Obikaka Boss Tu Chien Va Ngoai Le Cua Anh
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/40432011Đã lâu lắm rùi tui mới trở lại dịch truyện. Mong mấy bà tiếp tục ủng hộ hen
---------------------------------
Kakashi biết rõ chiếc áo choàng đó đại diện cho điều gì, nhưng chiếc áo choàng đen viền mây đỏ không khiến anh chùn bước. Gã đàn ông trước mặt trông như một cái bóng không hình dáng, giấu mình sau lớp áo choàng, chỉ nổi bật với chiếc mặt nạ màu cam lòe loẹt che kín khuôn mặt. Gã gọi đồ ăn và đồ uống cho cả quán, bao gồm cả Kakashi, nhưng bản thân lại chẳng đụng đến một miếng. Kakashi chỉ cần một bức ảnh, một tấm hình đơn giản mang về Konoha và một manh mối nhỏ về danh tính của gã, nhưng tên đó cố tình khiến mọi thứ trở nên thật khó khăn. Ngồi ở cuối quầy bar, Kakashi cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ theo dõi lén lút. Anh chỉ biết quan sát và chờ đợi một cách vô vọng.Lớp hóa trang trên mặt cùng chiếc áo khoác dài màu xanh khiến không khí trong quán trở nên ngột ngạt. Anh đã tháo chiếc khăn quàng dài ra, đặt nó ngay bên cạnh ly rượu chưa được đụng đến. Cũng như gã Akatsuki không tên kia, anh chẳng hứng thú gì với rượu. Nhiệm vụ đòi hỏi sự tỉnh táo, nhưng không cấm ăn uống, nên anh chậm rãi thưởng thức ít đậu nành xào gừng trong lúc lơ đãng nghịch chiếc máy ảnh đeo quanh cổ. Ít nhất thì đồ ăn cũng tạm được.Quán bar luôn là nơi lý tưởng để khai thác thông tin, bởi rượu vào thì lời ra. Nhưng mục tiêu của anh dường như miễn nhiễm với câu nói ấy. Kakashi mong gã sẽ bị chuốc đến say mèm, nhưng điều đó không thể xảy ra. Ba ngày theo dõi bí mật chẳng đem lại được gì. Gã lúc nào cũng ồn ào, vui vẻ quá mức, dễ bị chọc ghẹo hay bị bắt nạt bởi mấy tên khách quen trong quán, nhưng lại chẳng để lộ chút sơ hở nào. Tâm gã vững như đá vậy. Kakashi chưa từng gặp ai giống như vậy và điều đó khiến anh càng thêm tò mò. Sự chuyên tâm của anh dành cho nhiệm vụ chưa từng thuyên giảm, dù hy vọng đã phai nhạt dần.Akatsuki thường không dừng chân ở một nơi quá lâu, vậy nên, việc gã kia ở lại ngôi làng nhỏ này suốt ba đêm quả là bất thường. Nhiệm vụ dần nhuốm màu của một cuộc so tài. Kakashi tự vấn rằng lẽ nào mình sẽ thất bại trong nhiệm vụ này, sự thất bại đầu tiên trong gần năm năm qua. Anh thở dài, rồi lại nhấp một ngụm sake và ăn nốt phần đậu còn lại. Gần đến giờ đóng cửa, vậy là ngày thứ ba cũng trôi qua vô ích."Hả?" Kakashi ngẩng lên khi thấy nhân viên pha chế đẩy một bát đậu nành khác về phía mình. Anh ta mỉm cười tinh quái, rồi khẽ gật đầu về phía đối tượng của Kakashi, người kia trông vừa háo hức vừa bẽn lẽn. "Cảm ơn!" Kakashi lẩm bẩm với người pha chế và cố gắng nở một nụ cười thân thiện. Anh chẳng tin tưởng gì món đậu mới được bày ra trước mắt kia.Giữa anh và gã Akatsuki chỉ còn cách nhau hai chiếc ghế trống. Từ khóe mắt, Kakashi có thể thấy gã trượt từ ghế này sang ghế khác một cách lóng ngóng, suýt chút nữa làm đổ ghế. "À, anh có phải người hâm mộ bí mật của tui không?" Anh nở nụ cười, một nụ cười mà nhiều người cho là quyến rũ, khiến gã thốt lên đầy kinh ngạc."Anh xinh đẹp quá!" Gã reo lên, giọng nói khiến Kakashi lập tức nghi ngờ. Nghe chẳng khác gì một kẻ ngốc. Không đời nào gã này lại là thành viên chính thức của một tổ chức khủng bố. Kakashi bắt đầu tự hỏi liệu thông tin tình báo có nhầm lẫn gì không. Có lẽ, anh vừa lãng phí thời gian theo dấu sai người."Sao anh lại xinh đẹp đến thế?" Gã quay người trên ghế, chống khuỷu tay lên quầy để tựa đầu vào nắm đấm. Kakashi từng được gọi bằng rất nhiều biệt danh, nhưng chưa bao giờ là "xinh đẹp". Từ ngữ mang sắc thái nữ tính khiến anh phải bật cười."Tôi chưa từng được gọi là 'xinh đẹp' trước đây đâu. Nghe cũng mới mẻ đấy!." Kakashi khẽ ngân nga, rồi liếc nhìn phần rượu còn lại. Anh ngừng nghịch máy ảnh và nghiêng người sang bên xem ly bia còn nguyên của đối phương. Lớp bọt đã biến mất từ lâu. "Có thể cho tôi biết tên của cậu không, quý ngài ninja?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua. Không ngập ngừng, không do dự, chỉ là cái gật đầu đầy nhiệt tình, khiến Kakashi có cảm giác mình đang nói chuyện với một đứa trẻ. Có lẽ thật sự là vậy. Cái mặt nạ che đậy kin mít khiến anh không thể đoán được tuổi và chiều cao vượt trội ấy có thể là do tuổi dậy thì."Tobi! Và Tobi nên gọi anh là gì đây?""Sukea.""Sukea..." Gã nhắc lại, giọng âm trầm và quyến rũ. Kakashi giật mình trước sự thay đổi đột ngột ấy, tay lỡ hất đổ cả bát đậu nành khiến hạt văng tứ tung trên quầy bar. Anh luống cuống dùng khăn giấy lau dọn, nhưng Tobi khẽ chạm vào cổ tay anh. "Cứ để vậy đi, được không? Tôi thực sự cần đi dạo một chút! Tôi đã ngồi đó hàng giờ và chỉ để chờ anh đủ can đảm đến bắt chuyện thôi đấy, Sukea." Gã giơ hai tay lên cao, vươn vai đầy kịch tính rồi thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật, họ đã ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Kakashi lẽ ra phải nhận ra từ sớm. Gã này không hề ngốc nghếch như vẻ ngoài của mình. Tobi giả bộ lục lọi túi áo, rồi lắc tay áo phải, để tiền rơi lách tách xuống quầy bar. Số tiền đủ để trả cho hai người."Sao nào, Sukea? Một chàng trai xinh đẹp như anh có sẵn lòng đi dạo với tôi không?"Một cỗ lo lắng quen thuộc trào lên trong lồng ngực anh, nó vốn là phản xạ tự nhiên mà Kakashi đã tập quen suốt bao năm. Khi cảm giác ấy lắng xuống, anh mới bắt đầu cân nhắc lựa chọn. Anh biết sẽ rất khó để có cơ hội thứ hai với Tobi, nhất là khi đối phương đã nhận ra mình bị theo dõi. Anh chỉ cần một bức ảnh, chỉ một thôi. Cái tên "Tobi" nghe thật giả tạo, chẳng thể đoán ra gã đến từ làng nào nếu chỉ qua cái tên vớ vẩn ấy. Có thể gã chỉ là một gã hề khoác áo phản diện, hoặc ngược lại, một con quái vật giả dạng ngốc nghếch. Dù thế nào, Kakashi cũng cảm thấy mình sẽ hối hận với quyết định này, nhưng anh tin tưởng vào kỹ năng bản thân, nếu lỡ thân phận bị bại lộ. Anh uống cạn ly sake, rồi ra hiệu cho Tobi dẫn đường. Điều anh không ngờ tới là gã lại khoác tay anh và gần như kéo anh ra khỏi quán.---------------------------------
"Vậy, anh là nhiếp ảnh gia hả?""Phải. Tôi là một người nghệ sĩ, đang đi tìm nàng thơ của mình.""Tôi có thể làm nàng thơ của anh không, Sukea?"Tobi đang tán tỉnh anh. Những vệt tím trên má cũng không thể che được khuôn mặt đỏ ửng của anh. Ẩn dưới chiếc mặt nạ và giọng nói buồn cười kia là một gã khá lãng mạn, Kakashi thầm nghĩ. Anh tự hỏi mình sẵn sàng đi xa đến mức nào để có được bức ảnh ấy và câu trả lời khiến anh không thoải mái chút nào. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để lột mặt nạ của đối phương, kể cả việc đùa cợt, ve vãn như thế này.Không tin tưởng vào giọng nói của chính mình, anh chỉ dựa vào người Tobi, để mặc cho gã vuốt ve mái tóc mình. Bộ tóc giả anh đội khá chắc chắn, nó có màu nâu nhạt buồn tẻ, nên anh để yên cho Tobi chạm vào. Cuộc dạo chơi chẳng có gì đặc biệt, ngôi làng này quá nhỏ bé. Rồi Tobi dắt anh tới một con suối nhỏ, nơi mặt nước phản chiếu ánh trăng. Ánh sáng quá yếu ớt để chụp hình, nhưng máy ảnh của anh có đèn flash, thứ chắc chắn sẽ làm cả hai giật mình. Đáng lẽ anh nên tận hưởng sự riêng tư giữa hai người, nhưng anh không thể. Bởi anh đang ở trong vòng tay của kẻ địch."Áo choàng của anh trông nóng bỏng thật đấy!" Kakashi nhận xét, khéo léo dẫn dắt Tobi để gã hé lộ chút gì đó về bản thân. Tobi cúi xuống nhìn chiếc áo choàng, rồi buông tay Kakashi ra và giả bộ phe phẩy tay áo, như thể đang cảm thấy nóng bức. Ánh mắt gã liếc qua Kakashi, ánh mắt dò xét chiếc áo khoác dài màu xanh rêu của anh. "À, phải, tôi đến từ vùng khí hậu nhiệt đới, nên quen với kiểu thời tiết này rồi!" Kakashi bắt đầu bịa ra một cái cớ với giọng điệu tỉnh bơ. Anh thề là vừa nghe thấy Tobi cười khúc khích, nên vội quay mặt đi, cắn chặt môi để kiềm chế không bật cười trước lý do ngớ ngẩn của chính mình. "Cái mặt nạ đó chắc cũng nóng lắm nhỉ." Kakashi tiếp tục câu chuyện, dù lần này, sự tinh tế của anh đã giảm đi một nửa. Tobi lắc ngón tay trước mặt anh như thể đang răn đe. "Tôi sẽ cho anh xem của tôi, nếu anh cho tôi xem của anh." Tobi hát líu lo, giọng nửa đùa nửa thật. Kakashi nhìn xuống chiếc áo khoác của mình, như đang cân nhắc có nên tháo bỏ lớp ngụy trang ra hay không, rồi chỉ nhún vai. Việc Tobi nhận ra anh đang cải trang khiến Kakashi thấy bất an, nhưng anh không để lộ điều đó. "Sao nào, Sukea?" Tobi lại rướn người vào sát gần hơn, nhưng bóng tối đã giấu đi con mắt duy nhất lộ ra sau lớp mặt nạ. Kakashi chỉ mỉm cười, giơ tay tỏ ý đầu hàng, anh không thể để mình bị bại lộ lúc này được."Biết ngay mà!" Tobi cười toe toét. "Tôi đeo mặt nạ có khi để che đi khuôn mặt xấu xí ấy chứ. Biết đâu tôi chẳng còn cái mũi nào! Hoặc răng chìa ra ngoài thì sao? Ai mà biết được nhỉ, Sukea!" Gã cười khùng khục, rồi lại khoác tay Kakashi, kéo anh rời khỏi bờ suối và hướng về phía ngôi làng."Tôi nghĩ nó không tệ đến vậy đâu.""Sao anh không thử mời tôi ăn dango trước nhỉ?"Kakashi thở dài, nhưng vẫn để mặc Tobi dẫn anh tới một tiệm bánh ngọt. Anh chẳng hứng thú gì với mấy món đồ ngọt trong đó, nhưng vẫn có thể giả vờ thích món gì đó. Giờ đã là tối muộn, quán xá đã vắng tanh, nên họ chẳng phải xếp hàng chờ. Tobi vui vẻ gọi liền bốn xiên mitarashi dango, rồi bất ngờ thò tay vào túi trước bên phải của Kakashi và lục lọi tìm mấy đồng ryo. Kakashi thoáng đỏ mặt, rồi vội vã đẩy Tobi ra, nhưng đã quá muộn, gã đã rút được tiền trong túi anh và đưa cho cô gái đứng quầy. Tobi siết nhẹ tay anh một cách đầy thân mật và cười khúc khích. Kakashi tự hỏi không biết gã có mắc bệnh gì không? Một dạng rối loạn tâm thần hay bệnh thần kinh nào đó có thể giải thích cho những hành động quái dị này. Anh hé miệng định hỏi, nhưng rồi lại thôi.Khi dĩa dango được bày ra