Nuoi Quy Moc To Ly
Thời còn đi học, Cảnh Tử Mặc dù sao cũng là một tên mọt sách có đầu óc, tuy mạch não bình thường vận hành có hơi khó đỡ, nhưng trong những tình huống nguy cấp thế này thường sẽ kích thích ra tiềm năng vô hạn. Tuy cậu không thể nhìn thấy con quỷ nhỏ kia, nhưng vẫn có thể dựa vào tư thế 'hồn xiêu phách lạc' và ánh mắt tê dại của Tô Khốn để dự đoán vị trí đại khái. Thấy Tô Khốn mắt không chớp nhìn chằm chằm vào một điểm, nét mặt căng thẳng, Cảnh Tử Mặc đoán con quỷ kia chắc đang nói gì đó với cậu ta nên có thể vẫn đứng im ngay đó, cậu liền chớp lấy thời cơ, một tay cầm quan tài, một tay cầm nắp, gọn gàng trùm thẳng lên đầu con quỷ.Tuy nhiên, hành động lần này phần lớn chỉ trông vào vận may. Cảnh Tử Mặc ban đầu còn định hỏi một câu: "Bắt trúng chưa?" Nhưng nhìn vẻ mặt như muốn quỳ xuống lạy mình của Tô Khốn thì thôi, chẳng cần phí lời nữa.'Ông bố hờ' Cảnh Tử Mặc đặt quan tài lên bàn máy tính, một tay giữ chặt nắp quan tài, tay kia thì dí ngón trỏ vào trán Tô Khốn, mặt đầy khinh bỉ: "Biến ra xa chút!"Tô Khốn ngước mắt đánh giá Cảnh Tử Mặc, nhàn nhạt nói: "Đồ ẻo lả!" Rồi lại tiếp tục ôm chân người ta gào khóc gọi bố.Cảnh Tử Mặc cũng không nhịn được nữa, vung chân hất tay tên kia ra, rồi đá thêm một cái vào mông nó: "Thế bố cho mày biết thế nào là không ẻo lả! Lăn đi kiếm sợi xích về đây, không thì lát nữa con ma kia bò ra nữa là tao mặc xác mày luôn đấy!"Tô Khốn vội vàng bò ra ngoài.Cậu tìm được một sợi xích to bằng ngón tay cái từ hộp đồ nghề dưới kệ tivi trong phòng khách, rồi quay về phòng ngủ cùng Cảnh Tử Mặc dùng xích quấn chặt cỗ quan tài. Sau khi khóa xích lại, Tô Khốn mới thở phào ngồi phịch xuống sàn cạnh giường, thở hồng hộc: "Mịa, hồn ông tí nữa bay thật rồi!"Cảnh Tử Mặc kéo chiếc ghế trước bàn máy tính ra, ngồi phịch xuống, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, tư thế vô cùng chảnh choẹ nhìn xuống Tô Khốn: "Mỗi tháng trung bình có đến hai chục ngày mày nói là hồn bị doạ bay mất, mày không thấy nhục à? Nhát như cún thế mà cứ thích chui vào mấy chỗ âm u, não mày thiếu dây thần kinh hả?""Gì mà mỗi tháng hai chục ngày? Nhiều nhất là mười ngày thôi nhé!" Tô Khốn phản bác.Cảnh Tử Mặc: "..."Trọng điểm không phải là tao chửi mày bị thiếu dây thần kinh hả?!"Nhát gan là bẩm sinh, tao biết thế nào được?" Tô Khốn vẫn tiếp tục biện hộ cho tính nhát chết của mình: "Mấy cách rèn tinh thần thép, tính can đảm tao đều thử qua hết rồi, toàn nhảm nhí, chẳng có cái nào hiệu quả. Vả lại câu "hồn sắp bay đi rồi" là tả thực nhé, tao không hề cường điệu!" Tô Khốn ngửa mặt nhìn trần nhà, mắt như sắp lật trắng, nhìn đăm đăm vào ánh đèn vàng dịu đã được bật lại, vừa nghĩ ngợi vừa cố gắng diễn tả cảm giác ấy: "Tao nói thật, lúc đó tao cảm giác rõ ràng là hồn mình sắp lìa khỏi xác, không chỉ riêng khi bị doạ đâu, lâu lâu đang bình thường tự dưng cũng bị thế. Chỉ là khi hoảng sợ cảm giác sẽ rõ ràng hơn, tao thấy người mình nhẹ bẫng, rồi như đang bay lâng lâng."Cảnh Tử Mặc nghe xong thì ngẫm nghĩ một chút, phát