Nuoi Quy Moc To Ly
Mùa hè năm nay dường như oi bức hơn mọi năm, chỉ cần động đậy một chút thôi là mồ hôi tuôn ướt đẫm cả người. Ve sầu kéo nhau thành đàn nấp trong những vạt cây xanh của tiểu khu cùng ngân tiếng kêu râm ran, lúc thì vang lên dồn dập, lúc thì im bặt, khiến lòng người càng thêm bức bối, đến tối cũng không yên.Chiếc quạt trần trên đầu không biết đã lâu năm đến mức nào, cánh quạt cũ kỹ kẽo cà kẽo kẹt không ngừng, Tô Khốn vẫn luôn lo lắng có ngày cái quạt kia không chịu nổi nữa mà rớt xuống, đập thủng đầu cậu.Nhưng cậu thà bị quạt đập chết còn hơn nóng chết.Lúc này cậu đương ngồi khoanh chân trên một tấm chiếu trải giữa phòng khách, hưởng thụ chút hơi gió yếu ớt từ cái quạt nát chẳng giúp hạ nhiệt được bao nhiêu, mặt mày méo xệch nhìn cái thùng carton chuyển phát nhanh đang đặt trước mặt.Cái thùng ấy khui ra được một lúc rồi, băng dính niêm phong bị xé toạt, vo thành một cục nằm lăn lóc một bên. Thùng carton thì bị cắt dọc theo các cạnh, biến thành một miếng carton nhàu nhĩ, nằm trên chiếu. Cạnh đó còn có một cái kéo mũi nhọn cán đỏ dính đầy vụn giấy carton."Đúng là cách khui hàng của dân thô thiển, cái gì rơi vào tay mày cũng thành đống bừa bộn như vậy mới chịu hả?" Cảnh Tử Mặc ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha đơn bằng gỗ bên cạnh, tay cầm một cái dũa móng, vừa mài móng tay, vừa ghét bỏ nhìn tấm chiếu bị Tô Khốn bày bừa lộn xộn.Tô Khốn – nội tâm cẩu thả nhưng được bao phủ bởi vỏ bọc của một cậu trai chỉnh chu sạch sẽ, từ từ quay đầu lại, đơ mặt nhìn Cảnh Tử Mặc. Điều cậu muốn làm nhất bây giờ là dùng kéo "khui" đầu của tên thiểu năng đang ngồi trên ghế sofa kia ra xem, coi thử trong đó chứa cái gì."Cảnh... Tử... Mặc..." Tô Khốn nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ."Phun." Cảnh Tử Mặc phất tay, đầy vẻ “trẫm cho phép mi nói”, nhìn sao cũng thấy đáng đánh."Phun cái đầu mi ấy! Đầu bị cứt khuấy lên rồi hả? !"Tô Khốn cảm thấy việc sống chung với thằng này hai năm mà không bị nó chọc tức chết quả là kỳ tích: "Mày tha cái thứ quỷ này về đây làm gì?""Đừng có 'thứ quỷ' này 'thứ quỷ' kia linh tinh!" Cảnh Tử Mặc thổi thổi móng tay vừa dũa xong, nhàn nhã trả lời: "Nói năng cung kính chút đi, này là linh vật giá một nghìn ba trăm tệ mà trẫm tốt bụng mua cho nhà ngươi để đổi vận đấy. Đi vào tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ thơm tho rồi nhớ dùng hai tay nâng nó lên, bê nó đặt vào trong phòng ngủ của mày, nhớ là phải đặt ở đầu giường mới có tác dụng.""......" Tô Khốn đổ gục xuống chiếu, bán sống bán chết than thở: "Ông cố ơi—— Con lạy ông... Ông bỏ ra một nghìn ba trăm tệ mua cái quan tài về cho con, còn bắt con thờ ở đầu giường?! Đầu mày bị cửa kẹp rồi hả? tao thì không!!"Cậu nằm nghiêng, mặt đối diện với chiếc thùng carton đã bị rọc nát, thứ lộ ra bên trong rõ ràng là một cái quan tài mini to cỡ hộp đựng giày. Nắp quan tài có hình vòng cung nhẹ, thân quan tài được làm theo dạng hình thang, to dần từ dưới lên, tất cả đều được làm rất tinh xảo; Góc cạnh thẳng tắp, màu sơn bóng bẩy trải đều, xét về chất lượng thì đúng là hàng cao cấp, có thể cho người bán một cái đánh giá năm sao, nhưng... Dù có tốt đến mấy cũng không thay đổi được bản chất của món hàng đó - Nó là một cái quan tài!Tô Khốn vùng dậy khỏi chiếu, tóc