Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Izumin phải lòng nàng, và tình yêu ấy trở thành điểm yếu chí mạng của hắn. Sự chung tình mù quáng ấy không chỉ khiến hắn gánh chịu những vết thương từ chiến trận mà còn để lại những đau đớn khôn nguôi trong trái tim một nỗi đau xuyên qua không gian và thời gian.Vết thương trên cơ thể khiến hắn hao gầy, nhưng vết thương trong lòng lại càng sâu sắc hơn, như một lưỡi dao vô hình không ngừng cứa vào tim. Cả hai cùng giày vò, như muốn cướp đi sinh mạng của hắn từng chút một.Thế nhưng, bằng một phép màu nào đó, Izumin vẫn sống sót. Có lẽ đâu đó trong hắn, tia hy vọng nhỏ nhoi vẫn le lói, rằng tình yêu ấy dù đầy đau khổ và tuyệt vọng không phải là vô nghĩa.Xuân qua, hạ đến, thu tàn, đông cận kề. Nhưng thời gian chẳng bao giờ xoa dịu được nỗi đau trong lòng Izumin. Mỗi khi gió đông thổi đến, vết thương trên cơ thể lại đau buốt, như hàng ngàn lưỡi dao cắt qua da thịt. Nhưng nỗi đau thể xác cũng không sao sánh nổi với sự hành hạ của trái tim một nỗi đau mà hắn biết sẽ không bao giờ nguôi.Dù vậy, hắn vẫn không thể từ bỏ hy vọng về nàng người con gái mãi mãi không thuộc về hắn. Izumin, từng kiên định và lý trí, nay lại trở nên cố chấp đến tột cùng. Hắn yêu đến điên cuồng, bất chấp tất cả, dù biết tình yêu ấy chỉ là một chiều.Phải chăng chỉ cần một ánh nhìn, một lời quan tâm dù là thương hại, cũng đủ khiến hắn mãn nguyện? Dù bao lần bị từ chối, bao lần bị tổn thương, hắn vẫn không thể quên hình bóng nàng. Carol đã trở thành dấu khắc sâu nhất trong trái tim hắn, và mỗi lần nghĩ đến nàng, nỗi đau lại như siết chặt hơn.Một ngày đông lạnh giá, Izumin bất tỉnh trong cung, gương mặt tái nhợt. Các cận thần hoảng hốt:
- Lạnh quá! Mau mang nước ấm và khăn đến! Hoàng tử đang nguy kịch!
- Hoàng tử Izumin! Xin ngài cố gắng!
Tiếng gọi vang vọng khắp phòng, nhưng Izumin chẳng nghe thấy. Trong giấc mơ, hắn thấy Carol bóng hình rõ nét mà hắn mong mỏi từng ngày. Hắn mừng rỡ lao về phía nàng, nhưng càng tiến lại gần, nàng càng lùi xa. Hắn chạy mãi, gọi mãi, nhưng nàng chỉ là một bóng hình mờ nhạt, trôi dần vào hư vô.
Bỗng một giọng nói vang vọng, kéo hắn ra khỏi cơn mê sâu thẳm:- Izumin, là mẫu hậu đây! Tỉnh lại đi con! Ta đây, mẫu thân của con đứa con trai bé bỏng ngày nào! Giờ đây lại yếu đuối và đáng thương như vậy, liệu tình yêu mà con nhớ đến có thật sự mang lại hạnh phúc, hay chỉ toàn là tổn thương và đau đớn?
