Obikaka Boss Tu Chien Va Ngoai Le Cua Anh
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/54478585Kakashi và bản năng nguyên thuỷ của anh ấy!
--------------------------------
Vấn đề là trong lúc huấn luyện hay làm nhiệm vụ, Kakashi chẳng ngại việc ra tay xử lý kẻ khác, dù đó là có là đồng đội hay kẻ thù.Cũng phải thôi, đó là công việc của cậu mà. Và càng làm ninja lâu, việc ra tay với kẻ thù càng dễ dàng hơn.Nhưng với đồng đội... thì lại càng khó khăn hơn.Ai cũng thấy rõ từ sau sự kiện cầu Kannabi, mối quan hệ giữa Kakashi và Obito có gì đó rất mờ ám. Mối quan hệ ấy đã tiến xa đến đâu thì không rõ, nhưng chắc chắn là vượt qua ranh giới tình bạn rồi.Thỉnh thoảng có người hỏi Rin, vì cô cũng là đồng đội của họ mà, nên cô phải biết mấy chuyện của hai người đó chứ?Sai bét. Rin chỉ nhún vai, thừa nhận cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người đó, nhưng miễn là họ còn chịu phối hợp chiến đấu thì cô chẳng bận tâm.Một điều nữa cũng rõ ràng là càng được đồng đội chiều chuộng, Kakashi lại càng được nước làm tới và cậu đã tự do làm theo bản năng của mình.Trước đây, Kakashi kiểm soát bản thân khá tốt. Không được xoa đầu cũng chẳng sao, đôi lúc bỏ qua việc đánh dấu mùi của mình lên đồ đạc của người khác cũng không thành vấn đề gì.Nhưng bây giờ á? Đừng mơ. Đi làm nhiệm vụ nào Kakashi cũng phải đánh dấu đủ lượt và ngày nào cũng đòi Obito xoa đầu mình mới chịu.Minato cũng đã cố giúp. Thầy đã cố xoa đầu Kakashi, để đỡ cho Obito được chút nào hay chút ấy, nhưng Kakashi không chịu. Cuối cùng, Kakashi cũng không chịu nổi nữa. Lần cuối Minato thử xoa đầu cậu trong lúc huấn luyện, Kakashi đã gầm gừ thẳng vào mặt thầy luôn.Nhưng tất nhiên, Obito làm thì không sao. Kakashi mềm nhũn như thạch dưới tay Obito, ánh mắt thỏa mãn pha chút tự hào, y hệt một con cún vừa hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.Được thôi, không ai được phép xoa đầu Kakashi ngoài Obito cả. Mọi người đều đã quen rồi và Obito cũng không thấy phiền, thậm chí cậu ta còn thích việc mình là người duy nhất mà Kakashi tìm đến để được xoa đầu.Vấn đề thật sự nằm ở những chuyện khác cơ.-----------------------------
"Ê nha!" Asuma ré lên khi Kakashi đập vào tay anh, ngăn không cho anh lấy xiên dango cuối cùng. "Cái quái gì thế hả!?""Nó là của Obito." Kakashi nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên.Thực ra thì đĩa dango đó là mua cho cả nhóm. Nhưng Obito chưa ăn được miếng nào, mà giờ chỉ còn đúng một xiên cuối cùng, nên Kakashi mặc định rằng nó phải là của Obito.Nhưng Obito đang mải trò chuyện với Rin và Kurenai, thậm chí còn chẳng thèm liếc đĩa dango lấy một cái nữa.Asuma thấy thế bèn nhăn mặt. "Cậu ta có ăn đâu! Thích thì gọi thêm là được mà, làm gì phải khó khăn thế!" Anh nói, rồi lại đưa tay định lấy xiên dango lần nữa.Lần này, Kakashi gầm gừ cảnh cáo, mắt cậu vẫn