O Vo Han Luu Luyen Tong Duong My Nhan Npc Edit
---【 Lúc trước Lâm Minh Húc còn bị nói là chết trong phó bản trước, bảo rằng anh ta tưởng bạn trai mình chết nên mới vậy, tui thấy có gì đó sai sai nha 】【 Lâm là người trong tổ tụi mình, bình thường đâu có như vậy đâu, tính tình cũng khá lắm mà 】【 Từ góc nhìn người ngoài nhìn vô, một đằng trước mặt một đằng sau lưng, giả tạo dễ sợ 】Tân Vân cũng là người chơi vô hạn lưu, tay còn cầm thanh socola, mặt đã không giấu được vẻ khó chịu.Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Minh Húc – người lúc nào cũng nói chuyện dễ nghe, ôn hòa.Nhất là khi bên cạnh còn có tổ đối chiếu, sắc mặt Tân Vân càng lúc càng xấu.Cố Xích Phong và Thời Từ lúc này đang chia nhau mớ đồ ăn vặt gom được từ hôm qua.Nhưng Cố Xích Phong thì rất nghiêm túc, đưa cho Thời Từ toàn đồ dùng cần thiết như:Kẹo năng lượng cao, cồn sát trùng, băng cá nhân… toàn là mấy thứ thực tế hữu dụng.Anh ta cau mày: “Mà sao lại có cả đường cát trắng trong này?”Thời Từ lúc đang lấy đồ ra ngoài nghe vậy thì: “!”Người khác không biết hệ thống sẽ đưa họ tới đâu, nhưng Thời Từ có cầm kịch bản thì làm sao mà không biết.Lần này là một thế giới rất bình thường, không có yếu tố siêu nhiên hay gì nguy hiểm cả.Hệ thống sẽ không để thiếu đồ ăn mặc, chỉ giới hạn để người chơi không tự ý mang theo tài sản riêng hay trang bị vượt cấp.Nhưng Thời Từ không thể nói ra điều đó.Cậu nhỏ giọng phản đối: “Mình không thích ăn đường đâu.”Cố Xích Phong nói: “Cậu thích ăn đồ ngọt mà.”Thời Từ: “Đồ ngọt với đường là hai thứ khác nhau nha, với lại đây còn là đường cát trắng!”Cố Xích Phong nói thẳng tưng: “Nhưng trong phó bản thì đường cát trắng là vật tư chiến lược, còn không đủ để dùng ấy chứ.”Thời Từ nhìn bàn đồ, cảm thấy lo lắng không thôi, sợ Cố Xích Phong thật sự định vác cả đống đồ này theo.Nhưng cậu lại không thể nói rõ vì sao không cần mang.Cố Xích Phong cảnh giác hỏi: “Trong túi cậu có mang socola ta đưa không đấy?”Vừa nói, anh ta vừa đưa tay sờ vào túi bên hông của Thời Từ.Eo Thời Từ nhỏ nhắn, khoác áo rộng lùng bùng trông có vẻ trống trải, nhưng những chỗ nên có thịt thì vẫn mềm mại, gầy mà không khẳng khiu.Cách lớp vải cũng cảm nhận được sự mềm mại ấy.Cố Xích Phong đột ngột rụt tay lại như bị bỏng, đầu ngón tay còn phảng phất cảm giác ấm áp và mềm mại.Thời Từ không để ý hành động đó, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Tân Vân đang đứng im, hai tay trống không, mặt thì ngại ngùng, bèn nói:
“Mình chia cho cậu chút nhé?”Cố Xích Phong liếc mắt nhìn nam sinh thanh tú đứng kế bên – chẳng chút uy hiếp gì – rồi nói:
“Cái này cậu thắng được, muốn chia sao thì chia.”Anh rất tự tin, dù ở đâu cũng có thể giúp Thời Từ sống tốt.Tân Vân nhận hộp socola Thời Từ đưa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.Nhưng không phải kiểu bị tình địch thương hại hay chế nhạo đâu.Cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn Thời Từ, chớp mắt rất chậm, rất bình tĩnh.