trước mặt, Kakashi tranh thủ chụp một bức ảnh. Những xiên bánh được sắp xếp ngay ngắn, lớp sốt bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn. Thật là một khung hình hoàn hảo để bổ sung vào cuộn phim của anh.Tobi bê cả dĩa ra ngoài, rồi cả hai ngồi xuống bậc thềm trước cửa tiệm, dựa vào nhau dưới bầu trời đêm."Mmm!" Tobi hào hứng xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau, rồi chỉ vào mấy xiên bánh, như đang phân vân không biết nên chọn cái nào. Kakashi đưa cho hắn một xiên và Tobi lập tức chu môi phát ra tiếng hôn gió.Mọi chuyện đã đi xa khỏi quỹ đạo của nhiệm vụ và Kakashi cũng không hiểu vì sao mình lại để nó diễn ra theo cách này."Sukea, ăn thử đi! Ngon lắm, ngon cực kỳ luôn!" Tobi nói, vẫn cầm khư khư xiên bánh trên tay. Gã móc ngón tay vào mép dưới chiếc mặt nạ, từ từ nâng nó lên và Kakashi ngẩn người, môi khẽ hé ra khi chăm chú nhìn khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi ấy. Nhưng ngay sau đó, Tobi quay đầu đi và nhét xiên dango vào miệng. "Ngon quá chừng!"-----------------------------------
"Sao một người như anh lại vướng vào chuyện này chứ?" Kakashi khẽ gật đầu về phía chiếc áo choàng với hoạ tiết đám mây, ẩn ý hỏi. Tobi nhìn xuống, giả bộ hốt hoảng như thể đến giờ mới nhận ra mình vẫn đang mặc áo choàng Akatsuki. Gã đúng là tên phiền phức và đáng sợ hơn, gã hoàn toàn ý thức được điều đó. Gã thích thú khi khiến người khác bực mình, dù sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận. Sau khi quăng xiên gỗ trống trơn lên dĩa, Tobi đung đưa chân qua lại như một đứa trẻ. "Tobi biết người này, người kia, rồi người kia lại biết người nọ," Tobi trả lời, trong khi vui vẻ cầm lấy thêm một xiên bánh nữa. Nhưng giờ gã chẳng thèm mời mọc Kakashi lấy thêm cây nào. Ăn xong cây thứ hai, gã lại tiện tay lấy thêm một xiên khác, lần này chỉ cầm chứ không vội ăn."Tôi từng nghĩ anh thật đáng ghét." Giọng gã đều đều, hoàn toàn không có vẻ trêu đùa. "Giờ thì tôi nghĩ anh là một người cực kỳ dũng cảm, hoặc cực kỳ ngu ngốc." Tobi thản nhiên nói tiếp. "Nơi này nguy hiểm lắm, Sukea. Tốt nhất đừng tò mò làm gì. Một nhiếp ảnh gia thì cần gì biết chuyện của Akatsuki chứ?" Gã xử lý nốt hai xiên dango còn lại, rồi thở ra một hơi mãn nguyện và vỗ vỗ bụng mình. Kakashi nhíu mày, ánh mắt rơi xuống chiếc máy ảnh đeo trước ngực. "Tôi sẽ còn ở lại đây hai đêm nữa." Tobi nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa ám chỉ. "Suy nghĩ cẩn thận đi, Sukea. Liệu bức ảnh ấy có thật sự đáng giá không?" Gã phủi vụn bánh khỏi găng tay, rồi vỗ nhẹ lên đùi Kakashi thay cho một lời chào thân mật. Sau đó, gã đứng dậy bỏ đi, để lại Kakashi ngồi lặng lẽ bên bậc thềm tiệm bánh, dưới ánh đèn đêm nhạt nhòa.--------------------------------
Tối hôm sau, Kakashi vẫn quay lại quán bar cũ, nhưng lần này, anh không thấy bóng dáng Tobi nữa. Anh chọn một bàn khuất ở góc và từ tốn nhấm nháp ly soju và kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc người kia xuất hiện. Những lời Tobi nói trước khi rời đi vẫn cứ lởn vởn trong đầu Kakashi. Anh phải tự mình quyết định liệu bức ảnh đó thực sự có ý nghĩa đến đâu? Nhưng nếu nghĩ rộng ra, anh cũng phải cân nhắc thành công của nhiệm vụ này có ý nghĩa thế nào với bản thân anh và với cả ngôi làng. Tobi vẫn chưa để lộ chút năng lực nào, cũng chẳng hé lộ nguồn gốc xuất thân. Kakashi hoàn toàn không biết gì về gã. Tobi cố tình gây khó chịu, nhưng rõ ràng là thông minh hơn những gì Kakashi đã đánh giá lúc đầu. Kakashi thề sẽ không lặp lại sai lầm ấy lần nào nữa. Thế nhưng, từng phút rồi từng giờ trôi qua, và rốt cuộc, Kakashi đã bỏ cuộc. Anh chẳng còn hy vọng sẽ gặp lại Tobi tối nay và có lẽ đã uống quá chén. Vô cùng thiếu chuyên nghiệp, nhưng đêm nay anh chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi.--------------------------
"Đây rồi, Sukea! Ồ, anh tưởng tôi cho leo cây sao?" Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Kakashi ngẩng đầu. Tobi nghiêng đầu quan sát những chiếc ly trống rỗng trên bàn Kakashi và một ly bia khác trên tay anh. Rồi gã ngồi xuống đối diện anh và khoanh tay trên bàn."Sukea, hình như anh uống hơi nhiều rồi đó, đúng không? Tsk, tsk, thật đáng tiếc! Tôi đã mong được trò chuyện với anh tối nay mà!" Tobi phụng phịu, vai rũ xuống đầy vẻ thất vọng. Kakashi chợt cảm thấy có gì đó cọ nhẹ vào bắp chân phải mình, rồi trượt lên đến tận đầu gối. Anh cúi xuống nhìn và phát hiện Tobi đang vắt chéo chân dưới gầm bàn. Rõ ràng là Kakashi vẫn còn tỉnh táo. Tobi lại đang quyến rũ anh."Tôi có hơi quá chén thật!" Kakashi thú nhận, giọng anh thoáng ý cười, "Nhưng tôi không nghĩ anh sẽ tới. Thật ra tôi cũng rất mong được gặp lại anh."Nụ cười anh dành cho Tobi là nụ cười thật lòng, dù trong đó có một chút lời nói dối nho nhỏ. "Anh là một người rất thú vị, Tobi, dù có hơi điên một chút....nhưng mà, chẳng phải chúng