Obikaka Boss Tu Chien Va Ngoai Le Cua Anh
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/21766291Trước mắt hắn, từ lớp vỏ bị xé toạc một nửa, lộ ra gương mặt đang say ngủ của Hatake Kakashi. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của vầng trăng đỏ, khuôn mặt ấy ngập trong một sự tĩnh lặng chưa từng có, như thể lần đầu tiên trong đời, Kakashi thực sự được an nhiên. Có lẽ, hắn đã thành công rồi!
-------------------------------------
Vô hạn nguyệt độc đã hoàn tất.Uchiha Obito lơ lửng giữa không trung, quan sát những dây leo của Thần Thụ trườn dài trên chiến trường, quấn chặt mọi sinh vật sống trong những cái kén trắng tinh treo lơ lửng trên những nhánh cây xoắn xuýt. Hokage Đệ Tứ được triệu hồi bằng Edo Tensei đã bị phong ấn, Madara cũng vậy, không ai có thể cản đường, cũng không ai có thể kiểm soát được hắn nữa. Một thế giới hoàn mỹ, nơi tất cả mọi người đều được hạnh phúc, cuối cùng đã bao trùm cả nhân gian. Một cuộc sống không có ai bên cạnh thật cô độc, nhưng Obito không bận tâm đến chuyện đó. Cả cuộc đời của hắn vốn đã là một hành trình đơn độc chìm trong bóng tối, nên cô độc cũng chẳng phải điều gì xa lạ. Hơn nữa, hắn đã lường trước được kết cục này. Chỉ cần tất cả mọi người có thể đắm chìm trong những giấc mơ hoàn mỹ đến vĩnh hằng, thì một mình hắn bị bỏ lại trong cái địa ngục thực tại này cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Hắn phiêu lãng giữa không trung, lặng lẽ nhìn xuống thế giới đã bị giấc mộng vĩnh cửu bao phủ. Thời gian trôi qua, Obito bắt đầu tìm cho mình một thú vui mới: rạch một góc của một cái kén bất kỳ, truyền sức mạnh Lục Đạo vào giấc mơ của kẻ đang ngủ say và nhìn ngắm thế giới qua đôi mắt của họ. Nhẫn giả, Samurai, thường dân, Lãnh chúa... hắn có thể trải nghiệm vô số cuộc đời khác nhau theo cách này. Nếu muốn, hắn thậm chí có thể nhìn thế giới qua ánh mắt của một con chó hay một con mèo hoang. Nó trở thành cách duy nhất để hắn giết thời gian. Vậy là, trong suốt nửa tháng, Obito đã lang thang giữa chiến trường, lặng lẽ thâm nhập vào giấc mơ của những kẻ từng liên thủ chống lại hắn, không chút do dự đào sâu vào những khát khao chân thật, sâu kín và tha thiết nhất trong lòng họ. Xâm phạm quyền riêng tư ư? Xin lỗi, nó chưa từng khiến hắn bận tâm.Và đúng như dự đoán, cuộc đời của hầu hết các nhẫn giả đều chẳng mấy hạnh phúc, dù họ đến từ bất kỳ ngôi làng nào. Không phải ai cũng chịu những mất mát tột cùng như Đội Minato, nhưng đa phần đều từng đánh mất những người quan trọng. Vô hạn Nguyệt độc sẽ bù đắp tất cả, hồi sinh những người đã khuất, lau khô những giọt nước mắt, chữa lành mọi vết thương và kiến tạo một thế giới hoàn mỹ tràn ngập yêu thương. Ý nghĩ ấy khiến Obito cảm thấy mãn nguyện. Đôi khi, hắn cũng bắt gặp vài thứ kỳ lạ. Mizukage làm lễ thành hôn với một hoàng tử trong mơ giữa sự chứng kiến của các Kage khác; một chàng trai tộc Aburame bay lượn trên bầu trời cùng