TruyenFull.Me

Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang

Hắn đã cố gắng dằn xuống, tự nhủ rằng đây chỉ là sự yếu lòng nhất thời, một cảm xúc thoáng qua không đáng bận tâm. Nhưng dù tự ám thị bao nhiêu lần, trái tim đang yêu vẫn dễ dàng nghiền nát lý trí mà hắn từng tự hào.

Cuối cùng, Izumin buông xuôi. Hắn không thể tiếp tục phủ nhận cảm xúc mãnh liệt mà Carol mang lại. Nếu không thể tiêu diệt nó, hắn sẽ chấp nhận và đồng hóa nó như một phần không thể tách rời của bản thân.
- Người mà ta khao khát, ta sẽ tự tay nắm giữ. Carol, nàng không phải một giấc mơ thoáng qua. Nàng là thực tại, và ta sẽ không để bất cứ ai cướp nàng khỏi tay mình.

Nhưng khi Izumin đối diện với ánh mắt Carol ánh mắt đầy sợ hãi như thể hắn là kẻ thù lớn nhất trong đời nàng lớp vỏ mạnh mẽ mà hắn xây dựng đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Trái tim hắn như rơi tự do, chạm đến đáy vực sâu vạn trượng. Một nỗi đau không tên dấy lên, xé toạc mọi lớp phòng thủ hắn từng kiêu hãnh.
Đau đớn ấy, Izumin chưa từng nghĩ mình sẽ phải chịu đựng.

Izumin kẻ từng tự hào rằng mình không bao giờ yêu, giờ đây lại gục ngã trước chính thứ cảm xúc mà hắn từng khinh miệt.

Hình ảnh Carol trong khoảnh khắc yếu đuối, với ánh mắt sợ hãi một biểu cảm hoàn toàn đối lập với sự kiên cường và tự tin mà nàng luôn bộc lộ khiến Izumin sững sờ. Hắn chưa từng nghĩ một người con gái nhỏ bé như nàng lại có thể khiến trái tim hắn hỗn loạn đến vậy.

Hơn hai mươi năm qua, Izumin sống như một con người không có trái tim. Mọi khát vọng, mọi quyết định, và cả những suy nghĩ của hắn đều được tính toán cẩn thận, đặt trên lợi ích quốc gia. Trái tim hắn giống như một bàn cờ khổng lồ, nơi bất kỳ ai cũng có thể trở thành quân cờ, miễn là phù hợp với chiến lược của hắn.

Ngay cả tình yêu, hắn cũng từng nghĩ, chỉ là một công cụ một phương tiện để củng cố quyền lực hoặc thực hiện nghĩa vụ hoàng gia. Nhưng giờ đây, mọi nguyên tắc mà hắn từng tin tưởng đều lung lay trước một cô gái đến từ sông Nile.

Lần đầu tiên trong đời, Izumin không nghĩ đến quốc gia, không nghĩ đến nghĩa vụ hay thân phận. Trong khoảnh khắc nhìn Carol yếu đuối và sợ hãi, một khát vọng mạnh mẽ trỗi dậy trong hắn. Đó không phải là khát vọng chiếm đoạt, mà là khát vọng che chở, bảo vệ, và dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất bằng cả trái tim chân thành.

Hắn không muốn làm tổn thương nàng, không muốn biến nàng thành quân cờ trong ván cờ chính trị. Với Carol, Izumin chỉ muốn được yêu và dâng hiến.

Đây không còn là cảm xúc hắn có thể kiểm soát hay lợi dụng. Đây là tình yêu một tình yêu thuần khiết, mãnh liệt, lần đầu tiên đánh thức trái tim băng giá của Izumin.

Ban đầu, hắn theo đuổi Carol chỉ vì lợi ích chính trị. Trong mắt hắn khi ấy, nàng là quân cờ hoàn hảo để lợi dụng, giúp hắn đạt được mục tiêu lớn lao cho Hitaito. Tình cảm của hắn, nếu có thể gọi là tình cảm, chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ bọc cho những toan tính vụ lợi.

Nhưng giờ đây, Izumin đã hiểu rằng khi thật lòng yêu một người, trái tim có thể trở nên đơn thuần và bao dung hơn bất cứ thứ gì hắn từng tưởng tượng.

