Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )
Chương 57: Hình bóng đã khắc vào tim
Lời nói của Izumin khiến nữ hoàng Amazon thoáng bất ngờ. Cô khẽ nhếch môi, nụ cười đầy suy tư:- Ta không ngờ một hoàng tử lạnh lùng, sắt đá, nổi tiếng tàn bạo như ngài lại yêu sâu sắc đến vậy. Nhưng... cô gái đó đã có chồng, đã có người mình yêu. Ngài vẫn còn cố chấp sao?Izumin im lặng một lúc, ánh mắt trầm lắng:- Ta biết tình yêu của ta khó được đáp lại. Nàng không yêu ta, không chấp nhận ta, thậm chí nàng đã thuộc về người khác. Nhưng ta không thể từ bỏ. Dù có đau đớn thế nào, tình cảm này đã là một phần của ta.Nữ hoàng gật đầu, ánh mắt giờ đây mang chút đồng cảm:- Ta không có quyền xen vào chuyện tình cảm của ngài. Nhưng ta tin lời ngài. Ngài không giống quốc vương Hitaito, và ta tin ngài sẽ giữ lời hứa, giúp ta cứu em gái.Izumin thở phào nhẹ nhõm khi nghe nữ hoàng đồng ý. Hắn nghiêng người, cúi đầu tỏ lòng biết ơn:- Nếu cô đã đồng ý, xin hãy nhanh chóng thả ta ra. Ta cần trở về ngay để tìm cách giải cứu em gái cô. Càng để lâu, ta e rằng sẽ không ổn.Nữ hoàng gật đầu, đáp:- Đương nhiên, nhưng trước tiên, ta sẽ sắp xếp cho ngài một phòng dành cho thượng khách để ngài tắm rửa, nghỉ ngơi và dùng bữa. Ta không thể để một vị hoàng tử về Hitaito trong bộ dạng thế này.Izumin thoáng vẻ sốt ruột, nhưng cũng hiểu rằng cần giữ hình ảnh khi trở về. Hắn thầm nghĩ:- Không biết lúc này nàng ở Ai Cập có khỏe không. Có lẽ nàng đang hạnh phúc bên Menfuisu. Nhưng liệu nàng có nhớ đến ta, dù chỉ một chút?Izumin khẽ nhắm mắt, thì thầm trong lòng:- Carol, cảm ơn nàng. Chính sự thiện lương và danh tiếng của nàng đã cứu ta lần này. Nếu không có nàng, nữ hoàng Amazon có lẽ đã không bao giờ thả ta.Carol và Menfuisu cuối cùng cũng trở về Ai Cập sau chặng đường dài từ Troia.Menfuisu nói, ánh mắt ngập tràn yêu thương và tự hào.- Carol, nàng thấy không? Thần dân Ai Cập nhớ nàng vô cùng. Họ đã thức suốt mấy ngày liền để chuẩn bị chào đón nàng. Nàng có vui không?Menfuisu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chan chứa niềm vui.- Người Ai Cập tôn sùng nàng đến vậy, làm sao nàng lại có ý định rời xa họ được chứ?Carol nhìn dòng người chào đón nồng nhiệt, lòng cô tràn ngập xúc động.Carol khẽ đáp, giọng nói dịu dàng.- Vâng, em thấy rồi. Em cũng rất nhớ họ.Thần dân Ai Cập chào đón Carol nồng nhiệt. Những bông sen tinh khôi được hái từ sáng sớm đã chất đầy trong tay cô, đến mức cô gần như không cầm xuể, vài lần suýt vấp ngã.Menfuisu, muốn thể hiện tình cảm và sự quan tâm, bất ngờ hắn nhấc bổng Carol ngay khi vừa bước xuống thuyền. Carol đỏ bừng mặt, ngượng ngùng:- Menfuisu, chàng làm gì vậy? Mọi người đang nhìn chúng ta kìa!Menfuisu đáp, giọng nói vừa kiên quyết vừa đầy yêu thương.- Chúng ta là vợ chồng, cùng đồng sinh cộng tử. Mọi người đều biết ta và nàng hạnh phúc. Sao nàng còn phải mắc cỡ? Với lại, nàng vừa mới hồi phục, không nên đi lại nhiều. Để ta bế nàng vào tẩm cung.Bất chấp sự phản đối của Carol, Menfuisu vẫn bế cô về tẩm cung trong sự trầm trồ của mọi người. Ai cũng nghĩ họ đang vô cùng hạnh phúc, nhưng thực chất, khoảng cách giữa họ đã dần hình thành.Carol không còn thường xuyên cười nói hay làm nũng với Menfuisu như trước. Cô trở nên trầm lặng, nghe lời hơn, ít khi thể hiện cảm xúc. Menfuisu nhận ra sự thay đổi này, nhưng thay vì cảm thấy khó chịu, hắn lại tỏ ra dịu dàng và chiều chuộng nàng hơn để nàng và hắn trở lại hạnh phúc như xưa.Hắn nhớ nhất vẻ ngây thơ, đáng yêu của cô, khi đôi mắt sáng lên vì những điều mới mẻ. Chính sự sống động đó đã khiến hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ đây, sự rực rỡ ấy dường như đang phai nhạt, để lại trong lòng Menfuisu một cảm giác trống trải khó diễn tả.
