TruyenFull.Me

Nuoi Quy Moc To Ly


Tô Khốn đang tắm trong nhà vệ sinh, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Cảnh Tử Mặc không khỏi thắc mắc: Giờ này còn ai đến gõ cửa nhỉ? Là chủ nhà sao? Dạo gần đây Tô Khốn hay qua lại với chủ nhà, nhưng nghe bảo chiều nay anh ta đã đến rồi mà...

Tuy nghi ngờ, nhưng Cảnh Tử Mặc vẫn bước nhanh đến gần cửa, theo thói quen ghé mắt vào lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đèn cảm ứng trước cửa nhà hàng xóm sáng rực, cảnh tượng ngoài cửa rõ mồn một; Ba người đàn ông mặc đồng phục, sắc mặt nghiêm túc, cao to vạm vỡ đứng ngay trước cửa. Ánh mắt Cảnh Tử Mặc dừng lại trên cánh tay rắn chắc của họ, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: Mấy người này gõ cửa nhầm nhà sao?

Đa phần mọi người dù là người tốt hay kẻ xấu, khi đột nhiên thấy cảnh tượng này ít nhiều sẽ hơi sửng sốt, Cảnh Tử Mặc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cậu dán mắt vào lỗ khóa ngây người một lúc lâu, cho đến khi người dẫn đầu bên ngoài lại giơ tay gõ "cốc cốc cốc" ba cái vào cửa, Cảnh Tử Mặc lúc đó mới giật mình, đứng thẳng người, mở cửa.

Dù đã cởi bỏ bộ áo sơ mi chỉnh tề, thay bằng áo thun trắng và quần dài mặc nhà màu xám nhạt, nhưng khí chất nho nhã bẩm sinh của cậu vẫn hiện rõ khi không lên tiếng. Ba người đàn ông ngoài cửa dường như không ngờ rằng người mở cửa lại là kiểu người như vậy, họ im lặng mấy giây, hai người đứng phía sau còn vô thức đánh giá Cảnh Tử Mặc từ trên xuống dưới một lượt, có vẻ hơi ngạc nhiên vì đối phương khác xa với tưởng tượng của họ.

Người dẫn đầu nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, trầm giọng hỏi: "Anh là Tô Khốn?"

Cảnh Tử Mặc không gật đầu cũng không lắc đầu, hỏi lại: "Các đồng chí tìm đến có việc gì?"

Người kia rút từ túi ra một chiếc thẻ có bao da, giơ lên trước mặt Cảnh Tử Mặc để cậu thấy rõ dòng chữ trên đó, rồi nói:
"Cảnh sát. Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án mạng, phiền anh theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra."

Động tác của người đó liền mạch, thuần thục, không ngập ngừng, chẳng khác gì cảnh trong phim truyền hình.

Biểu cảm của Cảnh Tử Mặc như thể vừa bị sét đánh. Trong tiếng sấm vang rền dữ dội bên tai, cậu cảm thấy bản thân chắc chắn bị ảo giác trầm trọng, cậu đứng như trời trồng mất một lúc mới lắp bắp hỏi lại: "...Các anh đang quay phim phải không?"

Thời buổi này mượn bối cảnh quay phim toàn không báo trước, tự dưng đến tận cửa lôi người ta ra làm diễn viên quần chúng, hay đây là tiết mục chơi khăm của show truyền hình nào đó?

Cảnh sát: "......"

Ngơ ngác chẳng kém chính là Cố Diễm vừa từ trong phòng trôi ra. Ngoại trừ từ "cảnh sát" là không hiểu rõ, còn lại anh đều nghe hiểu được.

Chỉ là...

Tô Khốn... giết người?!

Đây chắc chắn là trò đùa nực cười nhất mà anh nghe được kể từ khi đến thế giới này!

Thế nhưng anh lại nhớ đến lúc Tô Khốn về nhà trước đó, trên người cậu có thứ gì đó cực kỳ nặng mùi sát khí, hung ác hơn bình thường nhiều. Cảm giác rất giống với lần bị quỷ nhi bám theo.

Chẳng lẽ... Vụ việc bọn họ nói, thật sự có liên quan đến luồng sát khí đó?

Ngay lúc Cảnh Tử Mặc và mấy đồng chí cảnh sát vẫn chưa kịp nói thêm gì, cánh cửa nhà vệ sinh két một tiếng mở ra.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm quá ồn, Tô Khốn hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Thế nên cậu vẫn như thường lệ, mặc mỗi chiếc quần nhỏ, vắt một chiếc khăn lên đầu, vừa lau tóc vừa nghênh ngang bước ra ngoài.

Do bị khăn tắm che khuất tầm nhìn, Tô Khốn chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của Cảnh Tử Mặc đang đứng yên ở cửa nên cảm thấy khó hiểu, buột miệng hỏi: "Cảnh Tử Mặc, mày đứng đơ ở cửa làm gì đấy? Gió lùa vào lạnh chết đi được."

Tô Khốn vừa nói vừa làm bộ rùng mình rít lên hai tiếng.

Đồng chí cảnh sát đang giơ thẻ: "..."

