O Day Co Vitamin Nagushin
Hắn và em quyết định tận hưởng kỳ nghỉ dài hạn của mình ở Edinburgh, Scotland vào một chiều thu dịu nhẹ. Gió thổi nhẹ trên những con phố lát đá cổ kính, mang theo mùi thơm ngai ngái của lá phong đang ngả màu. Bầu trời xám nhạt phủ một màn sương mỏng lên lâu đài Edinburgh sừng sững phía xa, như thể thời gian đã ngừng trôi giữa những bức tường đá phủ đầy rêu phong. Hai người tay trong tay, dạo bước giữa công viên Princes Street, nơi những tán cây khẽ rì rào kể lại những câu chuyện của mùa cũ. Tuy biết Edinburgh nổi tiếng với những cơn mưa phùn bất chợt, nhưng hôm ấy, khi hai người vừa bước ra khỏi khách sạn cổ nằm nép mình trong con hẻm nhỏ lát đá, trời đã đổ mưa rào, một cơn mưa thu mỏng kéo theo từng đợt gió lạnh thổi qua những mái nhà lợp ngói xám xịt.Em kéo sát cổ áo khoác, khẽ nhăn mặt vì gió lùa. Hắn quay sang nhìn em, chẳng nói gì, chỉ cười nhẹ rồi dang rộng chiếc ô đen mà họ mượn được từ quầy lễ tân, che cả hai dưới tấm vòm nhỏ. Mưa đập lộp bộp trên mặt ô, tạo nên thứ âm thanh đều đều và thân thuộc. Dưới ô, không gian như co lại, chỉ còn lại mùi bạc hà nhè nhẹ từ khăn quàng cổ của em và hơi ấm từ bàn tay hắn nắm lấy tay em thật chặt.Họ đi dọc theo con phố cổ Victoria Street, những bậc thang đá ẩm ướt, các cửa tiệm nhuộm màu trầm mặc vì nước mưa, đèn tinh khiết trong quán sách nho nhỏ phản chiếu qua kính mờ như ánh mắt ai đó đã lâu không gặp. Hắn dừng lại trước một hiệu sách cũ, kéo em vào bên trong. Mùi giấy ẩm và mực in xộc lên mũi, gợi nhớ những mùa đông xưa cũ.Họ ngồi bên cửa sổ tầng hai, gọi hai tách cacao nóng. Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Em gác cằm lên tay, nhìn ra phố, còn hắn thì lấy máy ảnh ra, lặng lẽ chụp một bức ảnh em trong khoảnh khắc lặng yên ấy, tấm ảnh sau này hắn ép trong cuốn nhật ký du lịch, nơi duy nhất hắn ghi lại cảm xúc một cách không phòng bị."Ướt hết rồi," em cười, đưa tay lau giọt nước mưa còn vương trên tóc hắn.
.Tối ấy, mưa vẫn chưa ngừng.Sau khi rời khỏi hiệu sách, họ quay lại khách sạn để thay đồ vì cả hai đều ẩm ướt, tóc rũ xuống trán, áo khoác lạnh buốt vì mưa ngấm. Trong phòng nhỏ, đèn được bật lên, ánh sáng ấm áp phủ lấy từng góc gỗ cũ, làm dịu đi cái lạnh ẩm ướt ngoài kia.Em thay xong áo len, ngồi xếp chân trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, tay ôm một chiếc gối nhỏ. Hắn đứng trong bếp nhỏ xíu, loay hoay đun nước sôi pha trà. Mùi hoa cúc nhẹ nhàng lan ra, hòa cùng tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên cửa kính như một khúc ru tình đang rỉ rả trong đêm.Khi hắn bước lại, đặt tách trà nóng vào tay em, em chỉ khẽ nói, "Ước gì mưa mãi thế này."Hắn ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào thành ghế, lặng lẽ gật đầu. "Ừ. Mưa như níu người ta ở lại. Không phải vội vàng đi đâu cả."Một lúc sau, cả hai mở laptop ra xem lại những tấm ảnh chụp trong ngày, những mái nhà xám nhạt dưới trời mưa, đôi giày lấm bùn, những cuốn sách cũ bị ánh đèn làm lóa chữ, và cả ảnh em đang cười mỉm bên cửa sổ, tay ôm tách cacao. Hắn lưu bức ảnh ấy lại thành màn hình khóa."Anh thích ánh mắt em lúc ấy," hắn nói."Ánh mắt gì cơ?" em quay sang, hơi ngạc nhiên."Cách em cười với anh, anh cảm thấy mình xứng đáng." Hắn ngừng một lúc. "Mai đi tắm mưa nhé?"Im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa rơi đều. Rồi em hỏi, "Nếu mưa ngừng thì sao?"Hắn không trả lời ngay. Hắn nghiêng đầu tựa vào vai em, nói. "Thì mình đi tiếp. Nhưng hôm nay hãy cứ để mình lười biếng một chút, yêu nhau một chút, như thể ngày mai chẳng còn nơi nào để về."