tai bù xù, ánh mắt lờ đờ, bò về phía ghế sofa như con quỷ đòi mạng, cậu túm lấy cánh tay Cảnh Tử Mặc lắc mạnh, đau khổ nói: "Một nghìn ba trăm tệ! Có tiền không biết sài vào đâu thì làm ơn đưa tôi sài dùm cho, Cảnh đại gia! Mày ăn mì gói cả tháng chỉ để mua cái quan tài này về hả?"Cảnh Tử Mặc hờ hững "Ờ" một tiếng."Mau hoàn hàng đi, lấy tiền về đặng đi bệnh viện khám thần kinh còn có ít hơn đấy, đồng chí Cảnh." Tô Khốn chống tay lên thành ghế sofa, đứng dậy, định lôi Cảnh Tử Mặc vào phòng để lên mạng trả lại món hàng kia."Buông tay, buông tay!" Cảnh Tử Mặc gạt tay Tô Khốn ra, lười biếng ngả người trên sofa, lẩm bẩm: "Người bán nói hàng mua rồi miễn trả lại."Tô Khốn: "..." Cậu vốn định nói cái đó là điều khoản ngang ngược, xét về mặt pháp lý thì hoàn toàn không có hiệu lực, nếu làm căng vẫn có thể trả lại được. Nhưng còn chưa kịp nói thì bỗng nhớ đến mẩu tin "người bán hàng trên Taobao đâm khách vì đánh giá xấu" mà cậu đã xem trên mạng hôm trước, lập tức cứng người.Những tình huống trên là chuyện hiếm khi xảy ra, xác suất cực nhỏ, nếu là người bình thường, hơn chín phần mười sẽ không gặp phải loại người bán hàng cực đoan như vậy, nhưng nếu là Tô Khốn thì sẽ khác. Đây cũng chính là lý do Cảnh Tử Mặc nhất thời ấm đầu muốn mua linh vật đổi vận cho cậu——Bắt đầu từ khi Tô Khốn có ký ức đến nay, vận số của cậu thực sự quá đen đủi. Cứ như ông trời cố tình thử thách cậu vậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, gần như làm gì cũng nhọ;Chẳng hạn như vào một ngày kia, cậu tình cờ đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy chiếc nón rơm của một người ăn xin bên cạnh bị gió thổi bay đến chân mình, cậu chỉ định cúi xuống nhặt giúp, không ngờ bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm xung quanh xô đẩy thế nào không biết, húc cho cậu một cái rơi thẳng xuống sông, xui nhất là cậu không biết bơi, suýt nữa đi chầu Hà Bá.Rồi đến chuyện cậu vẫn đi trên con đường quen thuộc thường ngày, không biết chậu hoa nhà ai trên lầu bị gió thổi đổ, không chệch một li rơi thẳng ngay đầu cậu, may mà hôm đó trời mưa, Tô Khốn đang cầm ô, chậu hoa bị ô cản lại một chút, nhưng đầu cậu vẫn bị đập rách một đường.Trình độ học vấn của Tô Khốn tuy chỉ ở mức trung bình, nhưng tính cách và năng lực đều không tệ, sau khi tốt nghiệp thì chen chân vào được một công ty khá nổi tiếng trong thành phố. Tình hình kinh doanh rất ổn, nhưng cậu chỉ vào làm được một năm - công ty phá sản. Tô Khốn chỉ có thể mang theo kinh nghiệm làm việc vỏn vẹn một năm mà đi xin việc ở công ty khác, lần này cậu xin được vào làm ở một công ty không lớn lắm, nhưng có triển vọng phát triển tốt. Cậu làm ở đó được một năm rưỡi... Công ty lại phá sản.Sau đó con đường tìm việc của Tô Khốn trở nên gian nan trùng trùng, hồ sơ xin việc đính kèm kinh nghiệm làm việc trước đó vẫn được cậu gửi đi khắp nơi, nhưng tất cả đều không có hồi âm. Không một công ty nào muốn nhận một nhân viên "làm ở đâu ở đó phá sản" vào chỗ họ. Nhưng dù Tô Khốn bỏ đi mục 'kinh nghiệm làm việc' thì hồ sơ gửi đi vẫn chưa chắc có phản hồi, thời buổi khó khăn, sinh viên mới ra trường còn khó xin được việc làm, huống hồ chi là một người đã tốt nghiệp hơn hai năm như cậu. Hơn nữa, nếu có nơi chịu nhận cậu vào làm, thì khi hồ sơ đến tay