TruyenFull.Me

Nuoi Quy Moc To Ly


Tô Khốn ngủ rất chập chờn, giấc ngủ của cậu nông đến mức mỗi khi Cảnh Tử Mặc ở cách vách nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh hay uống nước cậu đều nghe thấy.

Dạo trước từng có vài lần Cảnh Tử Mặc đi họp lớp, chơi đến rạng sáng mới về, lúc bước vào nhà hắn luôn cố gắng mở cửa một cách khẽ khàng nhất, nhưng lần nào cũng thấy Tô Khốn mơ màng từ phòng ngủ lò dò đi ra, hỏi hắn một câu: "Về rồi à?"

"Dậy làm gì?" Một hai lần, Cảnh Tử Mặc còn tưởng là do Tô Khốn tỉnh dậy đi vệ sinh, vừa hay gặp hắn. Nhưng nhiều lần rồi thì không nghĩ vậy nữa, chẳng lẽ lần nào cũng trùng hợp như vậy?

"Đang ngủ thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, nên ra xem chút."

Cảnh Tử Mặc - người một khi đã ngủ rồi thì trời sập cũng không tỉnh - cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Có chắc là mày ngủ thật không đấy? Tiếng chìa khóa cắm vào ổ khoá mà cũng nghe ra, mày là chó à, tai thính vậy?!"

Tô Khốn chỉ có thể bất lực giải thích: "Mày thử nửa đêm bị trộm leo cửa sổ vào nhà mười lần xem, còn ngủ được nữa thì tao đổi họ theo mày."

Cảnh Tử Mặc gật đầu: "Được."

Tô Khốn: "..."

Đó là vào ngày thường, huống hồ gì là đêm nay, Tô Khốn vốn dĩ ôm tâm trạng bất an mà dần dần thiếp đi, đương nhiên càng dễ bị đánh thức hơn. Cái tiếng "cạch" nhẹ nhàng đó khi lọt vào tai cậu, hiệu quả chẳng khác nào một tiếng sấm giáng xuống đầu, đánh bay ba hồn sáu vía của cậu.

Ý thức của Tô Khốn ngay tức khắc trở nên tỉnh táo lạ thường, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn khi ngủ, cậu không dám mở mắt nhìn, toàn thân cứng đờ, căng như dây đàn. Cả người Tô Khốn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh giữa ngày hè oi ả, gió đêm từng cơn luồn qua khe cửa phả vào người, làm cậu cảm thấy dính dáp khó chịu vô cùng.

Chăn mỏng trùm trên người bị gió lật nhẹ, cọ cọ vào chân. Mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bết xuống trán cũng bị gió thổi, quét nhẹ lên mí mắt...

Má ơi ngứa quá!

Tô Khốn muốn hất chăn ra, vén tóc lên, đổi sang tư thế dễ chịu hơn, hoặc dứt khoát bật dậy kiểm tra thử tiếng "cạch" vừa rồi rốt cuộc là cái gì, nhưng tay chân cậu cứng đờ, không thể điều khiển được nữa.

Trong tình huống này, mỗi giây đồng hồ trôi qua đều dài đằng đẵng như cả phút. Sau vài phút nằm im như tượng, Tô Khốn cảm thấy nếu mình không động đậy chút nào thì tay chân sẽ tê liệt mất. Xung quanh ngoại trừ tiếng ve sầu vẫn râm ran ngân vang từng hồi, chỉ có tiếng chó của nhà ai đó nuôi thi thoảng sủa nhẹ hai tiếng, gần như không còn bất kỳ âm thanh nào khác, tiếng "cạch" cực kỳ nhỏ vừa rồi, dường như là do cậu nghe nhầm.

"Lẽ nào vì đặt cái quan tài ở đầu giường khiến mình quá căng thẳng, nên lẫn lộn âm thanh giữa trong mơ và thực sao?" Tô Khốn thầm nghĩ.

