TruyenFull.Me

Oan Gia Ngo Hep

Tôi chỉ còn cách cửa hang vài mét nữa thôi. Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài le lói như một hy vọng cuối cùng đang vẫy gọi. Tôi cố lê từng bước, hơi thở nặng nề, tim đập loạn xạ như thể sắp vỡ tung. Mắt tôi mờ lắm rồi, không còn nhìn rõ đâu là đất, đâu là đá, chỉ thấy mọi thứ chao đảo như một giấc mơ đang nhòa dần.

Rồi, tôi nghe thấy nó.

"Almond?! ALMOND!!"
Tiếng Progress vang vọng từ bên ngoài vọng vào, run rẩy và hoảng loạn. Tôi lập tức gắng ngẩng đầu lên, mở miệng muốn trả lời... nhưng cổ họng khô rát, chỉ phát ra được một tiếng thở đứt quãng.
Nó lại hét to hơn, giọng run lẩy bẩy: "Almond! Mày đâu rồi?!! Đừng đùa nữa... mày đừng..."
Giọng nói ấy... thấm đẫm nỗi sợ.

Tôi cố nhấc tay lên, muốn gõ vào đá, tạo ra một âm thanh nào đó... nhưng tay tôi rũ xuống. Mọi sức lực đều đã bị rút cạn.

Tôi vẫn nghe tiếng nó. Nó đang gọi tên tôi không ngừng. Tôi muốn nói "Tao ở đây", muốn bảo nó "Đừng khóc", nhưng môi chỉ khẽ mấp máy mà chẳng có lời nào thoát ra được.

Mắt tôi mờ dần. Cảnh vật xung quanh tối sầm lại, từng âm thanh cũng mơ hồ như thể lọt qua lớp nước. Chỉ còn một thứ duy nhất tôi còn cảm nhận được, là giọng nó.

Giọng của Progress. Vang vọng giữa bóng tối đang nuốt chửng tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình bất lực đến mức muốn gào thét. Tôi không sợ chết... nhưng tôi sợ để nó ở lại, sợ làm nó đau, sợ khiến người tôi yêu nhất trên đời phải quỵ ngã chỉ vì tôi không thể bước nốt vài bước cuối cùng này.

Trong giây phút cuối cùng khi mắt tôi sụp xuống, một ý nghĩ duy nhất vụt qua đầu tôi, sắc bén như lưỡi dao cắt ngang trái tim: Giá như tao yêu mày sớm hơn một chút... thì có lẽ, tao đã không bỏ lỡ cơ hội sống trọn vẹn vì mày.

Mọi thứ vụt tắt.

Bóng tối nuốt trọn tôi.

....

Khi tôi mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ. Mùi quen thuộc của căn nhà tuổi thơ len vào khoang mũi. Ga giường là màu xanh nhạt mẹ từng chọn, cái gối ôm xù xì tôi vẫn hay đá xuống mỗi đêm, và bức tường đầy hình dán ngốc nghếch của tôi hồi nhỏ... tất cả đều còn nguyên vẹn. Quá yên bình, quá hoàn hảo.

Tôi bật dậy, hốt hoảng nhìn quanh. Căn phòng này, dù thân thuộc đến đâu, lại khiến tôi thấy xa lạ một cách khủng khiếp. Mọi thứ đều đúng, từ góc bàn học tôi từng gác chân lên, đến cái móc áo lỏng lẻo bên cửa sổ, nhưng tim tôi lại không tài nào chấp nhận nổi đây là "nhà".

Vì sao tôi lại thấy lạc lõng như vậy?

Tôi nhớ... căn nhà gỗ rách nát nhỏ xíu trong rừng, nơi buổi tối không có đèn điện, chỉ có ánh lửa bập bùng soi gương mặt người bên cạnh. Tôi nhớ cái mùi ngai ngái của chuồng bò, nhớ tiếng cục cục của mấy con gà mái hay đá nhau, nhớ đến cả vườn rau méo mó mà hai đứa cặm cụi trồng rồi tranh nhau nhổ rau non.

Những thứ đó... thân thuộc với tôi hơn tất thảy những gì đang có ở đây.

