Offline Xnltl
Hơn 100 thi thể chỉ còn một nửa trong nghĩa trang bị thiêu đốt, không lâu sau, trong rừng chuối có tiếng đáp lại, đầu tiên là từng tràng la hét thảm thiết, sau đó dường như người chơi khôi phục lý trí, họ hiểu rõ sau khi chết bị coi là quỷ quái trong sân chơi, giờ phút này họ đã được giải thoát, lúc này tiếng hét mới dừng lại.Từng đợt khói trắng bay lên trên rừng chuối, sau khi bay lên không trung thì từ từ tan đi.Trước khi khói trắng tản đi, bỗng có những câu thì thầm líu ríu đầy cảm kích được cơn gió đưa tới, nếu không nghe rõ sẽ tưởng chỉ là tiếng gió, nhưng Cao Yến và Chử Toái Bích nghe được rõ ràng.Hai người đứng lẳng lặng trong chốc lát rồi đi vào rừng chuối.Ở giữa rừng chuối, có một cây chuối thật to che khuất bầu trời, phân chia thành hai bên âm dương sáng tối.Bên ngoài thì ánh mặt trời rực rỡ, chư tà bất xâm, bên trong thì tối đen không rõ, đầy các sinh vật âm tà.Cũng may nửa thi thể trong nghĩa trang đã bị thiêu đốt nên vật tẩm bổ cũng biến mất, âm khí lạnh lẽo giảm đi rất nhiều.Chử Toái Bích và Cao Yến bước vào bóng tối, cách ánh mặt trời ngày càng xa, cho đến khi đi vào nơi sâu nhất mới dừng lại.Cao Yến lấy cái lon thiếc ra đặt dưới gốc cây chuối rồi yên lặng chờ đợi.Khoảng 20 phút trôi qua, không một tia sáng nào bên ngoài chiếu vào được, cộng thêm khí lạnh khiến nơi này như đang vào ban đêm, thằn lằn đựng trong lon thiếc bắt đầu kêu to.Tiếng kêu của thằn lằn dựa theo chủng loại, tương đối thông thường là tiếng "tặc tặc", "tắc tắc", vừa giống tiếng trẻ con nỉ non, vừa giống tiếng chó kêu.Tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng gà con ríu rít và tiếng chó kêu đều tượng trưng cho buổi tối không bình yên, đại biểu có thứ gì đó nấp trong bóng tối đang rục rịch.Mấy tiếng này báo động cho mọi người, đồng thời cũng nhắc nhở vật âm tà đi ra quấy phá.Thế nên quỷ phụ sẽ vì những âm thanh này mà xuất hiện.Jalawa và hai Phật tăng bắt được rất nhiều loại thằn lằn, tiếng "tắc tắc" và tiếng chó kêu hòa vào nhau, cực kỳ ầm ĩ.Nhưng náo nhiệt này khác với tiếng người huyên náo, là sự ồn ào mà không có không khí sôi động, quỷ dị không vui.Cây chuối đang di chuyển, giống như bóng ma yên lặng không một tiếng động, nhưng lá chuối rộng lớn xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, thế nên dù cử động thật nhỏ cũng khiến chúng ma sát với nhau, đương nhiên sẽ phát ra âm thanh.Âm thanh rất nhỏ, so với tiếng thằn lằn kêu ồn ào thì gần như không nghe được.Cao Yến biến sắc: "Tới rồi." Cậu lấy cành liễu ra chuẩn bị sẵn sàng: "Em đối phó với quỷ phụ. Có thể cho em mượn một cái bật lửa không?"Chử Toái Bích đưa cho cậu một cái bật lửa, sau đó lùi ra một bước, ẩn vào bóng tối.Cao Yến nhìn chằm chằm bụi chuối phía trước, tiếng sàn sạt càng ngày càng gần, giống như có một con rắn trườn nhanh qua lớp lá khô, trong hoàn cảnh quỷ dị này càng thêm phần đáng sợ.Đột nhiên tiếng động dừng lại ngay trước mặt cậu, rừng chuối cũng trở nên yên tĩnh.Tiếng thằn lằn kêu càng vang dội gần như thê lương, cực kỳ rợn người.Cao Yến dời tầm mắt, không nhìn chằm chằm phía trước nữa mà từ từ lướt mắt nhìn một vòng, lỗ tai lắng nghe tiếng động của lá chuối, khóe mắt liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.Một tàu lá chuối bỗng nhiên rũ xuống qua bên trái, cậu giơ tay đẩy ra, lộ ra hình dạng đáng sợ của quỷ phụ sau tàu lá chuối.Quỷ phụ cong mười ngón tay nhào đến, Cao Yến bước qua bên trái một bước tránh né, đồng thời quất cành dương liễu mềm mại như