nhìn Asuma chằm chằm đầy đe dọa. Asuma không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt đó làm anh có chút chột dạ.Trời đất. Kakashi chỉ là một đứa nhóc thôi mà, cậu còn nhỏ tuổi hơn Asuma nữa! Nếu anh muốn xiên dango cuối cùng, thì việc gì phải nhường chứ?Không chịu thua, Asuma dứt khoát chộp lấy xiên dango.Nhanh như chớp, Kakashi vồ lấy tay Asuma, rồi kéo khẩu trang xuống và... cắn anh một phát thật sâu."Á! THẰNG NHÃI NÀY!" Asuma giật mạnh tay ra, mắt anh trừng lên nhìn Kakashi. Ở phía bên kia, Rin, Obito và Kurenai ngơ ngác quay lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn. "CẬU TA CẮN TÔI!"Khẩu trang của Kakashi đã kéo được lên từ lúc nào không hay. Cậu vẫn đang gầm gừ nhìn Asuma, cúi thấp người che chắn cho xiên dango cuối cùng. "Tôi đã bảo rồi mà, nó là của Obito!""B-Bakashi..." Obito lắp bắp, nhìn Kakashi và Asuma đầy bối rối. "Cậu đâu cần phải cắn cậu ấy vì chuyện cỏn con này...""Thôi, cậu ăn đi, Obito! Xin cậu đấy!" Asuma càu nhàu, trong khi nhìn máu từ mấy lỗ nhỏ trên tay mình nhỏ xuống.Rin vội vã trị thương cho Asuma, vừa làm vừa trấn an: "Chỉ là vết cắn nhẹ thôi, không sâu lắm đâu.""Từ bao giờ Kakashi lại đi cắn người vậy?" Kurenai kinh ngạc nhìn Kakashi, dường như cô đang chờ đợi một lời giải thích.Nhưng Kakashi còn chưa kịp nói gì thì Obito đã quay sang trách móc: "Này, Bakashi! Xin lỗi đi! Cắn người ta như thế là thô lỗ lắm đấy!"Kakashi khoanh tay trước ngực, quay mặt sang hướng khác. Cậu nhất quyết không nhìn ai mà chỉ trừng trừng nhìn trần nhà như thể đó là nhiệm vụ sống còn của mình. Obito nhìn Kakashi đầy nghiêm khắc. "Nào, Bakashi." Kakashi miễn cưỡng liếc sang phiá Asuma và thốt ra một lời xin lỗi hời hợt nhất mà Asuma từng nghe trong đời. "Xin lỗi, là do tay cậu đã cản đường răng tôi thôi!" Asuma gầm gừ, sát khí trào ra không kiểm soát. "Cậu ta có hối lỗi tí nào đâu!" "Thôi nào, thôi nào, bình tĩnh đi các cậu." Rin thở dài, cô đã quá quen với việc giảng hoà cho Obito và Kakashi nên không hề nao núng trước cơn giận của Asuma. "Kakashi, làm vậy hơi quá rồi đấy." Kakashi hơi khựng lại, nhận ra cả Obito lẫn Rin đều đang không hài lòng với mình. Chết thật, giờ cậu bắt đầu thấy hơi hối hận rồi. Vai hơi trùng xuống, Kakashi quay sang Asuma, lần này đối diện đàng hoàng hơn. "...Xin lỗi." Cậu lầm bầm, nhỏ đến mức suýt nghe không rõ. Nhưng Obito lại nghe thấy, rồi anh liền tươi cười rạng rỡ. "Thế mới đúng chứ, tốt lắm." Anh đặt tay lên đầu Kakashi, và ngay lập tức Kakashi hơi cúi xuống nhận cái xoa đầu, cơ mặt cậu giãn ra đôi chút, còn ánh mắt thì lấp lánh hạnh phúc như một chú cún con được khen ngợi. Asuma trông vẫn không vui lắm, nhưng cơn giận đã chuyển thành mấy lời phàn nàn. "Đồ điên..." Anh lẩm bẩm, trong khi xoa nắn bàn tay đã được Rin chữa lành, như thể nó vẫn còn đau. Thực ra chẳng đau tí nào. Rin đã chữa khỏi trong chớp mắt, chứng tỏ vết cắn cũng nhẹ thôi. Ít nhất thì Kakashi vẫn đủ tỉnh táo để không làm bạn mình bị thương thật sự.---------------------------
