TruyenFull.Me

Nu Streamer Toi Thich La Anh Em Tot Cua Toi

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Du Nguyệt vẫn rất bận rộn.

Làm việc tại McDonald's vào buổi sáng, suốt năm giờ đồng hồ. Cậu còn tìm được một công việc gia sư bán thời gian vào buổi chiều, đó là dạy thêm cho một học sinh THPT ở gần đó. Buổi tối cậu còn đi làm phục vụ cho một nhà hàng.

Khu thương mại gần trường đại học, dòng người đông đúc, học sinh qua lại từ nhiều trường khác nhau, thi thoảng cậu sẽ  gặp vài gương mặt quen thuộc. Quán thường đông đúc vào khoảng sáu bảy giờ, không còn bàn trống nào trong nhà hàng, thậm chí có người phải đứng xếp hàng. Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, có một thông báo tin nhắn phát ra từ điện thoại của Du Nguyệt.

Cậu lấy điện thoại ra và xem.

Đó là tin nhắn từ bạn cùng phòng Vương Văn Đông của cậu, cậu ta phàn nàn rằng tất cả các nhà hàng giờ đều phải đợi bàn, sau đó hỏi cậu đang làm việc tại nhà hàng nào.

Du Nguyệt nhắn tên nhà hàng.

Lão Vương: [Nó cách đây không xa, cậu giúp tôi lấy số được không, bọn tôi sẽ tới ngay bây giờ.]

Du Nguyệt trả lời: [Được.]

Du Nguyệt không quá thân với những người bạn cùng phòng, nhưng họ đều rất tốt bụng, khi có thời gian họ thường cùng nhau ăn trưa ở căn tin, cho nên bọn họ cũng khá hợp nhau.

Hơn mười phút sau, Vương Văn Đông và Chu Mạc đã tới trước cửa nhà hàng.

Từ trong nhà hàng đi ra, Du Nguyệt liếc nhìn hai người: “Chỉ có hai cậu thôi à?”

Vương Văn Đông đói quá, cậu ta lấy một gói bánh quy ở khu vực bàn chờ: “Đại Hoành đang hút thuốc ở bên ngoài, chút nữa sẽ quay lại.”

Vương Văn Đông là người địa phương, nhà cậu ta cách trường không xa, bình thường, cậu ta hay ăn ở nhà trước khi đến trường.

Du Nguyệt đưa số cho Vương Văn Đông: “Hôm nay cậu về sớm vậy.”

“Hôm nay câu lạc bộ của tôi có hoạt động, nên tôi về sớm.” Vương Văn Đông cầm lấy tờ giấy nhỏ có số B307, cười lớn hai tiếng: “Nhân tiện, trưa nay tôi không có ăn cơm ở nhà, khi tôi quay lại trường đã là hai giờ rồi, đói quá, đúng lúc Đại Hoành mua đồ ăn trưa cho cậu, nhưng cậu không có ở đấy, tiện thể tạo cơ hội cho tôi……”

Nghe vậy, ngón tay của Du Nguyệt khựng lại.

Vương Văn Đông tiếp tục nói: “Cơm chân ngỗng giờ xếp hàng để mua rất khó đấy! Nhiều trường tranh nhau mua, khó mua lắm. Cũng tùy tiện mua thêm một món tráng miệng! Cậu không thể tưởng tượng được nó ngon tới mức nào đâu!”

Chu Mạc đột nhiên mất bình tĩnh: “Chết tiệt, sao chuyện tốt như này lại xảy ra với cậu chứ, sao tôi không gặp được vậy?! Cả tháng này, tôi chưa được ăn cơm chân ngỗng một lần nào cả!”

Bây giờ Du Nguyệt mới nhớ ra, Đại Hoành đêm qua có nói, anh ta sẽ mang cơm trưa cho cậu một tháng.

Cậu tưởng đó chỉ là câu nói đùa.

Nhắc tới cơm chân ngỗng, Chu Mạc lập tức đói bụng, xoa bụng: “Đang gọi số mấy vậy? Tôi đói rồi.”

Đúng lúc loa thông báo gọi số B307 vào.

Du Nguyệt hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói: “Nào, chúng ta vào thôi.”