Tối ấy, mưa rơi mãi không dứt. Bên ngoài, Edinburgh như thu mình lại dưới màn nước mỏng, phố cổ rũ rượi dưới ánh đèn, những tán cây thẫm màu run rẩy theo gió. Trong căn phòng nhỏ trên tầng ba của khách sạn cũ, hai người ngồi im rất lâu mà không ai nói gì. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc và tiếng mưa rơi đều đều lên ô cửa kính loang nước.Cây đàn guitar treo trên tường như vật trang trí đã nhiều năm không ai chạm tới. Lớp bụi phủ mỏng, dây hơi trùng xuống. Em với tay gỡ nó xuống, lau sơ qua, rồi đưa cho hắn. Ánh mắt cả hai gặp nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn, lặng lẽ thấu hiểu. Như thể đã có một điều gì đó chưa kịp nói từ rất lâu.Hắn từ phía sau bước tới, đưa tay thử chỉnh dây. Những tiếng "ting ting" thưa thớt vang lên trong không gian, rồi nhanh chóng thành một giai điệu mượt mà, quen thuộc. Hắn nhìn em, đôi mắt ánh lên sự hào hứng, như con thỏ đáng yêu."'Still with you' nhé?" hắn hỏi, rồi ngồi xuống, bắt đầu gảy những hợp âm đầu tiên.Em mỉm cười, gật đầu, rồi cất tiếng hát, giọng hát đã từng vang lên trên sân khấu hàng nghìn người, giờ đây nhỏ lại, dịu lại, vừa đủ để lấp đầy căn phòng vắng, như thể chỉ hát cho một người nghe.날 스치는 그대의 옅은 그 목소리
Mơ hồ giọng nói đầy trìu mến vang lên giữa màn đơn côi,내 이름을 한 번만 더 불러주세요
Tựa như linh hồn tăm tối khẽ ngân nga thương đau với người.얼어버린 노을 아래 멈춰 서 있지만
Khi trời ngừng nắng, đôi chân vẫn bước lướt qua dẫu tuyết lạnh băng.그대 향해 한 걸음씩 걸어갈래요
Âm thầm về phía một hình bóng nơi chân trời đầy xa xăm.Still with you [...]황홀했던 기억 속에
Những hồi ức thơ ngây ngày em đến,나 홀로 춤을 춰도 비가 내리잖아
Nỗi buồn ướt theo khung trời, giọt lệ nhìn chúng ta lìa đôi.이 안개가 걷힐 때쯤 젖은 발로 달려갈게
Mịt mờ sương tan từng bước đưa anh vượt qua hết khoảng mênh mông giá lạnh,그때 날 안아줘
Liệu rằng người sẽ ôm lấy anh?Hắn đệm theo, rồi nhập giọng ở đoạn điệp khúc. Hai chất giọng hòa vào nhau, một ấm áp, trầm lặng; một trong trẻo, thăm thẳm như mưa, gợi về bao mùa biểu diễn đã qua, gợi về những ngày còn đứng cạnh nhau trên ánh đèn sân khấu, những đêm chong đèn tập luyện, những lần cãi nhau vì nốt cao không đúng.날 바라보는 희미한 미소 뒤편에
Mơ màng vụn vỡ một hình bóng mang theo nụ cười trên môi아름다운 보랏빛을 그려볼래요
Để anh tô màu lên nhé, đoá oải hương phai theo sắc ngời.서로 발걸음이 안 맞을 수도 있지만
Cho dù ngày tháng ta không cùng bước qua bao phong ba ngày mai,그대와 함께 이 길을 걷고 싶어요
Anh vẫn ở đấy, để người thấy đôi ta chẳng thể "chia hai"Still with you.
