TruyenFull.Me

Nuoi Quy Moc To Ly


Đây là bệnh viện lớn nhất ở thành phố Lê, có bề dày lịch sử nhất định. Cả một khuôn viên rộng lớn bao quanh bởi những dãy nhà cao thấp xen kẽ, có toà nhà thấp từ thời kỳ đầu, cũng có những toà cao tầng được xây dựng sau này. Các khu chức năng trong viện phân bố rõ ràng, đan xen hợp lý, trong đó khu nội trú cao nhất có tất cả mười tám tầng.

Cố Diễm đứng nhìn những ô cửa sổ thắp sáng lác đác trên toà nhà đó, trong lòng biết rõ bản thân không thể nào lượn hết từng ngóc ngách trong khu này chỉ trong một đêm, đương nhiên cũng chẳng thể hấp thu hết các mảnh tàn hồn ở đây. Cố Diễm vốn cũng không phải người tham lam, từ đầu chỉ định tối nay đi quanh toàn bộ khuôn viên vài vòng, hấp thu những mảnh tàn hồn gặp được trong sân. Còn những thứ trong các tòa nhà, để sau rồi tính.

Phải công nhận rằng nguồn 'tài nguyên' ở những nơi như bệnh viện cực kỳ phong phú. Chỉ riêng những mảnh tàn dư còn sót lại ở các góc sân đã bằng số lượng của ngày thường.

Sau khi nuốt trọn mảnh tàn hồn cuối cùng trong sân, Cố Diễm cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong sức mạnh của mình. Anh cúi đầu, chăm chú nhìn đôi tay có đường nét rõ ràng hơn hẳn trước kia, bất chợt hoài niệm cảm giác khi cơ thể mình quay về vóc dáng trưởng thành, lưng chạm đất lúc trước...

Chỉ tiếc là sau khi trở lại hình dạng tiểu quỷ hiện tại, anh đã thử đi thử lại mấy lượt, nhưng vẫn không thể biến trở lại như cũ. Có lẽ là thiếu đi cảm xúc dao động mãnh liệt như trước, hoặc cũng có thể do anh vẫn chưa nắm được cách kiểm soát biến hoá một cách tự do.

Tuy nhiên, sau khi nuốt chửng nhiều tàn hồn như vậy, sức mạnh toàn thân vô cùng dồi dào, dù không biến lớn được nhưng biết đâu lại có thể chạm vào thứ gì đó...

Cố Diễm ngẩng đầu nhìn bức tường bao trước mặt, rồi thử đưa tay ra.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào tường, Cố Diễm hồi hộp đến suýt nín thở theo bản năng, dù anh không còn thở được nữa. Cố Diễm cau mày, cánh tay dừng lại giữa không trung một lát, toàn bộ sự chú ý dồn vào đầu ngón tay, sợ rằng một chút sơ suất sẽ bỏ lỡ cảm giác không mấy rõ ràng nào đó. Cố đại tướng quân ngập ngừng một chút rồi tiếp tục đưa tay về phía trước, anh nhìn ngón tay mình chạm vào tường, rồi từ từ...

... Lún vào trong tường.

"......" Đừng nói xúc giác, ngay cả chút cảm giác bị cản lại cũng chẳng có. Nhẹ nhàng hệt như lúc lăn từ nhà Tô Khốn sang nhà hàng xóm bên cạnh vậy!

Cố Diễm nhìn cổ tay mình còn lộ ra ngoài tường, im lặng mấy giây, vẫn không cam tâm nên lại thử lướt người về phía trước.

Vài giây sau, khi nửa thân trái đã chìm hẳn vào tường trong khi nửa thân phải đang còn bên ngoài, gương mặt đơ mấy trăm năm mới có chút biểu cảm của Cố đại tướng quân lần nữa cứng đờ: "..." Vẫn không cảm nhận được gì.

Cố Diễm giữ nguyên tư thế kỳ quái như người nửa mặt, âm thầm chạy từ đầu tường bên này đến cuối tường bên kia, rồi lại từ bên kia lướt về bên này. Cái kiểu "tản bộ" mà người thường không bao giờ làm nổi chỉ kết thúc khi anh trông thấy Tô Khốn từ cửa khu cấp cứu bước ra.