Hai người kia lập tức nhảy dựng lên rồi đi vào. Du Nguyệt sắp chỗ ngồi gần cửa sổ cho họ. Vương Văn Đông và Chu Mạc ngồi cùng một bên, để chiếc ghế đối diện cho Đại Hoành.

Vương Văn Đông nhìn chằm chằm vào Du Nguyệt một lúc lâu, nhìn lên rồi nhìn xuống: “Nhân tiện, đây là đồng phục làm việc của cậu à?Nhìn khá đẹp đấy, tôi có thể lấy một bộ không?”

Du Nguyệt mặc đồng phục với áo sơ mi đen của nhà hàng, khiến làn da cậu càng trắng và lạnh hơn. Cậu có dáng người mảnh khảnh và cao ráo, cổ áo hơi mở, để lộ một chút xương quai xanh, cực kì ưa nhìn và gợi cảm.

Ngay cả bộ đồ đi làm cũng khiến cậu toát lên khí chất cao quý và lạnh lùng.

Chu Mạc phản bác: ”Cậu có thể đừng mơ tưởng nữa được không, cậu mà mặc vào thì trông giống như đầu bếp ấy, toàn bộ sự sang trọng của trang phục đều phụ thuộc vào gương mặt này đó, cậu biết không.”

Vương Văn Đông không thể phản bác.

“Tôi không thể lấy đồng phục làm việc cho cậu được.” Du Nguyệt đưa cho họ thực đơn: “Gọi bất cứ thứ gì các cậu muốn đi, quản lý bảo sẽ giảm giá 40% cho người thân nhân viên.”

Vương Văn Đông lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, mở thực đơn: “Vãi, còn có chuyện tốt như vậy sao?”

“Chuyện gì tốt cơ?”

Một giọng nói có sức hút và lười biếng truyền tới bên cạnh tai cậu.

Du Nguyệt vô thức quay đầu lại, điều khiến cậu chú ý là chiều cao áp đảo của tên này. Đại Hoành tình cờ đi tới chỗ cậu, chiều cao gần 1m9, gần như che hết ánh sáng trên đầu cậu.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay rộng màu đen, cổ áo rộng, hơi hở, lộ ra chút xương quai xanh gợi cảm, quần ống rộng, đường nét trên cơ thể rắn chắc và nổi bật, vai rộng eo hẹp, giống như một mỹ nam bước ra từ trong tranh vậy. Người đàn ông này đeo khẩu trang đen, lông mày rõ nét, đôi mắt dài hẹp hơi nhướng lên, trông bất cần, có chút kiêu ngạo, bỡn cợt và ngang ngược. Ở khoảng cách gần, Du Nguyệt mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá chưa tan trên người anh ta, mùi hương rất nhẹ.

Vương Văn Đông hạ giọng nói: “Du Nguyệt nói chúng ta được giảm giá 40% đấy, đây là giá cho người thân đó, giữ kín nhé.”

Đại Hoành nhướng mày, Du Nguyệt nhìn sang hướng khác, đôi mắt hoa đào của anh hé mở, kéo dài âm cuối khi nói, giọng điệu có chút mơ hồ: “Người thân?”

Du Nguyệt hơi khựng ngón tay.

Không hiểu vì sao, sau khi anh ta lặp lại từ này, có cảm giác gì đó không ổn..

“Tốt.” Đôi mắt hoa đào của Đại Hoành cong lên thành hình vòng cung lười biếng: “Cuối cùng cậu cũng thừa nhận tôi là anh trai cậu à.”

“……”

Mấy người bọn họ ở ký túc xá đều bằng tuổi nhau, nếu muốn tính toán, thì Du Nguyệt đúng ra lớn hơn Đại Hoành mấy tháng.

“Ý người thân là……” Du Nguyệt đặt cốc trên tay xuống, vẻ mặt bình thản: “Nếu cậu gọi tôi là bố, có lẽ tôi có thể cho cậu một bữa ăn miễn phí.”

Đại Hoành nhướng mày, trong mắt anh ta dường như ẩn chứa điều gì đó: “Tsk, tuổi còn trẻ như vậy, suy nghĩ của cậu không thể lành mạnh hơn sao?”

“?”

Đại Hoành ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện, khi nói vẫn còn một chút âm mũi, bỡn cợt: “Đừng lúc nào cũng lợi dụng tôi thế chứ.”