Gọi Obito là tên ích kỷ cũng được, nhưng anh thực sự rất thích cách Kakashi tỏ ra chiếm hữu với mình. Ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng giờ đây Kakashi coi việc bảo vệ Obito là một nhiệm vụ thiêng liêng. Không phải Kakashi nghĩ Obito yếu đuối hay không tự lo được cho mình, mà vì cậu đã coi Obito là một phần trong "bầy" của mình. Ít nhất thì Obito nghĩ vậy. Anh không đủ tự tin để nói rằng Kakashi coi cậu là "bạn đời" của mình, nên đành tự an ủi rằng mình là một phần trong "bầy" của cậu. Obito cũng tự biện minh rằng Rin và Minato cũng nằm trong "bầy" của Kakashi. Bởi cậu ấy bảo vệ tất cả mọi người, thậm chí còn cẩn thận đánh dấu mùi lên đồ đạc của từng người nữa. "Nó không giống đâu." Lúc nào Rin cũng nói thế, và dù Obito có cố chối cãi đến đâu, cậu biết là cô nói đúng. Khi có chuyện xảy ra với Obito, Kakashi sẵn sàng trở nên tàn nhẫn nếu ai đó cố làm anh bị thương hoặc trêu chọc anh quá đáng. Đôi khi, phản ứng của Kakashi dữ dội đến mức Obito có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu thông qua đôi mắt Sharingan chung giữa họ.Vấn đề là Obito thật sự không muốn thay đổi chuyện này, nhất là khi anh thấy cái kiểu bảo vệ và chiếm hữu của Kakashi có phần đáng yêu. Vậy nên, anh cũng không muốn ngăn Kakashi lại. Nhưng ngay cả Obito cũng có giới hạn của mình. Và giới hạn đó, dù là vì tình yêu hay tình bạn, chính là Rin. Rin và Obito đang đấu tập, thử vài chiêu mới mà Minato đã dạy họ trong lúc thầy đấu tập với Kakashi, người dĩ nhiên cần một đối thủ xứng tầm hơn. Ban đầu mọi thứ vẫn diễn ra ổn thỏa, vì dù sao Rin và Obito cũng biết rõ khả năng của mình để không làm tổn thương đối phương.Nhưng rồi, Rin vô tình đá trúng chân Obito mạnh hơn dự tính, khiến anh ngã nhào xuống đất. Dù sao thì chiêu thức mới luôn khó đoán. Rin biết điều đó, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi và sẵn sàng xin lỗi anh. Chỉ là chưa kịp mở miệng, cô đã bị đẩy ngã xuống đất một cú trời giáng. "Á!" Rin hét lên kinh hoàng khi trượt ngã, còn Kakashi thì như sắp hóa thú, gầm gừ nhìn cô, trừng mắt đầy đe dọa như thể sắp cắn vào cổ cô bất cứ lúc nào. "KAKASHI, DỪNG LẠI NGAY!" Obito hốt hoảng lao đến, gần như phải lôi mạnh Kakashi ra khỏi Rin khi cậu vẫn không chịu nhúc nhích. Kakashi loạng choạng lùi lại, vẻ mặt vẫn còn hoang mang trước chính hành động của mình. Cơn hoảng loạn khiến Obito gần như phát điên. "CẬU BỊ ĐIÊN À!? CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ!?""Tớ..." Kakashi khựng lại, không biết nên làm gì tiếp theo. Minato nhanh chóng đứng chắn giữa học trò, "Mấy đứa bình tĩnh nào. Rin, em ổn chứ?" Thầy hỏi nhẹ nhàng. Rin phủi bụi đất trên áo rồi ngồi dậy, thở nhẹ một hơi. "Em ổn. Chỉ là hơi bất ngờ thôi." Cô dịu dàng nói. Khi chắc chắn Rin đã ổn, Minato mới quay sang nhìn hai cậu học trò, nhưng Obito đã lập tức xông vào Kakashi một lần nữa. "Kakashi, cậu bị cái quái gì vậy hả?" Obito gắt lên, chống tay vào hông. "Lúc cậu cắn Asuma thì vui đấy, nhưng lao vào đẩy Rin thế này thì quá quắt lắm rồi! Điều này thật không chấp nhận được, không phải bây giờ, không bao giờ! Cậu quên mất là chúng ta là một đội à? Cậu muốn chuyện đó lặp lại sao?"Đôi mắt Kakashi mở lớn trước những lời đó. Dù đeo mặt nạ và chỉ để lộ một con mắt, nhưng ai cũng có thể thấy rõ nét bàng hoàng và đau đớn hiện rõ trên gương mặt cậu. "Obito!" Rin hét lên, không tin nổi vào tai mình. Họ không được phép gợi lại kí ức ấy. Đó là luật bất thành văn của cả đội. Họ không bao giờ nhắc đến sự kiện cầu Kannabi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Obito trừng mắt nhìn Kakashi, nhưng mọi cơn thịnh nộ của anh đều chùn bước trước vẻ tuyệt vọng hằn sâu trên nét mặt Kakashi. Rồi sự giận dữ ấy hoàn toàn bị thay thế bởi cảm giác tội lỗi.Minato chỉ lặng lẽ đứng nhìn, biết rằng đây là chuyện mà bọn trẻ nên tự mình giải quyết. Dù có nghe bọn nhỏ kể về nhiệm vụ đó cả trăm lần đi nữa, thầy sẽ không bao giờ hiểu hết được. Vì thầy đã không ở đó. Thầy sẽ không bao giờ hiểu được.Obito cúi xuống nhìn mặt đất, mắt anh vẫn hơi nheo lại vì chút bực bội còn sót lại. "Chỉ là... chú ý hơn một chút đi, Bakashi. Cậu thông minh hơn thế mà." Anh trở lại với biệt danh thân thuộc, như một cách để khẳng định mình đã hết giận. Nhưng tổn thương đã gây ra rồi. Kakashi nhìn anh như thể đang nhìn thấy một hồn ma, rõ ràng là trong đầu cậu đang hiện lên hình ảnh cơ thể Obito bị đè nát dưới tảng đá năm ấy. Trước khi Obito kịp nói thêm điều gì, Kakashi đã đứng thẳng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trống rỗng - giống hệt như dáng vẻ của cậu trước khi sự kiện cầu Kannabi xảy ra. "Tớ đã mất kiểm soát, Rin." Kakashi giải thích ngắn gọn. "Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu." Giọng cậu vang lên như một lời thề. "Không sao đâu mà..." Rin nói, nhưng rõ ràng là cô lo cho Kakashi hơn là lo cho bản thân mình. Minato nhận ra hôm nay chẳng ai còn tâm trạng để tập luyện nữa, nên quyết định kết thúc buổi huấn luyện. Kakashi thuấn thân rời đi, trước khi bất kỳ ai kịp nói lời tạm biệt.--------------------------
Obito biết mình đã sai. Anh biết. Minato biết. Rin cũng biết. Nhưng Kakashi thì không biết, đó mới là vấn đề. Kakashi nghĩ rằng mình mới là người sai. Ở một mức độ nào đó, đúng là cậu ấy đã sai. Cậu ấy không nên đẩy Rin như thế, nhưng cậu ấy đâu có cố ý. Sau đó, Obito đã nói chuyện với Minato, và thầy đã giải thích cho anh - dù có hơi ngượng ngùng khi nghe ai đó nói thẳng ra - rằng Kakashi đã bắt đầu coi Obito như bạn đời của mình. Bản năng bảo vệ bạn đời có thể rất mãnh liệt, nhất là khi Kakashi còn trẻ và nếu cậu đã bắt đầu xem Obito là một người bạn đời tiềm năng, thì có lẽ họ đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Nhưng có vẻ Kakashi vẫn chưa nhận ra chuyện đó.