Chương 7: "Đừng diễn, chỉ nhìn tao thôi"
"Ê lần này tụi mình phải diễn theo kịch bản hả?" Tui vừa lật xấp giấy vừa kêu lên: "Ủa gì mà từng người còn có 'phân cảnh cảm xúc' riêng nữa?""Ừ, rehearsal sân khấu đặc biệt cho Valentine. Có quay lại làm clip hậu trường" quản lý nói, mắt vẫn dán vào máy tính. "Đạo diễn muốn nhấn nội tâm nhân vật.""Ủa em là idol chứ không phải diễn viên nha" Lego giọng mè nheo, rồi lật phần kịch bản của mình ra "Ủa em phải nhảy xong đẩy Tui ngã hả? Ác vậy trời!"Cả nhóm cười ồ lên!Còn Nut vẫn im lặng, anh đang nhìn vào trang phân cảnh của mình, trên đó có một dòng được gạch màu đỏ: Verse 2 – Nut tiến về phía Hong, ánh mắt giao nhau – giữ ánh nhìn trong 10 giây.Cảm xúc: căng thẳng, rồi thấu hiểu.Nut rút nhẹ góc giấy. Tay hơi siết lại. Đèn sân khấu chiếu thẳng, nhìn lâu vào mắt người khác... chuyện này, không phải mới, và không hề dễ.Từ thời thực tập, Nut đã có một nỗi sợ nhỏ – ánh đèn moving-head chiếu thẳng vào mặt khiến anh dễ bị loá, mất tập trung. Không đến mức nghiêm trọng, nhưng mỗi lần ánh sáng đó hắt xuống, tim anh lại đập nhanh bất thường. Chuyện này, chỉ vài người thân trong nhóm biết.William đang đọc phần mình thì nghiêng người huých Tui:
"Ê, lần này có đèn chiếu thẳng. P'Nut chắc không thích đâu ha..."Tui nhìn sang. "Ờ... vụ hồi trước ổng quên lời ngay sân khấu vì bị rọi đèn á hả?"Nut không nói gì, chỉ liếc sang rồi lặng lẽ gấp giấy lại.Buổi rehearsal bắt đầu.Đèn trong phòng tập được hạ tối, hai ánh đèn moving-head bật lên thử. William và Lego đang tập phân cảnh của mình trước, còn Nut và Hong chờ ở bên ngoài đường băng sân khấu."Cảnh diễn 2 – của Nut và Hong" đạo diễn hô: "Sẵn sàng chưa?""Rồi ạ" Nut đáp, mắt nhìn về phía ánh đèn.Anh bước ra vị trí đánh dấu còn Hong đứng cách đó khoảng ba mét. Nhạc nền cất lên – bản instrumental của First Sight, không lời, chỉ còn âm beat đẩy cảm xúc.Nut bước lên.Một bước. Hai bước.Ánh đèn chiếu từ phía sau lệch sang mặt anh. Cảnh này chỉ đơn giản là... nhìn vào mắt Hong trong 10 giây. Không lời, không động tác. Nhưng tay anh bắt đầu run nhẹ, tim đập nhanh.Khi ánh mắt vừa chạm nhau, Nut khựng lại. Tay phải Nut hơi siết – rồi lùi một bước."Cắt!" – Đạo diễn hô cắt, không nặng giọng nhưng rất rõ. "Nut, em sao vậy?""Em xin lỗi." Nut lùi lại, rút tai nghe. "Cho em xin vài phút."Anh bước khỏi sân khấu, để lại Hong đứng đó ánh mắt nheo lại quan sát.Trong phòng chờ, Nut chống tay lên bàn, mắt nhìn xuống sàn gạch trắng. Ánh đèn trong phòng không gắt, nhưng vẫn khiến đầu anh hơi ong.Cạch. Cửa mở.Là Hong.Nut ngẩng lên. Ánh nhìn hơi giật mình, nhưng không khó chịu."Tưởng mày còn tập.""Người làm dừng cảnh là mày, không phải tao."Nut bật cười khẽ, rồi im. Không khí không còn căng thẳng, nhưng cũng chưa quen."Tay mày run" Hong nói.Nut không chối. "Ừm""Đèn chiếu thẳng. Mày không quen từ hồi trước rồi.""Ừm" Nut chỉ biết cười trừ gật đầu.Anh trả lời gọn, nhưng lần này không che giấu gì."Mày chịu đựng giỏi thật," Hong nói, giọng đều đều. "Nhưng hôm nay không cần."Nut nghiêng đầu. "Sao vậy?""Vì tao đứng ngay đó."Nut nhìn Hong. Câu nói không phải là an ủi, nó chỉ là một sự thật. Nhưng vì là Hong nói, nên nó hơn cả vạn lời dỗ dành."Muốn tập lại không?" – Hong hỏi."Ở đây á?""Không có đèn. Không có đạo diễn. Chỉ có tao với mày."Nut khựng lại. "Tập cái gì?""Không cần diễn. Chỉ cần nhìn tao."Nut bật cười lần nữa. Lần này là cười thật nụ cười không cần cố gượng ép.Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu.Một giây. Ba giây......... Mười giây.Không đèn. Không nhạc. Chỉ có hai người – và một khoảng lặng không còn khó chịu.____________________________________
Tối hôm đó, Nut nhắn vào nhóm chat:"Mai tập sớm. Ai tới trễ mua trà sữa."Lego: "Lại nữa! Tui chưa trả nợ hôm qua mà!" Tui: "P'Nut nay lạ ghê nha~" William: "P'Hong làm gì ổng rồi đúng không?"Hong không nói gì. Nhưng sáng hôm sau, 6:55 cậu là người đầu tiên có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me