“……”

Du Nguyệt liếc nhìn anh, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía bếp.

Nhà hàng cho mỗi bàn một bình nước ô mai. Vương Văn Đông cầm bình thủy tinh, rót vào cốc của ba người: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Du Nguyệt nói móc ai đó, khá dễ thương đấy chứ, hehe.”

Đại Hoành giơ tay tháo khẩu trang, có lẽ do chưa khỏi cảm cúm, nên trên khuôn mặt vẫn có chút mệt mỏi. Chiếc cốc trước mặt đựng đầy nước ô mai lạnh, những giọt nước men theo thành cốc chảy xuống.

Đại Hoành nhướng mi, liếc nhìn chiếc cốc.

Cổ họng anh có chút ngứa ngáy, nhưng hiện tại anh không có hứng thú với đồ lạnh, nên không buồn đưa tay lấy. Giây tiếp theo, bên cạnh liền có thêm một cốc nước chanh ấm, còn đang bốc khói nghi ngút. Ánh mắt Đại Hoành cứng đờ hai giây, anh nhướng mi, nhìn sang người bên cạnh.

Vu Văn Đông và Chu Mạc cũng chú ý tới, cùng quay lại nhìn về phía Du Nguyệt. Du Nguyệt từ trong bếp mang ra một cốc nước chanh, tuy rằng chỉ là một cốc nước, nhưng tại sao Đại Hoành có, còn hai người thì không.

“Vậy câu hỏi được đặt ra ở đây là…” Vương Văn Đông xoa cằm: “Tại sao chỉ có Đại Hoành là được đối đãi đặc biệt vậy?”

Du Nguyệt rủ mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu ta bị cảm, uống nước nóng sẽ tốt hơn, cậu muốn uống không?”

“……”

Vương Văn Đông và Chu Mạc hiển nhiên chưa biết chuyện này.

Vương Văn Đông ngơ ngác gật gù đầu: “A, Đại Hoành cậu bị bệnh à?”

“Tôi tự hỏi sao hôm nay cậu trông như không ngủ đủ giấc ấy.” Chu Mạc nhấp một ngụm nước ô mai: “Cái này cho thấy chúng ta không hề quan tâm đến bạn cùng phòng rồi.”

Đại Hoành tựa lưng vào ghế, tư thế thoải mái bất cần, cười thờ ơ: “Chỉ là cảm nhẹ thôi.”

Vương Văn Đông đã gọi món xong. Du Nguyệt không nói gì thêm, thu dọn bát đũa và đĩa thừa.

Nhìn theo bóng lưng Du Nguyệt, Chu Mạc thở dài: “Khỏi phải nói chứ, làm bạn với Du Nguyệt đúng là tuyệt thật, dù trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại có một vài chi tiết nhỏ khá ấm áp, con gái chắc thích kiểu người như cậu ấy lắm nhỉ? Vừa đẹp trai lại chu đáo nữa.”

Đại Hoành tựa lưng vào ghế, ánh mặt rơi trên cốc nước chanh, anh khẽ nhướng mày. Đợi nửa tiếng sau, đồ ăn cũng được dọn lên bàn. Du Nguyệt khá bận rộn, thi thoảng vẫn ghé qua xem họ có cần gì không, còn đâu hầu hết thời gian là phục vụ các bàn khác.

Bệnh cảm của Đại Hoành vẫn chưa khỏi, nên không có cảm giác thèm ăn, đặt cánh tay lên lưng ghế, ánh mắt anh lướt qua bóng hình đen đó: “Cậu ấy không ăn cùng bọn mình à?”

“Du Nguyệt? Cậu ấy đang đi làm mà, sếp không cho phép đâu.” Chu Mạc nhìn quanh nhà hàng, nói: “Cậu có để ý rằng, có rất nhiều cô gái đang nhìn chằm chằm Du Nguyệt không.”

Vương Văn Đông cũng thở dài: “Kinh doanh tốt thật đấy, không phải đều là nhờ Du Nguyệt sao, chẳng trách ông chủ sẵn lòng giảm giá 40% cho chúng ta!”

Nhiều cô gái ở gần đó đang dùng điện thoại di động chụp ảnh Du Nguyệt. Dù sao một người phục vụ đẹp trai như vậy quả thật rất hiếm.