Điều quan trọng là: Cậu ấy không cố ý tấn công Rin. Nó chỉ... xảy ra theo bản năng thôi. Cậu ấy không thể kiểm soát được. "Thầy nghĩ Kakashi có cảm tình với em rồi đấy." Minato mỉm cười trìu mến. "Điều đó không phải lúc nào cũng xấu đâu." Đúng vậy, chẳng có gì xấu cả. Thực ra, nó rất ấm áp, rất tuyệt vời. Nhưng Obito cũng vẫn chỉ là một cậu nhóc, và đôi khi anh cũng chẳng kiểm soát được cảm xúc của mình, dù có là bản năng hay không. Dù vậy, anh vẫn phải đi xin lỗi. Lần này anh đã quá lời, và anh biết nếu không tự mình đến xin lỗi thì thể nào Rin cũng sẽ lôi anh đến tận nhà Kakashi và bắt anh nói ngay trước mặt cô. Vì thế... Obito đã đến nhà Kakashi, hai má hơi nóng lên khi nhớ đến lần gần nhất mình đứng trước cửa nhà cậu. Anh gõ cửa vài lần, chờ một chút rồi thở hắt ra. "Bakashi, tớ biết cậu ở trong đó. Ra đây đi." Cánh cửa mở hé một chút, vừa đủ để Kakashi nhìn thấy Obito. Dây xích vẫn còn cài, không rõ là để ngăn Obito vào hay ngăn chính cậu ra ngoài nữa. "Cậu muốn gì? Hôm nay không có buổi tập mà."Giọng Kakashi hơi cứng nhắc, nhưng ánh mắt cậu thoáng buồn, trông như một chú cún bị tổn thương vậy. Chết tiệt. Biết Kakashi cũng có những cảm xúc như người bình thường thì mọi chuyện lại càng khó khăn hơn. Obito bồn chồn chuyển từ chân này sang chân kia, mắt anh vẫn nhìn xuống đất. "Tớ muốn nói chuyện với cậu... về chuyện hôm trước ấy."Ngay lập tức, vai Kakashi căng cứng, cậu tưởng Obito lại muốn mắng mình lần nữa. "Tớ đã xin lỗi Rin rồi mà - ""Không", Obito ngắt lời cậu, lắc đầu. "Tớ... tớ mới là người cần phải xin lỗi." Kakashi nhíu mày, ánh mắt bối rối ấy chỉ càng khiến Obito cảm thấy tội lỗi hơn. "Chuyện cậu đẩy Rin ấy. Nó chỉ là phản xạ thôi. Không phải lỗi của cậu, Bakashi." Obito dịu giọng. Kakashi siết chặt tay nắm cửa hơn. "Nhưng nó không nên xảy ra.""Nó đã xảy ra rồi." Obito nhẹ nhàng nói. "Và không sao cả. Giờ cậu có thể mở cửa cho tớ vào để chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"Rõ ràng, Kakashi không muốn, nhưng sau vài giây nhìn Obito, cậu lặng lẽ đóng cửa lại, mở khóa dây xích rồi mở cửa rộng hơn, ra hiệu cho Obito bước vào. Obito chậm rãi bước vào trong, còn Kakashi thì đóng cửa lại sau lưng. "Còn gì... để nói sao?" Kakashi ngập ngừng hỏi. Obito quay lại đối diện với cậu. "Tớ xin lỗi. Vì... vì những điều tớ đã nói." Kakashi lập tức lắc đầu. "Không, tớ đáng bị thế mà. Với lại cậu nói đúng." "Không, tớ không đúng." Obito khẳng định, buộc Kakashi phải nhìn vào mắt mình. "Cậu đang cố gắng, Kakashi. Cậu đang cố gắng để trở nên tốt hơn và điều đó có ý nghĩa rất lớn.""Nhưng cậu đã bị thương!" Kakashi bất ngờ gắt lên, khiến Obito giật