ta đều thế sao?"Anh cảm thấy như mình là con mồi, còn kẻ săn mồi thì cứ thong dong chơi đùa, không một chút vội vã. Và vấn đề đau đầu ấy vẫn chưa có lời giải."Anh bảo tôi phải tự quyết định xem bức ảnh kia quan trọng tới mức nào..." Kakashi tiếp lời, mắt nhìn thẳng vào Tobi. "Nhiếp ảnh là lẽ sống cả đời của tôi. Không ai biết anh sẽ trông ra sao dưới lớp mặt nạ này." Một lời nói dối khác trượt khỏi môi anh dễ dàng như hơi thở. Kakashi đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào chiếc mặt nạ của Tobi, nhưng người kia không tránh né. "Anh hiểu được sự tò mò của thế giới này chứ?""Thế còn sự tò mò của anh thì sao, Sukea? Anh có muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi không?" Tobi hỏi, giả vờ ngượng ngùng, dù tay gã đã vươn qua bàn, nhẹ nhàng lật ngửa bàn tay của Kakashi ra và đặt bàn tay đeo găng của mình lên đó. Gã đúng là một kẻ lẳng lơ và rõ ràng gã cố tình như vậy chỉ để ngắm nhìn sắc hồng đẹp đẽ đang lan dần trên gò má Kakashi. Dù Kakashi có lớp hóa trang, kính áp tròng và bộ tóc giả nâu nhạt nhàm chán, những đường nét quen thuộc ấy vẫn không thể nào qua được mắt Tobi. Và, thật lòng mà nói, trêu chọc Kakashi như vậy quá đỗi thú vị."Nếu tôi muốn cho anh xem... một thứ khác thì sao?""À... ừm.. tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả!" Kakashi lắp bắp nói, giọng anh hơi run."Anh đang đỏ mặt kìa. Tôi nghĩ anh hiểu rất rõ đấy, Sukea!" Tobi trêu chọc, ánh mắt gã thấm đượm ý cười."Tôi... ừm, Tobi..." Kakashi càng lúng túng hơn, anh cảm giác như mình sắp biến thành một quả cà chua chín mọng. May mắn thay, cái vỏ bọc Sukea còn giúp anh giữ lại chút ít tự trọng. Bức ảnh kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với anh. Anh chỉ cần tiếp tục giả vờ, tìm đúng thời điểm và lột mặt nạ kẻ trước mặt. Nhưng sự thân mật này... anh chưa từng trải qua trước đây. Những nụ hôn qua loa ngày xưa không thể nào so sánh được với điều mà Tobi đang ám chỉ. Kakashi vốn không phải kiểu người tham gia những nhiệm vụ "bẫy mật ong" như thế này. Sự nghi hoặc trỗi dậy, nặng trĩu trong lòng anh."Tôi chưa từng..." Anh thì thầm, ánh mắt vội vàng lảng đi để tránh cái nhìn chăm chú của Tobi."Chưa từng sao? Sukea, anh dễ thương quá đi mất!" Tobi reo lên, vẻ tinh nghịch dần biến mất, thay vào đó là chất giọng dịu dàng như gió thoảng. "Tôi rất mừng vì mình đã đến đây tối nay. Anh có muốn về phòng tôi không?" Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu Kakashi sụp đổ không nhỉ? Ý nghĩ đó khiến Tobi thấy vô cùng thích thú."Tobi sẽ chụp thật nhiều ảnh cho anh, Sukea!" Gã thì thầm, vừa nói vừa đùa nghịch với những ngón tay của Kakashi. Lại một lần nữa, bàn chân gã lướt dọc theo chân Kakashi, khiến anh thoáng rùng mình, lần thứ hai kể từ khi họ gặp nhau. Và đằng sau lớp mặt nạ, Tobi nhoẻn miệng cười.Kakashi dốc cạn phần soju còn lại trong ly, rồi lặng lẽ xoay xoay chiếc cốc trống trong tay và suy tính có nên đi theo Tobi hay không. Mọi thứ xung quanh đều nồng mùi rắc rối. Không có gì đảm bảo anh sẽ chụp được tấm hình của Tobi cả. Anh không hiểu ý đồ của người đàn ông này. Quán bar đêm nay đầy ắp những gương mặt hấp dẫn hơn anh nhiều, vậy mà gã vẫn chọn ngồi đối diện anh. Kakashi tự nhận mình khá bình thường, ngoại hình chẳng có gì nổi bật, chỉ là mỗi lần soi gương, hình bóng người cha quá cố lại hiện về rõ mồn một. Anh nhớ chiếc mặt nạ của mình, nó giúp anh trốn tránh thực tại và giả vờ làm một người khác. Nhưng thời gian không chờ đợi ai cả và sự kiên nhẫn của Tobi cũng có giới hạn. Kakashi không say tới mức có thể đổ lỗi cho rượu, vậy nên, khi anh gật đầu, anh biết rằng mình vừa tự ký vào bản án tử khi còn tỉnh táo.----------------------------
Tobi reo lên vui vẻ rồi trượt khỏi ghế ngồi, nửa kéo nửa lôi anh ra khỏi quán. Gã huyên thuyên không ngớt, toàn những chuyện chẳng mấy quan trọng. Gã kể về một ngày rong chơi của mình, về lý do vì sao gã lại xuất hiện ở vùng này. Rằng những ngọn đồi xung quanh tràn ngập hoa hướng dương, năm nào gã cũng ghé thăm, dù mưa hay nắng. Gã còn bảo anh phải chụp ảnh hoa cho gã, mặc dù anh chẳng tin bất cứ điều gì.Anh chưa từng rời làng để khám phá vùng đất bên ngoài. Đáng lẽ anh nên tranh thủ thời gian khảo sát khu vực, nhưng lúc này trời đã khuya, chỉ còn ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt treo lơ lửng trên nền trời thẫm đen, chẳng còn gì đáng để xem.Khi Tobi vô tình nhắc đến việc không có đồng đội, anh lập tức cau mày. Mọi thành viên Akatsuki đều đi theo cặp, đó là nguyên tắc. Chi tiết này lập tức khiến anh phải cảnh giác. Có thể là tin tình báo sai sót, hoặc cũng có thể gã thật sự không hoàn toàn thuộc về Akatsuki. Anh không biết cách nào chuyển hướng câu chuyện mà không làm gã sinh nghi, nên đành tập trung vào mục tiêu ban đầu: tìm cơ hội chụp được bức ảnh của gã. Anh quyết tâm kết thúc mọi chuyện trước khi nó đi quá xa, dù trong đầu vẫn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh nào.Một phần trong anh tự giễu rằng khả năng chụp được... dương vật của gã còn cao hơn chụp được khuôn mặt thật và anh thầm cầu trời chuyện đó đừng xảy ra. Anh không muốn phải đối mặt với cửa tiệm tráng phim, giải thích vì sao phim toàn... hình ảnh nhạy cảm không dành cho trẻ con.-------------------------------