---
Chương 25.3
---Cậu thiếu niên lại nhìn sang khi biểu cảm biến đổi, cắn môi khẽ nói lời cảm ơn, vành tai cũng đỏ lên.Cố Xích Phong nghi hoặc nhìn ánh mắt Tân Vân.Thời Từ khoát tay rời đi, tiếp tục làm Thần Tài Đồng Tử, đưa đồ cho Tô Tinh Văn, hoàn toàn bỏ qua mớ túi lớn túi nhỏ mà Lâm Minh Húc ôm theo.Lâm Minh Húc chưa kịp giận đã thấy xấu hổ. Hắn cũng nhận ra vừa rồi mình quá thất lễ, liền bắt đầu bù đắp.Hắn đưa vài món cho Tân Vân, vừa đưa vừa nói: “Để ở chỗ tôi, cậu cần gì cứ lấy dùng. Cậu còn không tin tôi sao?”Tân Vân như thể đã tha thứ cho sơ suất lúc trước, nhưng chỉ cầm lấy một hộp chocolate mà Lâm Minh Húc tuỳ tiện nhét vào tay.Dù hai người đứng ở góc khuất, nhưng phòng khách chỉ lớn vậy thôi.Huống hồ, nghĩ kỹ cũng đoán được kiểu người như Lâm Minh Húc sẽ nói gì.Thời Từ cảm thấy phiền muốn ch·ết, nhưng ngại hệ thống cốt truyện, không tiện chen ngang.Nhìn thấy Tô Tinh Văn còn đang dõi mắt về phía Lâm Minh Húc, cậu vội ghé vào tai nhắc:
“Muốn nhìn người, thì xem họ làm gì, đừng chỉ nghe họ nói gì.”Đôi mắt đen láy của Tô Tinh Văn lặng lẽ nghe theo.Thời Từ rất nhẹ, khi ghé vào vai Tô Tinh Văn, giống như một đám mây trắng mềm mại, mang theo cảm giác tự do và thanh thuần như cánh chim giữa bầu trời.Tựa như chỉ cần với tay là có thể chạm đến, nhưng lại xa xôi vời vợi.Đây là lần đầu tiên nó thân mật tiếp xúc với con người.Hơi thở của Thời Từ cũng rất nhẹ, nhưng không thể nào bỏ qua.Hương thơm trên người hắn như xuyên qua lớp vỏ cơ thể, len lỏi vào trong lớp vật chất vô hình kia, khơi dậy một trận tê dại và run rẩy.Lần đầu tiên, nó cảm nhận được cảm giác ấy.Giống như trong khoảnh khắc, nó – một sinh vật cao cấp và lạnh lẽo – khoác lên cơ thể loài người, biến thành một sinh vật yếu ớt.Tô Tinh Văn hô hấp khựng lại một chút.Một lúc sau, cậu vẫn dịu dàng nói:
“Được.”Cố Xích Phong thấy vậy, không kiên nhẫn mà kéo Thời Từ đang ghé vai người khác về, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.Hai người tiếp tục thu dọn đồ đạc.Tô Tinh Văn bất chợt quay đầu, rõ ràng trong góc khuất mà người bình thường khó nhận ra, nhưng ánh mắt cậu không chệch chút nào, nhìn thẳng về phía Nguyên Minh đang quan sát.Nguyên Minh ngồi ở phòng khách, ánh mắt luôn dõi theo một người.Đầu tiên là Ma Thuật Sư, chờ cho Thiên Hòa rời đi, cuối cùng ánh mắt lại đặt lên người Tô Tinh Văn.Tô Tinh Văn không thể hiện gì trên mặt, nhưng luôn ở gần bên Thời Từ.Như một chú chó đã được thuần phục, tự nguyện giữ khoảng cách bên chủ nhân.Ánh mắt Nguyên Minh lại vô tình chạm phải một người khác.Thời Từ và Thiên Hòa đều có mắt đào hoa, nhưng đôi mắt của Thời Từ lại tròn hơn, đẹp đến ngỡ ngàng mà không có chút công kích, ấm áp lạ thường.