TruyenFull.Me

O Vo Han Luu Luyen Tong Duong My Nhan Npc Edit

---

Tiếp cận ma thuật sư và Nhiếp Thừa Lan, ngoài việc bọn họ thực sự rất ưu tú và cuốn hút, còn có một phần vì tâm lý kiểu: “Ngươi không thèm để ý ta, thì sẽ có người khác quan tâm ta.” — kiểu trả đũa nho nhỏ.

Kết quả là, ma thuật sư lại là cái hố còn to hơn và sâu hơn nữa.

Thời Từ khẽ khiêu khích, đuôi mắt ánh lên sắc hồng của nắng chiều, hơi cong lên như cào nhẹ vào lòng người.

Cậu nói: “Bắt mạch xong rồi, kết quả là gì? Chẳng lẽ chỉ làm bộ cho có?”

Cố Xích Phong ngồi trên ghế, Thời Từ ở sau bên phải hắn.

Hắn tựa lưng hẳn vào ghế, lồng ngực rộng lớn phập phồng còn kịch liệt hơn bình thường.

Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, như cũng đang bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể bất thường: “Vậy… làm lại một lần nữa nhé?”

Thời Từ sững người, quay đầu bắt gặp ánh mắt của hắn.

Cậu có cảm giác mình thật sự đã biến thành món gì đó… được bày sẵn trên đĩa của Cố Xích Phong.

Người kia rõ ràng đang nhẫn nhịn, nhưng cũng không ngừng suy tính xem làm sao để ăn thịt cậu.

Một tia bản năng cầu sinh khiến Thời Từ cảm thấy… có gì đó không ổn lắm: “Không… không cần đâu.”

Cố Xích Phong có vẻ như sở hữu kỹ năng khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao. Càng kích động, cảm xúc càng dao động, thì nhiệt độ cơ thể càng tăng, sức phá hoại cũng càng lớn.

Có thể nói, cái dáng vẻ kiêu ngạo ngang tàng của hắn cũng là do dị năng ảnh hưởng lên cảm xúc.

Nếu vậy thì vừa rồi, và cả bây giờ, Cố Xích Phong đều đang rất kích động.

Không lẽ vì giận quá nên muốn... giết cậu?

Đôi mắt hắn đã hơi đỏ lên. Hắn nhắm mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, nhắc nhở bản thân không được mất kiểm soát tại đây.

Thời Từ giữ im lặng, không chọc vào nữa, yên lặng ăn cháo.

Không khí trở nên yên tĩnh lại, nhưng phòng livestream thì vẫn còn sôi sục. Từ lúc Cố Xích Phong xuất hiện, màn hình bình luận chưa từng ngừng lại:

【Cố ca... nhịn với!】
【Lam tam cho tui một loại, nếu không phải đang livestream thì đã ấn lão bà xuống rồi】
【Trời ơi sáp sáp quá trời】
【Tui hỏi thiệt, cái đó cũng có thể năng hoá không?】
【???】
【Bao nhiêu nội dung cần kiểm duyệt quá đi】
【Đừng đi, đợi chút nữa đã】
【Nhưng đây đâu phải thế giới tình cảm bình thường, vô hạn lưu mà, ai cũng biết người chơi kiểu gì rồi đó】
【Nhìn giữ mình thế thôi chứ bên trong ai cũng có vấn đề cả】
【Cười trước chưa chắc cười cuối cùng】
【Ngon ái, đánh nhau đi】
【Khoan đã, tui có cảm giác Tân Vân hồng nhị là nhìn tới hồng tam mà đỏ mặt á】
【Lão bà phản ứng đúng kiểu vừa ngây thơ vừa sáp】
【Bàn tay vẫn là đỏ nhất, tui liếm liếm】
【Hình như hệ thống phát động hoạt động mới!】

Điện thoại của Thời Từ và Cố Xích Phong cùng lúc rung lên — hệ thống vừa gửi thông báo hoạt động mới.

Các khách mời cần chọn tổ hợp hai người, ba người, hoặc hành động cá nhân. Dựa theo bản đồ của hệ thống, lựa chọn địa điểm báo danh và hoàn thành nhiệm vụ ở đó.

Trên bản đồ hiện ra các địa điểm:

Công viên hải dương (tối đa 2 người)

Vườn bách thú (tối đa 2 người)

Quán cà phê (tối đa 3 người)

Bảo tàng địa chất (tối đa 3 người)

Cố Xích Phong nhìn qua điện thoại, dựa gần Thời Từ: “Chọn vườn bách thú, ta đi với ngươi.”

Thời Từ rất muốn từ chối, nhưng không dám.

Cố Xích Phong nhẹ giọng, giọng điệu tự giễu: “Yên tâm đi, ta sẽ không như tối qua ngu ngốc, làm ngươi bị cảm lạnh đâu.”

Cuối cùng, Thời Từ vẫn phải khuất phục.

Cố Xích Phong vẫn còn ánh mắt của một con dã thú, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt ấy khiến người khác có cảm giác như sắp bị ăn sống.

Hắn thấy Thời Từ nhấn chọn đăng ký vào vườn bách thú thì thoả mãn gật đầu: “Ngươi ăn thêm chút nữa đi, ta lên thay đồ.”

Vừa mới chạy bộ về, trên người hắn chỉ mặc áo thun thể thao đơn giản, lúc lên sân khấu vừa rồi màn đạn nổ tung bởi vì cơ bắp và vóc dáng của hắn khiến khán giả trầm trồ không ngớt.

Thời Từ chỉ cúi đầu ăn cháo, thái độ qua loa cho có.

Không có cách nào với tên “ma quái” này, Cố Xích Phong đành chịu thua, lên lầu thay đồ.

Sau khi hắn đi, Thời Từ siết muỗng, lặng lẽ nuốt thêm một ngụm cháo.

“Cạch” một tiếng. Khóe mắt cậu liếc thấy một chiếc ly sứ còn bốc hơi được đặt xuống bàn.

Thời Từ chớp mắt, ngẩn người, rồi dõi theo cánh tay kia…

Là ma thuật sư.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me