TruyenFull.Me

Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang

Sau một lúc, Izumin đứng dậy, chỉnh lại áo khoác. Ánh mắt hắn thoáng chút đăm chiêu trước khi lên tiếng:

- Ta cần trở về. Ruka, hãy luôn theo sát Carol. Đừng để bất cứ điều gì làm tổn thương nàng, kể cả chính ta.

- Tuân lệnh, hoàng tử.

Trở về phòng, Carol ngồi trước gương, ánh mắt trầm ngâm. Những lời của Izumin vẫn vang vọng trong tâm trí nàng. Carol lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ không nên có. Nàng tự nhủ rằng mục tiêu của mình là trở về Ai Cập, trở về bên người nàng yêu.

Nhưng sâu trong lòng, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn của Izumin đều khơi gợi những cảm xúc khó lý giải.

Carol thầm nhắc nhở bản thân:

- Không được dao động, Carol. Ngươi thuộc về Ai Cập. Ngươi đã hứa sẽ trở về bên chàng. Người ngươi yêu là Menfuisu, không phải ai khác.

Sáng hôm sau, Izumin lại xuất hiện ở suối nước nóng, nơi Carol đang ngâm chân. Lần này, nàng không tỏ ra ngạc nhiên. Dường như sự hiện diện của hắn ở bất kỳ đâu nàng đến đã trở thành điều hiển nhiên.

Izumin giữ thái độ ôn hòa, thậm chí có chút hài hước, nhưng Carol thừa hiểu, đó không phải sự tình cờ. Hắn cố ý thăm dò nàng, bám theo nàng, dù bên ngoài luôn tỏ ra như vô tình gặp gỡ.

Carol khẽ thở dài, cố giữ khoảng cách. Nàng tập trung vào việc ngâm chân, hy vọng hắn sẽ chán mà rời đi.

Nhưng giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng:

- Carol, nàng đấy ư? Nàng đến ngâm chân sớm vậy mà không đợi ta sao?

Carol không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại:

- Thật trùng hợp, hoàng tử. Nhưng nơi này không phải của riêng ai. Nếu anh muốn ngâm chân, xin cứ tự nhiên.

Dẫu nàng giữ thái độ lãnh đạm, Izumin vẫn không tỏ ra bận tâm. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng nàng.

Izumin ngồi xuống bên cạnh Carol, đôi vai khẽ co lại như thể đang chịu đựng một cơn đau âm ỉ. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi nhăn mặt, giọng nói vang lên mang theo chút yếu đuối và khẩn cầu:

- Vai ta... đau quá.

Carol thoáng giật mình, ánh mắt lướt qua hắn, đầy vẻ bối rối.

- Hoàng tử, tôi không phải thầy thuốc. Ngài nên tìm ai đó có chuyên môn hơn.

Izumin cười nhẹ, ánh nhìn chân thành đầy ấm áp khiến Carol không khỏi cảm thấy khó xử.

- Nhưng nàng từng chữa khỏi bệnh cho hoàng đế Minos. Ta tin tưởng vào đôi tay khéo léo của nàng. Một vết thương nhỏ thế này, chẳng lẽ lại làm khó nàng sao? Hay nàng thực sự muốn từ chối yêu cầu nhỏ nhặt này của ta?

Carol nhìn Izumin, trong lòng dấy lên sự mâu thuẫn. Nàng không muốn dây dưa với hắn thêm, nhưng cũng không thể phớt lờ ánh mắt đầy mong đợi ấy, chưa kể đến việc vết thương của hắn là do Raian người anh trai mà nàng yêu quý, gây ra năm xưa.

- Được rồi, ngài quay người lại. Tôi sẽ xem qua một chút.

Izumin ngoan ngoãn xoay người lại, cởi bỏ áo ngoài để lộ phần vai rắn chắc nhưng vẫn mang trên mình một vết thương không thể lành – dấu tích của viên đạn còn mắc kẹt bên trong. Ánh mặt trời chiếu xuống, làm nổi bật vết sẹo xấu xí.

Carol chậm rãi đưa tay kiểm tra vết thương. Đôi bàn tay mềm mại của nàng chạm vào bờ vai hắn, cẩn thận và nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay nàng khiến Izumin không khỏi cảm nhận sự dễ chịu, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc khó gọi tên.