Đẹp đến mức không giống một người chơi vô hạn lưu.Nguyên Minh lặng lẽ nhìn trọn một màn vừa rồi, nhíu mày, chẳng rõ đồng tình hay phản đối.Tô Tinh Văn nhìn thoáng qua, thấy rõ ánh mắt nghi hoặc ấy, nhưng không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ dời mắt đi.Bề ngoài thì như người xa lạ mới gặp lần đầu.Trong phòng khách, mọi người chia thành từng nhóm, bận rộn thu dọn.Khi thời gian chỉ còn mười lăm phút, Nhiêp Thừa Lan từ trên lầu bước xuống.Hệ thống quét hình ảnh của hắn:Từ dưới lên: đôi giày da thủ công sạch bóng không dính bụi, quần dài sẫm màu tôn dáng, áo sơ mi trắng cởi một cúc để lộ xương quai xanh tinh xảo. Khí chất cao quý mà ôn hoà. Thân hình rắn chắc vừa đủ, hoàn hảo , bộ đồ kinh điển.Rất hợp với phong cách nhất quán của Nhiếp Thừa Lan, không quá phô trương mà lại đúng chỗ cần.So với hai ngày trước, dường như có chút khác lạ, nhưng Thời Từ lại không nói được là gì.Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng mặc vest tối qua hiện lên trong đầu cậu, cả bàn tay bóp cằm kia cũng khiến cậu ngượng ngùng không thôi, tầm mắt bối rối lướt qua người kia.Cậu nghĩ:“Nhiếp Thừa Lan là người trông thân thiện nhất trong số ba đại lão, nhưng không có nghĩa là chấp nhận được hành vi 'ban phát không công' kiểu đó.”Chắc anh ta cũng thấy gớm vì vụ mạo hiểm tối qua rồi.Theo kịch bản, khoảng thời gian tới Nhiếp Thừa Lan sẽ cố tình tránh mặt mình, để khỏi dính phải kẻ phiền như mình.Dù có chút xấu hổ, nhưng kế hoạch tan tầm vẫn rất thuận lợi.Cư dân mạng đã bắt đầu tinh ý:【Mọi người nhìn đi, lộ cả xương quai xanh rồi kìa! Trước đó còn kín mít, chẳng lẽ cảm thấy lão bà xứng đáng?】【Body đỉnh, nhìn dày ghê luôn】【Tay Nhiếp tổng thật sự là phúc lợi cho hội tay khống】【Cái ôm tối qua thiệt tình, hắc hắc】【Dáng người này, một tay ôm trọn eo lão bà là thật】Nhiếp Thừa Lan bước xuống, ánh mắt quét qua, lễ phép gật đầu với Thời Từ.Vẫn là gương mặt bình tĩnh, cử chỉ lạnh nhạt như chưa từng có gì xảy ra.Thời Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là một trò chơi thôi mà. Về sau mình còn phải bò lên giường người ta, rồi bị đuổi xuống nữa.Mức độ kẻ hèn cũng chỉ tới đây.Không hổ là cao thủ tính toán, kỹ năng diễn thật sự đỉnh, hoàn toàn không lộ vẻ phản cảm với hành vi "ban phát" tối qua của mình.Thời Từ cũng lịch sự gật đầu lại.Cố Xích Phong đứng bên cạnh hắn, khoanh tay nhìn Nhiếp Thừa Lan, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích.Nhiếp Thừa Lan chỉ nhẹ mỉm cười.Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.Thời Từ liếc trái liếc phải, cảm giác tối qua hình như còn có chuyện gì nữa mà mình chưa biết.Tô Tinh Văn đi tới, dịu dàng nhắc nhở, phá vỡ không khí kỳ quặc:
“Chuẩn bị xuất phát.”Hắn như thể không nhớ mình từng khựng lại vì Nhiếp Thừa Lan.Không nhớ đối phương từng dùng quy tắc để ôm Thời Từ khỏi lòng mình, còn tạm thời tách cậu ra khỏi ghế sofa.Như một cỗ máy máy móc, hành động theo trình tự đã định sẵn.Nhưng chẳng ai biết, con quái vật kia còn có thể bị vài đoạn mã lẻ loi ấy giam giữ được bao lâu.Nó đang bắt đầu mất kiểm soát.