Ngay khi gã kéo anh ra ngoài, bước vào bầu không khí ngột ngạt của đêm hè, anh lập tức hối hận vì đã mặc áo khoác dày. Mây dày bao phủ, giữ lại cái nóng từ ban ngày, khiến không khí đêm nặng nề như muốn ép nghẹt cả lồng ngực. Còn gã thì trông chẳng hề bận tâm. Anh chỉ biết thở dài, để mặc cho gã kéo đi khắp những con phố đêm. Nếu đêm nay thất bại, anh có thể viện cớ hồi hộp để xin cơ hội vào đêm mai, cũng là đêm cuối cùng họ có thể gặp nhau. Anh tự nhủ rằng, mình sẽ không, không đời nào, có một trận mây mưa chớp nhoáng với một tên tội phạm, nhất là trong lần đầu tiên.Dù vậy, giọng nói rộn ràng của gã giữa màn đêm yên tĩnh lại khiến anh thấy dễ chịu lạ thường. Trong quán bar đông đúc ban nãy, tiếng người ồn ào từng khiến anh choáng ngợp, giờ đây, chỉ còn tiếng gã vang lên đầy ấm áp.Cuối cùng, họ dừng trước một căn nhà cũ, có một căn hộ nhỏ nằm tách biệt ở phía sân sau. Một bà lão đang ngồi trên thềm nhà, tận hưởng chút khí trời mát mẻ hơn trong đêm.Thấy gã, bà mỉm cười hiền từ và vẫy tay chào, chẳng hề để tâm đến chiếc áo choàng đen thêu mây đỏ nổi bật trên người gã. Gã vẫy tay đáp lại, còn cảm ơn bà vì bữa tối, chứng tỏ gã đã ở đây suốt thời gian anh mòn mỏi đợi ở quán.Có lẽ thời gian trôi nhanh hơn gã nghĩ. Hoặc gã cố tình để anh đợi dài cổ chỉ để chọc ghẹo anh. Hoặc có thể là cả hai.Kakashi cũng lịch sự vẫy tay chào bà lão và bà lão tinh nghịch nháy mắt với anh, như thể bà đã biết tỏng những gì sắp xảy ra. Gã bật cười khi thấy mặt anh đỏ bừng, sắc tím nhàn nhạt nơi mắt càng nổi bật trên nền da ửng hồng.---------------------------------
Đến cửa căn hộ nhỏ, gã làm một màn kéo cửa hết sức phô trương, hé lộ bên trong là một căn phòng ngủ sạch sẽ, ngăn nắp, với một cánh cửa nhỏ bên hông chắc dẫn tới nhà tắm riêng."Tôi không ngờ mọi chuyện lại đến bước đường này!" Kakashi thừa nhận khi tháo đôi dép của mình ra. Tobi cẩn thận tháo đôi dép của mình, rồi cả hai bước lên tấm tatami cùng nhau. Tobi chạy đến giường, nhảy lên tấm nệm, rồi tạo dáng khiêu gợi khiến Kakashi không kìm được bật cười. "Anh tử tế như vậy, mà lại là thành viên của Akatsuki sao. Anh chắc chắn mình là một phần của tổ chức đó không? Anh không phải đã ăn cắp chiếc áo choàng này chứ?" Kakashi không thể ngừng trêu chọc và chiếc mặt nạ che đi nụ cười rộng của anh. Kakashi thật sự không biết gì về điều này. Nhưng anh đã lừa được hầu hết mọi người bằng cách nói chuyện này rồi, ít nhất là đến bây giờ."Dĩ nhiên tôi là thành viên Akatsuki rồi, Sukea! Tôi là thành viên mạnh nhất!" Tobi khoe cơ bắp, nhưng chiếc áo choàng đã che đi mọi thứ. Kakashi ho khan để che giấu tiếng cười và đảo mắt. Anh xuống giường, đi đến bàn cạnh giường để thắp vài cây nến, vì căn nhà này không có hệ thống đèn chiếu sáng hiện đại. Tuy nhiên, ánh nến lại tạo ra không khí lãng mạn, khiến Kakashi cảm thấy căng thẳng. "Giờ thì..." Tobi bắt đầu, vỗ tay một cái, " ...sao anh không cởi chiếc áo choàng nóng nực kia ra? Hay anh đang che giấu điều hấp dẫn gì à?" Gã đang thử vận may, nhưng tự nhủ rằng Kakashi đã đồng ý theo gã về nhà. Kakashi không có động tĩnh gì với chiếc áo choàng, nên Tobi ra vẻ nũng nịu và tiếp cận từ từ. "Có cần Tobi giúp anh không?""Tôi sẽ cho anh xem của tôi, nếu anh cho tôi xem của anh.""Thông minh đấy! Anh nhớ những gì tôi nói rồi. Vậy sao anh không giúp tôi thoát khỏi chiếc áo choàng vướng víu này nhỉ, Sukea?"Gã lại dùng giọng điệu quyến rũ đó và Kakashi từ từ tiến lại gần. Anh đếm từng giây, chờ đợi lúc Kakashi chắc chắn sẽ từ bỏ và chạy đi, như một cậu bé sợ hãi. Nhưng Kakashi không chạy. Đêm nay hứa hẹn sẽ thú vị lắm đây.------------------------------
"Ngươi biết ta là ai.""Tất nhiên.""Và ngươi vẫn muốn ngủ với ta?""Ừm, đúng vậy. Ta biết. Và em vẫn muốn biết danh tính của ta. Có vẻ như cả hai chúng ta đều có thể đạt được mục đích của mình đêm nay.""Ngươi biết là ta có thể cắt cổ ngươi, xé mặt nạ và chụp ảnh xác chết của ngươi mà!" Kakashi nói với giọng điệu đều đều. Họ vẫn mặc quần áo chỉnh tề, những ngón tay anh nắm chặt lấy áo choàng của Tobi. Vỏ bọc của anh đã bị lộ, nên không có lý do gì để chơi trò mèo vờn chuột nữa. Anh có thể tiếp tục đêm nay và tận hưởng một chút khoái lạc, hoặc anh có thể bỏ qua buổi tối thú vị này và chiến đấu đến chết. Nếu là nhiều năm trước, anh sẽ chọn chiến đấu, nhưng giờ đây, anh đang ngắm nhìn cơ ngực rắn chắc của Tobi bên dưới lớp áo choàng. Có lẽ gã đàn ông đó đang che giấu khuôn mặt xấu xí khủng khiếp dưới lớp mặt nạ, nhưng hắn có một cơ thể rất đẹp. "Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta không dám làm thế? Chúng ta là kẻ thù đấy. Ngươi đối với ta chẳng là cái thá gì cả.""