Tôi nhớ cái bếp củi khét lẹt mùi trứng cháy, nhớ cảnh nó đội mũ rơm, tay cầm rổ đi nhặt trứng gà, nhớ cả cái dáng lom khom của nó lúc cắm mặt nhổ khoai. Những thứ bình dị đến mức trước kia tôi từng ghét bỏ, từng chê bai... giờ lại hóa thành những hình ảnh khiến tôi nghẹn thở vì nhớ.

Ở nơi đó, tôi từng ngủ trên cái nệm cứng như ván gỗ, vậy mà lại thấy yên lòng. Ở nơi đó, mỗi buổi sáng thức dậy, tôi được nhìn thấy nó dụi mắt lèm bèm, thấy nó lén giấu trứng vô túi, thấy nó vừa bực mình vừa chịu đựng tôi...

Ở nơi đó, có Progress.

Còn ở đây... không có gì cả.

Không Progress, không tiếng cười chói tai, không cái ánh mắt ngốc nghếch mỗi lần được tôi nấu ăn cho, không giọng cà khịa: "Nấu kiểu này ăn vô chết sớm nghe chưa?"

Chỉ còn lại tôi, và cái khoảng trống đau đớn đang lớn dần trong lồng ngực.

Tôi thấy mình như một con cá vừa bị quăng khỏi dòng nước ấm áp, giờ nằm thoi thóp giữa nền đất khô khốc. Thứ tôi từng xem là tự do, giờ lại là cái lồng giam giữ linh hồn tôi.

Tôi lao ra khỏi cửa, chân trần chạy băng qua khoảng sân cũ kĩ, lòng thầm hy vọng: Có thể nó đang ở nhà... có thể nó chỉ đang ngủ nướng... có thể...

Nhưng không. Không có căn nhà nào cả.

Mảnh đất bên cạnh, nơi từng có ngôi nhà hai tầng ồn ào, nơi từng vang tiếng cười khanh khách của thằng nhóc hay giật kẹo tôi, giờ chỉ là một bãi đất trống cằn khô. Không một dấu vết, không một cái bóng.

Trống rỗng.

Tôi đứng chôn chân, gió lùa qua tóc, lạnh buốt đến tận xương.
Tôi lẩm bẩm, rồi gào lên: "Progress!!! Mày đâu rồi?! Mày ở đâu?! Đừng đùa nữa!!"
Không ai trả lời. Không có tiếng gắt gỏng quen thuộc, không có cái giọng lè nhè "Tao đây nè, bớt làm quá lại đi."

Chỉ có tiếng gió thổi, tàn nhẫn và dửng dưng. Tôi chạy về lại phòng mình, tim đập loạn, bàn tay run lên như sốt. Tôi lật tung ngăn kéo, giật mở từng tủ, từng hộp, những thứ tôi đã cất giấu trộm suốt bao lâu. Một mẩu giấy có nét chữ nguệch ngoạc của nó, chiếc cúc áo nó làm rớt trong lần giằng co, mẩu kẹo nó từng dúi vào tay tôi...

Không còn gì cả. Mọi thứ biến mất như chưa từng hiện diện. Như thể chưa từng có một Progress nào bước vào đời tôi.

Cái cảm giác như bị xé rách từ bên trong khiến tôi quỵ xuống. Nước mắt rơi lã chã.
Không thể nào... không thể nào... Mày là thật mà... đúng không Progress? Tao chạm vào mày, tao hôn mày, tao nghe tiếng tim mày đập khi ngủ cạnh tao... Sao lại không còn gì cả?

Tôi siết tay đấm mạnh vào sàn, từng nhịp đập trong tim như hét lên: Tao chưa kịp yêu mày cho đủ... Mày không được biến mất như vậy.

Tôi gào tên nó, một lần rồi lại một lần. Mỗi lần gọi, tim tôi lại rạn thêm một vết.

Giữa cơn hoảng loạn, một ý nghĩ kinh hoàng thoáng qua đầu tôi: Hay là... tất cả chỉ là một giấc mơ? Một thế giới do hệ thống tạo ra, và giờ nó đã xóa sạch tất cả? Hay... Progress chưa bao giờ tồn tại thật trong đời tôi?

Tôi ôm đầu, bật khóc. Không... nếu vậy... thì vì sao tim tôi lại đau thế này?

Tôi cúi đầu, bàn tay siết chặt ga giường, mắt ướt nhòe: "Progress... mày đang ở đâu?"

(Hết chuyện)



















(hết chương thôi, tui đùa đấy, rảnh tui viết tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me