Chu Mạc cho một miếng rau vào miệng, thở dài: “Đáng tiếc sắc mặt của cậu ấy lúc nào cũng không tốt, lại không có hứng thú gì với con gái.”

Đã được hai tháng kể từ khi khai giảng, chủ đề này cũng chưa từng được đề cập đến trước đây. Bốn người bọn họ ở ký túc xá, chưa có ai thể hiện điều gì đặc biệt về xu hướng tính dục cả. Không có hứng thú với con gái, câu này nghe có chút không đúng lắm.

Đại Hoành ngước mắt lên, thích thú: “Sao lại nói vậy?”

Chu Mạc nhìn về phía Du Nguyệt, tiếp tục nói: “Tôi thấy có một vài người ở chỗ chúng ta xin Wechat của cậu ấy, nhưng cậu ấy còn không thèm liếc nhìn.”

“Chỉ là tạm thời mất hứng thôi.” Vương Văn Đông một lúc ăn sạch hai bát cơm, giờ có chút đầy bụng, đặt đũa xuống: “Cậu ấy giờ chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền thôi, làm ba công việc một ngày, tôi nhìn thôi cũng thấy mệt rồi.”

“Chuyện đó là đương nhiên!” Chu Mạc tức giận.

Vương Văn Đông dùng khăn giấy lau miệng, cười nói: “Nói chứ, ở gần Du Nguyệt thì tôi cũng được hưởng chút phúc lợi đó, ngay cả tôi cũng được bắt chuyện này.”

Chu Mạc sửng sốt: “Có chuyện này thật à?”

“Tất nhiên!” Vương Văn Đông nói: “Bọn họ hỏi tôi tài khoản Wechat của Du Nguyệt!”

Chu Mạc: “……”

Đại Hoành: “……”

Vương Văn Đông và Chu Mạc có khá nhiều điểm chung trong chuyện này.

Chu Mạc thờ dài, cảm thấy có chút buồn bã: “Đừng nói nữa, những cô gái đến bắt chuyện với tôi, đều là để lấy được tài khoản Wechat của Đại Hoành và Du Nguyệt.”

Vương Văn Đông: “Tôi phát hiện ra rồi, chúng ta không thể ở cùng họ được, nếu không e rằng tôi chẳng thể tìm được bạn gái ở trường mất.”

Nói xong, hai người bọn họ đặt tay lên vai nhau như anh em chí cốt, hùng hồ tuyên bố: “Sau này chúng ta sẽ không chơi cùng họ nữa.”

Đại Hoành lười biếng ngước mắt, nhìn sang bên cạnh, anh cười nhẹ: “Việc đấy đâu liên quan gì tới tôi, sao các cậu lại không chơi với tôi nữa?”

Hai người kia nhìn chằm chằm anh một lúc.

Chu Mạc chỉ ngón tay về phía anh: “Cậu còn dám nói về chuyện đó? Cậu còn quá đáng hơn! Cậu có khuôn mặt trông như tra nam vậy! Vậy mà cứ khăng khăng bản thân không có bạn gái, đúng là phí phạm của trời!!”

Đại Hoành cảm thấy buồn cười, mỉm cười hờ hững: “……Không có bạn gái là có tội sao?”

Vương Văn Đông: “Nếu tôi là cậu, tôi phải có ít nhất 5 người yêu cùng một lúc!”

Tay Đại Hoành tựa vào ghế, trông như một cậu ấm bất cần, giọng điệu tùy tiện lẫn sự trêu đùa: “Các cậu đã bao giờ nghĩ rằng, tôi đang cho các cậu cơ hội không, nếu các cậu theo đuổi tôi, có khi tôi sẽ đồng ý đấy.”

Vương Văn Đông: “……”

Chu Mạc: “?”

“Cậu không biết xấu hổ à?” Vương Văn Đông cạn lời trước độ vô liêm sỉ của anh ta: “Đồ trai thẳng giả gay, sẽ bị trời đánh đấy, chẳng sớm thì muộn cũng bị đánh chết đó.”