Được rồi, cứ làm đi. Nếu em nghĩ mình có thể cắt cổ ta, thì cứ thử đi, Kakashi. Dù rằng nếu em thất bại, ta vẫn sẽ có được thứ mình muốn đêm nay, bất kể em có hứng thú hay không!" Tobi nhún vai, giọng nói của gã không còn vẻ cợt nhả giả tạo nữa. Kakashi không thích việc Tobi ép buộc anh dựa vào tình dục để có được thứ mình muốn. Nó sẽ càng khắc sâu hơn những vết thương chưa bao giờ lành lại của anh. Anh đã luôn phải vật lộn với chúng đến tận bây giờ. "Vậy, Kakashi. Em muốn ta chăm sóc em, hay muốn ta trừng phạt em?" Kakashi nhìn xuống đôi tay mình, nơi những ngón tay đang nắm chặt lấy gấu áo choàng của Tobi. Tobi trông bớt hấp dẫn hơn hẳn, nhưng đôi tay anh vẫn không rời khỏi chiếc áo choàng của gã. Có lẽ chính giọng nói của Tobi đã thuyết phục anh bình tĩnh lại. "Được rồi, Ka-ka-shi? Lựa chọn là của em là gì?""Chỉ một đêm và điều này sẽ chẳng thay đổi gì cả. Ta muốn có một bức ảnh trong đêm nay!" Kakashi cau mày, thô bạo xé phanh chiếc áo choàng của Tobi. Gã đàn ông có tiếng cười khiến Kakashi liên tưởng đến nhung mịn, một âm thanh quá đỗi mềm mại và dịu dàng, khiến Kakashi không biết phải biểu lộ cảm xúc thế nào. Khi anh quăng chiếc áo choàng của Tobi sang một bên, người đàn ông quệt qua lớp trang điểm lên mặt anh, cố gắng lau sạch nó khỏi làn da anh. Khi đôi găng tay của gã không hiệu quả, Tobi đã dùng tay áo của chiếc áo choàng. Anh cảm thấy như bị nhìn thấu khi không có mặt nạ, như thể Tobi đã cởi sạch đồ của anh vậy."Ta đã luôn muốn em làm vậy. Đợi ta một chút..." Tobi nói, rồi đột nhiên ngừng tẩy trang bằng tay áo. Gã để mặc Kakashi đứng ngượng ngùng ở chân giường, rồi quay lại với một chiếc khăn mặt ướt để nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm tím trên làn da trắng nõn của Kakashi. "Ai mà biết em lại che giấu một khuôn mặt xinh đẹp như vậy dưới lớp mặt nạ chứ!" Gã đã tháo găng tay trong phòng tắm và để chúng ở mép bồn rửa. Gã lướt ngón tay trần qua nốt ruồi duyên nhỏ xíu dưới cằm Kakashi "Em có một khuôn miệng thật xinh xắn. Ta nên làm gì với nó đây?"Kakashi hơi quay đầu lại và đặt một nụ hôn lên cổ tay lộ ra của Tobi. Đúng như anh nghĩ, khi không có chiếc áo choàng, Tobi có một thân hình rất cường tráng, với cơ bụng săn chắc kéo dài xuống tận hông. Nếu phải so sánh thì Kakashi có thân hình mảnh khảnh hơn, nhưng anh cũng có cơ bắp săn chắc. Nhưng Tobi không chạm vào anh. Tâm trạng anh không tệ và anh muốn ngủ với Tobi, dù chỉ để cảm nhận cơ thể người đàn ông đó áp vào người mình, nhưng anh đã quá quen với việc phớt lờ mong muốn và nhu cầu của bản thân. Nói rằng đó là vì lợi ích của ngôi làng không quan trọng như anh nghĩ. Tobi đặt một ngón tay dưới cằm anh và nghiêng đầu. Họ gần bằng nhau, nhưng Tobi cao hơn một chút. Thật kỳ lạ khi nhìn chằm chằm vào một chiếc mặt nạ thay vì một khuôn mặt. Nó khiến anh nhớ về khoảng thời gian ở ANBU, nơi mà anh thề rằng sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng không ai có thể thực sự rời đi. Dấu ấn vẫn luôn ở đó."Ngươi muốn ta làm gì với nó cũng được." Kakashi trả lời nhàn nhạt, vài giây quý giá giữa câu hỏi của Tobi và câu trả lời của chính anh. Tobi lè lưỡi, lùi lại một bước, rồi véo má Kakashi. "Có chuyện gì vậy? Ta đang nứng lắm đấy. Em còn muốn gì nữa?" Tobi tháo dây đeo máy ảnh và nhấc nó ra khỏi cổ Kakashi, rồi anh chụp một bức ảnh của chính mình với chiếc mặt nạ trên mặt. Anh luồn dây đeo quanh cổ mình, rồi quay lại nhặt chiếc áo choàng trên sàn. "Đó không phải là điều chúng ta đã thỏa thuận. Ngươi đã nói là sẽ cho ta chụp ảnh ngươi. Trả máy ảnh đây!" Kakashi đưa tay ra để lấy lại máy ảnh, nhưng Tobi tát mạnh vào tay anh mỗi khi Kakashi cố chạm vào máy ảnh. Tobi vẫy ngón tay về phía anh."Nó không vui chút nào. Ham muốn ta đi chứ. Em thậm chí còn không cứng." Tobi nắm lấy tay Kakashi và đặt nó lên háng gã. Kakashi có thể cảm nhận dương vật căng cứng của gã. Tobi đã đúng và điều đó khiến Kakashi tự hỏi có bao nhiêu người khác đã bị gã đàn ông này chiếm đoạt trái ý muốn. Gã đang cố làm Kakashi xấu hổ, làm Kakashi bẽ mặt, khi chỉ ra sự thật rằng anh thậm chí không thể cứng. "Đi đi. Ta sẽ giữ kỉ niệm này cho riêng hai ta thôi!" Tobi vẫy máy ảnh về phía Kakashi, rồi quay lưng lại với anh. Kakashi bắt lấy chiếc áo choàng trước khi Tobi kịp đeo lên cổ, khiến gã liếc nhìn Kakashi. Gã xoay gót chân và dùng tay áo choàng trói chặt hai cổ tay Kakashi lại. "À, em muốn ta trừng phạt em sao. Thú vị đấy!"Tobi bước tới và Kakashi vô thức lùi lại, khiến họ càng tiến sát hơn về phía giường. Gã cởi chiếc áo choàng vướng víu của Kakashi ra và ném nó sang một bên, sau đó gã nới lỏng chiếc áo khoác mà Kakashi đang mặc và nhét nó vào cánh tay anh. Cách hành xử của gã thật thô bạo và vội vã, như thể họ không có nhiều thời gian vậy. Kakashi thích cảm giác gấp gáp ấy. Anh đã dành phần lớn cuộc đời mình để ra lệnh cho kẻ khác. Nhưng giờ đây, anh không muốn ra lệnh nữa. Anh muốn Tobi xé toạc quần áo của anh ra và đánh dấu anh bằng mọi cách có thể. Anh muốn có gã chạm vào mình. Tobi giật lấy một thanh kunai từ túi của Kakashi và cắt chiếc áo ra khỏi người anh, sau đó kéo mũi nhọn dọc theo ngực và xuống bụng anh. Nhưng tuyệt nhiên lưỡi kiếm không cắt vào làn da anh."Cởi quần ra."