Cố Diễm chui ra khỏi vách tường, vừa giơ ngón cái lau khoé môi vừa lướt đến bên Tô Khốn, tránh để sót lại gì đó khiến cậu trưng ra vẻ mặt như thể vừa nuốt nhầm cả con ngựa, nghẹn đến không thốt ra được lời nào.

Dù lý do có là gì đi nữa, anh vẫn có thể chấp nhận sự xa cách hay sợ hãi. Nhưng riêng việc bị người khác xem là yêu quái, đặc biệt là từ phía Tô Khốn - người với anh có chút đặc biệt thì không.

Tuy rằng tình trạng của anh bây giờ chẳng khác gì yêu quái, rõ ràng đã chết rồi, vậy mà vẫn lang thang trong thế giới xa lạ này; rõ ràng tim đã ngừng đập từ lâu, nhưng vẫn ôm mộng tưởng được sống lại. Nhưng anh không muốn bị nhắc nhở từng giây từng phút dưới ánh mắt của người khác.

Có lẽ… Đây chính là cái gọi là "chỗ đau" chăng?

Tô Khốn được Cảnh Tử Mặc và chủ xe ô tô dìu đi, nhảy lò cò một chân xuống bậc tam cấp trước khu khám bệnh. Tài xế thấy cậu đứng vững rồi thì buông tay ra, xách chìa khóa đi về phía bãi đỗ xe.

Bệnh viện này là nơi khám chữa bệnh đông nhất ở thành phố Lê, từ đăng ký, thanh toán cho đến lấy thuốc, chỗ nào cũng phải xếp hàng. Ban đầu chủ xe cứ tưởng Tô Khốn cho dù không cố ý “ăn vạ” thì cũng là kiểu người vì bế tắc mà hại mình hại người. Ai ngờ Tô Khốn lẫn Cảnh Tử Mặc đi cùng đều không hé nửa lời đòi chi phí khám chữa bệnh, thậm chí còn mấy lần đuổi khéo hắn đi, bảo hắn nên về nhà, đừng đứng quanh quẩn ở đây làm gì.

Chủ xe có lẽ thuộc tuýt người có máu tự ngược trong bản chất, không những không truy cứu giọng điệu có phần ghét bỏ của Cảnh Tử Mặc, mà ngược lại còn thay đổi cái nhìn về Tô Khốn, hắn muộn màng nhận ra có lẽ bản thân đã hiểu lầm người ta, vì vậy tình nguyện ở lại giúp xếp hàng, dìu Tô Khốn, thậm chí chủ động đề nghị lái xe đưa Tô Khốn và Cảnh Tử Mặc về nhà.

Chủ xe vừa đi, tầm nhìn bị che khuất liền mở rộng ra, Tô Khốn ngay lập tức nhìn thấy Cố Diễm đang bay về phía mình.

Trương Phúc Quyền sau khi xử lý những vết trầy xước do bị Tô Khốn đẩy ngã, ông nhận được một cuộc điện thoại rồi chào tạm biệt Tô Khốn và gấp gáp rời đi. Tô Khốn nhìn quanh hai bên, lúc này xung quanh cậu ngoài Cảnh Tử Mặc ra thì không có ai khác.

Vậy nên cậu vừa định hạ giọng hỏi Cố Diễm: “Sao anh cũng theo tới đây?” thì lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua ngực.

Tô Khốn theo phản xạ cúi đầu nhìn, liền thấy một bàn tay nhỏ xíu ngắn ngủn đang chui vào chiếc áo thun trắng của mình. Từ cổ áo hơi hé mở, cậu còn thấy được cái bàn tay tí tẹo nửa trong suốt ấy đang ấn lên miếng ngọc đeo trên cổ.

Bạn gay họ Tô chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi: “……” Mẹ kiếp-- kỹ năng “sờ ngực” của con quỷ nhỏ này sao càng lúc càng thành thạo vậy?!