Khi nãy cậu và Cảnh Tử Mặc đều đã cầm cái quan tài đó lên lắc thử, không nghe thấy có gì động đậy bên trong cả, chứng tỏ vật đó đúng là chỉ mô phỏng hình dáng, bên trong không chứa thứ gì.

Tô Khốn nằm chờ thêm vài giây, cậu chắc mẩm là mình quá lo lắng rồi nghe nhầm, trong lòng không khỏi tự giễu một phen. Cậu thử nhúc nhích mấy ngón tay, sau đó gắng gượng điều khiển thân thể đang cứng đờ, định đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn một chút...

Ngay khoảnh khắc cậu vừa nhấc cánh tay lên, từ chỗ cái quan tài đang nằm trên đầu giường đột nhiên truyền đến một loạt tiếng rung lắc dữ dội, giống như có vật gì đó bị nhốt bên trong đang nóng nảy muốn phá nắp quan tài xông ra ngoài. Đế gỗ của quan tài va chạm lạch cạch vào tủ đầu giường, gấp gáp dồn dập, đồng thời bên trong quan tài dường như cũng có âm thanh gì đó lộn xộn mơ hồ truyền ra.

Giống như là...

Giống như có người vì quá mệt mỏi hoặc quá đau đớn mà thở hổn hển vậy, âm thanh quỷ quái trộn lẫn với tiếng xốc nảy của cỗ quan tài, lúc nhẹ lúc nặng truyền đến tai Tô Khốn.

Má nó-- chẳng phải đã nói rõ đây chỉ là đồ mô phỏng, bên trong không chứa bất kỳ thứ gì sao?! Đồ lừa đảo!

Trước khi ngủ cậu vì quá bất an nên đã cùng Cảnh Tử Mặc xác nhận lại thêm một lần nữa, chắc như đinh đóng cột rằng thứ này thực sự không có gì đáng ngờ, chỉ đơn thuần là vật trang trí được làm theo hình dáng của một cỗ quan tài, có lẽ 'quan tài' ở đây mang ngụ ý "thăng quan phát tài", mục đích chính là để trấn an tinh thần, tâm trạng của cả hai khi đó đều có chút phức tạp, đặc biệt là Tô Khốn - người đã tốn một nghìn ba trăm tệ để rước món 'của nợ' này về, nghĩ đến thôi cũng thấy đau lòng. Một mặt cậu trong mong nó chỉ là món đồ trang trí bình thường, ít nhất cậu không cần phải sợ nó. Mặt khác lại có chút thất vọng vì nó quá đỗi bình thường, chẳng xứng đáng với số tiền đã bỏ ra.

Nhưng giờ đây, Tô Khốn thật lòng chỉ muốn dập đầu quỳ lạy cái quan tài kia, cầu xin nó tiếp tục bình thường...

Tiếc rằng ông trời không bao giờ nghe thấy tiếng lòng của cậu, cỗ quan tài kia đương nhiên cũng vậy.

Nó rung lắc càng lúc càng mạnh, dường như thứ bên trong giãy giụa một hồi lâu cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Trong tiếng thở nặng nề đầy đau đớn và mệt mỏi, còn lẫn lộn một vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ. Tô Khốn có thể nghe được những từ vụn vặt như "nơi nào", "âm tào địa phủ", còn có một câu "Cẩu--" có hai chữ cuối cùng cậu nghe không rõ, nhưng giọng nói đó khàn đặc khô khốc, vừa mờ mịt vừa trầm thấp, hình như... là giọng đàn ông?

Không đúng! Sai trọng điểm rồi!

Mấy từ này mẹ nó hoàn toàn là lời 'chào hỏi' của hung quỷ đòi mạng đó!

Cỗ quan tài theo mấy lời lẩm bẩm của hung quỷ rung lắc dữ dội, tiếng quan tài va vào tủ đầu giường càng lúc càng lớn, động tĩnh lớn đến mức khiến tim của Tô Khốn cũng "lịch bịch lịch bịch" đập nhanh từng hồi, gần như chỉ cần há miệng là quả tim nhỏ bé của cậu sẽ nhảy ra khỏi cuống họng.