Hắn nhớ về lần đầu tiên gặp Carol. Khi ấy, nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé với thân phận thấp hèn, không chút liên quan đến quyền lực hay địa vị. Nàng không phải hoàng phi cao quý của Ai Cập, không phải con gái nữ thần sông Nlie. Vậy mà, trái tim Izumin đã rung động từ giây phút đầu tiên ấy.

Dù thân phận nàng thay đổi, dù tính cách nàng biến chuyển, tình cảm hắn dành cho Carol vẫn vẹn nguyên. Với Izumin, chỉ cần nàng tồn tại, hắn sẵn sàng chấp nhận tất cả, không cần lý do, không cần điều kiện.

Carol, trong mắt hắn, là sự đối lập hoàn hảo với thế giới đầy rẫy toan tính. Sự trong sáng, ngay thẳng của nàng như tuyết đầu mùa tinh khiết và không vấy bẩn. Dù được bao bọc bởi tình yêu thương, nàng vẫn giữ được tâm hồn vô tư, không hề phòng bị trước những hiểm họa. Chính sự ngây thơ ấy đã làm nàng tỏa sáng giữa một thế giới đầy mưu mô, trở thành tia sáng duy nhất xua tan bóng tối trong lòng Izumin.

Izumin từng kiêu hãnh rằng mình không bao giờ bị cảm xúc chi phối. Nhưng trước Carol, mọi lý trí và sự kiêu ngạo đều tan biến.

Izumin yêu nàng không phải vì nàng là một phần trong kế hoạch của hắn, mà vì nàng chính là nàng cô gái nhỏ bé đã vô tình đánh thức trái tim tưởng như đã đóng băng vĩnh viễn của hắn.
Nhưng trái tim con người đâu phải lúc nào cũng nghe theo lý trí. Hắn biết rõ điều đó, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sức hút từ bóng hình Carol. Dù đau khổ, dù tổn thương, tình yêu vẫn như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng hắn, không ngừng thiêu đốt từng mạch máu, từng hơi thở.

Izumin lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm tĩnh lặng. Ánh trăng mờ nhạt soi rọi từng nét u buồn trên khuôn mặt hoàng tử. Hắn thầm hỏi: Liệu có ngày nào đó, tình yêu này sẽ được đáp lại? Hay chỉ là một định mệnh không thể thay đổi, một vết thương mãi không lành?

Một tiếng thở dài nặng trĩu thoát ra từ đôi môi hắn, như thể mang theo cả nỗi đau và sự bất lực. Hắn tự nhủ, có lẽ phải học cách buông bỏ, học cách quên đi hình bóng nàng để trở về với con đường hoàng tộc đã định.

Nhưng, làm sao khi mỗi giấc mơ, mỗi suy nghĩ đều lặp lại bóng dáng Carol? Làm sao khi cả trong những ngày tươi sáng nhất, hắn vẫn cảm nhận được vết thương kia âm ỉ đau?

Izumin đứng dậy, vươn vai như muốn đánh thức chính mình khỏi cơn mê dài. Con đường trước mắt còn dài, và hắn phải bước tiếp. Dù trái tim có tan vỡ, dù tình yêu có dày vò, hoàng tử Izumin vẫn phải trở thành biểu tượng của sức mạnh và sự kiên cường.

Và rồi, trong màn đêm yên tĩnh, một quyết tâm mới nhen nhóm trong lòng hắn: Dù có phải trả giá bằng cả sinh mệnh, hắn sẽ chiến đấu để giữ lấy những gì quan trọng nhất danh dự, trách nhiệm và có thể, một ngày nào đó, một tình yêu thật sự.
Carol đã ở lại dưỡng bệnh tại Troia được nửa tháng. Hôm nay, Menfuisu với vẻ mặt rạng rỡ bước vào phòng nàng, ánh mắt ánh lên niềm vui:

- Carol, hôm nay ta thấy nàng khỏe hơn rồi. Chúng ta cùng ra ngoài dạo phố nhé!
Carol mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng nàng, một cảm giác khác lạ dâng lên nỗi nhớ về Izumin, người từng dẫn nàng qua từng ngõ ngách nơi đây. Nàng đáp lời, cố giấu đi tâm tư rối bời:

- Được, em trong hoàng cung mãi cũng buồn. Ra ngoài thay đổi không khí cũng tốt, tiện thể em muốn mua vài món quà của Troia để mang về.
Menfuisu thoáng chút hụt hẫng khi nhìn thấy vẻ điềm tĩnh đến lạnh nhạt của Carol. Lẽ ra nàng phải vui mừng hơn, phải háo hức ôm lấy hắn chứ. Nhưng giờ đây, nụ cười của nàng lại xa cách, ánh mắt phảng phất nét ưu tư khó giấu.