Izumin bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm, bàn tay ôm lấy ngực trái, nơi cảm giác đau đớn đang giày xéo từng hồi. Ánh mắt thất thần, hắn lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào như một đứa trẻ lạc lối:
- Đau quá... Ta đau quá! Vết thương này đau như nỗi đau nàng đã để lại cho ta. Carol... nàng có biết không?Đột ngột, Izumin hét lên, ánh mắt đỏ ngầu, như cố xé toạc bóng tối bao trùm tâm hồn mình:
- Tại sao ta không thể quên nàng? Tại sao ta không thể ngừng yêu nàng? Carol, nàng đang ở đâu? Nàng có biết rằng nàng đã để lại cho ta vết thương này không?Mỗi mùa qua đi, vết thương ấy không những không lành, mà còn nhức nhối hơn, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về mối tình đầy tuyệt vọng. Trái tim Izumin, từng rỉ máu từ năm tám tuổi, giờ đây lại thêm một vết xước sâu hoắm, không gì có thể xoa dịu.lzumin tự hỏi: "Hỡi thế gian này, khi đã sở hữu tất cả giang sơn, ngôi vị, mỹ nhân, của ngon vật lạ, cớ sao trái tim ta vẫn chất chứa nỗi buồn và đau đớn thế này?"Phải chăng trong lòng hắn vẫn còn chút vấn vương, chút trăn trở chưa nguôi? Carol... nàng là chân ái, là định mệnh, là người duy nhất mà hoàng tử Izumin đã tìm kiếm cả cuộc đời. Nhưng định mệnh ấy lại quá nghiệt ngã, để lại cho hắn một vết thương mãi mãi không thể lành.Thật nực cười! Izumin tự nhủ. Không ngờ, một kẻ từng sắt đá và lạnh lùng như hắn lại có ngày bị ràng buộc bởi thứ cảm xúc yếu đuối đến vậy.Là hoàng tử duy nhất đủ năng lực kế thừa ngôi vị, con đường tương lai của Izumin từ lâu đã được định sẵn: Trở thành một vị vua quyền uy, người mà cả thiên hạ phải cúi đầu.Hắn hiểu rõ vị thế của mình. Vì vậy, từ nhỏ, Izumin chưa bao giờ cho phép bản thân yếu đuối hay lụy tình. Từ những năm đầu đời, hắn đã được dạy rằng: "Đạo đế vương là đạo cân bằng."Tình cảm của một vị vua, cũng giống như quyền lực của ngai vàng, không thể nghiêng lệch. Nó phải được ban phát đều đặn, từ phi tần trong hậu cung, trung thần lương tướng trong triều, đến bách tính trong thiên hạ.Thế nên, làm sao hắn có thể cho phép bản thân lún sâu vào thứ tình cảm mù quáng, yếu đuối thứ tình cảm chỉ dành cho một người duy nhất?
Izumin cười nhạt. Trong lòng hắn là sự pha trộn giữa mâu thuẫn và khinh miệt. Mâu thuẫn vì lần đầu tiên trong đời, hắn không thể giữ vững lý trí. Khinh miệt vì hắn từng coi thường những kẻ để tình yêu làm mờ mắt, đánh mất tất cả, nhưng giờ đây, chính hắn lại không thể thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc ấy.Hắn ngước nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ hoàng cung. Ánh trăng bạc chiếu rọi, phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh nhưng thẳm sâu nỗi đau không lời.
- Carol... nàng là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời ta. Nhưng ta lại sinh ra để không có ngoại lệ.Izumin thở dài, tiếng thở dài tựa một tiếng nấc nghẹn ngào mà hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ ai nghe thấy. Đôi vai hắn gánh cả một vương triều, nhưng trái tim nhỏ bé, đau đớn lại chỉ có thể hướng về một người người mà hắn biết mãi mãi không thuộc về mình.Hồi ức đột ngột ùa về. Lần đầu tiên bắt được Carol, hắn không ngần ngại ra tay tàn nhẫn. Với một ánh mắt lạnh lùng, Izumin hành hình nàng bằng roi vọt, tra tấn để ép cung những tin tức liên quan đến em gái hắn. Carol bị quật ngã, đau đớn đến mức run rẩy, nhưng dù bị dày vò thế nào, nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời.Những trận roi chỉ để lại máu và vết thương, chứ không hề mang lại lời khai. Chán nản, Izumin đổi chiến thuật. Hắn bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt, vẽ ra viễn cảnh tràn đầy lợi ích để dụ dỗ nàng. Nhưng Carol, vẫn bằng ánh mắt kiên định ấy, tiếp tục từ chối. Nàng né tránh hắn, không thèm để tâm đến những lời đường mật của kẻ từng gieo rắc đau khổ cho mình.Izumin, lần đầu tiên trong đời, bị một người con gái làm khó. Trong đầu hắn vang lên câu hỏi không lời giải đáp:
- Tại sao một cô gái yếu đuối lại có thể ngoan cường đến mức này?Nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể nàng, đôi vai gầy run rẩy trong giá lạnh, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự bất khuất, lòng Izumin không khỏi dâng lên một sự thán phục hiếm hoi.
