TruyenFull.Me

Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang

Carol hoảng hốt lắc đầu, giọng run rẩy:

- Menfuisu, em không biết chàng ấy sẽ gửi thư. Em cũng không hề hồi đáp gì cả. Xin chàng đừng hiểu lầm. Nếu chàng không thích, từ nay em sẽ không đọc thư của Izumin nữa. Nhưng xin chàng đừng nhìn em như vậy... ánh mắt đó thật đáng sợ.

Menfuisu siết chặt bức thư trong tay, giọng lạnh lùng:

- Ta đã nói rồi, Carol. Ta không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào muốn cướp nàng khỏi tay ta, dù là Izumin hay bất cứ ai khác.

Carol cảm thấy nghẹt thở, ánh mắt nàng tràn ngập đau khổ. Nàng lùi lại một bước, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

- Menfuisu, tình yêu không nên xuất phát từ sự kiểm soát. Em không thể sống trong nghi ngờ và thiếu tin tưởng như thế này mãi được.

Nhưng Menfuisu, bị cơn ghen và giận dữ chi phối, mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Hắn tiến tới, xốc Carol lên và quăng mạnh nàng xuống giường. Những nụ hôn thô bạo, áp đặt phủ xuống như thể để khẳng định quyền sở hữu.

Carol giãy giụa, đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào:

- Menfuisu... đừng như vậy... Chàng như thế này khiến em rất sợ... Ánh mắt, hành động của chàng... giống hệt lúc chàng từng bẻ tay em năm xưa! Xin chàng... đừng như vậy... chàng đang làm em rất đau...

Menfuisu khựng lại, ánh mắt vẫn đỏ rực nhưng thoáng hiện nét đau đớn:

- Ta không muốn nàng sợ ta... Nhưng ta thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi thứ thay đổi từ khi nàng trở về từ Minoa. Nàng không còn yêu ta như trước, luôn tránh né ta. Ta đã yêu nàng bằng tất cả trái tim mình... Tại sao vậy, Carol? Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?

Carol im lặng. Những lời trách móc đầy đau đớn của Menfuisu như hàng ngàn mũi dao xuyên qua trái tim nàng. Nhưng nàng biết, trái tim mình đã trở nên rối ren từ lâu.

- Carol... ta đâu làm gì sai... Nàng nỡ đối xử với ta như vậy sao? Ta có thể tha thứ cho nàng tất cả, chỉ cần trái tim nàng còn có ta. Nhưng ta không thể đánh mất trái tim nàng. Carol, nàng chỉ được phép yêu một mình ta, chỉ được nhìn ta mà thôi. Đừng rời xa ta... Đừng yêu người khác... có được không?

Menfuisu vừa nói, vừa đưa tay cởi áo nàng.

- Hôm nay... nàng hãy ở bên ta... Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi...

Lúc đầu, Carol phản kháng. Nhưng khi nghe những lời ấy, nàng không thể tiếp tục từ chối hắn được nữa. Trong lòng nàng tràn đầy day dứt người có lỗi là nàng, không phải hắn. Menfuisu không làm gì sai cả. Chính nàng là người đã phản bội hắn, phản bội mối tình từng được khắc cốt ghi tâm giữa hai người.

Thấy Carol không còn phản kháng hay tránh né, Menfuisu mới cảm thấy yên tâm phần nào. Hắn ôm lấy nàng, cả hai chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, tưởng chừng như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách.

Thế nhưng, khi mọi thứ vừa mới bắt đầu trôi theo cảm xúc, Carol đột nhiên nôn khan không ngừng. Menfuisu giật mình dừng lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên hoảng loạn. Hắn buông nàng ra, lắp bắp:

- Carol... nàng sao vậy? Không lẽ... không thể nào...!

Menfuisu siết chặt tay, ánh mắt rối loạn.

- Ta... ta thật sự mong có con với nàng... nhưng không thể... không thể theo cách này được Mau! Gọi thái y đến cho ta, ngay lập tức!

Menfuisu vội vàng mặc lại y phục cho nàng rồi lập tức sai người gọi thái y đến. Hắn không muốn điều tồi tệ hắn đang nghĩ trở thành sự thật. Nếu chuyện đó xảy ra... hắn không biết mình và nàng rồi sẽ đi về đâu.

