Nuoi Quy Moc To Ly
"Hai con mắt sáng quắc trên mặt mày dùng để trưng à?!" Tô Khốn nói xong một câu, lại vì kích động mà ho khan hai tiếng, vừa rồi bị bóp cổ quá tàn nhẫn, giờ đây trong cổ họng nóng rát đau đớn, giọng nói cũng khàn đi."Chính vì không phải vậy, nên tao mới có vinh hạnh được chứng kiến bộ dạng phóng túng quá độ của mày..." Cảnh Tử Mặc ngáp dài, lại gãi gãi mớ tóc nhỏ dựng đứng sau gáy, đôi mắt ngái ngủ, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn. Hắn chỉ kịp liếc sơ qua tình hình trong phòng một cái, liền theo thói quen kiếm chuyện châm chọc Tô Khốn."Ông đây có chỗ nào khiến mi liên tưởng đến chuyện đó hả?" Tô Khốn cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, cậu thở hắt ra một hơi, chống giường ngồi dậy, mảnh ngọc theo động tác trượt lại vào trong cổ áo.Cảnh Tử Mặc duỗi ngón tay, chỉ vào tấm chăn mỏng lộn xộn che giữa đùi và bụng dưới của Tô Khốn, rồi lại chỉ vào vùng ngực và cổ vẫn còn ửng đỏ của cậu, nói: "Chỗ nào cũng -- cổ mày bị làm sao vậy?"Tô Khốn theo ánh mắt của Cảnh Tử Mặc sờ sờ cổ mình, mới vừa chạm vào làn da bên ngoài, trong yết hầu đã truyền đến cảm giác đau đớn ngứa ran, khiến cậu không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, sau đó lại ho khan một hồi.Làn da của cậu rất trắng, mặc dù ho khan không ngừng khiến cả vùng cổ đỏ bừng, nhưng vết bầm tím do bị bóp cổ vẫn hiện ra rõ ràng có chút ghê người."Đừng nói với tao là mày có xu hướng SM đấy nhé!" Mắt Cảnh Tử Mặc cuối cùng cũng mở to hoàn toàn, bộ dạng tỏ ra rất kinh ngạc: "Tự chơi mà còn thảm đến mức này, khó tin thật..."Tô Khốn: "...Mày có thể đần đến mức này, cũng thật khó tin."Cậu vẫn luôn không thể hiểu được, Cảnh Tử Mặc rõ ràng có khuôn mặt hiền lành cực kỳ lừa đảo, hắn chỉ cần hơi nghiêm mặt một chút là có thể ngụy trang thành nhân viên tinh anh bạch lãnh băng sơn. Ngoại hình là vậy, ấy thế mà lại đi đôi với cái nết thích gây nghiệp và lối tư duy khiến người ta nghĩ đến là rầu. Tô Khốn từng nghi rằng liệu có phải do Cảnh Tử Mặc nhồi nhét kiến thức sách vở vào đầu nhiều quá nên não hỏng luôn rồi chăng?Nhưng cũng nhờ Cảnh Tử Mặc chen vào châm chọc một trận, cộng thêm ánh đèn sáng choang, cảm giác sợ hãi cực hạn trong lòng Tô Khốn giờ đây cũng vơi đi tám phần.Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến việc hung quỷ kia đã bị đánh trở lại quan tài, dường như trong thời gian ngắn sẽ không thể chui ra được.Mặc dù lúc nãy khi bị người ta bóp cổ đến mức không thể thở, ý thức hỗn loạn, ngoại trừ giãy giụa theo bản năng, cậu không nhận thức được gì cả. Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy miếng ngọc lạnh lẽo vẫn luôn dán trước ngực hình như trượt ra, sau đó hai bàn tay vẫn đang túm chặt cổ cậu đột nhiên buông lỏng như điện giật rồi rời hẳn. Hung quỷ đòi mạng dường như bị thứ gì đó đánh bật ra, rồi cậu nghe thấy tiếng một vật bằng gỗ cứng cọ vào nhau "cạch" một cái, nắp quan tài đóng kín như lúc đầu.Người bình thường đều sẽ thấy việc ngọc bội trượt ra và chuỗi động tĩnh vừa rồi nhất định có liên quan với nhau, ngoại trừ kẻ ngốc như Cảnh Tử Mặc.Thực ra trước đây, Tô Khốn cũng đã gặp chuyện tương tự rất nhiều lần.Không biết có phải do thể chất bẩm sinh của cậu quá đặc biệt hay không, mỗi khi đi bộ ban đêm ở những nơi tương đối vắng vẻ, so với tỷ lệ gặp người, cậu thường gặp những thứ không phải người hơn.Nhưng khi những thứ đó chỉ vừa mới đến gần cậu tầm vài mét, chúng đa phần đều khựng lại một cách khó hiểu, sau đó liền quay đầu đổi hướng, tránh xa khỏi người cậu. Cũng có một số ít dám sáp lại gần, nhưng ngoài việc khiến Tô Khốn cảm thấy sống lưng lạnh toát, thì chúng chẳng hề động đến một sợi tóc của cậu.Tô Khốn từng cho rằng bản thân có dương khí vượng, nên những thứ không sạch sẽ đó chẳng dám đến gần, nhưng sau này ngẫm kỹ lại cảm thấy không đúng lắm. Nếu dương khí của cậu đủ nặng, thì đáng ra cậu sẽ không dễ gặp phải thứ đó mới đúng chứ?!Chính vì không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên dù đụng phải hồn ma vất vưởng vô số lần, Tô Khốn vẫn không thể quen được. Lá gan không những không to thêm, mà lần nào cũng bị đủ loại hình dạng quái dị dọa đến run thận.Con mẹ nó chớ-- Có thể hù người khác được không?!