Nui Khong Hanh
Chiếc xe van đỗ lại trước một homestay nhỏ nằm nép mình dưới những rặng cà phê xanh mướt. Ánh nắng cuối chiều rọi qua cửa kính, chiếu lên gương mặt Duy Khánh đang ngả người ra ghế, nhắm mắt, để bản thân rơi vào một trạng thái lưng chừng giữa mỏi mệt và trống rỗng sau chuyến bay dài. "Anh Khánh, tới nơi rồi." Trợ lý lay nhẹ cậu.Khánh mở mắt, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống để tránh ánh nhìn của vài người dân đang hiếu kỳ nhìn đoàn quay. Chuyến bay từ Hàn vừa hạ cánh sáng nay, còn chưa kịp hoàn hồn sau mấy ngày shooting cho một brand thời trang lớn, đã bị kéo ngay lên Buôn Ma Thuột vì một dự án CSR - quảng bá homestay cho người dân địa phương.Buôn Ma Thuột - thủ phủ cà phê của Tây Nguyên, nằm giữa những triền đồi đỏ bazan, nơi nắng gắt ban ngày và gió lạnh về đêm luôn đan xen như hai mùa không bao giờ chịu hòa giải. Nơi ấy không có những tòa cao ốc rực rỡ hay phố xá đông đúc. Thứ giữ chân người ta ở lại là hương cà phê lẫn trong gió sớm, là tiếng chày giã cốm dẹp của những người Ê Đê già, là sự bình lặng không diễn được, chỉ có thể sống cùng.Sau vài năm chạy liên tục giữa các sân khấu, phim trường và sự kiện, Khánh đã quen với việc không dừng lại. Lúc nào cũng có lịch, có người hối, có thứ phải thuộc, vai phải diễn, nụ cười phải sẵn sàng ngay cả khi cậu ngồi yên, tâm trí vẫn bị kéo căng như sợi dây đàn không ai buông tay.Ghi hình kéo dài gần ba tiếng, Khánh vẫn giữ khuôn mặt tươi tỉnh trước máy quay, nói những lời dễ nghe, nụ cười đo ni đóng giày. Nhưng khi đạo diễn hô "nghỉ", cậu lùi về góc râm, tháo mic, rút chai nước suối uống liền ba ngụm."Anh muốn ăn gì không? Em đặt đồ ăn nhé?" – Trợ lý hỏi."Có nui không?" – Khánh hỏi lại, không suy nghĩ.Cậu không hay ăn cầu kỳ. Những khi mệt, thứ cậu muốn nhất là một tô nui nóng hổi, mùi tiêu thơm, vài lát thịt cũng đủ làm cậu thấy ngon miệng, đặc biệt là KHÔNG HÀNH. Thật ra, Khánh thích nui là vì mỗi lần ăn cậu lại nhớ đến người bà đã mất cách đây hai năm của mình, lúc còn nhỏ Khánh được ăn nui của bà nấu, cậu rất thích những món bà bởi nó chất chứa đầy tình yêu thương mà bà dành cho cậu. Trợ lý ngần ngừ, rồi sau 30 phút, anh mang về một hộp giấy đựng đơn sơ.Vừa mở nắp, hơi nóng phả lên cùng hương thơm dịu nhẹ. Là mùi tiêu xay nhè nhẹ, mùi hành lá chín tới, nước dùng trong veo, dậy mùi xương ninh. Sợi nui tròn mảnh, trắng mềm, bên trên là vài lát cà rốt mỏng, hành lá, chút thịt bằm và tiêu đen rắc đều.Khánh sững lại. Hương vị này...Cậu như thấy lại bóng mình năm mười tuổi, co ro trong căn bếp mái tôn mùa mưa. Bà ngoại đứng bên bếp, tay cầm vá múc từng muỗng nước trong, thổi phù phù rồi bảo: "Nóng đó, ăn từ từ thôi con"Lần cuối cùng Khánh được ăn món ấy là năm bà mất. Hôm đó, cậu đang quay ở nước ngoài, không kịp về. Đến khi đặt chân xuống sân bay thì mọi người đã về hết, chỉ còn cái mâm trống lạnh ngắt.Một tô nui không hành, đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng sao lại khiến tim cậu nhói lên như thế. Cậu nuốt vội miếng nui, cổ họng nghẹn ứ. Không ai để ý, vì ai cũng đang thưởng thức bữa ăn sau mấy tiếng đồng hồ ghi hình, ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi nên chẳng ai để ý đến biểu cảm của cậu cả. "Chỗ này ở đâu vậy?" – Khánh hỏi khẽ.Trợ lý liếc điện thoại: "Hẻm