Câu trả lời đến với Izumin khi hắn giao chiến với Menfuisu, vị Pharaoh trẻ tuổi đầy kiêu hùng của Ai Cập. Carol, vì tình yêu mãnh liệt dành cho Pharaoh, đã bất chấp tất cả, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ người nàng yêu.Khoảnh khắc ấy, Izumin chợt nhận ra:
- Hóa ra, tình yêu có thể biến một người yếu đuối trở nên mạnh mẽ đến không ngờ.Từ sự khâm phục, Izumin dần cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm dành cho Carol. Nhưng cảm xúc ấy cũng khiến hắn bất an. Hắn ghen tị với Menfuisu người nắm giữ trọn vẹn trái tim nàng, đồng thời hắn cũng sợ hãi chính mình. Trái tim hắn, nếu để tình yêu chi phối, có thể sẽ phá tan lớp vỏ bọc lý trí mà hắn đã dày công xây dựng.Ban đầu, tình cảm của Izumin dành cho Carol chỉ là một ngọn lửa nhỏ, chập chờn trong bóng tối. Hắn không chỉ muốn có nàng vì cảm xúc mơ hồ, mà còn bởi những toan tính cho bá nghiệp của mình. Hắn dùng sự dịu dàng, quan tâm để tiếp cận nàng, tin rằng chỉ cần đủ kiên nhẫn, nàng sẽ một ngày nào đó tự nguyện mở lòng.Nhưng con người tính không bằng trời tính.Ở gần Carol, Izumin nhận ra mình yêu nàng ngày một sâu đậm. Sự cứng đầu, ngang bướng và mạnh mẽ của nàng như ngọn lửa thiêu đốt lớp băng giá trong lòng hắn. Những bức tường phòng thủ mà hắn xây dựng từ thuở ấu thơ dần dần sụp đổ, từng mảng vỡ vụn.Mỗi lần đối diện với nàng, lòng tham và khao khát chiếm hữu trong Izumin lại trỗi dậy mãnh liệt. Cảm xúc ấy hiển hiện rõ ràng đến mức những người xung quanh cũng nhận ra sự khác thường trong ánh mắt và thái độ của hắn dành cho nàng.Izumin, kẻ từng khẳng định rằng tình yêu chỉ là một xiềng xích, giờ đây lại trở thành người mắc kẹt sâu nhất trong chính thứ cảm xúc ấy.Hắn đã nhiều lần tự nhủ rằng mình cần giữ lý trí, cần thoát khỏi sự xao động mà Carol gây ra. Hắn cố tìm mọi lý do để biện minh, cố ép mình tin rằng cảm xúc này chỉ là nhất thời. Nhưng càng gần nàng, càng chứng kiến sự mạnh mẽ và ánh mắt đầy kiên cường ấy, trái tim hắn lại càng khó kiểm soát, như một con thú hoang khát khao tự do thoát khỏi chiếc lồng lý trí.Hắn muốn tàn nhẫn, muốn dùng sự lạnh lùng để ép nàng khuất phục. Nhưng mỗi lần đối diện với Carol, đôi tay hắn lại trở nên nhẹ nhàng một cách vô thức, như sợ làm nàng tổn thương.Izumin không thể hiểu nổi chính mình. Trái tim và bản năng của hắn luôn chống lại lý trí. Tất cả những gì hắn từng tin tưởng, từng gắng công xây dựng, giờ đây đều bị phá vỡ bởi sự hiện diện của một cô gái nhỏ bé.
