Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Carol đỏ mặt, giọng lắp bắp:- Tôi tự lo được! Anh không cần phải làm thế.Izumin khẽ cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng:- Nàng bảo ta không cần lo, nhưng nếu để nàng tự chăm sóc và vết thương nặng hơn, ta sẽ không tha thứ cho chính mình.Izumin nhìn kỹ vết thương, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn:- Cũng may, chân nàng chỉ bị trật khớp nhẹ. Ta sẽ nắn lại một chút trước khi thái y đến kiểm tra. Sẽ hơi đau, nhưng như vậy vết thương sẽ nhanh lành hơn.Carol đỏ bừng mặt, giọng ngập ngừng:- Izumin, tôi... tôi tự làm được. Không cần phiền anh phải...Izumin ngắt lời, ánh mắt kiên định nhưng vẫn dịu dàng:- Carol, hãy tin ta. Ta không muốn nàng phải chịu đau thêm chút nào nữa.Izumin không đợi thêm lời phản đối từ cô. Với động tác thận trọng nhưng dứt khoát, Izumin cầm lấy chân Carol, bắt đầu nắn lại khớp. Carol không nói thêm gì, chỉ siết chặt vạt áo, cố gắng trấn tĩnh bản thân.Khi Izumin nhẹ nhàng nắn lại, cơn đau bất ngờ ập đến khiến Carol phải cắn môi để không bật ra tiếng kêu. Nhưng chỉ trong chốc lát, cơn đau dịu đi, và cô cảm nhận được sự ổn định rõ rệt ở phần chân.Izumin nhìn Carol, nụ cười thoáng trên môi:- Xong rồi. Nàng ngoan lắm. Nàng thấy thế nào? Đỡ đau hơn chưa?Carol hít sâu một hơi, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa tràn đầy biết ơn:- Tôi... đỡ hơn rồi. Cảm ơn anh.Izumin khẽ gật đầu, giọng đầy quan tâm:- Giờ nàng không được tự ý di chuyển nữa. Thái y sẽ đến kiểm tra kỹ hơn. Nhưng chân nàng cần được nghỉ ngơi, không được đi lại trong một thời gian. Nàng phải kiềm chế tính tò mò và sự hiếu động của mình, chịu khó nằm yên một chỗ.Izumin mỉm cười nhẹ nhàng, như thể không chắc cô gái năng động này có thể thực sự chịu ngồi yên được hay không.Carol đỏ mặt, lòng cô dâng tràn cảm xúc khó tả. Izumin đã dịu dàng, quan tâm cô đến vậy, thậm chí không tiếc nguy hiểm vì cô. Làm sao cô có thể tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng và xa cách với hắn đây?Carol cúi mặt, nói khẽ:- Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi đã không chỉ bị thương nhẹ thế này.Izumin nhìn cô, ánh mắt dịu dàng pha chút khẩn cầu:- Ta không cần nàng cảm ơn. Chỉ cần nàng để ta được quan tâm, bảo vệ nàng. Và đừng lạnh lùng, chán ghét hay né tránh ta nữa.Carol lúc này mới nhận ra vết thương trên vai Izumin đang chảy máu không ngừng. Cô thốt lên, giọng đầy lo lắng:- Izumin, anh lo cho tôi mà không lo cho bản thân mình sao? Vai anh đang chảy máu rất nhiều. Anh không thấy đau ư?Izumin nhìn Carol, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ:- Nàng lo lắng cho ta sao? Vết thương trên vai ta không sao cả, chỉ là vết thương cũ. Do ta vận động mạnh nên nó tự rách ra thôi. Thái y băng bó lại là ổn.Nghe những lời đó, lòng Carol quặn thắt. Cô nhớ lại vết thương cũ của Izumin vết thương mà cô từng gián tiếp gây ra. Một cảm giác tội lỗi ùa về khi cô nhận ra mình không thể làm gì để chữa lành cho hắn.Carol hỏi, giọng khẽ run.- Vết thương này... lúc trước do anh Raian gây ra, nó vẫn chưa lành sao?Izumin im lặng trong giây lát, ánh mắt như chìm vào ký ức:- Vết thương này không cách nào lành được. Ta đã tìm rất nhiều danh y, nhưng vô dụng. Có lẽ đây là số phận của ta. Nó như muốn nhắc nhở ta mãi mãi luôn luôn ghi nhớ về những điều ta không thể quên... giống như tình yêu ta dành cho nàng vậy. Nó khắc sâu vào trái tim ta, không cách nào quên được. Mỗi khi vết thương này nhói lên, ta lại nhớ đến nàng. Ta càng nhớ, càng yêu nàng nhiều hơn.Carol quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chan chứa tình cảm của Izumin. Trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi sự mâu thuẫn.