Cảnh Tử Mặc?! Hóa ra anh không phải là Tô Khốn?!

Cảnh Tử Mặc: "......"

Tô Khốn thấy Cảnh Tử Mặc không trả lời thì quay đầu nhìn, kết quả phát hiện cửa chính đang mở toang, trước cửa còn có ba người đàn ông lực lưỡng mặc đồng phục cộc tay. Tay cậu lập tức khựng lại giữa chừng, nghiêng đầu ngơ ngác: "Ủa?"

Cảnh Tử Mặc: "..." Ủa ông nội mày!!!

Cố Diễm đang lơ lửng phía sau lưng Cảnh Tử Mặc liếc lên liếc xuống nhìn Tô Khốn mấy lần rồi nhíu mày bóp trán, cuối cùng hết nhịn nổi, lên tiếng: "Mặc quần áo vào mau!"

Tô Khốn lúc này mới giật mình, nhận ra trên người ngoài chiếc quần tam giác ra thì hoàn toàn trần như nhộng, mặt lập tức đỏ lựng lên. Cậu hét toáng, vung khăn như điên rồi cuống quýt lăn vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

Ba anh cảnh sát: "......"

Cố Diễm: "......"

Cảnh Tử Mặc cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt trừng cánh cửa phòng, mặt mày vô cảm giơ tay chỉ về phía ấy, giọng đều đều không chút gợn sóng nói với ba người trước cửa: "Hầy-- một người như thế, các anh cho rằng nó sẽ dính líu đến một vụ án mạng được sao?"

Như để phụ hoạ cho lời nói của Cảnh Tử Mặc, Tô Khốn ba chân bốn cẳng mặc quần áo đàng hoàng, chưa đầy một phút sau đã ló mặt ra khỏi phòng, cười gượng hai tiếng để xua tan bầu không khí xấu hổ, rồi gãi đầu nhìn ba người đàn ông đứng ngoài cửa hỏi: "Ờm... mấy anh đang làm khảo sát ý kiến dân cư hay đang điều tra thị trường vậy?"

Cảnh sát: "......"

Người đứng đầu im lặng trong chốc lát rồi khẽ ho một tiếng, xoay tấm thẻ đang cầm về phía Tô Khốn, lặp lại nguyên văn câu nói trước đó từng nói với Cảnh Tử Mặc.

Tô Khốn nghe xong chớp mắt hai cái, đầu óc như vừa bị cả vạn con quỷ mặt đơ giày xéo, méo mó đến nỗi dù từng từ của cảnh sát cậu đều hiểu, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì cả: "Mấy anh nói... cái gì cơ?"

Anh cảnh sát không để cậu kịp hồi thần, ném thẳng quả bom tiếp theo, khiến Tô Khốn nổ tan xác không còn manh giáp: "Cậu quen Trương Phúc Quyền đúng không? Chiều nay, anh ta được vợ phát hiện nằm bất tỉnh trong phòng khách, đã tắt thở. Kết luận sơ bộ là bị giết, thời gian tử vong khoảng bốn giờ chiều. Gần đây Trương Phúc Quyền chỉ thường xuyên liên hệ với hai người, cậu là một trong số đó. Vợ anh ta cũng nói khoảng hơn ba giờ chiều hôm nay, cậu cùng Trương Phúc Quyền lên lầu, sau đó chỉ có mình cậu xuống, còn anh ta thì không thấy đâu nữa. Cụ thể thế nào phải chờ kết quả giám định pháp y. Tóm lại, hiện giờ mời cậu theo chúng tôi về đồn, phối hợp điều tra."

Có lẽ vì vẻ mặt của Tô Khốn quá ngơ ngác, nên anh cảnh sát đứng sau suy nghĩ một chốc, rồi dịu giọng nói thêm: "...Dù có hiểu lầm gì thì cũng phải trình bày rõ với chúng tôi, chúng tôi mời cậu về cho lời khai một chút, nhiều khi lại giúp ích cho việc phá án. Đi thôi!"

Tô Khốn vẫn chìm trong trạng thái giữa bàng hoàng và rối ren, bàng hoàng vì một người ban nãy còn sống sờ sờ, nói cười vui vẻ với mình, giờ lại chết rồi, còn là bị giết; Rối ren là vì oán linh thai nhi bám theo Trương Phúc Quyền rõ ràng đã bị Cố Diễm xử lý sạch sẽ, thế sao vẫn có chuyện xảy ra?

Cậu dặn Cảnh Tử Mặc ở nhà chờ mình về, nhưng lại ngầm đồng ý để Cố Diễm lặng lẽ theo sau đến đồn cảnh sát. Dẫu sao trong lòng cậu giờ đang trống rỗng, chẳng có tí tự tin nào. Nếu hung thủ là người thì còn đỡ, lưới trời lồng lộng, rồi cũng sẽ bị bắt; nhưng nếu thứ giết Trương Phúc Quyền không phải người... Thì cậu có giãi bày thế nào cũng khó lòng được minh oan.