Izumin sợ hãi. Không phải vì một kẻ thù hùng mạnh hay một âm mưu chính trị, mà vì chính bản thân mình. Hắn sợ rằng nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn, lớp mặt nạ mà hắn đã đeo suốt bao năm sẽ bị Carol gỡ bỏ, để lộ những tâm tư sâu kín mà ngay cả chính hắn cũng không dám đối diện.Hình bóng Carol len lỏi vào mọi ngõ ngách trong tâm trí hắn. Mỗi tin tức nhỏ nhặt liên quan đến nàng đều khiến hắn bận tâm hơn mức cần thiết. Không một ngày nào trôi qua mà Izumin không nghĩ về nàng nhớ nụ cười hiếm hoi trên gương mặt, những giây phút thân thiết ngắn ngủi, và cả ánh mắt cứng đầu mỗi lần nàng đối mặt với hắn.
- Lạnh quá! Mau mang nước ấm và khăn đến! Hoàng tử đang nguy kịch!
- Hoàng tử Izumin! Xin ngài cố gắng!
Tiếng gọi vang vọng khắp phòng, nhưng Izumin chẳng nghe thấy. Trong giấc mơ, hắn thấy Carol bóng hình rõ nét mà hắn mong mỏi từng ngày. Hắn mừng rỡ lao về phía nàng, nhưng càng tiến lại gần, nàng càng lùi xa. Hắn chạy mãi, gọi mãi, nhưng nàng chỉ là một bóng hình mờ nhạt, trôi dần vào hư vô.
Bỗng một giọng nói vang vọng, kéo hắn ra khỏi cơn mê sâu thẳm:- Izumin, là mẫu hậu đây! Tỉnh lại đi con! Ta đây, mẫu thân của con đứa con trai bé bỏng ngày nào! Giờ đây lại yếu đuối và đáng thương như vậy, liệu tình yêu mà con nhớ đến có thật sự mang lại hạnh phúc, hay chỉ toàn là tổn thương và đau đớn?
Izumin bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm, bàn tay ôm lấy ngực trái, nơi cảm giác đau đớn đang giày xéo từng hồi. Ánh mắt thất thần, hắn lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào như một đứa trẻ lạc lối:
- Đau quá... Ta đau quá! Vết thương này đau như nỗi đau nàng đã để lại cho ta. Carol... nàng có biết không?Đột ngột, Izumin hét lên, ánh mắt đỏ ngầu, như cố xé toạc bóng tối bao trùm tâm hồn mình:
- Tại sao ta không thể quên nàng? Tại sao ta không thể ngừng yêu nàng? Carol, nàng đang ở đâu? Nàng có biết rằng nàng đã để lại cho ta vết thương này không?Mỗi mùa qua đi, vết thương ấy không những không lành, mà còn nhức nhối hơn, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về mối tình đầy tuyệt vọng. Trái tim Izumin, từng rỉ máu từ năm tám tuổi, giờ đây lại thêm một vết xước sâu hoắm, không gì có thể xoa dịu.lzumin tự hỏi: "Hỡi thế gian này, khi đã sở hữu tất cả giang sơn, ngôi vị, mỹ nhân, của ngon vật lạ, cớ sao trái tim ta vẫn chất chứa nỗi buồn và đau đớn thế này?"Phải chăng trong lòng hắn vẫn còn chút vấn vương, chút trăn trở chưa nguôi? Carol... nàng là chân ái, là định mệnh, là người duy nhất mà hoàng tử Izumin đã tìm kiếm cả cuộc đời. Nhưng định mệnh ấy lại quá nghiệt ngã, để lại cho hắn một vết thương mãi mãi không thể lành.Thật nực cười! Izumin tự nhủ. Không ngờ, một kẻ từng sắt đá và lạnh lùng như hắn lại có ngày bị ràng buộc bởi thứ cảm xúc yếu đuối