Đó không phải là một lời đề nghị bình thường và bản thân điều đó đã rất thú vị rồi. Anh luôn nghĩ rằng lần đầu tiên của mình sẽ là với một người phụ nữ, một điều rất bình thường và nhàm chán. Anh nghĩ rằng lần đầu tiên của mình chỉ để giải quyết nhu cầu tình dục và không có gì hơn. Nhưng Tobi đã hứa với anh một điều khác. Kakashi nắm lấy tay còn lại của Tobi và đặt nó lên dương vật của anh, để nói rằng anh đã cứng và anh muốn nhiều hơn. Tobi đẩy vai Kakashi và anh ngã phịch ra giường, sau đó quần anh bị kéo xuống, những ngón tay của Tobi cào vào làn da anh. Người đàn ông giật phăng quần anh ra và anh tự hỏi mình có thật sự tỉnh táo không bởi anh muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn những vết bầm tím, những vết xước và vết cắn ngập tràn trên làn da. Anh túm lấy áo Tobi và kéo người đàn ông nằm đè trên người mình để họ có thể hôn nhau, một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt và đê mê. Họ chia sẻ hương vị của soju trên đầu lưỡi anh.Bàn tay Tobi nắm lấy dương vật anh và anh hít một hơi thật sâu. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi khi Kakashi cảm nhận bàn tay thô ráp của Tobi nhẹ nhàng siết lất dương vật anh. Anh thích nỗi đau sánh ngang với khoái cảm. Tobi không ngăn anh lại khi anh bắt đầu kéo áo ra khỏi cơ thể gã. Nhưng khi anh chạm vào cơ bụng gã, tay anh đã bị túm lấy. Kakashi cố nhìn xuống và anh thoáng thấy làn da nhợt nhạt dưới ánh nến. Nó quá nhợt nhạt, gần như trắng bệch. Có điều gì đó kỳ lạ ở người tình của anh và anh mong nhận được một lời giải thích thoả đáng."Nhìn ta này!" Tobi nói, rồi kéo mặt Kakashi sát lại gần chiếc mặt nạ màu cam. Anh không ngờ máy ảnh đang mở và gã chụp một bức ảnh từ bụng đến khuôn mặt lộ ra của anh. Đó là một bức ảnh sẽ không bao giờ được rửa và có lẽ đó là mục đích của gã. "Em không có quyền đặt câu hỏi và ta không cần sự thương hại của em. Em không có tư cách để phán xét ta khi em lúc nào cũng dằn vặt bản thân." Mắt anh mở lớn vì sốc. Rốt cuộc người đàn ông này đã theo dõi anh bao lâu rồi. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng một bàn tay đặt trên ngực giữ anh lại trên giường. Tobi nhẹ nhàng xoa nắn dương vật của anh một lần nữa và anh cong người đón nhận nó. Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh thấy Tobi cởi chiếc áo sơ mi đen bó sát. Đúng như anh nghĩ, Tobi rất cường tráng, nhưng anh không ngờ đến họa tiết kỳ lạ trên cơ thể Tobi. Anh đưa tay chạm vào ranh giới phân chia giữa da Tobi và làn da lạ và Tobi để mặc anh làm vậy. Một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với Tobi, nhưng sự im lặng khiến anh ngầm hiểu rằng mình không nên hỏi bất kỳ câu nào và anh cũng không thương hại gã. Ninja có nhiều mô sẹo hơn da là chuyện thường tình. Nhưng có điều gì ở anh thú vị đến mức gã theo dõi anh chứ? Anh chẳng có gì đặc biệt cả.Khi Tobi đứng dậy, Kakashi dựa người vào khuỷu tay để quan sát người đàn ông lục lọi tủ đầu giường. Ánh nến khiến gã trông càng đáng sợ hơn. Cái bóng dài trên mặt nạ và làn da nhợt nhạt khiến anh nghĩ đến một con quái vật đội lốt người. Và có lẽ anh cũng thật ngu ngốc khi trao thân cho con quái vật đó. Anh có chút suy sụp, nhưng anh vẫn tin vào quyết định của mình. Tobi tử tế ném một chai chất bôi trơn về phía anh và nó trúng ngay vào bụng anh. Kakashi nhìn Tobi cẩn thận cởi quần của gã ra. Dương vật của Tobi lớn hơn những gì anh nghĩ, nó hơi cong lên và anh có thể thấy một đường gân nổi rõ kéo dài từ gốc đến đầu dương vật. Anh không thể cưỡng lại được âm thanh khàn khàn mà gã tạo ra, như thể anh đang nhìn chằm chằm vào một thứ vô cùng ngon lành. Anh nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nếm thử người đàn ông đó, nhưng Tobi vỗ đùi anh và bảo anh quỳ xuống. Anh thấy mình thật rẻ tiền và bản thân điều đó đã rất kích thích rồi. Ngay lúc đó, anh thật sự thích ý nghĩ mình đang bị lợi dụng.Tobi vỗ mạnh vào cánh mông anh và anh giật mình tiến về phía trước, hoàn toàn không lường trước cú đánh này. Kakashi nghĩ Tobi sẽ tiếp tục hành động thô bỉ ấy, nhưng gã chỉ nắm chặt lấy mông Kakashi và xoa bóp đến mức hai cánh mông đều sưng tấy. Không một lời cảnh báo, gã đổ chất bôi trơn lên ngón trỏ, rồi từ từ nhét nó vào lỗ hậu nhỏ của Kakashi. Anh cau mày vì cảm giác kì lạ, nhưng dần dần Kakashi