Dù Cố Diễm có vẻ chẳng giúp gì được cho cậu trong chuyện này, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng từ những chuyện xảy ra trước đó không, Tô Khốn vẫn cảm thấy chỉ cần có anh ấy đi theo, cậu sẽ vững tâm hơn rất nhiều.

Đồn cảnh sát nằm khá xa tiểu khu mà Tô Khốn đang sống.

Cố Diễm lặng lẽ bay theo bên ngoài xe, vượt qua những khu dân cư lác đác ánh đèn, vượt qua trung tâm thành phố vẫn còn tấp nập, vượt qua những con đường dài đèn đường vàng nhạt trải dọc.

Tiếng còi cảnh sát vang reo réo nghe chói tai vô cùng. Mỗi một hồi vang lên, sắc mặt Cố Diễm lại trầm xuống một phần.

Từ sau khi hóa giải hiểu lầm với Tô Khốn, đã lâu rồi anh chưa nổi giận. Thế nhưng lúc này, ngọn lửa giận dữ ấy lại bắt đầu bùng cháy trong lồng ngực, bị anh cố gắng kiềm nén.

Thông qua cuộc trò chuyện, anh đã hiểu rõ thân phận và công việc của mấy người gọi là "cảnh sát". Anh cũng hiểu thế giới này có luật pháp của riêng nó, những người kia chỉ đang làm đúng chức trách của mình, không hề có hành động quá đáng nào. Ngoài việc vẻ mặt hơi nghiêm túc quá mức, thái độ của họ vẫn rất nhã nhặn.

Nhưng khi anh nhìn thấy Tô Khốn với vẻ mặt hoang mang bất lực, cam chịu bước lên cái "xe cảnh sát" kia, thì sự phiền muộn trong lòng vẫn không thể nào kìm nén nổi, không biết phải trút giận vào đâu. May mà lý trí vẫn còn, nên anh không hành động liều lĩnh mà quyết định đi theo tới nơi, xem xét tình hình rồi tính sau.

Trạng thái ngẩn ngơ của Tô Khốn kéo dài rất lâu, mãi đến khi vào tới đồn cảnh sát, cậu trông thấy vợ của Trương Phúc Quyền.

Từ khi bắt đầu liên hệ với Trương Phúc Quyền để thuê mặt bằng, số câu từ trước đến nay Tô Khốn nói với người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi này chưa đến năm câu. Bà ấy dường như lúc nào cũng đi bên cạnh Trương Phúc Quyền, cần mẫn mà trầm lặng. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện vui vẻ với sinh viên khi bán hàng, đa phần thời gian bà ấy chỉ ngồi đó yên tĩnh, mỉm cười dịu dàng, chưa từng chen lời khi chồng nói chuyện với Tô Khốn.

Tô Khốn cũng chưa bao giờ thấy bà chủ Trương trông giống như thế này, dì ngồi ngây người nhìn chằm chằm vào hoa văn dưới sàn nhà, tóc tai rối bời, thần sắc trống rỗng.

Giống như nhiều phụ nữ trung niên khác, thân hình dì đã bắt đầu phát tướng, vòng eo căng tròn vừa vặn dưới lớp quần áo, nước mắt lăn thành hai vệt dài in hằng lên gương mặt, quanh mắt và đầu mũi vẫn còn đỏ, run rẩy nức nở. Trông có phần buồn cười nhưng rất đáng thương...

Tô Khốn vốn tưởng rằng nếu dì hiểu lầm cậu liên quan đến cái chết của Trương Phúc Quyền, chắc chắn sẽ lao vào đánh chửi khi thấy cậu đến. Nhưng ngoài dự liệu là dì chẳng thèm để ý đến cậu, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ngồi ngây người tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Khốn đứng yên một lúc, đến khi bị một cảnh sát phía sau nhẹ giọng nhắc nhở mới giật mình bước đi tiếp, theo người dẫn đường vào bên trong. Khi nhìn thấy căn phòng có ánh sáng u ám từ cánh cửa mở hé kia, Tô Khốn bỗng hốt hoảng quay đầu lại tìm kiếm gì đó, rất nhanh cậu đã thấy Cố Diễm đang lặng lẽ lướt qua đám đông tiến lại gần mình.

Vẻ mặt anh vẫn không đổi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhíu chặt, môi mím lại thành một đường, khoé môi hơi cong xuống - rõ ràng tâm trạng đang rất tệ.

Anh nhanh chóng bay đến cạnh Tô Khốn, đứng phía sau cậu, lạnh nhạt nhìn cậu một cái rồi giơ tay ra.

Tô Khốn bỗng thấy mái tóc vừa được hong khô của mình bị một thứ gì đó mát lạnh bao phủ, tựa như đang được người kia dịu dàng xoa đầu.

Một hành động đơn giản như vậy, nếu là ngày thường, nhất định cậu sẽ nổi đóa mắng: "Đừng có xoa đầu ông!"

Nhưng vào lúc này, cậu chỉ thấy trái tim đang trống rỗng của mình dường như vừa mới tìm được chỗ tựa, bất giác cảm thấy vững tâm đến lạ.

[Edit by TeiDii]
______________

Phải công nhận là cậu Tô xui thật...
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me