đến vậy.Là hoàng tử duy nhất đủ năng lực kế thừa ngôi vị, con đường tương lai của Izumin từ lâu đã được định sẵn: Trở thành một vị vua quyền uy, người mà cả thiên hạ phải cúi đầu.Hắn hiểu rõ vị thế của mình. Vì vậy, từ nhỏ, Izumin chưa bao giờ cho phép bản thân yếu đuối hay lụy tình. Từ những năm đầu đời, hắn đã được dạy rằng: "Đạo đế vương là đạo cân bằng."Tình cảm của một vị vua, cũng giống như quyền lực của ngai vàng, không thể nghiêng lệch. Nó phải được ban phát đều đặn, từ phi tần trong hậu cung, trung thần lương tướng trong triều, đến bách tính trong thiên hạ.Thế nên, làm sao hắn có thể cho phép bản thân lún sâu vào thứ tình cảm mù quáng, yếu đuối thứ tình cảm chỉ dành cho một người duy nhất?
Izumin cười nhạt. Trong lòng hắn là sự pha trộn giữa mâu thuẫn và khinh miệt. Mâu thuẫn vì lần đầu tiên trong đời, hắn không thể giữ vững lý trí. Khinh miệt vì hắn từng coi thường những kẻ để tình yêu làm mờ mắt, đánh mất tất cả, nhưng giờ đây, chính hắn lại không thể thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc ấy.Hắn ngước nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ hoàng cung. Ánh trăng bạc chiếu rọi, phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh nhưng thẳm sâu nỗi đau không lời.
- Carol... nàng là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời ta. Nhưng ta lại sinh ra để không có ngoại lệ.Izumin thở dài, tiếng thở dài tựa một tiếng nấc nghẹn ngào mà hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ ai nghe thấy. Đôi vai hắn gánh cả một vương triều, nhưng trái tim nhỏ bé, đau đớn lại chỉ có thể hướng về một người người mà hắn biết mãi mãi không thuộc về mình.Hồi ức đột ngột ùa về. Lần đầu tiên bắt được Carol, hắn không ngần ngại ra tay tàn nhẫn. Với một ánh mắt lạnh lùng, Izumin hành hình nàng bằng roi vọt, tra tấn để ép cung những tin tức liên quan đến em gái hắn. Carol bị quật ngã, đau đớn đến mức run rẩy, nhưng dù bị dày vò thế nào, nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời.Những trận roi chỉ để lại máu và vết thương, chứ không hề mang lại lời khai. Chán nản, Izumin đổi chiến thuật. Hắn bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt, vẽ ra viễn cảnh tràn đầy lợi ích để dụ dỗ nàng. Nhưng Carol, vẫn bằng ánh mắt kiên định ấy, tiếp tục từ chối. Nàng né tránh hắn, không thèm để tâm đến những lời đường mật của kẻ từng gieo rắc đau khổ cho mình.Izumin, lần đầu tiên trong đời, bị một người con gái làm khó. Trong đầu hắn vang lên câu hỏi không lời giải đáp:
- Tại sao một cô gái yếu đuối lại có thể ngoan cường đến mức này?Nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể nàng, đôi vai gầy run rẩy trong giá lạnh, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự bất khuất, lòng Izumin không khỏi dâng lên một sự thán phục hiếm hoi.