mình. Giọng cậu càng nặng nề hơn. "Bị thương rất nặng. Vì tớ và những quyết định ngu ngốc của tớ."Kakashi thả người xuống ghế sofa, hai tay đan chặt vào nhau, đầu cúi thấp, còn đôi vai thì trĩu nặng. Obito cau mày. "...Cậu đã cảm thấy như thế này bao lâu rồi?" Anh buộc phải hỏi. Vì đây là lần đầu tiên họ nói về chuyện này nhiều đến vậy kể từ khi nó xảy ra."Nếu lúc đầu tớ đi cùng cậu để cứu Rin... mọi thứ đã khác rồi." Kakashi nói, giọng cậu như vang vọng từ ký ức đau buồn, giống hệt như lúc Obito mắc kẹt dưới tảng đá năm ấy. "Nếu tớ không dùng Chidori để phá tảng đá... Nếu Rin không thể giữ cho tim cậu đập đến khi thầy Minato tìm được chúng ta... Nếu - " Obito vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt lấy tay Kakashi. "Này, Bakashi, đừng nghĩ như thế." Cậu cứng giọng. "Hiểu không? Có hàng triệu khả năng khác nhau có thể xảy ra, nhưng chúng đã không xảy ra. Bây giờ tớ ổn rồi."Dù Obito đã cố trấn an, đôi vai Kakashi vẫn run rẩy. Cậu cúi gằm mặt xuống, nhưng Obito vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài từ con mắt bị che dưới băng đeo trán.Chậm rãi, Obito kéo chiếc băng trán lên, để lộ con Sharingan của Kakashi đang nhìn anh chằm chằm, đỏ rực và long lanh ánh nước. Vì lý do nào đó, dù cảnh tượng ấy khiến trái tim Obito đau nhói, nhưng anh lại cảm thấy một chút... ấm áp khó tả. Trước khi kịp suy nghĩ thêm, Obito đã nghiêng người tới gần hơn. "Cậu đúng là đồ mít ướt." Anh thì thầm trước khi đặt môi mình lên lớp mặt nạ của Kakashi. Đôi mắt Kakashi mở to bàng hoàng, ba tomoe xoay tròn như phản ánh cảm xúc hỗn loạn của cậu. Kakashi không đủ bình tĩnh để đáp lại, quá đỗi ngạc nhiên để kịp phản ứng gì. Obito lùi lại, mặt anh đỏ bừng vì bối rối khi bắt gặp ánh mắt sững sờ của Kakashi. "Ahaha... xin lỗi, tớ chỉ là... không biết nữa, cơ thể tớ tự động làm vậy." Obito gãi má, cười gượng. Đột nhiên, cậu bị Kakashi đẩy khỏi ghế sofa, ngã uỵch xuống đất một cú đau điếng. Obito nhăn nhó, chuẩn bị quay ra càu nhàu Kakashi, thì khựng lại khi thấy cậu bạn vẫn ngồi trên ghế, lấy tay che mặt trong khi đôi tai đỏ rực lên. "Cậu... cậu đang khiến tớ khó mà kiểm soát bản năng của mình đấy, Obito." Ồ. Kakashi đang ngượng. Trái tim Obito sẽ tan chảy vì sự đáng yêu này mất thôi. Nhưng thay vì thế, anh chỉ cười tinh quái. "Ai bảo cậu phải kiểm soát làm gì?" Anh cứ tưởng câu nói ấy sẽ khiến Kakashi chịu thua, nhưng Kakashi vẫn cứng đầu đến khó tin. "Cậu về đi.""Thôi nào, Bakashi à - " Kakashi gầm gừ cảnh cáo. Được rồi, có lẽ anh nên về thật. Obito lồm cồm bò dậy, nhanh chóng bước ra khỏi nhà Kakashi, cố phớt lờ cảm giác rối bời đang cuốn lấy mình khi nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Obito thật sự cần biết liệu họ đã là người yêu của nhau hay chưa, vì nếu chưa, anh sẽ phát điên lên mất.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me