TruyenFull.Me

O Day Co Vitamin Nagushin


Tháng tư năm ấy, bầu trời xanh đến lạ. Những cơn gió nhẹ lướt qua từng tán anh đào, cuốn theo cánh hoa phớt hồng rơi xuống lòng đường thanh vắng. Nagumo đứng đó, tay nắm chặt chiếc điện thoại, ánh mắt không ngừng dõi về phía xa.

"Chúng ta gặp nhau nhé."

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu. Không dài dòng, không dư thừa bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản là một lời hẹn.

Vậy mà Shin vẫn không đến.

Nagumo chờ. Mười phút. Ba mươi phút. Một tiếng. Hai tiếng. Người qua kẻ lại, con đường trải đầy cánh hoa anh đào, nhưng vẫn không có bóng dáng ai đó xuất hiện.

Anh gọi. Không ai bắt máy.

Anh nhắn. Không ai trả lời.

Gió xuân thổi đến, mang theo hơi lạnh len vào tận xương tủy. Anh cười nhạt, nhét tay vào túi áo, lặng lẽ quay bước.

Chỉ là một trò đùa của tháng tư thôi mà. Chắc Shin lại bận gì đó, hay đơn giản chỉ muốn trêu anh một chút.

Ừ, chắc vậy.

Chỉ là một lời nói dối vô hại.

Chỉ là một trò đùa mà thôi.

Nhưng hai ngày sau, Nagumo nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng nói bên kia máy lạnh lẽo như một nhát dao xuyên thấu lồng ngực.

"Chúng tôi xin chia buồn..."

Mọi thứ mờ đi.

Anh đứng giữa cơn gió tháng tư, cảm giác như có thứ gì đó sụp đổ ngay trong lồng ngực.

Shin đã không hề nói dối.

Chỉ là cậu đã không thể giữ lời hứa ấy nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me