cũng thả lỏng, khiến Tobi dễ dàng chuẩn bị hơn. Gã muốn đâm thật sâu vào trong Kakashi, nhưng gã không muốn làm Kakashi đau. Gã chậm rãi và cẩn trọng, đưa ngọn tay tiến sâu hơn vào trong hang động chặt chẽ. Gã đang tìm kiếm một điểm gì đó và khi gã chạm vào nó. Kakashi phát ra một tiếng hổn hển và đẩy hông nhanh hơn về phía gã. Anh tiếp tục ấn vào chỗ đó, khiến Kakashi rên rỉ khe khẽ. Gã không muốn Kakashi phải kiềm nén giọng của mình. Rồi gã cho thêm một ngón tay vào."Cứ rên đi, Kakashi. Ta muốn nghe nó. Ta muốn căn phòng này tràn ngập thanh âm của em." Tobi cúi xuống, thủ thỉ những lời lẽ thô tục vào tai Kakashi. Khi Kakashi dần thoải mái để âm thanh bật ra khỏi đôi môi mình, gã tiếp tục luân động. Gã biết khi nào Kakashi đạt cực khoái, vì vậy hắn vỗ mạnh vào mông anh. "Ngươi định dày vò ta đến bao giờ? Ta vẫn chưa xong với ngươi đâu." Kakashi nói gì đó, nhưng những lời đó nhanh chóng bị cắt ngang bởi những hành động mạnh bạo của Tobi. Gã nắm lấy tóc Kakashi và kéo đầu anh lên cao đủ để nghe những lời anh muốn nói."Ngươi không đeo bao à?""Ta muốn em cảm nhận từng inch của ta bên trong em. Có vấn đề gì sao? Hay là ta dừng lại?""Không! Đừng. Tiếp tục đi.""Ta cũng nghĩ vậy đấy. Ai mà ngờ được ta lại có thể làm chuyện này với em. Ta đã muốn giết em nhiều năm rồi."Gã quỳ thẳng dậy, rồi bắt đầu trêu chọc Kakashi. Gã cố tình đưa dương vật vào một chút và nhanh chóng rút ra. Nhiệt độ chặt chẽ xung quanh dương vật của gã khiến anh rên lên vì khoái cảm. Khi Kakashi cố đẩy gã ra, dương vật của gã càng tiến sâu hơn vào trong hang động chật hẹp. Đêm nay vẫn còn rất dài và cả hai đều biết điều đó. Khoảng thời gian của họ ngập trong tiếng da thịt va đập vào nhau, rồi Tobi đâm mạnh vào tuyến tiền liệt của Kakashi, khiến anh hét lên vì khoái cảm. Gã cố tình kéo dài cơn khoái cảm của người tình khi cọ xát liên tục vào điểm gồ ghề ấy, cho đến khi Kakashi thốt lên cái tên giả của gã."Tha cho ta đi, Tobi.""Gọi tên ta đi.""Tobi!""Gọi tên thật của ta, Kakashi. Hay là em đã quên mất nó sau ngần ấy năm rồi?" Những cú thúc khiến họ sát gần nhau hết lần này đến lần khác và sự im lặng kéo dài bị phá vỡ bởi tiếng hét đầy kinh hoàng của Kakashi. Đó không phải là tên của gã. Gã muốn nghe Kakashi gọi tên mình. "Em thật tuyệt!" gã rên rỉ, rồi lướt tay dọc theo sống lưng Kakashi. Khi cúi xuống, gã có thể nghe thấy tiếng thở khó nhọc của Kakashi. Gã muốn hôn người đàn ông đó, vì vậy gã khẽ nhấc mặt nạ lên để áp môi vào vai Kakashi, rồi gã không kiêng dè mà cắn phập vào da thịt mềm mại đó. "Ta muốn em rên rỉ tên ta. Rên rỉ đi, đồ rác rưởi." Cơ thể Kakashi căng cứng dưới thân gã và gã nghe thấy Kakashi hét lên tên thật của mình. Người đàn ông tóc bạc mệt mỏi xuất ra, với cánh tay run rẩy và đùi non mềm yếu, nhưng Obito vẫn chưa chịu dừng lại. Trước khi gã đạt cực khoái, gã với tay lấy máy ảnh, sau đó anh chụp một vài tấm ảnh của Kakashi, cả lưng của người đàn ông và nơi cơ thể họ giao nhau. Kakashi sẽ không bao giờ dám rửa phim nữa. "Ah, Kakashi! Em tuyệt thật đấy ~ " Obito rên rỉ khi thúc mạnh hơn và xuất toàn bộ tinh dịch vào bên trong người kia.--------------------------------
"Cút khỏi người ta ngay!" Kakashi lẩm bẩm, trong khi cố đẩy gã ra. Anh thúc khuỷu tay vào ngực Tobi và cố gắng trèo xuống giường, nhưng Tobi vẫn quấn cả hai tay quanh người Kakashi và kéo anh vào sát ngực mình. "Thật tàn nhẫn, ngay cả với em. Ta không biết ai đã kể cho em nghe về ta nữa!" Kakashi tiếp tục ngọ nguậy. Anh cân nhắc việc ngửa đầu ra sau để đập gãy mũi Tobi, nhưng chiếc mặt nạ sẽ khiến việc đó trở nên vô nghĩa. Anh quá bận rộn với cơn thịnh nộ của mình. Anh vẫn cảm nhận được người đàn ông ấy ở bên trong mình, tinh dịch ấm nóng của gã đang chảy xuống đùi anh và anh càng căm ghét bản thân mình hơn. Anh thật đáng hổ thẹn."Pft. Ta không giết em. Hãy vui lên đi!" Tobi nói, rồi đẩy anh ra. Chân anh vướng vào tấm chăn trên cùng và anh ngã khỏi giường. Vai phải đập mạnh xuống sàn, trong khi thân dưới vẫn nằm trên giường. Tobi cười nhạo anh và mặt anh giờ đã đỏ bừng cả lên. Anh đá tấm chăn ra khỏi chân và chạy vội đi lấy quần áo. "Em không muốn ôm ta à? Ta thích ôm lắm, Kakashi." Anh không thèm trả lời, biết rằng người đàn ông đó có ý dụ anh tự bôi nhọ mình. Anh thật ngu ngốc khi ngủ với kẻ thù, thậm chí còn tệ hơn khi lên đỉnh sau khi bị xúc phạm. Toàn bộ trải nghiệm ấy vừa nhục nhã cũng vừa kích thích. "Bao giờ ta mới có thể gặp lại em đây?""Ngươi không bằng một góc Obito của ta đâu.""Ồ vậy sao?"Có tiếng máy ảnh kêu lên, rồi nó bị quăng thẳng vào lưng Kakashi. Kakashi đã mặc xong quần áo, cúi xuống nhặt lấy chiếc máy ảnh đã vỡ tan tành trên sàn, rồi lao nhanh ra khỏi phòng. Anh thề là mình đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo của gã đàn ông khốn nạn kia xa dần...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me