Ánh chiều tà nhuộm vàng không gian, phủ lên cảnh vật một vẻ đẹp ấm áp nhưng cũng man mác buồn. Izumin vẫn ngồi cạnh Carol, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây.- Carol, ta biết ta không thể thay đổi sự thật giữa nàng và Menfuisu. Nhưng nếu bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, nàng cần một người bảo vệ, ta sẽ luôn ở đây.Lời nói của hắn vang lên, như khắc sâu vào không gian yên tĩnh. Carol không đáp lại, nhưng trái tim cô không thể phủ nhận sự chân thành trong từng lời hắn nói.Khi cả hai đang chìm trong dòng suy nghĩ riêng, hoàng đế Minos và thái hậu từ xa bước đến. Thái hậu lên tiếng, giọng lo lắng:- Hoàng phi và hoàng tử Izumin đều ở đây sao? Hai vị có bị làm sao không? Ta thật sơ sót khi để khách quý phải chịu thương tổn. Xin hãy thứ lỗi.Thái hậu nhìn Carol với vẻ quan tâm:- Chúng tôi đã mời thái y đến. Hoàng phi, xin mời người về tẩm điện nghỉ ngơi để thái y kiểm tra kỹ hơn. Còn hoàng tử, xin mời ngài về tẩm điện để băng bó vết thương ở vai.Izumin gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng hướng về Carol:- Cảm ơn thái hậu. Nhưng ta không sao, người đáng lo lúc này là Carol. Chân nàng bị thương và tinh thần còn chưa ổn định, nàng lúc này còn rất sợ hãi sau cuộc hỗn loạn vừa rồi.Thái hậu mỉm cười, giọng trấn an:- Hoàng phi là ân nhân, thượng khách của chúng tôi. Hoàng tử không cần lo lắng, chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa. Người đâu, đưa hoàng tử về cung để xử lý vết thương.Izumin đành nghe theo, ánh mắt đầy lưu luyến khi bị đưa đi xa dần.Carol dõi theo bóng lưng của Izumin khuất dần trong ánh chiều tà. Khoảnh khắc Izumin liều mình chắn trước cô, trái tim cô như ngừng đập. Một cảm giác không tên len lỏi vào lòng, khiến cô không thể rời khỏi hình bóng của hắn.Lễ hội xảy ra hỗn loạn như vậy, làm sao có thể qua được mắt hoàng tử Izumin? Hắn đến đây đã sớm nhận ra rằng Minoa ẩn chứa những bí mật nguy hiểm. Những hiểm họa có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Chính vì thế, ngay khi vừa đến, hắn đã căn dặn Ruka rất kỹ: Phải luôn theo sát Carol, bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi.Izumin quay sang nhìn các ám vệ do chính tay mình đào tạo, giọng nói trầm đầy uy lực:- Các ngươi hãy thăm dò thật kỹ. Điều tra xem hỗn loạn trong lễ hội lần này có liên quan đến hoàng thái hậu Minoa hay không. Ta không tin đây chỉ là sự cố ngẫu nhiên. Chắc chắn có kẻ đứng sau, muốn giữ chân Carol ở lại.Izumin dừng lại một chút, rồi tiếp tục ra lệnh:- Hãy chia nhau hoàn thành nhiệm vụ. Một nhóm theo sát Carol, bảo vệ nàng mọi lúc, mọi nơi. Nàng quá ngây thơ, luôn nghĩ rằng mẹ con nhà Minoa là người tốt. Ta không thể an tâm. Nếu có chuyện gì, lập tức báo cho ta.- Vâng, thưa hoàng tử!Sau khi căn dặn xong, Izumin nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu hắn không ngừng nghĩ về nàng, người con gái hắn yêu sâu đậm. Hắn khẽ đưa tay chạm vào ngực, nơi vết thương vẫn còn rỉ máu.