Bài hát kết thúc không có tiếng vỗ tay, chỉ có một khoảng lặng rất dài. Rồi em bật cười, tiếng cười nhẹ như hơi thở, như mưa ngoài kia vừa khẽ ngừng."Thật lâu rồi mới hát cùng nhau.""Ừ," hắn nói, mắt nhìn xuống cây đàn. "Anh quên mất giọng em khi hát trầm lại đẹp đến thế nào."Đó là bài hát đầu tiên họ cùng nghe, thuở còn là hai người trẻ chen chúc trong phòng thu chật hẹp, mơ về những sân khấu lớn. Đã lâu lắm rồi. Đến mức bây giờ hát lại, lời bài hát như đến từ hư vô.Họ không còn là người của những buổi diễn rực rỡ nữa. Không còn ánh đèn, không còn tiếng reo hò. Nhưng cũng không còn nỗi sợ bị lãng quên. Bởi vì giờ đây, khi không còn ai nhìn, họ mới có thể hát cho thật, chỉ để lặng lẽ đối diện với chính mình.Có những điều dù đã đi qua, vẫn không thể gọi là đã mất. Chúng chỉ yên xuống, nằm im nơi một góc tĩnh lặng, như bản nhạc cũ chờ được gảy lên một lần cuối cùng, chỉ cho hai người.
.
Bài hát Still with you thuộc về ca sĩ Jeon Jungkook.
Lời dịch thuộc về @lonard748 trên tiktok
.Tối ấy, mưa vẫn chưa ngừng.Sau khi rời khỏi hiệu sách, họ quay lại khách sạn để thay đồ vì cả hai đều ẩm ướt, tóc rũ xuống trán, áo khoác lạnh buốt vì mưa ngấm. Trong phòng nhỏ, đèn được bật lên, ánh sáng ấm áp phủ lấy từng góc gỗ cũ, làm dịu đi cái lạnh ẩm ướt ngoài kia.Em thay xong áo len, ngồi xếp chân trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, tay ôm một chiếc gối nhỏ. Hắn đứng trong bếp nhỏ xíu, loay hoay đun nước sôi pha trà. Mùi hoa cúc nhẹ nhàng lan ra, hòa cùng tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên cửa kính như một khúc ru tình đang rỉ rả trong đêm.Khi hắn bước lại, đặt tách trà nóng vào tay em, em chỉ khẽ nói, "Ước gì mưa mãi thế này."Hắn ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào thành ghế, lặng lẽ gật đầu. "Ừ. Mưa như níu người ta ở lại. Không phải vội vàng đi đâu cả."Một lúc sau, cả hai mở laptop ra xem lại những tấm ảnh chụp trong ngày, những mái nhà xám nhạt dưới trời mưa, đôi giày lấm bùn, những cuốn sách cũ bị ánh đèn làm lóa chữ, và cả ảnh em đang cười mỉm bên cửa sổ, tay ôm tách cacao. Hắn lưu bức ảnh ấy lại thành màn hình khóa."Anh thích ánh mắt em lúc ấy," hắn nói."Ánh mắt gì cơ?" em quay sang, hơi ngạc nhiên."Cách em cười với anh, anh cảm thấy mình xứng đáng." Hắn ngừng một lúc. "Mai đi tắm mưa nhé?"Im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa rơi đều. Rồi em hỏi, "Nếu mưa ngừng thì sao?"Hắn không trả lời ngay. Hắn nghiêng đầu tựa vào vai em, nói. "Thì mình đi tiếp. Nhưng hôm nay hãy cứ để mình lười biếng một chút, yêu nhau một chút, như thể ngày mai chẳng còn nơi nào để về."