Với quan niệm “miễn là thức ăn thì dù một giọt cũng không được lãng phí”, Cố Diễm dù đã nuốt sạch đám tàn hồn trong cả sân viện rộng lớn, vẫn không buông tha miếng ngọc mà Tô Khốn đang đeo. Dù sao thì lượng tàn hồn bám trên mảnh ngọc này cũng không ít, nhiều hơn thường ngày rất nhiều, điều đó có liên quan không nhỏ đến tính chất đặc thù của bệnh viện.

Cùng với sự tan biến dần của luồng khí lạnh phát ra từ miếng ngọc, Tô Khốn rốt cuộc cũng quay đầu lại, và nhận ra độ trong suốt của tiểu quỷ đã thay đổi. Không chỉ rõ hơn mấy ngày trước, mà còn sáng hơn hẳn so với lúc trên đường cái, viền nét cũng không còn mờ nhòe nữa.

Điều đó khiến Tô Khốn không khỏi nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, dáng vẻ Cố Diễm lúc biến lớn rõ ràng sắc nét hơn nhiều so với hình hài nhỏ bé hiện tại, đường nét gương mặt sắc sảo, nhìn qua không khác người bình thường là mấy. Nếu không phải do thân nhiệt lạnh toát và lồng ngực phẳng lì không chút nhấp nhô, thì Tô Khốn suýt nữa đã bị cái xúc giác chân thật ấy đánh lừa tưởng anh ta thật sự sống lại rồi.

Lúc đó bị kéo ngã đột ngột, cậu chẳng kịp phản ứng gì, Cố Diễm bên dưới bất đắc dĩ trở thành tấm đệm thịt cho cậu. Cơ bắp khắp người y rắn chắc đầy đặn, tuy không mềm mại, nhưng so với ngã cái rầm xuống mặt đường thì dễ chịu hơn nhiều.

Khi đó vì dùng lực quá mạnh, phần cổ áo trước ngực của Cố Diễm cũng bị kéo lơi, lộ ra phần cơ ngực vừa vặn…

“Khoan đã! Hình như mình vừa nghĩ lệch chỗ rồi thì phải!”

Bạn gay họ Tô cuống cuồng kìm lại dòng suy nghĩ ngày càng đi xa, ho nhẹ hai tiếng để chỉnh đốn lại thần sắc, sau đó cảm ơn chủ xe đã lái xe đến sát bậc thềm rồi kéo Cảnh Tử Mặc ngồi lên hàng ghế sau.

Trên cửa kính xe dán một lớp phim cách nhiệt, từ trong nhìn ra thì rõ mồn một, nhưng bên ngoài lại chẳng thấy được gì bên trong. Tô Khốn vừa bị cảm giác chòng chành nhè nhẹ khi xe lăn bánh làm cho buồn ngủ, vừa vô tư dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ - Có một tiểu quỷ cao ba tấc lơ lửng bám theo xe suốt quãng đường, mặt của nó không có một tia biểu cảm nào. Trong đầu cậu lúc thì rối bời đủ thứ, lúc lại trống rỗng chẳng nghĩ thêm được gì.
...
Không biết là do thuốc bệnh viện kê hiệu nghiệm thật, hay do cơ thể Tô Khốn thuộc dạng dai như gián, hồi phục nhanh hơn người thường, cậu chỉ cần nằm nhà dưỡng hai ba ngày là chỗ sưng biến mất hoàn toàn, lại đi đứng như bình thường.

May sao mấy ngày đó trùng vào cuối tuần, Cảnh Tử Mặc có mặt ở nhà nên có thể giúp Tô Khốn lo liệu nhiều chuyện. Tuy nhiên, những việc quá riêng tư như tắm rửa thì không, với cả những chuyện lặt vặt như tìm tai nghe trong ngăn bàn, hay ra bàn trà lấy cái bấm móng tay, Tô Khốn vốn không quen nhờ người ta chạy việc vặt cho mình. Vì vậy, hầu hết những việc có thể làm được, cậu đều tự nhảy lò cò đi làm.

Nhưng Tô Khốn đâu ngờ mấy việc lặt vặt ấy lại có sức ảnh hưởng không nhỏ đến cảm xúc của Cố Diễm.