- Cảm ơn nàng, Carol. Có nàng bên cạnh, ta cảm thấy mọi thứ dường như dễ chịu hơn.

Carol không đáp, chỉ tiếp tục công việc trong im lặng. Nhưng ánh mắt nàng thoáng xao động. Nàng khẽ cau mày, chăm chú quan sát vết thương. Bất giác, đôi mắt nàng đỏ hoe, như muốn khóc.

Izumin đã phải chịu đựng nỗi đau đớn như thế nào khi viên đạn này còn găm sâu trong thịt, khiến vết thương chẳng thể lành suốt nhiều năm. Carol nhớ lại những lần vết thương tái phát, hắn đau đớn đến mức sốt mê man. Một hoàng tử mạnh mẽ, kiên cường và tài trí như Izumin lại trở nên yếu đuối, dễ tổn thương đến vậy.

Trái tim nàng quặn thắt, đầy tội lỗi. Chính nàng là nguyên nhân của vết thương này, nhưng lại không thể làm gì để chữa lành nó. Hắn vì nàng mà chịu đựng biết bao đau khổ, nhưng chưa từng trách móc hay hận thù nàng. Ngược lại, hắn luôn âm thầm bảo vệ nàng, yêu nàng, bất chấp mọi hiểm nguy.

Carol khẽ nói, giọng nghẹn ngào:

- Vết thương này của anh... còn sâu đến như vậy sao? Thật tội nghiệp anh. Anh phải chịu đựng nó suốt ngần ấy năm... Izumin, tôi thấy mình thật có lỗi với anh. Chính tôi đã gây ra vết thương này, nhưng lại không làm gì được để giúp anh. Bây giờ, thứ tôi có thể làm chỉ là giúp anh giảm đau đôi chút. Tôi sẽ xoa bóp cho anh, nhưng lần sau, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đừng để vết thương rách ra nữa, được không?

Izumin nhìn nàng, đôi mắt thoáng chút dịu dàng xen lẫn đau thương. Hắn khẽ lắc đầu, cất giọng trầm ấm:

- Ta không cần lời xin lỗi của nàng, Carol. Điều ta cần, chỉ là nàng quan tâm ta một chút, dịu dàng với ta một chút. Chỉ vậy thôi, tất cả những đau đớn này, đối với ta, đều hóa ngọt ngào.

Carol lặng người, ánh mắt tràn ngập những cảm xúc mâu thuẫn. Nàng không biết phải đáp lại hắn thế nào, chỉ có thể lặng lẽ tiếp tục xoa bóp vai, mong giảm đi phần nào cơn đau đang hành hạ hắn. Trong lòng nàng, từng dòng cảm xúc cuộn trào, vừa là áy náy, vừa là một sự xao động khó gọi thành tên.

Ngón tay Carol lướt nhẹ trên bờ vai của Izumin, những động tác tỉ mỉ và đầy kỹ thuật. Làn da nàng mát lạnh, chạm vào những vùng cơ căng cứng trên vai hắn, mang lại cảm giác dễ chịu. Izumin nhắm mắt, tận hưởng từng khoảnh khắc, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.

- Carol, nàng thật khéo tay. Ta nghĩ, không chỉ trái tim mà cả đôi tay của nàng cũng là món quà quý giá mà thần linh ban tặng.

Carol lập tức dừng tay, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng.

- Hoàng tử, nếu anh không muốn vai mình bị thương nặng thêm, xin hãy bớt nói những lời không cần thiết.

Izumin bật cười, âm thanh trầm ấm pha chút vui vẻ:

- Được rồi, ta sẽ im lặng. Nhưng cảm ơn nàng. Dù thế nào, ta vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày rất đặc biệt.

Carol không nói gì, chỉ tiếp tục xoa bóp vai hắn một lúc lâu rồi dừng lại. Nàng quay sang thị nữ, ra hiệu thu dọn đồ đạc. Khi mọi thứ đã xong, nàng đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy dứt khoát:

- Hoàng tử, tôi về trước. Nãy giờ tôi cũng ngâm đủ rồi.

Izumin khẽ mở mắt, nhìn theo nàng, ánh mắt ánh lên chút tiếc nuối. Trước khi Carol rời đi, hắn gọi nàng lại, giọng nói mang chút lưu luyến:

- Carol, nàng không nghĩ rằng mỗi ngày ta đến đây đều là vì lý do gì sao?