hiện bản thân chưa từng trải qua cảm giác đó nên thực sự không cảm được: "Đây rõ ràng không phải là phản ứng bình thường, hay là mày tìm một trung tâm tư vấn tâm lý nào đó khám thử xem sao. Tao nghe nói ở thành phố H có một chỗ khá ổn, môi trường tốt, quan trọng là chuyên viên tư vấn nhìn cũng được phết, nghe nói có một anh vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai lại còn điềm đạm..." Nói đến đây Cảnh Tử Mặc ngừng lại một chút, sau đó ra vẻ như đang bỏ ra một sự hy sinh rất to lớn, nói tiếp: "Tao miễn cưỡng có thể đi cùng mày một chuyến.""Đồ gay chết tiệt, tao tin quỷ còn hơn tin mày!"Tô Khốn mặt không cảm xúc đáp: "Muốn tia trai thì tự mày đi đi nhá! Cái loại như mày chẳng cần giả vờ cũng nhìn ra là không bình thường rồi!""Thằng gay chết tiệt số hai, mày suốt ngày cứ ủ rũ rúc trong nhà thế này thì ế cả đời đấy! Tin tao đi."Khóe miệng Tô Khốn giật giật: "Cậu trai trẻ--- nguyền rủa linh tinh tổn hại âm đức đó, bớt bớt dùm cái. À mà nói tới thành phố H, mày đậu phỏng vấn Unic rồi, khi nào đi làm chính thức thế? Tới đó thì ở đâu? Ký túc xá nhân viên hả?""Thứ hai tuần sau."Cảnh Tử Mặc dừng một chút, rồi bổ sung: "Nhưng trước tiên phải làm ở chi nhánh tại thành phố Lê này ba tháng. Ông sếp dị hợm bảo tao phải làm quen tình hình thực tế, lăn lộn tuyến đầu rồi mới cho về trụ sở chính. Vậy nên tao vẫn còn ở đây chia tiền nhà với mày ba tháng nữa, nhanh quỳ xuống cảm tạ đại ơn đại đức của tao đi!"Tô Khốn chẳng buồn ngó ngàng gì tới thằng này nữa, nhưng trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Dù gì cũng ở chung hai năm rồi, mến tay mến chân, khó khăn lắm mới tìm được một người bạn thiệt tình như tên này, nếu giờ nó chuyển ngay đến nơi khác, cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.Cảnh Tử Mặc thấy không còn chuyện gì nữa thì phủi phủi áo định đứng dậy: "Mệt chết rồi, tao còn chưa tắm đây này."Ngay khi cậu vừa đứng lên, chiếc quan tài bị xích khóa trên bàn máy tính phía sau liền lộ ra, Tô Khốn lia mắt một cái, lúc này mới nhớ ra mình vừa định hỏi gì, thế là vội vàng ôm lấy chân Cảnh Tử Mặc, kéo cậu ta ngồi xuống lại: "Má nó, bị mày làm cho lú luôn suýt nữa quên mất chuyện đang tính nói..." Tô Khốn chỉ chỉ vào chiếc quan tài kia, nói tiếp: "Con quỷ nhỏ đó không phải thực thể, nó đi xuyên tường dễ như ăn bánh ấy, cái quan tài này nhốt nổi nó không? Lỡ lát nữa nó thò đầu ra thì sao?!"Cảnh Tử Mặc nhìn Tô Khốn hồi lâu không nói gì, sau đó thở dài như thể vô cùng bất lực: "Đã bảo là thiếu dây thần kinh rồi mà, nếu cái quan tài này mà không nhốt được nó, thì bây giờ mày có thể ngồi yên ở đây để hỏi tao được à?"Tô Khốn - thiếu dây thần kinh: "...""Làm ơn mở to cặp mắt chó của mày ra mà nghĩ cái coi? Con quỷ đó chui ra khỏi quan tài kiểu gì mày quên rồi à?! Tao không nhìn thấy mà còn nhớ rõ hơn mày!"Tô Khốn ngửa mặt nhìn trần nhà, mấy giây sau như có bóng đèn bật sáng trên đỉnh đầu: "A! Nhớ rồi, nó đẩy nắp quan tài mới chui ra được."Cảnh Tử Mặc giương mắt nhìn Tô Khốn với vẻ mặt đặc biệt ghét