Ánh mắt Nhiếp Thừa Lan như có thể nhìn thấu mọi thứ, khóe môi nở một nụ cười lịch sự, xem như cảm kích.Anh đi tới sofa, ánh mắt dừng lại trên người Nguyên Minh.Nguyên Minh nhạy bén, lập tức ngước nhìn lại, nhíu mày.Hắn bản năng bài xích kiểu người chơi trí lực kiểm soát như Nhiếp Thừa Lan.Cả hai đều lạnh nhạt, nhưng phong cách khác nhau.Hai vị khách quý – một đỏ một lam – chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, trao đổi tên.Ngắn gọn, chuẩn thương nghiệp, rất “plastic”.Thời Từ ăn dưa xong, tiếc nuối thu ánh mắt lại.Kịch bản không viết chi tiết hai người này gặp nhau thế nào, chỉ ghi rằng sau này sẽ hợp tác khá ăn ý.Dù là NPC hay người chơi, đều phải làm theo chỉ thị của hệ thống, cùng tập hợp tại điểm chờ.Lúc ra cửa, Thời Từ chú ý thấy Lâm Minh Húc cố tình giữ khoảng cách với mình, không để ý phía trước.Phía trước có người dừng lại, Thời Từ không kịp né tránh, đụng phải.Là Nguyên Minh.Người cao gầy, khí chất lạnh lùng, nhưng thân thể lại rắn chắc.Thời Từ đụng vào không làm đối phương lung lay, mà chỉ khiến trán mình đỏ lên, vội vàng xin lỗi.Nguyên Minh không đáp, chỉ quay mặt nghiêng sang.Mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, như gió mát thổi qua.Phía sau tai lại hơi ửng hồng.Môi mím lại thành một đường thẳng.Là biểu cảm nhẫn nại.Nhưng… hình như không chỉ có tức giận.
---
“Mình chia cho cậu chút nhé?”Cố Xích Phong liếc mắt nhìn nam sinh thanh tú đứng kế bên – chẳng chút uy hiếp gì – rồi nói:
“Cái này cậu thắng được, muốn chia sao thì chia.”Anh rất tự tin, dù ở đâu cũng có thể giúp Thời Từ sống tốt.Tân Vân nhận hộp socola Thời Từ đưa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.Nhưng không phải kiểu bị tình địch thương hại hay chế nhạo đâu.Cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn Thời Từ, chớp mắt rất chậm, rất bình tĩnh.
---
Chương 25.3
---Cậu thiếu niên lại nhìn sang khi biểu cảm biến đổi, cắn môi khẽ nói lời cảm ơn, vành tai cũng đỏ lên.Cố Xích Phong nghi hoặc nhìn ánh mắt Tân Vân.Thời Từ khoát tay rời đi, tiếp tục làm Thần Tài Đồng Tử, đưa đồ cho Tô Tinh Văn, hoàn toàn bỏ qua mớ túi lớn túi nhỏ mà Lâm Minh Húc ôm theo.Lâm Minh Húc chưa kịp giận đã thấy xấu hổ. Hắn cũng nhận ra vừa rồi mình quá thất lễ, liền bắt đầu bù đắp.Hắn đưa vài món cho Tân Vân, vừa đưa vừa nói: “Để ở chỗ tôi, cậu cần gì cứ lấy dùng. Cậu còn không tin tôi sao?”Tân Vân như thể đã tha thứ cho sơ suất lúc trước, nhưng chỉ cầm lấy một hộp chocolate mà Lâm Minh Húc tuỳ tiện nhét vào tay.Dù hai người đứng ở góc khuất, nhưng phòng khách chỉ lớn vậy thôi.Huống hồ, nghĩ kỹ cũng đoán được kiểu người như Lâm Minh Húc sẽ nói gì.Thời Từ cảm thấy phiền muốn ch·ết, nhưng ngại hệ thống cốt truyện, không tiện chen ngang.Nhìn thấy Tô Tinh Văn còn đang dõi mắt về phía Lâm Minh Húc, cậu vội ghé vào tai nhắc:
