hoàng phi, người không thể! Ngoài kia quá nguy hiểm.

Carol cứng rắn đáp, giọng nói không chút do dự:

- Đây là lỗi của ta. Nếu không có ta, cuộc chiến này đã không xảy ra. Nếu có ai phải đối mặt với điều này, thì đó là ta.

Ruka định phản đối, nhưng ánh mắt kiên quyết của Carol khiến hắn không nói nên lời. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng gật đầu và ra hiệu cho vài lính hộ vệ bí mật bám theo để bảo vệ Carol trong lúc tiến về chiến trường.

Bên ngoài chiến trường, Pharaoh Menfuisu đứng hiên ngang giữa đoàn quân hùng mạnh của mình. Ánh mắt chàng sắc lạnh, nhìn thẳng về phía cung điện lộng lẫy nơi xa. Đôi mắt ấy, như hai mũi kiếm, chứa đựng ý chí không thể lay chuyển. Trong lòng chàng vang lên một lời thề không thể phá vỡ:

- Carol, dù phải đối mặt với cả thế giới, ta cũng sẽ mang nàng trở về.

Menfuisu tiến lên một bước, giọng nói trầm vang như sấm rền, vọng khắp chiến trường, muốn xuyên qua cả những bức tường thành kiên cố của Troia:

- Tên hoàng tử chết tiệt kia! Mau ra đây! Đấu với ta một trận! Ngươi dám bắt cóc vợ ta, lại còn định cưới nàng? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để yên sao? Hôm nay, nếu ta không giết ngươi, ta không xứng đáng là Pharaoh của Ai Cập!

Lời thách thức mạnh mẽ của Menfuisu vang vọng khắp nơi, nhưng phía thành Troia vẫn im lặng như tờ. Thời gian trôi qua, lòng chàng càng như lửa đốt. Chàng hét lớn lần nữa, giọng đầy phẫn nộ và uy quyền:

- Đồ nhát gan! Ngươi định trốn mãi trong đó sao? Ngươi đang âm mưu gì nữa đây? Mau ra đây đối mặt với ta! Nếu không, ta sẽ biến nơi này thành bình địa!

Menfuisu quét ánh mắt lạnh lùng về phía cung điện, rồi bất chợt gọi lớn, giọng trầm xuống, chứa đầy sự lo lắng:

- Carol! Nàng ở đâu? Ta đã đến rồi! Chắc nàng sợ lắm, nhưng đừng lo... Ta sẽ cứu nàng, bằng mọi giá!

Bên trong cung điện, hoàng tử Izumin đứng trước cửa sổ, nhìn về phía chiến trường. Qua khung kính, chàng quan sát từng hành động của Menfuisu, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Chàng lầm bầm, giọng nói đầy vẻ chế giễu:

- Menfuisu, ngươi tưởng rằng cứ hét lớn là có thể làm ta run sợ sao? Ngươi muốn Carol ư? Cứ thử đến mà giành lấy!

Trên chiến trường, quân Ai Cập và Minoa phối hợp nhịp nhàng, tấn công quân Hitaito từ hai phía. Nhưng Izumin vẫn đứng vững, bình tĩnh chỉ huy binh lính giữ vững phòng tuyến. Chàng biết rõ từng bước đi của kẻ địch, và không hề nao núng.

Ở cổng tây, Menfuisu nhận được tin báo rằng Izumin đã xuất hiện trên chiến trường. Nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên môi chàng:

- Cuối cùng cũng lộ mặt. Rất tốt... Ta sẽ gặp hắn ngay bây giờ.

Menfuisu ra lệnh tạm ngừng tấn công, sau đó một mình tiến vào nội thành qua lối cổng đông đang hỗn loạn.

Bên trong cung điện, Izumin vẫn không rời mắt khỏi bóng dáng của Menfuisu. Dù khoảng cách rất xa, nhưng chàng dường như cảm nhận được từng cử động của đối thủ. Một nụ cười khẩy hiện lên trên môi Izumin, ánh mắt chứa đầy sự chế nhạo:

- Menfuisu, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ cần gào thét bên ngoài là có thể lay chuyển ta sao? Ngươi muốn Carol? Hãy thử đến giành đi, nếu ngươi dám!

Bên ngoài, tiếng hô vang của binh lính Ai Cập làm không khí trên chiến trường trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Izumin quay người, cất giọng dõng dạc ra lệnh:

- Đội cung thủ, sẵn sàng! Tăng cường bảo vệ thành, không để bất kỳ ai tiến gần. Ta muốn Menfuisu hiểu rằng, Carol giờ đây đã không còn thuộc về hắn nữa.

Carol đứng lặng lẽ trong góc phòng, toàn thân run rẩy khi nghe những lời lạnh lùng của Izumin. Ánh mắt nàng tràn ngập nỗi hoảng loạn và bất lực. Cố gắng lấy hết dũng khí, nàng bước tới, giọng yếu ớt:

- Izumin, xin chàng... đừng để máu phải đổ thêm nữa. Menfuisu không đến đây để chiến đấu. Chàng ấy chỉ muốn đưa em về...

Izumin quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao cắt xuyên qua trái tim nàng. Giọng chàng đầy vẻ mỉa mai:

- Nàng vẫn nghĩ đến hắn sao? Carol, hắn không chỉ đến đây vì nàng. Hắn muốn phá hủy Hitaito, muốn đoạt lại Troia, và đẩy ta vào con đường chết. Ta sẽ không để hắn đạt được mục đích!

Carol lắc đầu, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. Nàng nắm lấy tay Izumin, cố gắng van nài:

- Xin chàng... hãy để em ra ngoài nói chuyện với chàng ấy. Em chắc chắn có thể thuyết phục Menfuisu rút quân. Không cần phải đánh nhau nữa!

Izumin giật mạnh tay ra khỏi nàng, đôi môi nhếch lên đầy chế nhạo:

- Thuyết phục? Nàng thực sự tin rằng Menfuisu sẽ nghe lời nàng sao? Hay hắn chỉ lợi dụng cơ hội đó để cướp nàng đi? Ta đã nói rồi, Carol. Nàng là của ta. Chỉ của ta!

Bên ngoài, tiếng trống trận vang lên dồn dập, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt. Trên chiến trường, Menfuisu giơ cao thanh kiếm, giọng chàng vang vọng khắp không gian:

- Tấn công!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me