- Giờ mình mới nhận ra... Đau thật... Không hiểu vì sao vết thương này mãi không lành. Giống như trái tim ta dành cho nàng ấy: Không thể chữa lành, cũng không thể quên được nàng.Izumin khẽ thở dài, đôi mắt trĩu nặng lo âu:- Carol, nàng có đau nhiều không? Tối nay nàng có ngủ được không? Với vết thương đó, nàng sẽ sốt mất... Tội nghiệp nàng quá... Nàng vừa khỏi bệnh, giờ lại gặp chuyện này.Một nỗi bất lực len lỏi trong giọng nói khi hoàng tử tự thì thầm:- Nếu lần này ta không ở đó để cứu nàng, thì ai sẽ cứu nàng đây? Nghĩ đến điều đó, trái tim ta đau nhói. Nàng mà có chuyện gì... Ta sao có thể sống tiếp được đây?Hoàng tử siết chặt tay, ánh mắt rực lên trong cơn giận dữ.- Chuyện này các ngươi không liên quan. Nhưng nếu có liên quan sự việc lần này, ta sẽ san bằng Minoa các ngươi thành bình địa!Sự việc lần này không liên quan đến hoàng thái hậu là thật. Tuy nhiên, bà vốn dĩ cũng đang tìm cách để giữ Carol ở lại lâu hơn. Thật trùng hợp khi có kẻ khác ra tay trước, điều đó lại vô tình đúng ý bà.Sáng hôm sau, hoàng đế Minos và hoàng thái hậu đến tẩm cung của Carol để hỏi thăm tình hình.Hoàng thái hậu ân cần hỏi.- Hoàng phi, chân của người thế nào rồi?Carol nhẹ nhàng đáp, giọng đầy cảm kích:- Tôi không sao rồi. Cảm ơn hoàng thái hậu và hoàng đế Minos đã lo lắng cho tôi như vậy.Hoàng thái hậu mỉm cười hiền hậu:- Hoàng phi quá khách sáo rồi. Việc hỗn loạn tại lễ hội lần này khiến hoàng phi bị thương là sơ sót của Minoa chúng ta, chưa làm tròn trách nhiệm. Rất may người không gặp chuyện nghiêm trọng. Nếu không, ta thật không biết phải ăn nói thế nào với Pharaoh Menfuisu.Hoàng đế Minos tiếp lời:- Chúng ta đã bàn bạc với nhau và quyết định mời hoàng phi đến Đảo Thiêng, nơi có suối nước nóng nổi tiếng với công dụng phục hồi sức khỏe rất tốt. Mong hoàng phi đồng ý để Minoa chúng ta được bày tỏ lòng hiếu khách.Carol nghe đến Đảo Thiêng thì hai mắt sáng rỡ:- Thật tuyệt vời! Tôi có thể đến đó và ngâm mình trong suối nước nóng sao? Đây đúng là giấc mơ của tôi!Thấy Carol vui vẻ, hoàng thái hậu nhẹ nhàng đáp:- Nếu hoàng phi đã đồng ý, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay.Ruka, đang đứng bên ngoài, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Lập tức, hắn đến tẩm cung của hoàng tử để báo cáo.- Bẩm hoàng tử, hoàng thái hậu đề nghị hoàng phi Carol đến Đảo Thiêng để ngâm nước nóng ạ.Nghe đến đây, hoàng tử trầm ngâm suy nghĩ. Sau một lúc, hắn nhếch mép cười đầy ẩn ý:- Hoàng thái hậu đang mưu tính gì khi đưa Carol đến đó? Nhưng không sao. Ta sẽ đi cùng, vừa bảo vệ nàng, vừa ở bên cạnh nàng. Đồng thời, đây cũng là cơ hội tốt để thăm dò lực lượng của Minoa đóng tại đó. Ngươi từng nói quân đội tại Đảo Thiêng rất mạnh, đúng không? Một cơ hội ngàn năm có một để thâu tóm Minoa... làm sao ta có thể bỏ qua?Hoàng tử Izumin lập tức sửa soạn hành trang, đứng bên ngoài chờ đợi. Khi thấy hoàng đế Minos và Carol bước ra, hắn chào hỏi Minos, giọng điệu lịch thiệp nhưng ánh mắt không giấu được sự sắc sảo:- Hoàng đế Minos. Ta được biết ngài và Carol sẽ đến Đảo Thiêng để nghỉ ngơi và hồi phục. Ta nghe nói ở đó có suối nước nóng rất công hiệu trong việc trị thương. Vết thương ở vai của ta, dù tìm nhiều danh y nhưng vẫn không thể chữa khỏi. Sau cuộc hỗn loạn hôm qua, vết thương lại rách ra. Ta muốn thử xem suối nước nóng ở Đảo Thiêng có thật sự thần kỳ như lời đồn không. Mong ngài cho phép ta đồng hành cùng ngài và hoàng phi, liệu có tiện không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me