“Muốn nhìn người, thì xem họ làm gì, đừng chỉ nghe họ nói gì.”Đôi mắt đen láy của Tô Tinh Văn lặng lẽ nghe theo.Thời Từ rất nhẹ, khi ghé vào vai Tô Tinh Văn, giống như một đám mây trắng mềm mại, mang theo cảm giác tự do và thanh thuần như cánh chim giữa bầu trời.Tựa như chỉ cần với tay là có thể chạm đến, nhưng lại xa xôi vời vợi.Đây là lần đầu tiên nó thân mật tiếp xúc với con người.Hơi thở của Thời Từ cũng rất nhẹ, nhưng không thể nào bỏ qua.Hương thơm trên người hắn như xuyên qua lớp vỏ cơ thể, len lỏi vào trong lớp vật chất vô hình kia, khơi dậy một trận tê dại và run rẩy.Lần đầu tiên, nó cảm nhận được cảm giác ấy.Giống như trong khoảnh khắc, nó – một sinh vật cao cấp và lạnh lẽo – khoác lên cơ thể loài người, biến thành một sinh vật yếu ớt.Tô Tinh Văn hô hấp khựng lại một chút.Một lúc sau, cậu vẫn dịu dàng nói:
“Được.”Cố Xích Phong thấy vậy, không kiên nhẫn mà kéo Thời Từ đang ghé vai người khác về, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.Hai người tiếp tục thu dọn đồ đạc.Tô Tinh Văn bất chợt quay đầu, rõ ràng trong góc khuất mà người bình thường khó nhận ra, nhưng ánh mắt cậu không chệch chút nào, nhìn thẳng về phía Nguyên Minh đang quan sát.Nguyên Minh ngồi ở phòng khách, ánh mắt luôn dõi theo một người.Đầu tiên là Ma Thuật Sư, chờ cho Thiên Hòa rời đi, cuối cùng ánh mắt lại đặt lên người Tô Tinh Văn.Tô Tinh Văn không thể hiện gì trên mặt, nhưng luôn ở gần bên Thời Từ.Như một chú chó đã được thuần phục, tự nguyện giữ khoảng cách bên chủ nhân.Ánh mắt Nguyên Minh lại vô tình chạm phải một người khác.Thời Từ và Thiên Hòa đều có mắt đào hoa, nhưng đôi mắt của Thời Từ lại tròn hơn, đẹp đến ngỡ ngàng mà không có chút công kích, ấm áp lạ thường.Đẹp đến mức không giống một người chơi vô hạn lưu.Nguyên Minh lặng lẽ nhìn trọn một màn vừa rồi, nhíu mày, chẳng rõ đồng tình hay phản đối.Tô Tinh Văn nhìn thoáng qua, thấy rõ ánh mắt nghi hoặc ấy, nhưng không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ dời mắt đi.Bề ngoài thì như người xa lạ mới gặp lần đầu.Trong phòng khách, mọi người chia thành từng nhóm, bận rộn thu dọn.Khi thời gian chỉ còn mười lăm phút, Nhiêp Thừa Lan từ trên lầu bước xuống.Hệ thống quét hình ảnh của hắn:Từ dưới lên: đôi giày da thủ công sạch bóng không dính bụi, quần dài sẫm màu tôn dáng, áo sơ mi trắng cởi một cúc để lộ xương quai xanh tinh xảo. Khí chất cao quý mà ôn hoà. Thân hình rắn chắc vừa đủ, hoàn hảo , bộ đồ kinh điển.Rất hợp với phong cách nhất quán của Nhiếp Thừa Lan, không quá phô trương mà lại đúng chỗ cần.So với hai ngày trước, dường như có chút khác lạ, nhưng Thời Từ lại không nói được là gì.Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng mặc vest tối qua hiện lên trong đầu cậu, cả bàn tay bóp cằm kia cũng khiến cậu ngượng ngùng không thôi, tầm mắt bối rối lướt qua người kia.Cậu nghĩ:“Nhiếp Thừa Lan là người trông thân thiện nhất trong số ba đại lão, nhưng không có nghĩa là chấp nhận được hành vi 'ban phát không công' kiểu đó.”Chắc anh ta cũng thấy gớm vì vụ mạo hiểm tối qua rồi.Theo kịch bản, khoảng thời gian tới Nhiếp Thừa Lan sẽ cố tình tránh mặt mình, để khỏi dính phải kẻ phiền như mình.Dù có chút xấu hổ, nhưng kế hoạch tan tầm vẫn rất thuận lợi.Cư dân mạng đã bắt đầu tinh ý:【Mọi người nhìn đi, lộ cả xương quai xanh rồi kìa! Trước đó còn kín mít, chẳng lẽ cảm thấy lão bà xứng đáng?】