Đại Hoành nhìn qua thôi cũng ra dáng trai thẳng, căn bản không có gì là giống người đồng tính cả. Thông thường thì những người kiểu này chẳng ngại việc nói đùa, có thể nói bất cứ điều gì mà không gặp trở ngại tâm lý. Khi học kỳ đầu bắt đầu, Vương Văn Đông và Chu Mạc còn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm.

Họ chỉ nghĩ Đại Hoành cao lớn, lại còn đẹp trai, rất giống một nam thần. Ban đầu, họ nghĩ anh khó làm thân. Nhưng anh lại có tính khí khá tốt, thường hay pha trò. Cho tới khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trị giá bảy con số ở trên cổ tay anh ta. Chỉ trách họ chưa từng trải sự đời, cậu ấm này không quá phô trương, là một con người tương đối kín đáo, họ đã thực sự coi anh như một người bình thường.

Có lẽ do tính khí của anh, còn trước mặt Du Nguyệt thì họ thường phải hạ mình xuống.

“Nếu có theo đuổi thì tôi sẽ theo đuổi Du Nguyệt!” Chu Mạc cười khúc khích hai tiếng, liếc nhìn về phía Du Nguyệt đang đứng, thì thầm: “Du Nguyệt xinh hơn con gái nhiều, nếu cậu ấy là con gái, chắc chắn sẽ là hình mẫu lý tưởng.”

Đại Hoành nhướng mày. Nghĩ tới đêm qua, anh cũng đã nói điều gì tựa tựa vậy, cậu ta nói sẽ đánh nhau với anh.

Đại Hoành hơi ngồi dậy, nói với vẻ thích thú: “Cậu có thể nói lại điều đó trước mặt Du Nguyệt không?”

Chu Mạc cảnh giác nhìn anh: “Làm gì?”

Đại Hoành nhếch môi. Anh thật sự chưa tưởng tượng ra được, cảnh người đó khi đánh nhau sẽ trông như nào.

Đại Hoành hời hợt uống một ngụm nước, lười biếng nói: “Tôi muốn xem, cậu ấy khi đánh người sẽ trông ra sao.”

Chu Mạc: “……”

Tò mò như vậy, nếu như không bị cậu ấy đánh thì làm sao mà biết được?!

Du Nguyệt làm thêm tới chín giờ tối. Bây giờ đã hơn tám giờ tối, ba người ăn xong vẫn chưa muốn rời đi, họ tính quay lại ký túc xá với Du Nguyệt. Đã quá giờ ăn, bây giờ trong nhà hàng còn khá ít người. Du Nguyệt đang trong thời gian nghỉ ngơi. Cậu ấy mặc quần áo màu đen, cổ áo hơi hở, để lộ xương quai xanh trắng ngần, thân hình mảnh khảnh cao ráo, làn da trắng lạnh, bàn tay nhẹ nhàng chống xuống bàn, chỉ tựa vào bàn thôi cũng đặc biệt hút mắt rồi. Du Nguyệt lười biếng tựa lưng vào bàn, cậu cúi mặt, lấy điện thoại ra xem giờ.

“Mệt rồi à?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh. Du Nguyệt nghiêng đầu. Người đó là tiền bối Trần Tư làm thêm cùng với cậu. Du Nguyệt không quen nhiều người ở trường. Trần Tư là một trong số đó. Họ là bạn cùng trường thời trung học, chỉ là lúc đó cậu vẫn chưa quá thân thiết với cô. Với khuôn mặt này của Du Nguyệt, những tháng ngày học sinh của cậu đã được định sẵn sẽ chẳng bao giờ bình thường. Khi Du Nguyệt học lớp 10, thì Trần Tư đã học lớp 12, cô ấy không quá để tâm tới những tin đồn, nhưng vẫn thường nghe kể về Du Nguyệt qua miệng người khác.

Sau khi lên đại học, hai người sau một vài lần trò chuyện mà trở nên thân thiết, Trần Tư đã nghe kể nhiều về Du Nguyệt, cô cũng biết về hoàn cảnh gia đình cậu, nên đã giới thiệu nhiều việc làm thêm cho cậu.

Du Nguyệt nhét điện thoại vào túi quần, nhìn qua balo của cô: “ Chị tan làm rồi à?”

“Ừm.” Trần Tư đã thay qua bộ quần áo thường ngày, cô ngồi xuống bên cạnh Du Nguyệt, đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Chị có hẹn chụp một bộ ảnh nhóm với nhiếp ảnh gia, nên chị hôm nay tan làm sớm.”

