Nuthong Redemancy
Sáng hôm sau, Nut dậy sớm hơn bình thường.
Không phải vì báo thức, chỉ là anh hơi lo cho Hong. Tối qua Hong không ăn nhiều. Cậu không phải kiểu dễ đau bụng, nhưng Nut vẫn không yên. Anh lặng lẽ xuống bếp, đun nước nóng, lấy cốc sứ có hình que kem dâu mà Hong hay dùng — cái cốc bị Lego trêu hoài là "trẻ con" nhưng Hong chưa từng đổi vì đó là món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng cậu.Nut cẩn thận pha một ly sữa nóng, thêm chút mật ong. Hong hay uống lạnh, nhưng hôm qua uống rượu, bụng chắc sẽ khó chịu. Bị gì cũng không bao giờ nói, nên thôi... Nut làm trước.Pha xong, Nut đặt cốc lên bàn sinh hoạt chung, rồi đi rửa tay. Đúng lúc đó, cửa phòng William bật mở."Ủa... bộ có lịch gì sớm hả? Sao anh dậy sớm thế?"Nut không quay lại: "Không. Anh pha sữa cho Hong."William đứng khựng một giây, nhướng mày: "Tới level pha sữa rồi hả...?"Sau William thì lần lượt Tui và Lego cũng thức dậy bước ra phòng khách. Ai trông cũng hơi lờ đờ vì chưa tỉnh ngủ hẳn.Khoảng mười phút sau, cửa phòng Hong mở ra. Cậu uể oải lết thân ra phòng khách, tóc còn rối, tay áo thun dài trùm hết ngón tay. Nếu nay không phải lên công ty họp lịch trình thì cậu nguyện ôm chiếc giường yêu dấu cả ngày.Thấy Hong bước ra, Tui đang ôm gối ngồi bệt dưới đất lướt điện thoại liền hô lớn:
"Ủa kìa! Nhân vật chính tới rồi kìa!"Hong liếc: "Mới sáng sớm mà nói gì vậy? Chính gì?.""Chính giữa lòng người ta đó!" Lego nói với, rồi bật cười, ngậm nửa thanh socola.Nut không đùa theo. Chỉ lặng lẽ đẩy ly sữa về phía Hong: "Uống đi, cho ấm bụng, tao không bỏ nhiều mật ong đâu"."Mày làm đó hả?" Hong ngạc nhiên hỏi.Nut không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.Hong cầm cốc lên, khẽ thổi. Hơi nước bốc nhẹ lên trán, làm tầm nhìn hơi mờ đi."Mày biết tao đâu có hay uống đồ nóng," cậu nói."Biết" Nut đáp. "Nhưng hôm qua mày uống hơi nhiều, sữa nóng sẽ ấm bụng hơn."Hong không trả lời, nhưng ánh mắt đầy ý cười.William huýt sáo nhỏ: "Ủa rồi vậy là giờ hai anh đến mức nào rồi?"Nut trả lời tỉnh bơ: "Mức biết chăm nhau."Cả nhóm réo lên. Tui ôm gối đập liên tục vào sàn. Lego thì ngã vật ra đất, la oai oái:
"Trời đất ơi má ơi P'Nut của con trưởng thành thật ồi!!"Chỉ có Hong là im lặng. Cậu uống một ngụm, rồi đặt cốc xuống, nói nhỏ:
"Cũng được."Không ai rõ "cũng được" ở đây là cho cốc sữa, hay cho câu Nut vừa nói. Nhưng Nut thì biết.Anh cười nhẹ, mắt không rời người đối diện.___________________________________Phòng họp của nhóm nhạc LYKN đầy ánh sáng, bàn dài ngăn nắp. Mọi người ngồi quanh, mắt chăm chú vào bảng lịch trình đang được trình chiếu trên màn hình.William cầm bút, liên tục ghi chú. Tui thì thi thoảng pha trò khiến không khí bớt căng thẳng. Lego gãi đầu, cau mày sắp xếp lịch trình cá nhân của mình. Nut ngồi gần cuối bàn, thi thoảng liếc sang Hong - người đang chăm chú nghe nhưng im lặng như mọi khi.Quản lý nhóm nhấn mạnh những điểm cần lưu ý về việc cần làm và kế hoạch tham gia show truyền hình sắp tới. Các thành viên lần lượt góp ý, thống nhất từng phần.Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, mọi người rời phòng với tâm trạng mệt mỏi, mặt ai cũng đờ vì phải fix thời gian, sắp xếp quay và còn ba ngày trống chưa rõ làm gì.William nói sẽ đi cắt tóc cho gọn.