Menfuisu nhẹ nhàng đặt Carol xuống giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng một lúc lâu rồi dịu dàng nói:- Về Ai Cập rồi, nàng phải nhanh chóng khỏe lại cho ta nhé! Ăn uống đầy đủ, để ta thấy nàng thật mạnh khỏe, giữ trọn lời hứa, sinh con cho ta.
Menfuisu nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, rồi tiếp tục:- Giờ thì hãy nằm nghỉ đi. Ta sẽ lo liệu xong những việc quan trọng còn dang dở khi ta vắng mặt, rồi sẽ trở về bên nàng ngay lập tức.
Sau khi căn dặn Carol, Menfuisu rời đi, để lại nàng một mình trong sự bối rối và lo lắng.Trước kia, chuyện ân ái giữa họ diễn ra tự nhiên, như lẽ đương nhiên của vợ chồng. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy không còn như trước nữa. Carol bỗng nhận ra mình không còn là của riêng Menfuisu như trước kia. Khi hắn chạm vào nàng, nàng tự hỏi trong lòng liệu hắn có cảm nhận được gì khác không? Còn nàng, chỉ là một nỗi bất an len lỏi sâu thẳm.Kể từ khi trở về, nàng luôn cố né tránh mỗi khi Menfuisu đến gần, lấy cớ vết thương chưa lành để giữ khoảng cách. Nhưng giờ đây, khi vết thương đã hoàn toàn hồi phục, nàng hiểu rằng không còn lý do nào để trốn tránh nữa.Trong lòng Carol, những suy nghĩ quẩn quanh không ngừng:- Người em yêu vẫn là chàng, Menfuisu, nhưng em có còn xứng đáng để sinh con cho chàng nữa không? Em biết chàng đã tha thứ cho em mọi thứ, nhưng chính em lại không thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu ngày đó em không đến Minoa, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này. Em sẽ không gặp hoàng tử, không có mối tình khắc cốt ghi tâm đó, cũng không có bức tường ngăn cách ngày càng lớn giữa em và chàng. Menfuisu, em hối hận vì đã không nghe lời chàng. Nhưng đời người nào có cơ hội để quay lại? Người ấy bây giờ có sống tốt không? Những vết thương trên người chàng đã lành chưa? Em chỉ mong chàng có thể buông bỏ, quên hết mọi chuyện, kể cả em. Menfuisu, em không xứng đáng với tình yêu chân thành của chàng, cũng không xứng đáng với tình yêu của người ấy.
Sau vài ngày dưỡng bệnh, Carol đã có thể chạy nhảy khắp hoàng cung. Dẫu vậy, sâu trong trái tim, nàng vẫn ôm ấp một nỗi nhớ nhung dành cho một người.
Carol luôn tin tưởng Ruka và thường tâm sự mọi điều với hắn. Một ngày nọ, nàng nhẹ nhàng nói:- Ruka, có chuyện ta muốn chia sẻ với khanh. Ta luôn tránh nhắc đến hoàng tử Izumin khi ở bên Menfuisu, và chàng ấy cũng không hỏi gì về những chuyện ở Minoa. Ta biết chàng muốn hỏi nhiều, nhưng có lẽ chàng sợ rằng nếu ta nhớ đến Izumin, khoảng cách giữa ta và chàng sẽ càng lớn hơn. Vì vậy, chàng không cho phép ai trong hoàng cung nhắc đến chuyện của Izumin. Nhưng ta... ta rất lo cho Izumin. Không biết vết thương của chàng đã lành chưa? Chàng có ăn uống đầy đủ không? Ta chỉ mong chàng có thể quên đi ta.