Điều kiện gia đình Trần Tư ở mức bình thường, nên cô vẫn phải tự kiếm tiền trả học phí, cô thường làm nhiều công việc, và làm cả người mẫu bán thời gian nữa.

Du Nguyệt nhận lấy chai nước khoáng, rồi nói lời cảm ơn.

“Chị vẫn chưa có cơ hội hỏi em,” Trần Tư tò mò hỏi: “buổi livestream gần đây của em khá ngắn, chỉ phát sóng có nửa tiếng, xảy ra chuyện gì à?”

Ngón tay đang cầm chai nước của Du Nguyệt hơi khựng lại. Sức khỏe bố cậu mấy năm nay vẫn luôn yếu, để trả tiền, cậu còn nợ nhiều khoản ở bên ngoài. Mặc dù cậu làm ba công việc một ngày, nhưng vẫn khó duy trì.

Cho tới khi có người đưa ra cho cậu một gợi ý..

Bây giờ cậu có thể kiếm được nhiều tiền nhanh chóng bằng cách trở thành streamer, mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nếu cậu may mắn, có thể cậu sẽ trả hết nợ trong vài tháng tới, cha cậu cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn.

Du Nguyệt có chút động lòng.

Một tháng trước, cậu đang cực kỳ thiếu tiền, nên Du Nguyệt đã đăng ký một tài khoản Douyin.

Với danh tính là một nữ sinh. Vì so với con trai, con gái thường dễ nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Vì thế cậu đã nghe theo lời khuyên của đàn chị, mặc quần áo con gái, quay và đăng tải video đầu tiên lên, với thân hình quyến rũ và gương mặt xinh đẹp, liền thu hút một lượng lớn người hâm mộ.

Với danh xưng là Đa Bảo Ngư.

Có lẽ vì còn trẻ, cậu mảnh mai, và thanh tú, nên vẫn chưa có ai nhận ra cậu là con trai. Không lâu sau thì Du Nguyệt vào đại học, cậu không muốn mạng xã hội ảnh hưởng tới cuộc sống thực của mình. Nên danh tính này, cậu vẫn chưa tiết lộ nó với những người xung quanh, ngay cả bạn cùng ký túc xá cũng không biết cậu là một nữ thần trên mạng. Trong thời gian này cậu cũng thử livestream một vài buổi, tiếc là không được hiệu quả cho lắm.

Giọng Du Nguyệt hời hợt: “Hầu hết đều chỉ là những người xem qua đường hiếu kỳ thôi, nên em không nhận được nhiều phiếu bình chọn, nên khá là nản.”

“Lúc bắt đầu thường như vậy mà……” Trần Tư rất hiểu chuyện đó: “Nếu em cần gì thì hãy nói với chị nhé, chị có thể giúp em.”

Mặc dù hiệu quả phát sóng chỉ ở mức trung bình, nhưng ít nhất bài đăng đầu tiên của cậu cũng khá thành công, hiện tại đã có hơn 200N lượt thích.

Cậu không muốn phụ lòng tốt của chị ấy, nên Du Nguyệt gật đầu: “Ừm, cảm ơn chị.”

Trần Tư mỉm cười, đánh nhẹ vào tay cậu: “Sao em lại khách sáo như vậy chứ?”

Du Nguyệt cũng mỉm cười.

“Đó là bạn cùng phòng của em à.” Trần Tư nhìn vào bàn cạnh cửa sổ, hỏi: “Họ đang đợi em tan làm đúng không.”

Du Nguyệt mở nắp chai nước khoáng, ngẩng đầu uống một ngụm, nghe vậy theo phản xạ nhìn sang hướng đó.

Khoảnh khắc cậu đưa mắt sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt hoa đào đa tình sâu thẳm. Đại Hoành nhướng mi, nhìn nhau một lúc, đôi mắt màu hổ phách có chút hàm ý không rõ ràng.

Ánh mặt hai người chạm nhau giữa khoảng không.

Du Nguyệt nuốt nước trong cổ họng, tránh ánh mắt anh ta, khẽ “ừm” một tiếng nhẹ.