Lego thì than khô môi, đòi Tui đưa đi mua son mới.Hong tính quay về phòng, nhưng Nut gọi lại:"Mày có bận không?"
Hong quay đầu lại: "Không."
Nut đút tay túi quần, đi chậm về phía cậu: "Tao tính ghé tiệm kem gần kí túc xá cũ. Mày đi không?"
Hong nhìn trời, vẫn còn sáng.
Cậu gật đầu: "Đi."____________________________________Tiệm kem nhỏ, nằm gần khu kí túc xá cũ họ từng sống năm đầu debut. Quán chưa đổi bảng hiệu, và Nut vẫn gọi đúng món quen của cả hai: kem vanilla double thêm caramel, có hạt điều cho mình và matcha thêm caramel cho Hong. Nut ngồi xuống trước, tay chống cằm nhìn qua cửa sổ. Khi Hong ngồi xuống bên cạnh, anh mỉm cười: "Quán này vẫn y chang hồi đó. Như không có gì thay đổi."
Hong ăn một muỗng, rồi đáp: "Có chúng ta thay đổi."
Nut nghiêng đầu. "Ừ, đúng vậy."Im lặng một chút, rồi Nut hỏi: "Mày muốn về ký túc liền không?"
"Không."
Nut gật: "Vậy... ghé nhà tao chút không? Tao có mấy đĩa phim cũ mày từng nói thích coi. Với điều hòa ở đó mát hơn ký túc."
Hong nhìn cậu, mắt không dao động nhiều, nhưng cũng không phòng thủ.
"Tao tưởng mày thích coi phim một mình."
Nut bật cười. "Ờ, giờ tao thích coi với mày."___________________________________Nhà Nut không lớn, nhưng gọn và ấm. Là căn hộ Nut thuê riêng sau khi nhóm bắt đầu ổn định — một nơi nhỏ, đủ để cậu trốn khỏi lịch trình nếu cần, và không phải báo ai khi muốn yên lặng.Nut đưa Hong vào, không nói gì nhiều. Chỉ chỉ về phía kệ DVD: "Muốn chọn phim gì cũng được. Nhưng mấy phim Pháp tao để riêng một chồng bên trái, không được chọn. Tao ngáp suốt."Hong ngồi xuống sàn, dựa lưng vào ghế sofa. "Vậy lấy phim của Wong Kar-wai đi."Nut mỉm cười. "Dạ."Anh chuẩn bị nước và bỏng, rồi ngồi xuống cạnh Hong. Không gần quá, nhưng đủ để tay hai người... chạm nhau nếu cùng đưa ra một lúc.Bộ phim bắt đầu.
Một tiếng trôi qua không ai nói gì.
Không check điện thoại, không hỏi han.
Chỉ có tiếng phim và thỉnh thoảng tiếng lon nước mở ra.Tới đoạn phim lặng kéo dài, Nut nói khẽ:
"Tao xin lỗi."
Hong quay qua, hơi nhíu mày.
"Lần đó tao cáu mày là lỗi của tao, tao không nên vì mệt mà trút giận lên người mày. Tao xin lỗi. Tao biết chuyện qua rồi, nhưng tao muốn mày biết tao không hề trốn tránh."
Hong im lặng mắt không rời gương mặt Nut.
Một lúc sau, cậu nói: "Ừ. Mày nói rồi. Tao nhớ."
Nut gật đầu. Không ép, không giải thích gì thêm.
Phim vẫn chạy.
Nhưng lúc sau, Hong nghiêng đầu sang, dựa nhẹ vào vai Nut. Không nói gì.
Nut không nhúc nhích. Anh để yên, rồi vòng tay qua vai Hong kéo nhẹ vào lòng.Lần đầu tiên ở một nơi không có ai, không có lịch trình, không có áp lực — chỉ có hai người và tiếng phim.Trên màn hình, nhân vật chính đang đi ngược chiều nắng, còn ngoài cửa sổ, ánh vàng đang đổ xuống nền nhà.Không cần confession. Không cần đặt tên.
Nhưng Nut biết rõ: Mỗi lần Hong không từ chối, là một bước họ gần hơn.Và lần này... cậu ấy đã sẵn sàng dựa dẫm vào anh.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me