Ruka đứng bên cạnh, chăm chú lắng nghe những lời của Carol. Trong lòng hắn vừa trăn trở vừa vui mừng. Trăn trở vì sự thật về chuyện mất tích của hoàng tử Izumin mà hắn chưa dám nói ra với Carol. Nhưng đồng thời, hắn cũng nhẹ lòng khi biết nàng vẫn còn nhớ và lo lắng cho chủ nhân mình.Hắn thầm nghĩ:"Nếu hoàng tử biết hoàng phi lúc nào cũng lo lắng và nhớ đến ngài, chắc chắn ngài sẽ hạnh phúc đến phát điên mất. Những gì ngài đã làm vì hoàng phi cuối cùng cũng đã chạm đến trái tim người. Hoàng phi dường như đã bắt đầu có tình cảm với ngài rồi. Thần tin rằng sẽ đến ngày trái tim người hoàn toàn thuộc về hoàng tử."Ruka không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giấu đi cảm xúc riêng trong lòng.Nghe lời Carol, trong lòng Ruka dâng lên chút bối rối, nhưng hắn vẫn giữ sự cung kính, đáp lại:- Hoàng phi, người vẫn còn nhớ đến hoàng tử Izumin sao? Người... đã có tình cảm với ngài ấy rồi ư? Ngài ấy hiện đã trở về Hitaito để dưỡng bệnh, sẽ không sao đâu. Hoàng phi đừng quá lo lắng.
Carol khẽ thở dài, ánh mắt phảng phất nét mơ màng:- Ta cũng không biết việc nhớ đến chàng có phải là tình cảm thật sự hay không. Nhưng ta cứ luôn nghĩ về chàng ấy. Ta thật sự không hiểu chính mình nữa. Đoạn tình cảm này... nghiệt duyên giữa ta và chàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể thuộc về nhau. Có lẽ ta nên quên hết tất cả những gì đã xảy ra ở Minoa, để sống hạnh phúc bên Menfuisu mới đúng.
Bỗng nhiên, nàng như chợt nhớ ra điều gì, tiếp lời:- À, suýt nữa thì ta quên mất. Có lẽ ta sẽ phải bàn với Menfuisu về chuyện của nữ hoàng Amazon. Trong đêm tân hôn giữa ta và hoàng tử Izumin, trước khi chàng ấy tiếp khách trở lại, nữ hoàng Amazon đã định bắt cóc ta để đổi lấy em gái mình. Nhưng khi biết ta là cô dâu, chị ấy đã thay đổi ý định. Lúc đầu ta muốn nhờ Izumin giúp cứu em gái, nhưng sau những chuyện xảy ra, không biết chàng còn nhớ lời hứa ấy không. Việc đã hứa với chị ấy, ta nhất định sẽ làm được.
Ruka nghe đến đây kinh ngạc, không giấu nổi sự sững sờ:- Hoàng phi... có chuyện đó sao?
- Đúng vậy. Nhưng ta chưa từng nói với ai.
Ruka lặng người. Lời nói của Carol khiến hắn lập tức nghĩ đến sự mất tích bí ẩn của hoàng tử Izumin."Nếu lời hoàng phi là thật, nữ hoàng Amazon đã xuất hiện tại trận chiến Troia ngày đó. Liệu bà ta có liên quan đến vụ mất tích của hoàng tử? Hay chính bà ta đã bắt cóc ngài? Ta phải ngay lập tức báo cho đội trưởng đang tìm kiếm hoàng tử tại Troia để điều tra rõ chuyện này."
Khi Carol nghỉ ngơi, Ruka lặng lẽ lui ra một góc khuất trong hoàng cung. Hắn nhanh chóng lấy giấy mực, viết thư thuật lại toàn bộ sự việc cho người của Hitaito rồi thả bồ câu đưa tin.Hắn nhìn theo bóng con bồ câu bay xa dần, trong lòng đầy trăn trở:- Chắc chắn là bọn Amazon đã bắt cóc hoàng tử. Mong rằng hoàng tử vẫn bình an, không gặp phải điều gì bất trắc. Tội nghiệp ngài, đã bị thương nặng lại phải chịu biết bao khổ cực. Liệu có ai chăm sóc và trị thương cho ngài không? Nếu hoàng phi biết ngài mất tích, liệu người có từ bỏ tất cả để đi tìm ngài không? Thần cũng không rõ. Nhưng làm sao thần có thể nói cho hoàng phi biết được? Chuyện hoàng tử mất tích là cơ mật, ngay cả quốc vương cũng chưa hay biết, chỉ có những người trong cuộc mới biết. Thân phận này không thể để lộ. Nhiệm vụ của thần là bảo vệ hoàng phi, người mà ngài yêu, bằng cả mạng sống của mình.