Trần Tư mỉm cười vỗ vai cậu: “Có vẻ em có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng nhỉ, hồi trung học, em lúc nào cũng một thân một mình, mọi người đều nghĩ em khá lạnh lùng đấy, bây giờ đã có bạn rồi, tốt đó.”

Ngón tay của Du Nguyệt hơi khựng lại, cậu bất giác mím môi dưới. Trần Tư đang vội tan làm, chỉ tán gẫu vài câu xong nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.

Du Nguyệt nhìn đi chỗ khác, cậu thấy Vương Văn Đông phấn khích vẫy tay với cậu: “Du Nguyệt……lại đây……”

“……”

Du Nguyệt khẽ thở dài, đóng nắp chai, đứng dậy rời đi. Ánh mặt Đại Hoành trở lại với chiếc điện thoại di động của mình, lúc này anh đang tựa vào ghế, tư thế ngồi phóng đãng, chân dài mở rộng sang hai bên, gần như chiếm hết chỗ ngồi. Góc nghiêng của anh có những đường nét tinh xảo, mí mắt uể oải rủ xuống, trông chẳng có chút tinh thần nào, cầm điện thoại di động trong tay, đang chơi game.

Du Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, nhìn về phía đối diện: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi nhìn thấy hết rồi nha!” Vương Văn Đông cười hai tiếng, vẻ mặt tò mò, chỉ về hướng Trần Tư rời đi: “Cô gái vừa rồi là ai vậy?”

“Cô gái nào.” Du Nguyệt biết mình sắp bị tra khảo, trả lời một cách thản nhiên: “Đó là đàn chị của tôi.”

“Đàn chị? Tôi có thấy thi thoảng hai người lại đi cùng trên trường, hóa ra cậu thích kiểu người như này à?” Vương Văn Đông mơ hồ nháy mắt với cậu: “Nếu thích thì cứ yêu đi, sợ không đến lượt mình à?”

Du Nguyệt nhìn cậu ta: “Đừng nói linh tinh nữa, chị ấy đã có bạn trai rồi.”

“Có bạn trai thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần thực hiện một bước đột phá lớn là được, hãy đập chậu cướp hoa đi!”

Du Nguyệt: “?”

“Haha, đùa thôi.” Vương văn Đông xoa xoa mũi, tức thì nhấn vào Wechat: “Không sao, hiện đang có một số tiền bối muốn xin Wechat của cậu đó! Tôi có thể giới thiệu họ cho cậu! Cậu thích kiểu người như nào?”

Cậu ta còn nhiều chuyện hơn mấy bà dì đầu ngõ nữa.

Đại Hoành nhướng mi, nhìn sang cười trừ: “Cậu có phải đang trong thời gian làm bà mối không vậy? Sao lại giới thiệu nhiệt tình nhé.”

“Tại mọi người cứ yêu cầu tôi hỏi thêm về chuyện của hai cậu, hai người không yêu đương, thì bọn tôi những con người bình thường làm sao có cơ hội!” Vương Văn Đông tức giận nói.

“……”

Vương Văn Đông hết lòng giới thiệu, ánh mắt nhiệt tình: “Vậy nên, cậu có muốn tôi giới thiệu tài khoản Wechat của một tiền bối xinh đẹp cho cậu không?”

Du Nguyệt thành thật nói: “Tôi hiện giờ không hứng thú với mấy chuyện yêu đương.”

Du Nguyệt phải làm ba công việc một ngày, bọn họ ai cũng thấy rõ điều đó. Hiện giờ toàn bộ tâm trí của cậu đều chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, làm sao cậu có thời gian để mà yêu đương chứ.

Vương Văn Đông tặc lưỡi, hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm gì, đành phải thay đổi mục tiêu, nhìn sang gương mặt điển trai khác bên cạnh Du Nguyệt: “Còn cậu thì sao? Đại Hoành, cậu thích kiểu người nào, để anh em đây tư vấn giúp cho.”

“Thích kiểu người nào sao?” Đại Hoành hiển nhiên không mấy hứng thú với chủ đề này, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, trả lời qua loa: “Ít nhất cũng phải đẹp hơn tôi chăng?”

“……”

Khóe miệng Vương Văn Đông giật giật.

Đấy có phải tiếng người không?