Đây có lẽ là tiếng kêu chân thành nhất từ sâu trong cõi lòng của Tô Khốn, người đã vô số lần chạm mặt với ma quỷ hơn mười năm qua.Nhưng trải nghiệm kinh hoàng đêm nay, thứ mà cậu không bao giờ muốn nếm trải lần nữa, lại giúp cậu lần đầu tiên mơ hồ nắm được một chút manh mối - có vẻ như đám ma quỷ vất vưởng kia không thể đến gần cậu, phần lớn đều liên quan đến mảnh ngọc đeo trên cổ suốt hơn hai mươi năm nay. Nhìn lại mấy lần trước, mười lần thì chín lần chạy mất. Những tên ngoan cố dám đến gần cậu gần như cũng chẳng làm được gì, dù cho cậu không hiểu mô tê ất giáp gì về mảnh ngọc đó, nhưng chí ít cậu có thể rút ra được một kết luận: Miễn là cậu còn đeo miếng ngọc này trên cổ, mấy thứ không sạch sẽ đó căn bản không đe dọa được cậu......Ngoại trừ cái tên nằm trong quan tài trên đầu giường kia!Tô Khốn nhìn cỗ quan tài đã vô hại trở lại, nước mắt lưng tròng: Rốt cuộc người kia có bao nhiêu oán khí vậy?! Ông đây giết cả họ nhà hắn hồi nào?Khoan đã! Câu này... Nghe hơi quen quen...Lúc nãy khi tên đó lao ra, trên người hắn đầy mùi bụi đất và máu tanh nồng nặc cứ quẩn quanh chóp mũi, giọng nói khàn đặc như mấy năm chưa uống giọt nước nào, hắn đã hét lên câu gì đó... "Hôn quân! Trả lại một trăm bảy mươi chín mạng người nhà họ Cố cho ta!"Thuyết phục một người mang theo mối nợ máu sâu như biển cả, lửa giận ngút trời ngồi xuống nghe cậu giải thích cậu không phải là hung thủ giết cả nhà hắn... Chuyện này khó khăn đến mức nào Tô Khốn không biết, nhưng cậu biết thuyết phục một hung quỷ oán khí xông thiên như tên lúc nãy, khẳng định là rất khó!"Đậu má, bây giờ ông vứt nó đi còn kịp không?" Tô Khốn hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cái quan tài.Kể từ khi ngồi dậy, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, lẩm bẩm một mình như kẻ ngốc, giọng nói trầm thấp, khàn khàn và mơ màng, người khác hoàn toàn không nghe thấy rốt cuộc cậu đang lải nhải cái gì. Lúc này đột nhiên lại thốt ra một câu không đầu không đuôi khiến Cảnh Tử Mặc đứng bên cạnh sửng sốt."Sao lại bị dọa thành thế này rồi? Đây thật ra chỉ là món đồ trang trí thôi, không phải chúng ta đã kiểm tra rồi sao, nó hoàn toàn bị bịt kín không thể mở ra được." Cảnh Tử Mặc không nỡ nhìn nữa, vừa nói vừa sải bước đến tủ đầu giường, vô cùng trượng nghĩa cầm cái quan tài lên."Đừng!!!" Tô Khốn còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy tên kia dùng năm ngón tay nắm lấy thành nắp quan tài, dùng sức nhấc lên một phát --"Ủa- Mở được nè!" Cảnh Tử Mặc sững sờ nhìn thân quan tài bên tay phải, rồi lại nhìn cái nắp bên tay trái, hai mắt ngạc nhiên mở to.Ủa cái đầu mày ấy!Nhưng Cảnh Tử Mặc chỉ ngẩn người vài giây đã lấy lại tinh thần, hắn chìa cái thân quan tài rỗng bên tay phải ra trước mặt Tô Khốn: "Nè, nhìn đi! Dù mở ra được nhưng bên trong vẫn không chứa gì cả.""Không... Chứa gì cả?" Tô Khốn hỏi vặn lại, giọng nói nhỏ yếu cố rặng ra từng chữ như sắp đứt hơi."Đúng!" Cảnh Tử Mặc cúi đầu xác nhận lại thêm lần nữa, hắn gật gật đầu, chắc nịch khẳng định: "Không có gì cả."Đù má... Vậy cái thứ mà ông đang nhìn thấy bên trong là CÁI! GÌ?![Edit by TeiDii]
_______________
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me