Menfuisu nhẹ nhàng đặt Carol xuống giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng một lúc lâu rồi dịu dàng nói:- Về Ai Cập rồi, nàng phải nhanh chóng khỏe lại cho ta nhé! Ăn uống đầy đủ, để ta thấy nàng thật mạnh khỏe, giữ trọn lời hứa, sinh con cho ta.
Menfuisu nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, rồi tiếp tục:- Giờ thì hãy nằm nghỉ đi. Ta sẽ lo liệu xong những việc quan trọng còn dang dở khi ta vắng mặt, rồi sẽ trở về bên nàng ngay lập tức.
Sau khi căn dặn Carol, Menfuisu rời đi, để lại nàng một mình trong sự bối rối và lo lắng.Trước kia, chuyện ân ái giữa họ diễn ra tự nhiên, như lẽ đương nhiên của vợ chồng. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy không còn như trước nữa. Carol bỗng nhận ra mình không còn là của riêng Menfuisu như trước kia. Khi hắn chạm vào nàng, nàng tự hỏi trong lòng liệu hắn có cảm nhận được gì khác không? Còn nàng, chỉ là một nỗi bất an len lỏi sâu thẳm.Kể từ khi trở về, nàng luôn cố né tránh mỗi khi Menfuisu đến gần, lấy cớ vết thương chưa lành để giữ khoảng cách. Nhưng giờ đây, khi vết thương đã hoàn toàn hồi phục, nàng hiểu rằng không còn lý do nào để trốn tránh nữa.Trong lòng Carol, những suy nghĩ quẩn quanh không ngừng:- Người em yêu vẫn là chàng, Menfuisu, nhưng em có còn xứng đáng để sinh con cho chàng nữa không? Em biết chàng đã tha thứ cho em mọi thứ, nhưng chính em lại không thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu ngày đó em không đến Minoa, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này. Em sẽ không gặp hoàng tử, không có mối tình khắc cốt ghi tâm đó, cũng không có bức tường ngăn cách ngày càng lớn giữa em và chàng. Menfuisu, em hối hận vì đã không nghe lời chàng. Nhưng đời người nào có cơ hội để quay lại? Người ấy bây giờ có sống tốt không? Những vết thương trên người chàng đã lành chưa? Em chỉ mong chàng có thể buông bỏ, quên hết mọi chuyện, kể cả em. Menfuisu, em không xứng đáng với tình yêu chân thành của chàng, cũng không xứng đáng với tình yêu của người ấy.
Sau vài ngày dưỡng bệnh, Carol đã có thể chạy nhảy khắp hoàng cung. Dẫu vậy, sâu trong trái tim, nàng vẫn ôm ấp một nỗi nhớ nhung dành cho một người.
Carol luôn tin tưởng Ruka và thường tâm sự mọi điều với hắn. Một ngày nọ, nàng nhẹ nhàng nói:- Ruka, có chuyện ta muốn chia sẻ với khanh. Ta luôn tránh nhắc đến hoàng tử Izumin khi ở bên Menfuisu, và chàng ấy cũng không hỏi gì về những chuyện ở Minoa. Ta biết chàng muốn hỏi nhiều, nhưng có lẽ chàng sợ rằng nếu ta nhớ đến Izumin, khoảng cách giữa ta và chàng sẽ càng lớn hơn. Vì vậy, chàng không cho phép ai trong hoàng cung nhắc đến chuyện của Izumin. Nhưng ta... ta rất lo cho Izumin. Không biết vết thương của chàng đã lành chưa? Chàng có ăn uống đầy đủ không? Ta chỉ mong chàng có thể quên đi ta.