bỏ, hồi lâu mới rặn ra được một câu: "Ngu đến thấy tội."Tô Khốn: "... Mày mỗi ngày không châm chọc tao một câu thì chết à?""Sẽ." Cảnh Tử Mặc lại đứng dậy, còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Tô Khốn ôm chặt lần nữa. Cậu chàng xoa mặt: "Mày chưa xong nữa hả?! Tao buồn ngủ sắp chết rồi mà còn phải lết thay đi tắm, còn ôm chân tao nữa là tao giết mày thật đấy!" Tô Khốn vẫn giữ nguyên tư thế nằm liệt trên sàn nhà, ngước đầu nói: "Còn một chuyện tao nghĩ không thông.""Nói.""Do mày không thấy đấy thôi, thằng quỷ nhỏ đó xuyên tường mượt lắm, nó vèo một cái như trượt ván xuyên thẳng qua nhà kế bên luôn mà chẳng vướn víu chỗ nào, tường nhà mình cũng vậy..." Tô Khốn vừa nói vừa khoa tay múa chân miêu tả."Vớ vẩn, không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi chứ? Trên Tivi với phim điện ảnh không thiếu phim ma, mày xem xong đều tiêu hóa hết vào bụng chó rồi à?"Cảnh Tử Mặc thở dài mệt mỏi: "Quỷ hồn vốn dĩ không có thực thể, cái quan tài này chắc là đã được làm phép hay xử lý theo một cách đặc biệt nào đó nên con quỷ kia mới chạm vào được. Còn đối với những thứ bình thường khác chắc nó không thể chạm tới đâu."Tô Khốn gật đầu: "Tao cũng nghĩ vậy, nên mới cảm thấy kỳ quái... Vì lúc nó đi xuyên qua người tao, rõ ràng là có cảm giác bị va chạm. Ngực còn đau âm ỉ như bị cái gì đó xuyên qua nữa, tuy nhẹ nhưng thật sự có cảm giác đã chạm."Cảnh Tử Mặc vốn đã hơi mất kiên nhẫn, nghe Tô Khốn nói xong thì sững lại: "Mày chắc chứ?""Chắc." Tô Khốn nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Còn nhớ lúc hai đứa mình sợ hãi ngồi co rúm ở góc tường không?""Trật rồi, là mày ngồi co rúm, tao vẫn đứng đấy nhé!""Được rồi-- là tao sợ co rúm, mày đứng, tao ôm đùi mày... Sau đó tao có nói với mày là tóc mày quét vào tai tao ngứa quá. Nhưng nói được nửa câu thì tao thấy có gì đó sai sai, vì tóc mày tuyệt đối không thể dài đến mức rủ xuống bên tai tao được..."Lần này không cần Tô Khốn nói hết, Cảnh Tử Mặc cũng hiểu cậu muốn diễn đạt điều gì, nếu nói con quỷ nhỏ đó không phải là thực thể, không chạm được vào đồ vật, vậy thì dù tóc của nó có rủ xuống bên tai Tô Khốn, Tô Khốn tuyệt đối cũng không thể cảm thấy ngứa. Bởi vì cậu căn bản không thể chạm được vào tóc nó.Nhưng tóc của nó thực sự đã cọ vào tai cậu, chuyện này quả thực rất kỳ lạ. "Tối qua lúc nó mới xuất hiện rõ ràng là hình dáng của một người đàn ông trưởng thành, lúc đó nó chạm vào tao được, còn bóp cổ tao suýt chết. Sau đó hình như bị mảnh ngọc trên cổ tao đánh lui trở vào quan tài, lần sau xuất hiện thì biến thành bé tí tẹo, lại còn trong suốt nữa. Tạm cho là bị mảnh ngọc đánh nên mới suy yếu đi, hoàn toàn bị hóa thành linh thể, lúc nãy định nhào vào tấn công tao rồi xuyên qua người tao luôn, không để lại vết thương cũng không có dấu vết gì, dù nó mất phanh nên tiếp tục xuyên thẳng sang nhà bên cạnh, nhưng... Tao cũng đâu phải là hoàn toàn không cảm nhận được nó."Tuy Cảnh Tử Mặc ngoài cảnh tượng nắp quan tài bị đẩy ra lúc đầu thì không nhìn thấy bất kỳ khoảnh