【Body đỉnh, nhìn dày ghê luôn】【Tay Nhiếp tổng thật sự là phúc lợi cho hội tay khống】【Cái ôm tối qua thiệt tình, hắc hắc】【Dáng người này, một tay ôm trọn eo lão bà là thật】Nhiếp Thừa Lan bước xuống, ánh mắt quét qua, lễ phép gật đầu với Thời Từ.Vẫn là gương mặt bình tĩnh, cử chỉ lạnh nhạt như chưa từng có gì xảy ra.Thời Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là một trò chơi thôi mà. Về sau mình còn phải bò lên giường người ta, rồi bị đuổi xuống nữa.Mức độ kẻ hèn cũng chỉ tới đây.Không hổ là cao thủ tính toán, kỹ năng diễn thật sự đỉnh, hoàn toàn không lộ vẻ phản cảm với hành vi "ban phát" tối qua của mình.Thời Từ cũng lịch sự gật đầu lại.Cố Xích Phong đứng bên cạnh hắn, khoanh tay nhìn Nhiếp Thừa Lan, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích.Nhiếp Thừa Lan chỉ nhẹ mỉm cười.Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.Thời Từ liếc trái liếc phải, cảm giác tối qua hình như còn có chuyện gì nữa mà mình chưa biết.Tô Tinh Văn đi tới, dịu dàng nhắc nhở, phá vỡ không khí kỳ quặc:
“Chuẩn bị xuất phát.”Hắn như thể không nhớ mình từng khựng lại vì Nhiếp Thừa Lan.Không nhớ đối phương từng dùng quy tắc để ôm Thời Từ khỏi lòng mình, còn tạm thời tách cậu ra khỏi ghế sofa.Như một cỗ máy máy móc, hành động theo trình tự đã định sẵn.Nhưng chẳng ai biết, con quái vật kia còn có thể bị vài đoạn mã lẻ loi ấy giam giữ được bao lâu.Nó đang bắt đầu mất kiểm soát.Ánh mắt Nhiếp Thừa Lan như có thể nhìn thấu mọi thứ, khóe môi nở một nụ cười lịch sự, xem như cảm kích.Anh đi tới sofa, ánh mắt dừng lại trên người Nguyên Minh.Nguyên Minh nhạy bén, lập tức ngước nhìn lại, nhíu mày.Hắn bản năng bài xích kiểu người chơi trí lực kiểm soát như Nhiếp Thừa Lan.Cả hai đều lạnh nhạt, nhưng phong cách khác nhau.Hai vị khách quý – một đỏ một lam – chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, trao đổi tên.Ngắn gọn, chuẩn thương nghiệp, rất “plastic”.Thời Từ ăn dưa xong, tiếc nuối thu ánh mắt lại.Kịch bản không viết chi tiết hai người này gặp nhau thế nào, chỉ ghi rằng sau này sẽ hợp tác khá ăn ý.Dù là NPC hay người chơi, đều phải làm theo chỉ thị của hệ thống, cùng tập hợp tại điểm chờ.Lúc ra cửa, Thời Từ chú ý thấy Lâm Minh Húc cố tình giữ khoảng cách với mình, không để ý phía trước.Phía trước có người dừng lại, Thời Từ không kịp né tránh, đụng phải.Là Nguyên Minh.Người cao gầy, khí chất lạnh lùng, nhưng thân thể lại rắn chắc.Thời Từ đụng vào không làm đối phương lung lay, mà chỉ khiến trán mình đỏ lên, vội vàng xin lỗi.Nguyên Minh không đáp, chỉ quay mặt nghiêng sang.Mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, như gió mát thổi qua.Phía sau tai lại hơi ửng hồng.Môi mím lại thành một đường thẳng.Là biểu cảm nhẫn nại.Nhưng… hình như không chỉ có tức giận.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me