Những lời hắn vừa thốt ra như dao cứa vào tim Carol. Nàng biết, khoảng cách giữa họ đã âm thầm hình thành từ lâu. Nếu như đứa trẻ này thực sự tồn tại... nó sẽ trở thành rào chắn không thể vượt qua, và sẽ chẳng còn cơ hội nào để hàn gắn nữa.

Menfuisu nắm chặt tay, giọng thấp như tự thì thầm:

- Mong rằng mọi thứ không phải như ta nghĩ... Nếu đúng là vậy, khoảng cách giữa ta và Carol sẽ không thể nào nối lại được nữa...

Một lúc sau, thái y cũng đến nơi. Ông lập tức tiến đến bắt mạch cho Carol. Nhưng sau khi bắt mạch, thay vì biểu hiện sự bình thản hay vui mừng, sắc mặt ông tái đi. Tay ông bắt đầu run rẩy, liên tục bắt mạch đi bắt mạch lại. Bởi ông biết... đây không thể nào là cốt nhục của hoàng đế.

Nhìn thái độ bất thường của thái y, Menfuisu cảm thấy như toàn bộ những suy nghĩ tồi tệ trong đầu mình đang trở thành sự thật. Nhưng hắn vẫn hy vọng... hy vọng điều hắn nghĩ chỉ là một sai lầm, hy vọng cơn giận trong lòng có thể được xoa dịu phần nào.

- Thái y, hoàng phi của ta chỉ là bị kích động quá mức thôi đúng không? Chỉ là vết thương cũ chưa lành thôi, phải không? Ngươi mau nói đi!

Thái y cúi gập người, giọng run rẩy:

- Bệ hạ... xin ngài bình tĩnh... Hoàng phi... hoàng phi đã mang thai được bốn tháng rồi... Thần... thần cầu xin bệ hạ bớt giận, xin ngài tha mạng cho thần...

Menfuisu nghe xong như trời đất sụp đổ. Hắn đập mạnh tay xuống nệm, cả cơ thể run lên vì giận dữ. Cơn lửa giận bùng cháy trong lòng hắn không còn gì ngăn nổi nữa.

Carol tái mặt, sắc xanh như tàu lá chuối. Nàng hoảng loạn khi thấy ánh mắt và cơn giận dữ đang thiêu đốt Menfuisu. Đứa trẻ này... là con của kẻ thù không đội chung của hắn và Ai Cập. Và giờ đây, chính nàng đang từng nhát, từng nhát một đâm vào trái tim người đã yêu nàng sâu đậm. Sự thật này đến quá đột ngột, quá tàn nhẫn.

Carol sợ. Sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng. Sợ hắn sẽ làm hại đứa con trong bụng nàng.

Menfuisu gầm lên:

- Cút! Cút khỏi đây trước khi ta rút kiếm giết ngươi! Cấm tuyệt đối tiết lộ bất kỳ thông tin gì ra ngoài khi chưa có lệnh của ta! Không chỉ ngươi, mà tất cả những ai có mặt ở đây ngày hôm nay, nếu để lọt ra một chút thông tin ra ngoài dù là một chữ ta sẽ chu di tam tộc tất cả! Rõ chưa?

Menfuisu lúc này nhìn Carol, ánh mắt chan chứa đau đớn và thất vọng.

- Carol... tại sao nàng lại có thể nhẫn tâm sát muối vào tim ta như thế? Ta chỉ mong được hạnh phúc bên nàng, cùng nàng sống đến trọn đời... nhưng dù ta có cố gắng đến đâu, mọi thứ cũng đang rạn vỡ. Khoảng cách giữa ta và nàng đã âm thầm hình thành... và giờ đây, sự thật này... ta không thể nào chấp nhận được nữa.

Carol rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn lại:

- Menfuisu... em biết em đã làm tổn thương chàng... Em đã phản bội chàng, phản bội tình yêu sâu nặng mà chàng dành cho em... Nhưng xin chàng... em chỉ xin một điều duy nhất... đừng làm hại đứa con này. Nó vô tội.

Menfuisu siết chặt tay, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Trong tim hắn, đứa trẻ ấy như một bức tường ngăn cách không thể vượt qua, một vết thương không thể chữa lành và hắn chỉ muốn đứa trẻ đó biến mất.

- Ta chưa từng trách nàng điều gì, Carol. Ta vẫn muốn giữ nàng bên cạnh, vẫn muốn yêu nàng. Nhưng nếu nàng nghe lời ta... hãy phá bỏ nó đi. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian... vẫn có thể có một đứa con khác... đứa con thật sự của ta và nàng...