loài côn trùng khổng lồ mà cậu ta hằng ao ước; một cô gái tóc búi phong cách Trung Hoa lại bận tâm về kiểu tóc của đồng đội và thầy giáo mình (Obito thừa nhận rằng gu thẩm mỹ của Gai thực sự đáng lo ngại); một nhẫn giả tộc Inuzuka công bố ngày nghỉ lễ dành riêng cho chó sau khi trở thành Hokage... và vô số ảo mộng tình yêu của thanh niên trai gái khác.Vội vã thoát khỏi thế giới tinh thần của Yamanaka Ino - việc chứng kiến Sasuke và một chàng trai lạ mặt tranh giành mình quả thực quá kinh hoàng - Obito nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, bay đến phần rễ của Thần Thụ. Hắn chọn bừa một cái kén, nâng thanh kiếm Nunoboko lên và chém xuống. Soạt - -Ah. Hắn trúng giải độc đắc rồi. Từ chiếc kén bị rạch một nửa, khuôn mặt ngủ yên của Hatake Kakashi hiện ra. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng đỏ, gương mặt của jounin mang một vẻ yên bình hiếm có. Tốt lắm. Obito không khỏi hài lòng với chính mình. Cuối cùng, kẻ giả mạo này cũng chịu im lặng vĩnh viễn, không còn lải nhải mấy chuyện vô nghĩa như "Naruto thật sự rất giống cậu" nữa. Hắn nhớ những lần hiếm hoi lẻn vào phòng Kakashi lúc nửa đêm, ngay cả trong giấc ngủ, tên đó vẫn mang một nét ưu tư, cứ như mãi bị giam cầm trong ác mộng. Đến bao giờ thì hắn mới trông thấy một biểu cảm thư thái như bây giờ đây? Thấy chưa, Kakashi. Giờ đây, cậu đã được giải thoát khỏi mọi đau đớn và lấp đầy những khoảng trống trong lòng bằng niềm hạnh phúc rồi. Tất cả là nhờ Vô hạn Nguyệt độc, hiệu quả hơn hẳn cái thứ lý tưởng đồng đội vô nghĩa của cậu nhỉ!Dù rất hài lòng, Obito vẫn không kìm được sự tò mò. Giấc mơ của Kakashi sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ có một phiên bản hoàn hảo của hắn, của Rin, của thầy Minato và cô Kushina, có lẽ là cả cha của cậu ta, Sakumo nữa. Trong mơ, thầy cô của hắn sẽ ở bên Naruto suốt quãng đời thơ ấu, Rin sẽ trưởng thành và trở thành một nữ nhẫn giả mạnh mẽ, xinh đẹp. Còn hắn... sẽ trở thành Hokage. Trong mơ, Kakashi sẽ không còn phải chịu đựng nỗi dằn vặt và ân hận ngày qua ngày, không còn phải đứng chết lặng trước bia tưởng niệm, lặp đi lặp lại những lời xin lỗi vô nghĩa nữa. Giấc mơ của cậu... cũng chính là giấc mơ của tôi.Obito vươn tay, đặt lòng bàn tay mình lên mái tóc bạc của Kakashi. Hãy cho tôi mượn thân phận và đôi mắt của cậu, để tôi có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp ấy. Trong sự cô độc vĩnh hằng từ nay về sau, có lẽ đây sẽ là chỗ dựa duy nhất giúp tôi tiếp tục tồn tại.Sharingan tam cầu ngọc khẽ xoay tròn, cuốn Obito vào thế giới tinh thần của Kakashi.----------------------------------------