Giọng điệu Đại Hoành hơi nâng lên, thuận tay chỉ vào Du Nguyệt đang lầm bầm bên cạnh, thích thú đùa giỡn: “Hoặc đẹp hơn cậu ấy.”

Vuơng Văn Đông giờ không nhịn được nữa: “Con mẹ nó, cậu đòi hỏi cao quá vậy?”

Người mà đẹp hơn hai người bọn họ, cậu giờ vẫn chưa tìm thấy.

Vương Văn Đông không thể phản bác thêm: “Cậu sẽ phải sống cô độc suốt quãng đường còn lại đấy.”

Chu Mạc đang mải đắm chìm trong trò chơi, nhưng cũng chú ý tới cuộc trò chuyện của họ, ngẩng đầu lên: “Hai cậu, một người chỉ quan tâm tới tiền, người thì có yêu cầu cao về ngoại hình.”

Cậu ta liền đưa ra một lời đề nghị: “Thế này đi, hai người bọn cậu quen nhau thì sao. Cả hai đều đáp ứng được yêu cầu của đối phương mà.”

“……”

Đại Hoành nhướng mày, rồi cười hai tiếng:  “Được thôi, tôi không có phản đối gì.”

Nói xong, anh đột nhiên đặt tay lên vai cậu, giọng nói trầm xuống, giọng điệu lấp lửng và mơ hồ: “Tôi đang nợ cậu một ân huệ, hay tôi có thể lấy thân báo đáp cho.”

Du Nguyệt: “……”

Người này, lúc nào cũng giỏi đẩy sự việc lên cao trào, cái gì cũng đùa được, trò đùa nào cũng có thể bày.

Du Nguyệt giơ tay lên và đẩy nhẹ vào cánh tay trên vai cậu, mặt không biểu cảm: “Biến đi.”

Đại Hoành cười vô tư, anh ta dường như không quan tâm gì khi bị mắng như thế. Khi họ đang nói chuyện, thì có một cô gái bước tới chỗ bàn của họ.

“Xin chào.”

Nghe thấy âm thanh, cả bốn người bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Đó là một cô gái khá xinh xắn, đứng ở bên bàn có chút lúng túng, cô nhìn vô chỗ Du Nguyệt. Bọn họ cũng thường xuyên gặp phải kiểu tình huống này, đại đa số là tìm cậu ấy để xin Wechat.

“Xin lỗi, tôi đã chú ý tới cậu được một lúc lâu rồi, tôi thấy cậu trông khá quen.” Đôi mắt cô gái ấy sáng lên, cô nhìn cậu, hơi lúng túng.

“Cho hỏi, cậu có phải là Đa Bảo Ngư không?”

“……”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Du Nguyệt sửng sốt trong giây lát.

Vương Văn Đông cầm điện thoại di động trên tay, nghe thấy câu hỏi, có hơi khó hiểu, sau đó cậu ta tò mò hỏi: “Đa Bảo Ngư nào?”

Cô gái ấy vẫn nhìn Du Nguyệt, chỉ vào điện thoại: “Tôi có theo dõi một streamer trên Douyin, tên cô ấy là Đa Bảo Ngư, và cô ấy trông khá giống cậu, nhưng mà cô ấy là con gái…… Vậy liệu tôi có thể chụp với cậu một tấm không?”

“……”

Du Nguyệt gần như không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, siết chặt ngón tay. Đây là loại may mắn gì đây, cậu mới đăng ký tài khoản cách đây một tháng, cũng chỉ đăng có một bài, vậy mà lại bị người trong trường nhận ra.

Tình huống này tới quá bất ngờ.

Cổ họng Du Nguyệt nghẹn lại, vẫn chưa biết nên trả lời sao.

Vương Văn Đông cảm thấy khó hiểu, lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Thật không đó? Đa Bảo Ngư à? Để tôi xem thử.”

Du Nguyệt chưa kịp nói gì, thì Vương Văn Đông đã tìm kiếm tài khoản Đa Bảo Ngư.

Khoảnh khắc nhìn thấy video, mắt của Vương Văn Đông suýt nữa rớt ra ngoài.

Cậu ta liếc nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Du Nguyệt ở phía đối diện, xong lại nhìn điện thoại một lần nữa: “Vãi chưởng, cái này cái này, sao cô gái này giống hệt cậu vậy?!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me