Nu Nhan Cua Thi Truong
Đến khi nhìn thấy người này, trên mặt Tiêu Ý Hàn mới nở nụ cười, không đợi đối phương mở miệng, nàng liền kéo Tô Ninh về trước, lên tiếng, "Tư Tư, mau giúp mình chọn cho em gái vài bộ quần áo phù hợp, giúp em ấy mặc thật đẹp nhé".
Tô Ninh sững sờ, chọn quần áo cho mình? Cô quay đầu nghi hoặc nhìn thị trưởng đại nhân, đáp lại là ánh mắt trấn an của Tiêu Ý Hàn, nàng nói: "Đi thôi, Tư Tư chính là nhà thiết kế nổi tiếng, để cô ấy giúp em phối hợp trang phục thật đẹp".Tô Ninh vừa định mở miệng nói chuyện thì chị gái tên Tư Tư đã mỉm cười kéo tay cô, nhìn ngắm một chút rồi nói với Tiêu Ý Hàn: "Không có vấn đề, giao em ấy cho mình, một hồi chắc chắn trả lại cho cậu một người khí chất không thua kém cậu đâu". Nói xong liền dẫn Tô Ninh đi vào bên trong.Thị trưởng đại nhân không vào cùng, Tô Ninh bị động trả lời các loại câu hỏi của chị gái này, cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xem thị trưởng đại nhân đang ở đâu, vẫn như trước không phát hiện bóng dáng người kia."Không cần nhìn nữa, nhất định là cậu ấy cũng đang đi thử quần áo, có lẽ một chút sẽ đến thôi". Tư Tư trông thấy Tô Ninh có vẻ bất an, nàng tiếp nhận quần áo nhân viên đưa tới, dứt lời đưa qua cho Tô Ninh, ý bảo cô đi mặc thử.Tô Ninh cảm giác rất bất đắc dĩ, thị trưởng đại nhân trực tiếp giao cô cho người này, sau liền mất dạng, cô hiện tại muốn cự tuyệt những món đồ này cũng không thể. Cô thật sự cũng không biết cùng người xa lạ này giải thích thêm cái gì.Trong vòng nửa tiếng, Tô Ninh đã thử không dưới năm bộ quần áo, lúc này cô đang mặc loại trang phục mà hiển nhiên cô chưa từng mặc qua giống vậy bao giờ, đứng trước gương ngắm nhìn, trước giờ cô không hề nghĩ rằng bản thân thay đổi quần áo lại có cảm giác biến hoá lớn đến vậy.
"Ừ, quả là không tệ". Đang lúc Tô Ninh ngây người, thị trưởng đại nhân không biết khi nào đã đứng phía sau cô, gật gù tán thưởng."Cô bé này thật sự là được trời ưu đãi nha, mặc cái gì cũng rất dễ tôn lên dáng người." Tư Tư đứng cạnh Tiêu Ý Hàn, cùng nhìn qua Tô Ninh trong gương khen ngợi.Tô Ninh thấy hai người đều vui vẻ nhìn mình, cô bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, bước nhanh đến bên người thị trưởng, nhè nhẹ lắc cánh tay của nàng nhỏ giọng nói: "Đừng mua, mình đi thôi".Tiêu Ý Hàn mỉm cười nhìn Tô Ninh, kế tiếp nói với Tư Tư, "Em ấy còn đang học đại học, cậu xem chọn thêm mấy bộ nào thích hợp tuổi em ấy rồi cho bọc lại." Sau đó chỉ vào bộ y phục đang mặc trên người ma nơ canh bày chính giữa shop nói: "Đem mẫu này qua cho mình xem". Rồi như nhớ tới cái gì, nàng nhìn nhìn Tô Ninh, bồi thêm một câu, "Đem ra hai cái đi, để em ấy cùng thử".Tiêu Ý Hàn vừa ý một cái áo lông dài màu trắng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, mặc trên người ma nơ canh cảm giác rất hợp mắt, nàng nhìn khí chất Tô Ninh lúc này đã không giống với trước, trong lòng nghĩ hai người mua cùng kiểu quần áo cũng không có gì không được.
Tư Tư đi rồi, trước gương chỉ còn lại Tô Ninh cùng Tiêu Ý Hàn. Cô ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai chú ý, liền nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi, em không nhờ chị mua quần áo cho em, đồ ở đây đều rất đắt".Tiêu Ý Hàn bởi vì đang muốn mua áo lông đôi với Tô Ninh nên tâm tình đặc biệt vui vẻ, nàng nhìn Tô Ninh ý vị thâm trường nở nụ cười, "Ninh Ninh, em nhìn xem chính mình trong gương kìa, em không phát hiện em so với trước hấp dẫn hơn sao?".Tô Ninh đỏ mặt cúi đầu không nói gì, cô biết rõ hiện tại cô nói cái gì cũng không được, những quần áo này thị trưởng nhất định là sẽ mua cho cô. Vốn cho tới nay khi hai người cùng nhau, cái gì cũng đều là thị trưởng ra quyết định, cái gì cũng đều là nàng an bài, Tô Ninh nửa điểm quyền lợi lựa chọn phản kháng đều không có.Cuối cùng Tiêu Ý Hàn xem nhẹ vẻ mặt bối rối của Tô Ninh, nàng mua quần áo Tư Tư đề cử cho Tô Ninh cùng cái áo lông trắng mà nàng chọn. Khi cầm lấy hai cái áo lông trên tay, tưởng tượng đến cảnh cả hai cùng mặc trang phục tình nhân, Tiêu Ý Hàn có loại cảm giác hạnh phúc vô cùng, nàng chưa bao giờ biết thì ra hạnh phúc sẽ đến đơn giản như thế.Quần áo được nhân viên thương xá đưa đến trên xe Tiêu Ý Hàn, còn hai cái áo lông vừa mua, vì ra ngoài trời lạnh nên rất nhanh đã được dùng đến. Nàng cũng không có ý định xuống lầu, mà mang theo Tô Ninh đi vào một cái thang máy khác. Tô Ninh yên lặng đi cạnh thị trưởng, cảm thấy khó hiểu "Cái này không phải đã là tầng cao nhất sao? Như thế nào còn có thể đi lên tiếp a".Tô Ninh theo thị trưởng ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô gần như là ngẩn người, không gian rộng lớn được thiết kế thành một quán bar, chính giữa là sân khấu hình tròn, bốn phía một vòng ghế dài, mà bốn vách tường của gian phòng đều là thủy tinh tạo thành cửa sổ thật to, Tô Ninh ngẩng đầu lên, cô phát hiện ngay cả trần nhà cũng đều là thủy tinh bao phủ.Nhìn vẻ mặt giật mình ngạc nhiên của Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn cười haha, nàng biết Tô Ninh nhất định sẽ có biểu lộ như vậy. Nàng kéo tay Tô Ninh đi đến bên cửa kính, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nhìn Tô Ninh hỏi: "Em thấy thế nào? Cảnh thành phố Giang Vịnh về đêm có phải là rất đẹp hay không?". Tô Ninh sững sờ gật đầu."Nơi này là tôi cùng một người bạn đầu tư, bình thường sẽ không mở cho người ngoài, có rất ít người biết đến sự hiện hữu của nó". Tiêu Ý Hàn vừa treo lên áo khoác vừa giải thích với Tô Ninh. Tiếp theo nàng đến bên cạnh Tô Ninh, ngồi xuống ghế salon nói: "Đêm nay giáng sinh, một lát nữa nhất định sẽ có pháo hoa, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta ở chỗ này vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đẹp là tốt nhất".Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me