khắc kinh hoàng nào trong lời kể của Tô Khốn, nhưng cậu vẫn suy luận ra được tình hình đại khái từ những lời đó."Lúc thì xuyên qua người mày, lúc thì chạm được vào mày, đúng là mâu thuẫn thật." Cảnh Tử Mặc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng dùng mũi chân đá đá vào hai cái chân đang dạng rộng không để ý hình tượng của Tô Khốn: "Tránh ra! Chuyện này ngồi đây nghĩ suông cũng vô ích. Mà mày nghĩ làm gì cho mệt? Dù sao thì thực tế là con quỷ đó có muốn nhào vào mày cũng không được, ít nhất là nó không thể bóp cổ mày thêm lần nào nữa – đây mới là điểm mấu chốt. Phần còn lại khi nào rảnh thì nghĩ sau cũng chưa muộn. Mai tao mời mày đi ăn một bữa cho bớt hoảng, tiện thể lúc ra ngoài thì vứt luôn cái quan tài này đi."Cảnh Tử Mặc nói xong thì ngáp một cái, lách qua người Tô Khốn lảo đảo đi ra khỏi phòng.
...Đêm đó, cỗ quan tài nhỏ quả thực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức trong lòng Tô Khốn có chút bất an. Cậu vô thức nhớ lại ánh mắt đầy oán hận của con quỷ nhỏ trước đó, và những lời nói của nó..."Vô tội? Tha mạng?""Khi ngươi giết cả tộc ta có từng nghĩ đến họ vô tội?""Khi ngươi sai người mang ta ra giữa chợ, xẻo sống từng tấc thịt trên người ta có từng nghĩ đến tha cho ta một mạng?""Một trăm bảy mươi chín mạng người, một mạng cũng không thể giữ; một ngàn tám trăm hai mươi bốn nhát dao, một dao cũng không thể thiếu..."Qua đây có thể hiểu được dường như cả nhà của nó đều bị giết. Hơn nữa, bản thân nó còn bị người ta rạch hơn một nghìn tám trăm nhát dao, đó là hình phạt gì vậy? Lăng trì sao? Hình phạt lăng trì theo tương truyền nếu không rạch đủ số dao quy định thì sẽ không để người bị hành hình chết, bọn đao phủ sẽ dùng mọi cách để người ấy sống dở chết dở trong sự dày vò đến tận nhát dao cuối cùng...Dù nghĩ theo hướng nào thì tình tiết này đối với Tô Khốn cũng quá mức tàn khốc.Dường như cậu còn có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn ấy, trầm đục vọng ra từ đáy cổ họng, đang lặp lại những lời đó. Cậu hồi tưởng lại sự việc vừa rồi trong tình cảnh không bị đe dọa đến tính mạng, chỉ cảm thấy giọng nói của tiểu quỷ mang theo một nỗi bi thương chẳng tả xiết, một nỗi đau khắc sâu đến tận xương tủy khiến người nghe không thể kiềm được mà cảm thấy nặng lòng.Dù nó đổ oan cho Tô Khốn, nhưng hận ý ngập trời của nó đối với tên hôn quân kia là việc có thể hiểu được...Chỉ là... Một kẻ mang mối huyết thù sâu tựa biển như vậy, khi đang đối mặt với "kẻ thù", còn chưa kịp nói hết mấy lời tuyên án máu lửa thì đã bị người ta từ phía sau úp sọt trùm bao tải nhốt lại trong quan tài, còn khóa thêm xích. Sau khi tiểu quỷ bị nhốt, cái quan tài ấy lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc, một tiếng động nhỏ cũng không có...Tình huống này nghĩ thế nào cũng thấy điềm... Mợ nó... Rất chi là điềm!!!Tô Khốn: "......" Cứu mạng! [Edit by TeiDii]
_____________Bộ này khẳng định xu hướng từ đầu luôn; Căn nhà thuê có 2 bé Bot(. ❛ ᴗ ❛.).
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me