số 4, quán tên là "Bếp nhỏ bên lưng đồi". Nhìn nhỏ mà được rate cao lắm. Anh chủ tiệm hình như cũng trẻ mà quán hơi khuất, không để ý là lướt qua luôn. Anh thấy ngon không?"Khánh không nói thêm gì nhưng đêm đó, cậu trằn trọc mãi không ngủ được.Sáng hôm sau khi cả đoàn đang ăn sáng, duy chỉ có Khánh lặng lẽ đội mũ đeo khẩu trang bước ra khỏi homestay, cậu muốn đến quán nui hôm qua lần nữa, chẳng biết vì sao, là vì cậu thích nui hay là vì cậu muốn biết người có thể nấu được hương vị giống bà? Phải chăng cậu muốn tìm lại những mảnh ký ức lúc bé?Con hẻm số 4 hơi dốc, lát đá ong, hai bên là tường vàng loang lổ. Mấy đứa trẻ con chạy chân đất chơi bắn thun, tiếng cười vang qua giàn hoa giấy rũ xuống. Có tiếng rao bánh cuốn, có mùi cà phê phin từ quán vỉa hè. Khánh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bước đi chậm chạp như thể sợ phá hỏng sự yên ả này. Cậu đi qua một tiệm tạp hóa có dán poster của chính mình, quảng cáo nước uống năm ngoái hơi phai màu, bụi phủ mờ lên đôi mắt từng được gọi là "cười như nắng". Khánh khựng lại vài giây, cậu trong tấm poster đó là người của công chúng, nhưng giờ đây, chẳng ai nhìn. Cảm giác vừa nhẹ tênh...vừa buồn một cách kỳ lạ.Khánh dừng lại trước một quán ăn nhỏ nằm lọt thỏm trong con hẻm yên tĩnh. Bảng hiệu gỗ đơn sơ, chữ viết tay trắng phấn: Bếp nhỏ bên lưng đồi, không đèn led, không bảng quảng cáo, không menu dán tường. Khánh đứng trước cửa, không hiểu sao tim đập hơi lệch một nhịp.Quán có ba bộ bàn ghế gỗ cũ, mặt bàn nhẵn bóng vì thời gian. Kệ gia vị xếp ngay ngắn, một quạt trần quay lười biếng trên cao. Dọc bậu cửa sổ là những chậu dương xỉ rũ nhẹ. Trong không gian ấy, nghe rõ tiếng muỗng chạm chảo và tiếng dầu sôi lách tách."Chào anh. Anh ăn gì ạ?"Giọng nam trầm, hơi khàn nhưng dứt khoát. Khánh nhìn lên, người đứng sau quầy bếp mặc áo thun đen, khoác tạp dề nâu, tóc hơi rối, làn da sạm nắng. Gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi mím nhẹ, có vài vết dầu mờ nơi tay áo. Không đẹp kiểu diễn viên, nhưng lại khiến người ta nhìn mãi không chán. Anh quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản."Cho tôi một tô đặc biệt không hành" – Khánh đáp, chậm rãi.Anh không hỏi lại, chỉ gật đầu một cái rồi quay lưng, xắn tay áo.Khánh ngồi vào chiếc bàn gần cửa, từ đây nhìn thấy khu bếp nhỏ, nơi người con trai ấy đang nấu. Mọi động tác đều dứt khoát, không chậm một nhịp. Nước dùng được hâm nóng trong nồi nhỏ, không bốc khói ồ ạt mà chỉ lăn tăn như nước vừa sôi tới. Sợi nui được trụng nhẹ, vớt ra mềm đều đặt trong tô sứ trên quầy. Mọi chuyển động đều có nhịp riêng, như người nấu đã làm điều này không biết bao nhiêu lần, đủ để biến nó thành thói quen dịu dàng. Gương mặt lúc nấu ăn nghiêm túc mà lặng lẽ. Ánh mắt không nhìn quanh, chỉ dõi theo từng phần nui như thể chúng có linh hồn. Khánh ngồi im, không bấm điện thoại, cũng không cúi đầu. Chỉ có một mình cậu trong quán và cái cảm giác lạ lùng rằng mình đang được ai đó lặng lẽ để tâm tới, qua từng miếng ăn, từng cách đảo lửa. Cậu không biết mình mong chờ điều gì, chỉ biết, khi ánh mắt người ấy thoáng liếc qua, tim cậu khẽ chùng một nhịp.Một lát sau, Nam bưng tô nui nước ra đặt xuống trước mặt Khánh. "Anh dùng đi cho nóng." – Nam cười nhẹ, giọng vừa đủ nghe, không xã giao, cũng không lạnh nhạt.Khánh ngẩng lên, gật đầu thay lời cảm ơn. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người gặp nhau. Ngắn, rất ngắn nhưng có gì đó...khẽ chạm.Nam quay lưng về lại phía bếp và tiếp tục công việc. Khánh cầm đũa, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu ăn mà không chụp hình trước, không cần căn góc, chỉ là muốn ăn như hồi còn nhỏ.Từng sợi nui mềm tan trên đầu lưỡi, nước ngọt thanh, không ngấy, không nhạt. Cà rốt chín tới, thịt bằm xào vừa miệng. Tất cả quen đến lạ như thể có người từng học thuộc lòng ký ức vị giác của cậu. Khánh cúi đầu, ăn chậm, tim khẽ rung lên từng nhịp, không vì xúc động, không vì buồn... mà vì biết ơn vì có lại có thể thưởng thức lại mùi vị ngày xưa.Lúc ấy, một đoạn nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa nhỏ cũ treo ở góc bếp. Một bản nhạc không lời chỉ có mấy nốt piano đơn giản, lặp lại, rồi chuyển thành một đoạn guitar gảy nhẹ như có ai đang chơi sau vườn. Tiếng nhạc lẫn trong tiếng quạt, tiếng muỗng va nhẹ vào thành tô, hòa vào cả mùi tiêu và nắng. Khánh ngẩng lên, chợt lắng nhẹ. Cậu từng nghe giai điệu này ở đâu đó. Trong một buổi diễn tập khuya, hay lúc ngồi một mình giữa hành lang khách sạn ở Đà Lạt? Cậu không chắc, chỉ biết nó từng an ủi cậu lúc không còn gì để bám víu.Khánh hơi nghiêng đầu, cố lắng nghe kỹ hơn."Anh thấy vừa miệng không?"Nam quay lại hỏi, tựa vào quầy bếp, lau tay vào khăn vải treo bên hông. Giọng anh không lớn, nhưng vang ra đủ ấm."Hả?" Khánh khựng nhẹ, đặt đũa xuống."Tô nui ấy. Anh ăn có hợp không?". Nam hỏi lại, ánh mắt hơi cong, môi thấp thoáng cười."Ngon lắm. Vị ...rất giống món bà tôi từng nấu. Tôi tưởng không còn ai nấu kiểu này nữa."Nam gật khẽ, không nói gì."Anh là người địa phương hả?" "Ừm. Tôi sinh ra ở đây, rồi về lại sau vài năm học ngoài Hà Nội." Nam hơi nghiêng đầu. "Còn cậu là khách du lịch à? Mặt nhìn lạ lắm."Khánh cười nhẹ, không trả lời ngay. Cậu nhấp một muỗng nước, mắt nhìn ra bậu cửa sổ đầy nắng. Nụ cười ấy không diễn, không cần diễn, không có ai quay và đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu được là chính mình."Cũng không hẳn là khách du lịch mà cũng không chắc là người đi làm nữa."Khánh cười nhẹ, kiểu nửa đùa nửa thật, Nam không cười theo nhưng ánh mắt thì chậm lại. Khánh ăn xong, tô nui chỉ còn lại lớp nước mỏng trong veo và vài hạt tiêu chưa kịp tan. Cậu đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, rồi ngẩng lên."Của tôi hết bao nhiêu thế?"Nam đang đứng phía sau quầy, lau lại thớt gỗ. Anh ngẩng lên, bước tới lấy cuốn sổ nhỏ ghi tay."Ba mươi, tô đặc biệt không hành." Anh cười nhẹ.Khánh móc ví, rút tiền ra đặt lên quầy, rồi như chợt nghĩ gì đó, nói khẽ:"Nếu ở lại được lâu hơn, chắc tôi thành khách ruột ở đây mất."Nam nhận tiền, cười, dựa nhẹ vào quầy."Cảm ơn vì cậu thích món tôi nấu, à mà cậu tên gì thế? ". Giọng anh không lớn, hơi trầm nhưng thân thiện. "Biết đâu lần sau ghé, tôi chiêu đãi một bữa ngon hơn hôm nay.""Khánh."Nam khẽ gật"Ừm, tôi tên Nam. Vậy hẹn Khánh một tô nui khác, lúc nào đó khi cậu quay lại."Câu nói đơn giản nhưng khi Khánh quay bước ra khỏi quán, nắng bên ngoài sáng lên bất chợt còn phía sau lưng, anh có cảm giác như có ai đó vừa nhẹ tay gõ vào cửa ngày thường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me