Lời nói của Menfuisu nặng trĩu, như một lời cầu xin lẫn mệnh lệnh không thể thay đổi.

Nhưng làm sao Carol có thể nhẫn tâm nghe theo? Dù đứa trẻ ấy là nghiệt duyên giữa nàng và người đàn ông khác, nó vẫn là sinh linh vô tội trong lòng nàng.

- Không! Menfuisu... xin chàng... hãy để em giữ nó lại. Em cầu xin chàng, đừng tổn hại đến nó... nó vô tội mà...

Menfuisu càng nghe Carol nói, càng cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Từng lời cầu xin của nàng như lưỡi dao xoáy sâu vào vết thương chưa kịp liền sẹo trong tim hắn. Nỗi đau, sự giận dữ, và tình yêu lẫn lộn đến mức khiến hắn gần như không thở được.

Hắn muốn hét lên. Muốn trút cơn thịnh nộ vào nàng. Muốn làm điều gì đó để khiến nỗi đau trong lòng vơi bớt.

Nhưng rồi... hắn lại không thể.

Hắn không nỡ đánh nàng.

Càng không nỡ buông tay nàng.

Menfuisu siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia, đôi mắt đỏ hoe nhìn sâu vào mắt nàng như muốn xuyên thấu vào tận trái tim nàng và hắn. Hắn cố tìm lại hình bóng của người con gái từng dịu dàng, từng là tất cả của hắn.

Giọng Menfuisu khàn đặc, run lên bởi cảm xúc bị dồn nén:

- Carol... nàng có biết ta đang cảm thấy thế nào không? Trong lòng ta như bị xé nát... đau đớn đến mức nghẹt thở. Ta giận... ta giận nàng vô cùng... Nhưng lại không thể rời xa nàng được...

Ánh mắt Menfuisu vẫn dán chặt vào nàng, như muốn khắc ghi từng nét đau thương trên gương mặt ấy nơi từng là niềm an ủi, là chốn bình yên duy nhất trong cuộc đời hắn, giờ chỉ còn lại vết cứa sâu hoắm trong tim.

- Nàng phải nhìn ta... nhìn cho kỹ... để thấy trái tim ta đang rỉ máu. Ta yêu nàng... đến mức không biết phải hận thế nào cho đủ nữa...

Giọng Menfuisu vỡ ra như nghẹn:

- Nàng nói đứa bé vô tội... Vậy còn ta thì sao, Carol? Ta có tội gì? Ta không làm gì sai! Nhưng nàng vẫn giữ đứa con ấy lại, như thể chặt đứt toàn bộ mối dây ràng buộc giữa ta và nàng. Nàng có hiểu không?! Một khi đứa trẻ này ra đời... cả thế giới sẽ biết nó không phải là con ta... mà là con của tên hoàng tử chết tiệt đó! Trời ơi...!

Menfuisu bật gắt, hai tay siết lấy đầu, như muốn xé toạc cơn cuồng nộ đang giày xéo hắn. Hắn bước vài bước, rồi quay lại, mắt đỏ ngầu, giọng run lên:

- Ta không thể... không thể giữ lại đứa con đó được. Có thể... thân thể nàng không còn thuộc về ta. Nhưng trái tim nàng... trái tim đó... không được phép phản bội ta! Carol, ta không thể đánh mất nàng như thế. Không thể!

Menfuisu nghẹn ngào, giọng trầm hẳn xuống, như một lời van vỉ cuối cùng:

- Nếu nàng giữ đứa bé... nàng sẽ giết chết ta. Giết chết cái phần yêu thương cuối cùng còn sót lại trong tim ta.

Carol quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn trào không ngừng, từng giọt rơi xuống như đập vào tim nàng:

- Menfuisu... em xin chàng... đừng bắt em bỏ đứa trẻ này... Nếu mất nó... em cũng không còn sống nổi nữa. Em đã từng mất một đứa con rồi... nỗi đau ấy như xé nát linh hồn em, em không thể chịu đựng thêm lần nào nữa... Nếu chàng muốn phế em, muốn ruồng bỏ em... em chấp nhận... Nhưng xin chàng... đừng bắt em giết đi đứa con trong bụng mình... đừng nhẫn tâm như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me