Ruka đứng bên cạnh, chăm chú lắng nghe những lời của Carol. Trong lòng hắn vừa trăn trở vừa vui mừng. Trăn trở vì sự thật về chuyện mất tích của hoàng tử Izumin mà hắn chưa dám nói ra với Carol. Nhưng đồng thời, hắn cũng nhẹ lòng khi biết nàng vẫn còn nhớ và lo lắng cho chủ nhân mình.Hắn thầm nghĩ:"Nếu hoàng tử biết hoàng phi lúc nào cũng lo lắng và nhớ đến ngài, chắc chắn ngài sẽ hạnh phúc đến phát điên mất. Những gì ngài đã làm vì hoàng phi cuối cùng cũng đã chạm đến trái tim người. Hoàng phi dường như đã bắt đầu có tình cảm với ngài rồi. Thần tin rằng sẽ đến ngày trái tim người hoàn toàn thuộc về hoàng tử."Ruka không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giấu đi cảm xúc riêng trong lòng.Nghe lời Carol, trong lòng Ruka dâng lên chút bối rối, nhưng hắn vẫn giữ sự cung kính, đáp lại:- Hoàng phi, người vẫn còn nhớ đến hoàng tử Izumin sao? Người... đã có tình cảm với ngài ấy rồi ư? Ngài ấy hiện đã trở về Hitaito để dưỡng bệnh, sẽ không sao đâu. Hoàng phi đừng quá lo lắng.
Carol khẽ thở dài, ánh mắt phảng phất nét mơ màng:- Ta cũng không biết việc nhớ đến chàng có phải là tình cảm thật sự hay không. Nhưng ta cứ luôn nghĩ về chàng ấy. Ta thật sự không hiểu chính mình nữa. Đoạn tình cảm này... nghiệt duyên giữa ta và chàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể thuộc về nhau. Có lẽ ta nên quên hết tất cả những gì đã xảy ra ở Minoa, để sống hạnh phúc bên Menfuisu mới đúng.
Bỗng nhiên, nàng như chợt nhớ ra điều gì, tiếp lời:- À, suýt nữa thì ta quên mất. Có lẽ ta sẽ phải bàn với Menfuisu về chuyện của nữ hoàng Amazon. Trong đêm tân hôn giữa ta và hoàng tử Izumin, trước khi chàng ấy tiếp khách trở lại, nữ hoàng Amazon đã định bắt cóc ta để đổi lấy em gái mình. Nhưng khi biết ta là cô dâu, chị ấy đã thay đổi ý định. Lúc đầu ta muốn nhờ Izumin giúp cứu em gái, nhưng sau những chuyện xảy ra, không biết chàng còn nhớ lời hứa ấy không. Việc đã hứa với chị ấy, ta nhất định sẽ làm được.
Ruka nghe đến đây kinh ngạc, không giấu nổi sự sững sờ:- Hoàng phi... có chuyện đó sao?
- Đúng vậy. Nhưng ta chưa từng nói với ai.
Ruka lặng người. Lời nói của Carol khiến hắn lập tức nghĩ đến sự mất tích bí ẩn của hoàng tử Izumin."Nếu lời hoàng phi là thật, nữ hoàng Amazon đã xuất hiện tại trận chiến Troia ngày đó. Liệu bà ta có liên quan đến vụ mất tích của hoàng tử? Hay chính bà ta đã bắt cóc ngài? Ta phải ngay lập tức báo cho đội trưởng đang tìm kiếm hoàng tử tại Troia để điều tra rõ chuyện này."
Khi Carol nghỉ ngơi, Ruka lặng lẽ lui ra một góc khuất trong hoàng cung. Hắn nhanh chóng lấy giấy mực, viết thư thuật lại toàn bộ sự việc cho người của Hitaito rồi thả bồ câu đưa tin.Hắn nhìn theo bóng con bồ câu bay xa dần, trong lòng đầy trăn trở:- Chắc chắn là bọn Amazon đã bắt cóc hoàng tử. Mong rằng hoàng tử vẫn bình an, không gặp phải điều gì bất trắc. Tội nghiệp ngài, đã bị thương nặng lại phải chịu biết bao khổ cực. Liệu có ai chăm sóc và trị thương cho ngài không? Nếu hoàng phi biết ngài mất tích, liệu người có từ bỏ tất cả để đi tìm ngài không? Thần cũng không rõ. Nhưng làm sao thần có thể nói cho hoàng phi biết được? Chuyện hoàng tử mất tích là cơ mật, ngay cả quốc vương cũng chưa hay biết, chỉ có những người trong cuộc mới biết. Thân phận này không thể để lộ. Nhiệm vụ của thần là bảo vệ hoàng phi, người mà ngài yêu, bằng cả mạng sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me