Kể từ sau khi “ngộ đạo” giữa đường, Cố đại tướng quân nhận ra Tô Khốn là một người rất đặc biệt, nếu y muốn cảm nhận được sự sống thêm vài lần nữa thì bằng mọi giá phải bảo vệ cho bằng được người này. Nội tâm Cố Diễm kể từ hôm đó cũng có nhiều sự biến chuyển...

Kể cho rõ ra thì Cố Diễm vốn chẳng phải kiểu người nồng nhiệt. Năm xưa, anh đã đổ hết máu nóng nơi chiến trường, trên lưng ngựa, để rồi khi không còn chiến sự, rời khỏi mảnh đất loạn lạc đó, bản thân lại trở về dáng vẻ phẳng lặng như mặt nước, rất khó bị khuấy động. Đôi khi thậm chí còn lạnh lùng đến mức vô cảm. Lúc mới đến thế giới này cũng vậy, ngoài mối thâm thù với tên hôn quân, Cố Diễm gần như chẳng có lấy một cảm xúc dao động thực sự nào.

Thế nhưng hai ngày vừa qua, khi nhìn thấy Tô Khốn khập khiễng nhảy lò cò trong nhà bằng cái chân sưng phù như móng heo, lần đầu tiên trong anh sinh ra một loại cảm giác… khó tả.

Cảm xúc này đương nhiên chưa đến mức gọi là thương xót hay đau lòng, mà là cảm thấy hơi tiếc nuối. Cố Diễm thầm nghĩ: Nếu như mình có thể chạm vào vật thể thì tốt quá, như vậy đôi khi còn có thể đỡ giúp một tay, đỡ phải đứng nhìn người kia cứ loạng choạng khổ sở như vậy.

Suy nghĩ ấy từ một góc độ nào đó càng khiến Cố Diễm thêm khát khao được khôi phục thể xác, đồng thời cũng dẫn đến hành vi "sờ ngực” của anh với Tô Khốn càng lúc càng được thực hiện thuần thục.

Những động tác ngày càng trơn tru này khiến Tô Khốn - người chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, không khỏi vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy có chút kỳ quặc. Hơn nữa là trong hai ba ngày dưỡng chân ở nhà, cậu gần như đêm nào cũng mơ thấy Cố Diễm phiên bản trưởng thành, gương mặt y vẫn lạnh tanh vô cảm giống hệt dáng vẻ khi bị thu nhỏ, thản nhiên đưa vuốt về phía ngực cậu một cách thuần thục.

Cái này đúng là…

Má nó, kinh dị quá đi mất!! QAQ

May mà những giấc mơ ấy không kéo dài lâu. Cùng với việc chỗ chấn thương dần hồi phục, những cơn ác mộng ấy cũng hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.

Ngày đầu tiên có thể đi lại bình thường, Tô Khốn đã không chịu ngồi yên nữa, tiếp tục bắt tay vào kế hoạch khởi nghiệp gần như đã hoàn thiện. Chỉ có điều quỷ nhi mà cậu gặp hôm nọ khiến cậu không khỏi dấy lên chút nghi ngờ với ông chủ tiệm đậu nghiền — Trương Phúc Quyền.

Dù rằng ở bệnh viện, Trương Phúc Quyền cũng đã đại khái giải thích với Tô Khốn. Ông ta bảo rằng trong dịp Thanh Minh năm nay, lúc về quê tảo mộ, không chú ý kiêng kỵ nên bị vướng phải vài thứ không sạch sẽ. Ban đầu thì không nhận ra, nhưng sau khi quê nhà xảy ra chuyện, mới cảm thấy có điều không đúng, liền mời cao nhân ra tay giúp đỡ. Mà vị cao nhân đó, chính là người đàn ông đi ăn cùng ông lúc ở quán ăn tư nhân hôm nọ.

Tuy lời giải thích có vẻ hợp lý, nhưng Tô Khốn vẫn cảm thấy… Nửa tin nửa ngờ.

Nhưng quỷ nhi dù gì đã bị Cố Diễm nuốt, dù thật sự có ẩn tình gì sâu xa thì e rằng cũng chẳng tra ra được gì nữa. Vì thế, Tô Khốn đành tạm gác mối nghi ngờ ấy sang một bên.

[Edit by TeiDii]
_____________
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me