công ty, họ cũng sẽ nắm được lý lịch làm việc trước đó của cậu.Giờ đây cậu không dám mong chờ sẽ xin được vào công ty hay doanh nghiệp tử tế gì nữa, chỉ cần có một nơi ổn định, để cậu kiếm đủ tiền sinh hoạt và trang trải tiền thuê nhà là đã mãn nguyện lắm rồi.Dù lúc nào cũng xui hết phần thiên hạ nhưng Tô Khốn chưa từng than thở câu nào. Người ta lâu lâu gặp phải chuyện xui một hai lần thì còn có thể kêu ca trời đất, riêng cậu đã xui suốt hơn hai mươi năm rồi, không quen cũng phải quen.Chỉ là hai năm nay vận xui của cậu dường như còn lây sang Cảnh Tử Mặc đang sống chung nhà. Tên này được cái học hành ngon nghẻ, bằng cấp cũng không tồi, nhưng chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của hắn đều có thể khiến người ta phát sầu. Từ lúc tốt nghiệp tới giờ cũng chẳng gặp được chuyện gì thuận lợi. Chính vì vậy hắn mới bốc đồng, nghiến răng nghiến lợi mua thứ quái dị kia về.Tô Khốn đau đầu nhìn Cảnh Tử Mặc đang nằm trên ghế sofa chớp chớp mắt nhìn mình, thở dài nói: “Thôi được rồi, lát nữa tao đi rút tiền trả lại mày, coi như là tao tự mua, đồ đổi vận đương nhiên phải tự mua mới có tác dụng." Tuy thứ này nhìn thế nào cũng thấy là đồ lừa đảo.Cảnh Tử Mặc đương nhiên hiểu tính cách của Tô Khốn, cậu đã nói vậy thì hắn có khuyên thế nào cũng vô ích, hắn gãi gãi đầu nói: "Ờm.. Hay là vầy đi, cả hai chúng ta đều cần phải xả xui, chúng ta cưa đôi, đừng tranh với tao, tranh là cản đường tài lộc của tao đó!"Tô Khốn: "..." Nói như cái quan tài rách nát này thật sự có thể giúp người ta thăng quan phát tài vậy."Vậy cái này..." Cậu nghĩ nghĩ, lại lên tiếng."Vẫn đặt trên đầu giường của mày, dù sao thì nguồn gốc vận xui cũng từ mày mà ra."Cảnh Tử Mặc khịt mũi cười cười, cắt ngang lời Tô Khốn.Tô Khốn: "......" Ông đây tuyệt đối không thỏa hiệp với nhà mi đâu, mi bớt mơ mộng đi!"
...Ba tiếng sau, Tô- thề sống chết không thoả hiệp -Khốn đang nằm trong phòng ngủ đã tắt đèn tối thui, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài mini đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, không dám chớp mắt.Dù Cảnh Tử Mặc đã trấn an rất nhiều lần, hắn bảo rằng đây chỉ là một cái quan tài rỗng, bên trong chắc chắn không có thứ linh tinh gì, đừng lo. Chính bản thân Tô Khốn lúc nãy cũng đã cạy nắp quan tài ra xem thử, nhưng cạy không được. Phần nắp với phần thân quan tài dính cứng ngắt như thể đúc ra từ cùng một khối, vậy thì không lo có "thứ" gì đó bị nhét vào trong nữa, nhưng... Nửa đêm ngó lên đầu giường liền thấy nguyên cái quan tài nằm thù lù trên đấy, ai chẳng rén.Gió đêm cuối cùng cũng mang theo chút hơi mát, lùa qua màn cửa sổ thổi vào trong phòng, nhiệt độ rõ ràng vừa phải nhưng lại làm cậu nổi da gà khắp người.Dù sợ thì sợ, mắt trừng lâu rồi, có cố gắng giữ tinh thần đến đâu cũng không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến từng đợt. Tô Khốn cảm thấy đầu óc mình mỗi lúc một mơ hồ, dần dần tan chảy nhão nhoét, ngay cả tiếng ve sầu râm ran bên ngoài cũng trở nên xa xăm mờ nhạt…Ngay khi Tô Khốn sắp sửa ném chuyện cái quan tài kia ra sau đầu, đương dần dà chìm vào giấc ngủ sâu thì ngay bên tai cậu, cách đầu một đoạn rất ngắn, đột nhiên có một tiếng "cạch" nhỏ vang lên...[Edit by TeiDii]
______________
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me