Tối ấy, mưa rơi mãi không dứt. Bên ngoài, Edinburgh như thu mình lại dưới màn nước mỏng, phố cổ rũ rượi dưới ánh đèn, những tán cây thẫm màu run rẩy theo gió. Trong căn phòng nhỏ trên tầng ba của khách sạn cũ, hai người ngồi im rất lâu mà không ai nói gì. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc và tiếng mưa rơi đều đều lên ô cửa kính loang nước.Cây đàn guitar treo trên tường như vật trang trí đã nhiều năm không ai chạm tới. Lớp bụi phủ mỏng, dây hơi trùng xuống. Em với tay gỡ nó xuống, lau sơ qua, rồi đưa cho hắn. Ánh mắt cả hai gặp nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn, lặng lẽ thấu hiểu. Như thể đã có một điều gì đó chưa kịp nói từ rất lâu.Hắn từ phía sau bước tới, đưa tay thử chỉnh dây. Những tiếng "ting ting" thưa thớt vang lên trong không gian, rồi nhanh chóng thành một giai điệu mượt mà, quen thuộc. Hắn nhìn em, đôi mắt ánh lên sự hào hứng, như con thỏ đáng yêu."'Still with you' nhé?" hắn hỏi, rồi ngồi xuống, bắt đầu gảy những hợp âm đầu tiên.Em mỉm cười, gật đầu, rồi cất tiếng hát, giọng hát đã từng vang lên trên sân khấu hàng nghìn người, giờ đây nhỏ lại, dịu lại, vừa đủ để lấp đầy căn phòng vắng, như thể chỉ hát cho một người nghe.날 스치는 그대의 옅은 그 목소리
Mơ hồ giọng nói đầy trìu mến vang lên giữa màn đơn côi,내 이름을 한 번만 더 불러주세요
Tựa như linh hồn tăm tối khẽ ngân nga thương đau với người.얼어버린 노을 아래 멈춰 서 있지만
Khi trời ngừng nắng, đôi chân vẫn bước lướt qua dẫu tuyết lạnh băng.그대 향해 한 걸음씩 걸어갈래요
Âm thầm về phía một hình bóng nơi chân trời đầy xa xăm.Still with you [...]황홀했던 기억 속에
Những hồi ức thơ ngây ngày em đến,나 홀로 춤을 춰도 비가 내리잖아
Nỗi buồn ướt theo khung trời, giọt lệ nhìn chúng ta lìa đôi.이 안개가 걷힐 때쯤 젖은 발로 달려갈게
Mịt mờ sương tan từng bước đưa anh vượt qua hết khoảng mênh mông giá lạnh,그때 날 안아줘
Liệu rằng người sẽ ôm lấy anh?Hắn đệm theo, rồi nhập giọng ở đoạn điệp khúc. Hai chất giọng hòa vào nhau, một ấm áp, trầm lặng; một trong trẻo, thăm thẳm như mưa, gợi về bao mùa biểu diễn đã qua, gợi về những ngày còn đứng cạnh nhau trên ánh đèn sân khấu, những đêm chong đèn tập luyện, những lần cãi nhau vì nốt cao không đúng.날 바라보는 희미한 미소 뒤편에
Mơ màng vụn vỡ một hình bóng mang theo nụ cười trên môi아름다운 보랏빛을 그려볼래요
Để anh tô màu lên nhé, đoá oải hương phai theo sắc ngời.서로 발걸음이 안 맞을 수도 있지만
Cho dù ngày tháng ta không cùng bước qua bao phong ba ngày mai,그대와 함께 이 길을 걷고 싶어요
Anh vẫn ở đấy, để người thấy đôi ta chẳng thể "chia hai"Still with you.
Bài hát kết thúc không có tiếng vỗ tay, chỉ có một khoảng lặng rất dài. Rồi em bật cười, tiếng cười nhẹ như hơi thở, như mưa ngoài kia vừa khẽ ngừng."Thật lâu rồi mới hát cùng nhau.""Ừ," hắn nói, mắt nhìn xuống cây đàn. "Anh quên mất giọng em khi hát trầm lại đẹp đến thế nào."Đó là bài hát đầu tiên họ cùng nghe, thuở còn là hai người trẻ chen chúc trong phòng thu chật hẹp, mơ về những sân khấu lớn. Đã lâu lắm rồi. Đến mức bây giờ hát lại, lời bài hát như đến từ hư vô.Họ không còn là người của những buổi diễn rực rỡ nữa. Không còn ánh đèn, không còn tiếng reo hò. Nhưng cũng không còn nỗi sợ bị lãng quên. Bởi vì giờ đây, khi không còn ai nhìn, họ mới có thể hát cho thật, chỉ để lặng lẽ đối diện với chính mình.Có những điều dù đã đi qua, vẫn không thể gọi là đã mất. Chúng chỉ yên xuống, nằm im nơi một góc tĩnh lặng, như bản nhạc cũ chờ được gảy lên một lần cuối cùng, chỉ cho hai người.
.
Bài hát Still with you thuộc về ca sĩ Jeon Jungkook.
Lời dịch thuộc về @lonard748 trên tiktok
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me