Đôi mắt trong mơ chậm rãi mở ra, Obito nhận ra mình đang ở trong cơ thể của một thiếu niên. Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nằm bất động trên giường một lúc lâu. Mãi đến khi tia sáng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa, hắn mới chậm rãi ngồi dậy, lấy bộ quần áo được gấp gọn gàng trên tủ và mặc vào. Sau đó, hắn đứng lên, dừng bước trước một chiếc gương đặt ở góc phòng. Trong gương, một thiếu niên với ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn hắn. Nhớ lại lần gặp mặt trên chiến trường, nhớ lại những biến đổi dữ dội mà cả hai đã trải qua suốt mười tám năm qua, Obito không khỏi ngẩn người. Hắn nâng tay, đặt lên con mắt trái. Sharingan... Vậy có nghĩa, đây là sau sự kiện Cầu Kannabi.Tiếng chuông báo thức kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Liếc vội hình ảnh phản chiếu trong gương một lần cuối, rồi hắn xoay người, rời khỏi phòng ngủ. Khi Obito đến sân huấn luyện số ba, vẫn còn ba mươi phút trước giờ hẹn. Rin đang tựa vào một thanh cọc gỗ, thấy hắn đến sớm như vậy cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên - có lẽ Obito sẽ không còn thấy cô thở dài vì sự trễ nải của hắn nữa. Cô gái với mái tóc nâu chỉ khẽ mỉm cười, cô dịu dàng cất tiếng chào: "Chào buổi sáng." Obito chỉ lặng lẽ gật đầu. Hai mươi phút sau, Minato đã đến. Người thầy của cậu, người trong tương lai sẽ trở thành Hokage Đệ Tứ, trông kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, quầng thâm hằn rõ dưới đôi mắt anh. Anh nhìn hai học trò trên sân tập, một tia đau thương lóe lên, rồi nhanh chóng bị che lấp bởi một nụ cười gượng gạo. "Được rồi, bắt đầu tập luyện thôi!" "Đợi đã, thầy ơi!" Obito ngắt lời anh. "Chẳng phải vẫn còn thiếu một người sao?" Với cái kiểu thích đi trễ như vậy, biết đâu cậu ấy... Nụ cười trên môi Minato khẽ cứng lại. Anh nhìn Obito với ánh mắt đầy bi thương và Obito vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào anh. Rin vùi mặt vào lòng bàn tay, khẽ nấc nghẹn một tiếng. Sáng hôm ấy, họ chẳng tập luyện được gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi trên bãi cỏ, im lặng chờ đợi. Thế nhưng, dù mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, dù thời gian có kéo dài hơn bất cứ kỷ lục đi trễ nào của hắn, thành viên thứ tư của đội vẫn không xuất hiện. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, đột ngột và lạc lõng. Và Obito biết mình đã đoán sai. Trong giấc mơ này, trong Đội Minato trở về từ Cầu Kannabi, vẫn chỉ còn lại ba người.---------------------------------
Trong giấc mơ, Obito có thể điều khiển dòng chảy của thời gian theo ý muốn, hắn lướt qua những năm tháng bình yên tiếp theo. Cuộc đời trong mơ này về cơ bản không khác gì cuộc sống mà Kakashi đã trải qua ngoài đời thực: gia nhập lực lượng ANBU không lâu sau khi Minato nhậm chức Hokage, trở lại hàng ngũ jonin sau mười năm cống hiến, rồi trở thành thầy giáo dẫn dắt Đội 7. Rồi khi hắn bước sang tuổi ba mươi mốt, cuộc Đại chiến Nhẫn giả lần thứ tư đã không xảy ra; thay vào đó, là lễ nhậm chức của Hokage Đệ Ngũ. Khoác trên mình tấm áo haori danh giá, đứng trên đỉnh Tháp Hokage, Obito nhận lấy chiếc mũ từ bàn tay vươn ra của Minato. Thầy mỉm cười, lùi lại một bước để