Câu trả lời đến với Izumin khi hắn giao chiến với Menfuisu, vị Pharaoh trẻ tuổi đầy kiêu hùng của Ai Cập. Carol, vì tình yêu mãnh liệt dành cho Pharaoh, đã bất chấp tất cả, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ người nàng yêu.Khoảnh khắc ấy, Izumin chợt nhận ra:
- Hóa ra, tình yêu có thể biến một người yếu đuối trở nên mạnh mẽ đến không ngờ.Từ sự khâm phục, Izumin dần cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm dành cho Carol. Nhưng cảm xúc ấy cũng khiến hắn bất an. Hắn ghen tị với Menfuisu người nắm giữ trọn vẹn trái tim nàng, đồng thời hắn cũng sợ hãi chính mình. Trái tim hắn, nếu để tình yêu chi phối, có thể sẽ phá tan lớp vỏ bọc lý trí mà hắn đã dày công xây dựng.Ban đầu, tình cảm của Izumin dành cho Carol chỉ là một ngọn lửa nhỏ, chập chờn trong bóng tối. Hắn không chỉ muốn có nàng vì cảm xúc mơ hồ, mà còn bởi những toan tính cho bá nghiệp của mình. Hắn dùng sự dịu dàng, quan tâm để tiếp cận nàng, tin rằng chỉ cần đủ kiên nhẫn, nàng sẽ một ngày nào đó tự nguyện mở lòng.Nhưng con người tính không bằng trời tính.Ở gần Carol, Izumin nhận ra mình yêu nàng ngày một sâu đậm. Sự cứng đầu, ngang bướng và mạnh mẽ của nàng như ngọn lửa thiêu đốt lớp băng giá trong lòng hắn. Những bức tường phòng thủ mà hắn xây dựng từ thuở ấu thơ dần dần sụp đổ, từng mảng vỡ vụn.Mỗi lần đối diện với nàng, lòng tham và khao khát chiếm hữu trong Izumin lại trỗi dậy mãnh liệt. Cảm xúc ấy hiển hiện rõ ràng đến mức những người xung quanh cũng nhận ra sự khác thường trong ánh mắt và thái độ của hắn dành cho nàng.Izumin, kẻ từng khẳng định rằng tình yêu chỉ là một xiềng xích, giờ đây lại trở thành người mắc kẹt sâu nhất trong chính thứ cảm xúc ấy.Hắn đã nhiều lần tự nhủ rằng mình cần giữ lý trí, cần thoát khỏi sự xao động mà Carol gây ra. Hắn cố tìm mọi lý do để biện minh, cố ép mình tin rằng cảm xúc này chỉ là nhất thời. Nhưng càng gần nàng, càng chứng kiến sự mạnh mẽ và ánh mắt đầy kiên cường ấy, trái tim hắn lại càng khó kiểm soát, như một con thú hoang khát khao tự do thoát khỏi chiếc lồng lý trí.Hắn muốn tàn nhẫn, muốn dùng sự lạnh lùng để ép nàng khuất phục. Nhưng mỗi lần đối diện với Carol, đôi tay hắn lại trở nên nhẹ nhàng một cách vô thức, như sợ làm nàng tổn thương.Izumin không thể hiểu nổi chính mình. Trái tim và bản năng của hắn luôn chống lại lý trí. Tất cả những gì hắn từng tin tưởng, từng gắng công xây dựng, giờ đây đều bị phá vỡ bởi sự hiện diện của một cô gái nhỏ bé.
Izumin sợ hãi. Không phải vì một kẻ thù hùng mạnh hay một âm mưu chính trị, mà vì chính bản thân mình. Hắn sợ rằng nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn, lớp mặt nạ mà hắn đã đeo suốt bao năm sẽ bị Carol gỡ bỏ, để lộ những tâm tư sâu kín mà ngay cả chính hắn cũng không dám đối diện.Hình bóng Carol len lỏi vào mọi ngõ ngách trong tâm trí hắn. Mỗi tin tức nhỏ nhặt liên quan đến nàng đều khiến hắn bận tâm hơn mức cần thiết. Không một ngày nào trôi qua mà Izumin không nghĩ về nàng nhớ nụ cười hiếm hoi trên gương mặt, những giây phút thân thiết ngắn ngủi, và cả ánh mắt cứng đầu mỗi lần nàng đối mặt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me