Trong lòng Menfuisu bỗng gợn lên suy nghĩ đầy ghen tuông:
"Chẳng lẽ hắn cũng từng dẫn nàng đến đây? Có phải vì thế mà nàng không còn hứng thú gì nữa?"

Dù trong lòng không ngừng đấu tranh, Menfuisu vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh. Hắn nở nụ cười dịu dàng:

- Được, ta đã sai người chuẩn bị kiệu có màn che cho nàng rồi. Chúng ta đi thôi. À, trở về xong, chúng ta sẽ khởi hành về Ai Cập. Thần dân Ai Cập chắc hẳn rất nhớ nàng.
- Vâng, em đã sẵn sàng.
Hai người cùng dạo bước giữa kinh thành Troia nhộn nhịp. Carol nhìn quanh, từng khung cảnh thân quen dần hiện ra trước mắt. Mỗi con đường, mỗi góc phố như gợi nhắc lại những hồi ức bên Izumin. Nàng không muốn đến một nơi đặc biệt cây nhân duyên, nơi nàng và Izumin từng dừng chân. Nhưng Menfuisu lại hào hứng kéo tay nàng:

- Carol, ta nghe nói cây nhân duyên ở đây rất linh nghiệm. Hai chúng ta thử xem nhé. Ta muốn cây nhân duyên chứng giám và chúc phúc cho chúng ta. Mong rằng, sống chết chúng ta mãi không rời xa.
Lời nói của Menfuisu, ánh mắt của hắn, những cử chỉ dịu dàng... tất cả đều khiến Carol giật mình. Hắn giống Izumin đến kỳ lạ, người mà nàng đang muốn quên. Nhưng càng cố quên, hình bóng Izumin lại càng rõ nét trong tâm trí nàng.

Carol và Menfuisu cùng nhau viết tên mình lên sợi chỉ đỏ, treo lên cây nhân duyên. Menfuisu vui vẻ treo sợi chỉ ở chỗ cao nhất, nhưng không hề nhận ra nơi đó rất gần với sợi chỉ Izumin từng treo trước đây. Chỉ có Carol nhận ra điều này. Nhìn sợi chỉ đỏ cũ kỹ của Izumin, lòng nàng không khỏi run rẩy.

Menfuisu ôm lấy tay nàng, nở nụ cười rạng rỡ:

- Với cây nhân duyên này làm chứng, nàng sẽ không bao giờ rời xa ta. Chúng ta sẽ hạnh phúc như lời nàng đã hứa.
Menfuisu cúi đầu, giọng nói bỗng trở nên nghiêm nghị:

- Carol, nàng còn nhớ chứ? Khi nàng xin ta để đi Minoa, nàng đã hứa rằng khi trở về sẽ sớm sinh cho ta một đứa con.
Lời nhắc nhở ấy khiến Carol giật mình. Làm sao nàng có thể quên? Hắn đã nổi giận khi nàng quyết định đến Minoa mà không xin phép trước. Khi đó, nàng đã năn nỉ cả đêm, dùng đủ lời ngon ngọt để thuyết phục hắn. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng đồng ý với điều kiện: Nàng phải trở về sớm và giữ lời hứa sinh cho hắn một đứa con.

Carol khẽ đáp, cố giấu đi nỗi bất an:

- Em nhớ mà. Em sẽ đền bù cho chàng.
- Tốt lắm. Với lời hứa này, ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ta tin, chúng ta sẽ hạnh phúc như trước.
Carol và Menfuisu tiếp tục dạo phố, rồi quay về sửa soạn hành lý để trở về Ai Cập.

Vào ngày khởi hành, vua Troia cùng triều thần đến chào từ biệt với lòng kính trọng:

- Cảm ơn ngài và hoàng phi đã ghé thăm Troia. Được đón tiếp ngài mấy ngày qua là vinh hạnh lớn lao của đất nước chúng tôi.
Menfuisu mỉm cười đáp lại, giọng điềm tĩnh:

- Cảm ơn quý quốc đã tiếp đãi ta và hoàng phi chu đáo. Sự chăm sóc tận tình của các ngự y nơi đây, ta mãi ghi nhớ. Nhưng giờ, ta phải trở về Ai Cập, vì chính sự trong nước còn nhiều việc cần xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me