đứng bên cạnh Kushina và Rin, cả ba khuôn mặt đều tràn đầy tự hào và hạnh phúc. Hắn đội chiếc mũ lên đầu. Hắn bước lên mép bục trong tiếng hoan hô và hò reo cuồng nhiệt của đám đông.Obito lặng lẽ nhìn ngắm tất cả và lặng lẽ lắng nghe tất cả. Một khung cảnh chan chứa yêu thương và hạnh phúc, thế nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng. Không một chút vui sướng, không một chút mãn nguyện. Nhưng tại sao? Vì giấc mơ này không như hắn từng hình dung, hay vì người đang trải nghiệm tất cả không thực sự là hắn, mà là Kakashi...? Tận sâu trong thâm tâm, Obito đã có đáp án cho riêng mình.--------------------------------
Tầm nhìn hắn dần nhòe đi và chớp mắt, Obito đã thấy mình trở lại trong căn nhà ấm cúng. Naruto, Sasuke và Sakura đang vây quanh hắn, ríu rít chúc mừng người thầy của mình vừa trở thành Hokage. Khi ấy, Rin xuất hiện trước cửa, gương mặt ửng đỏ và nhẹ nhàng vẫy hắn một cái. Trong vô thức, Obito xua tay ra hiệu cho ba đứa học trò rời đi, rồi máy móc bước đi theo Rin. Hai người dừng lại trên ban công; Rin đứng trước mặt hắn, má cô càng đỏ hơn. Cô cúi đầu, giọng nói lí nhí pha chút bối rối: "Thật ra... tớ vẫn luôn thích cậu..." Lời tỏ tình ấy như giọt nước tràn ly. Chiếc mũ Hokage bị giật xuống và ném mạnh xuống đất. Áo choàng cũng bị quẳng đi ngay sau đó. Dưới ánh mắt sững sờ của Rin, Obito lướt qua cô, lao thẳng về phía lan can và nhảy xuống khỏi ban công. "Có chuyện gì vậy?" Từ trên cao, giọng Rin vọng xuống khi cả hai chân hắn vừa chạm đất. "Bữa tối sắp bắt đầu rồi, cậu lại định đi đâu - " "Obito!!!"Tiếng gọi của cô tan vào trong gió. Nhưng Obito chẳng hề bận tâm, hắn lao điên cuồng về phía trước, không màng đến những tiếng kêu ngạc nhiên của những người qua đường. Hắn băng qua khu nhà của Uchiha, vượt qua trung tâm Làng Lá nhộn nhịp, rồi cứ thế chạy mãi, đến tận vùng ngoại ô ở phía đối diện ngôi làng.Bãi tập số Ba. Obito dừng lại trước tấm bia tưởng niệm, hơi thở gấp gáp, hai tay hắn chống lên đầu gối, mồ hôi nhỏ xuống từ trán. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực quét qua từng hàng chữ dày đặc, nhanh chóng tìm thấy cái tên hắn muốn. Hatake Kakashi.Bịch!Nắm đấm Obito giáng mạnh xuống cái tên đó."Đây là thế giới mà cậu muốn sao, Kakashi?!" Hắn nghiến răng gầm lên, "Cậu chết đi, người trở về từ sự kiện Cầu Kannabi là tôi, người mà Rin đáp lại tình cảm, rồi cuối cùng thực hiện giấc mơ trở thành Hokage cũng là tôi. Như vậy là đủ rồi sao? Xóa sổ chính mình khỏi thế giới này khiến cậu thỏa mãn đến vậy sao? Cậu căm ghét bản thân đến mức nào, mong muốn viễn cảnh này xảy ra đến mức nào mà Vô hạn Nguyệt độc có thể tạo nên một thế giới mà cậu thậm chí không tồn tại chứ?!""Giấc mơ này... không phải là giấc mơ hoàn hảo! Những năm tháng tôi chiến đấu vì kế hoạch Nguyệt Nhãn, không phải để cậu thấy một thứ như thế này!"Bất chợt, một mảnh ký ức xa lạ tràn vào tâm trí, cắt ngang cơn giận dữ của hắn. Một cái kết khác của trận chiến tại Cầu Kannabi hiện ra trước mắt Obito: Hang động sụp đổ, ba người bọn họ cùng chạy về phía lối ra, Kakashi bất ngờ ngã xuống vì trúng đòn từ điểm mù, Obito quay lại đỡ cậu dậy, rồi một tảng đá khổng lồ từ trên cao đổ xuống.Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, người đẩy Obito ra xa bằng toàn bộ sức lực lại chính là Kakashi.Dưới lòng bàn tay hắn, bề mặt nhẵn mịn của bia tưởng niệm bỗng trở nên méo mó. Obito giật mình tỉnh lại, nhận ra bản thân đang quỳ gối trước một tảng đá lớn, tay hắn siết chặt lấy bàn tay trái của Kakashi, mà nửa người bên phải của cậu, cũng như chính hắn mười tám năm về trước, đã bị chôn vùi dưới lớp đá nặng nề.Nhưng lần này, không còn phép màu nào đến cứu cậu ấy nữa.Dải băng quấn trên trán đã nới lỏng ra từ lúc nào không hay. Đôi mắt trái bị rạch một đường sâu khẽ nheo lại, thiếu niên mái bạc gắng sức nở nụ cười sau cuối với Obito."Hãy trở thành Hokage... biến giấc mơ của cậu thành hiện thực. Nếu là cậu... thì nhất định sẽ làm được..."Những ngón tay lạnh buốt khẽ run lên, đầu ngón tay cậu vẽ những nét cuối cùng trong lòng bàn tay Obito - "Cảm ơn cậu".------------------------------------
Thoát khỏi giấc mơ của Kakashi, Obito trở về thực tại. Dưới ánh trăng đỏ như máu, thế giới chìm trong sự tĩnh lặng lạnh lẽo của cái chết. Không một chút dấu hiệu của sự sống len lỏi trong không khí. Hắn cúi đầu, nhìn gương mặt yên bình đang say ngủ của Hatake Kakashi. "Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã luôn như thế... Dù tôi có đạt được thành tựu lớn thế nào, cậu vẫn luôn là người đầu tiên xuất hiện, dội gáo nước lạnh xuống đầu tôi, dập tắt mọi niềm kiêu hãnh của tôi trong khoảnh khắc." Obito bật cười khô khốc. "Thật sự... lần này tôi thua rồi!" Hắn nâng thanh kiếm Nunoboko lên, chỉ hai nhát kiếm đã chém đứt toàn bộ dây leo, nhẹ nhàng đỡ Kakashi ra khỏi kén. Ôm lấy người đồng đội tóc bạc trong vòng tay, Obito bay lên, hướng thẳng tới đỉnh của Thần Thụ và đáp xuống một cánh hoa khổng lồ. Bàn tay hắn khẽ chạm vào mặt Kakashi, nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ xuống. Những ngón tay lướt qua những đường nét trên khuôn mặt người kia, dịu dàng đến lạ. Dưới ánh trăng, Obito có thể nhìn thấy rõ nụ cười mơ hồ trên môi Kakashi, như thể cậu đang tận hưởng một giấc mơ đẹp. Nếu không phải chính hắn đã nhìn thấu sự thật trong giấc mơ đó, có lẽ Obito cũng đã bị lừa. Hắn thở dài, siết chặt vòng tay ôm Kakashi hơn một chút. Đôi mắt hướng về mặt đất hoang tàn phía dưới, rồi lại dõi về nơi tận cùng của chân trời xa xăm. Giữa cơn mơ hồ, Obito bỗng nhớ đến một câu chuyện hắn vô tình nghe được từ rất lâu trước đây - vào một đêm nọ, ở một thị trấn nhỏ, bên ngoài khung cửa sổ của một gia đình xa lạ. Đó là giọng một người mẹ, đang dịu dàng kể truyện ru con gái ngủ - "Nếu tôi hôn em... em sẽ tỉnh lại chứ?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me