Mồ hôi lạnh trên người Tô Khốn tuôn ra từng lớp từng lớp không ngớt, mồ hôi trên trán thậm chí đã kết thành giọt, lăn dài xuống má, nặng nề rơi "tách" một tiếng xuống chiếu, vài giọt lấm tấm rịn vào mí mắt đang nhắm chặt, theo làn mi run rẩy len vào bên trong mặn chát, làm mắt cậu cay xè.

Nếu là cảm giác sợ hãi tự mình dọa mình như ngày thường, Tô Khốn có thể tự điều chỉnh cảm xúc trong lòng để trấn áp nỗi sợ, sau đó xoay người ngủ tiếp. Nhưng lần này, thứ đang xảy ra là một chuyện kỳ dị có thật diễn ra ngay trước mắt cậu, nỗi sợ trong lòng lúc này giống như một tấm lưới dày đặc không khe hở, chụp xuống đầu trong cái thời tiết oi bức này, khiến cậu sắp bí bách đến nghẹt thở.

Tô Khốn cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp đập không nổi nữa rồi, nếu đập mạnh thêm hai cái nữa, cậu sẽ thẳng cẳng thăng theo ông bà mất.

Ngay khi cậu sắp đứng tim chết vì cảm giác sợ hãi tột cùng ấy, chiếc quan tài đột nhiên im bặt, âm thanh rung lắc kịch liệt cũng ngừng lại, như một bộ phim kinh dị đang chiếu dở bị ai đó bất ngờ bấm nút "tạm dừng", tiếng ve kêu bị lấn át từ lâu bỗng chốc trở nên rõ ràng trở lại.

Dư âm của sự tình vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc này bầu không khí yên ắng đột ngột, trộn lẫn với tiếng ve kêu, lại khiến người ta rợn da gà, như thể sự tĩnh lặng này mới chính là thứ đáng sợ nhất. Tô Khốn vì quá hoảng loạn mà vẫn luôn nhắm chặt mắt, nằm yên không dám cựa mình, giờ lại hoảng đến mức không khống chế được bản năng mở mắt ra, nhìn về phía chiếc quan tài.

Nắp quan tài mà cậu và Cảnh Tử Mặc đã kiểm chứng là dính chặt vào thân quan tài lúc này đã mở, có lẽ là bị đẩy ra trong đợt rung lắc dữ dội vừa rồi, chỉ còn một góc dính vào mép quan tài, nằm yên ắng trong làn gió đêm thổi qua mành cửa sổ. Mà trên chiếc quan tài mở toang, có một bóng dáng cao lớn mờ ảo đứng quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt người đó bị bóng tối che khuất không thể nhìn rõ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là những vết sẹo đan xen chằng chịt phủ kín từng tấc da thịt trên cơ thể người đó, giống như bị dùng dao rạch vào vô số nhát, vết thương còn mới đến mức dường như vẫn đang rỉ máu đỏ sẫm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tê rần da đầu.

Người đó đột nhiên quay phắt về phía Tô Khốn rồi dừng lại một lát. Sau đó dường như bị gương mặt cậu chọc cho nổi điên, hắn lặp tức lao về phía cậu.

Cơn gió bị cuốn lên theo động tác của người ấy mang theo mùi máu tanh và bụi bặm nồng nặc đến khó thở. Trong khoảnh khắc người đó áp sát vào người mình, Tô Khốn nghe thấy một tiếng gầm gừ khàn khàn, mang theo oán khí sâu nặng: "Hôn quân! Trả lại cho Cố gia ta một trăm bảy mươi chín mạng người!"

Tô Khốn theo bản năng nhắm tịt mắt, trong đầu cậu loé lên hai câu nói: Thì ra sau chữ "Cẩu" là "hoàng đế" à...

...Má nó!!! Loạn ầm ầm như vậy mà sao Cảnh Tử Mặc vẫn còn chưa tỉnh? Nó là heo hả?!?

[Edit by TeiDii]
_____________
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me