Carol dừng chân một chút, nhưng không quay lại. Nàng chỉ để lại một câu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quyết liệt:

- Tôi nghĩ đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.

Nàng tiếp tục bước đi, bóng dáng mảnh mai dần khuất sau những tán cây xanh rì. Izumin vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác kiên quyết.

Izumin lẩm bẩm, như đang tự hứa với bản thân:

- Ta không tin rằng, với tất cả sự cố gắng này, nàng lại không rung động trước ta. Vết thương này là do nàng gây ra, nàng phải chịu trách nhiệm cả đời bên cạnh ta.

Bóng tối dần bao phủ lấy Izumin, nhưng đôi mắt hắn vẫn ánh lên một quyết tâm không thể lay chuyển. Izumin biết rằng chinh phục trái tim Carol không dễ dàng, nhưng hắn thề sẽ làm mọi cách để đạt được.

Sau gần một tháng lưu lại Minoa trị thương, vết thương ở chân của Carol cuối cùng cũng lành hẳn. Nàng đã có thể đi lại mà không còn cảm giác đau nhức, nhưng trong lòng lại trĩu nặng khi nghĩ đến ngày phải rời xa nơi đây.

Carol bước chậm rãi qua khu vườn trong hoàng cung Minoa trên Đảo Thiêng. Những bông hoa rực rỡ sắc màu lung linh dưới ánh mặt trời, nhưng ánh mắt nàng lại lạc lõng. Đôi mắt lấp lánh sự lưu luyến nhưng xen lẫn quyết tâm mãnh liệt.

Hôm nay là ngày nàng phải chào tạm biệt hoàng đế Minos và hoàng thái hậu để trở về Ai Cập, nơi có Menfuisu, người mà nàng yêu sâu đậm.

- Menfuisu, chắc chàng nhớ ta nhiều lắm. Đã đến lúc ta trở về bên chàng. Ta cũng nhớ chàng, nhớ vô cùng.

Trong phòng của Izumin

Izumin đang bàn bạc với Ruka, cận vệ thân tín của mình.

Giọng Izumin trầm nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia nguy hiểm.

- Họ sẽ rời đi vào ngày mai?

- Vâng, thưa hoàng tử. Hoàng phi Carol cùng đoàn tùy tùng sẽ lên đường sớm.

Izumin im lặng một lúc, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn.

Tại khu vườn thượng uyển

Carol đang ngồi dưới tán cây trong khu vườn thượng uyển, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá tạo nên một bức tranh lung linh. Đang thả hồn vào những dòng suy nghĩ, nàng bất giác nhận ra sự hiện diện của Izumin.

Izumin bước chậm rãi về phía nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang một chút u buồn khó tả.

- Carol, ta có thể nói chuyện với nàng một chút không?

Carol ngước lên, đôi mắt thoáng qua vẻ cảnh giác, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Hoàng tử, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói thêm.

Izumin ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo cảm giác tha thiết:

- Ta biết nàng sắp rời đi. Nhưng trước khi nàng đi, hãy để ta nói điều cuối cùng.

Carol không trả lời, ánh mắt chỉ im lặng dò xét hắn.

- Nàng nói rằng trái tim nàng thuộc về Menfuisu, rằng nàng không thể đáp lại tình cảm của ta. Nhưng Carol, tình yêu của ta dành cho nàng không chỉ là cảm xúc nhất thời. Đó là tình yêu mãnh liệt mà ta không cách nàng buông bỏ.

Carol khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:

- Hoàng tử, tôi trân trọng tình cảm của anh, nhưng tôi không thể đáp lại. Xin anh hãy để mọi chuyện dừng lại ở đây, để chúng ta có thể giữ gìn hòa bình giữa hai đất nước.

Izumin cúi đầu, ánh mắt như bùng cháy với sự tổn thương:

- Ta không muốn làm tổn thương nàng, Carol. Dù ta dùng mọi cách để giữ nàng lại, ta sẽ không từ bỏ.

Lời nói của hắn khiến Carol cảm thấy rùng mình. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng khó gọi tên.

- Hoàng tử, anh không thể ép buộc trái tim tôi. Tình yêu không phải thứ có thể giành giật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me