roi vào ngay giữa mặt ả.Dường như uy lực của cành liễu đã tăng thêm một chút, lần trước quất trên người quỷ phụ gây tổn thương không lớn nhưng lần này lại ăn mòn phần da tiếp xúc với cành liễu của ả.Quỷ phụ kêu lên một tiếng thê lương, vội lùi ra sau trốn vào rừng chuối. Cây chuối nghe theo sự điều khiển của ả bao quanh lại, tạo thành một mê cung nhỏ nhốt Cao Yến ở giữa.Cậu dùng thủ pháp khéo léo búng roi dài ra sau lưng, hơi bước sang trái, ngay sau đó nghe thấy tàu lá chuối bên phải nhúc nhích.Vì vậy cậu bước sang bên phải, nhưng ngay giây sau lại nghe thấy lá chuối bên trái lay động.Cậu sửng sốt một chút, đột nhiên tiếng xào xạc vang lên, lá chuối phía sau được mở ra, cậu phản xạ rất nhanh xoay người, nhưng tiếc là nhào vào không khí, căn bản không nhìn thấy hành tung của quỷ phụ.Nhưng ngay khi Cao Yến quẹo sang bên trái thì quỷ phụ lại yên lặng đánh về phía bên phải của cậu, mười ngón tay bén nhọn giơ ra như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào đầu cậu.Lúc ngón tay ả sắp chạm vào đầu cậu, roi mềm đột nhiên xuất hiện, đánh mạnh rồi quấn lấy cổ quỷ phụ dùng sức hất văng ra.Ả hét một tiếng, bị hất văng vào cây chuối nhưng ả phản ứng cực nhanh, lập tức ôm thân chuối leo lên tàu lá rậm rạp, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.Rừng chuối tiếp tục di chuyển, dự định tạo thành mê cung. Nhưng Cao Yến lười chơi trò này với quỷ phụ, lúc trước không động vào rừng chuối vì còn có chút tác dụng, hiện tại hoàn toàn không có tác dụng gì trái lại còn cản trở, đương nhiên nên hủy đi.Cao Yến thu hồi roi dài, hướng về phía rừng chuối lành lạnh nói: "Kuntilanak, hoặc nên gọi cô là quỷ phụ, dù sao cô nghe hiểu người chơi nói chuyện, tôi nói một lần thôi, chúng ta hợp tác, cô giúp chúng tôi giết cô gái tóc bím, chúng tôi tìm hài cốt của Tuyul cho cô, giúp một nhà ba người của cô đoàn tụ. Ngược lại, cô không đáp ứng thì chúng tôi đốt rừng chuối, sau đó giết cô.""Tôi đếm từ một đến ba, cô tự bước ra.""Một."Cao Yến nhìn rừng chuối, mấy tàu lá to lay động một cái rồi yên tĩnh.Quỷ phụ không trả lời cậu, có lẽ là đang suy nghĩ, cũng có thể là làm bộ làm tịch, lòng tham không đáy muốn nhiều thứ hơn. Nhưng cũng phải nhìn xem Cao Yến có muốn cho ả thời gian suy nghĩ hay không.Đương nhiên cậu không muốn, thế là cậu nói nhanh: "Hai ba. OK, đàm phán kết thúc."Quỷ phụ: Hả? Cái gì???Cao Yến lấy bật lửa ra, thử châm vào lá một cây chuối gần đó, không ngờ lá chuối vừa bén lửa lập tức "phừng" một tiếng bị đốt thành tro tàn. Ngọn lửa tiếp tục lan ra, đốt trụi tất cả lá chuối, từ trên xuống dưới, từ thân cây đến rễ cây, không bộ phận nào may mắn thoát khỏi ngọn lửa, tất cả bị thiêu rụi thành tro tàn.Hơn nữa những cây chuối bén lửa cũng không được buông tha, toàn bộ bị ngọn lửa bao trùm. Trong chớp mắt, toàn bộ rừng chuối bị chôn trong biển lửa, lửa cháy hừng hực bốc lên ngút trời.Cao Yến đứng ở bãi đất trống nơi sâu nhất trong rừng chuối, vẻ mặt như không có việc gì nhưng trong lòng đang vô cùng chấn động, dương hỏa lợi hại như vậy sao?!Hơn nữa ngọn lửa này đã bị nén lại, giảm bớt uy lực, nếu giữ đúng uy lực thật sự thì nó còn khủng bố đến mức nào?Ngọn lửa nhanh chóng bao vây Cao Yến, liếm đến mũi giày của cậu nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, không lùi nửa bước.Cao Yến nhìn ngọn lửa một lúc rồi giơ tay chạm vào, vẫn không có nhiệt độ như trong trí nhớ, không tạo thành thương tổn đối với cậu.Thậm chí ngọn lửa còn thân thiết hôn đầu ngón tay cậu, rõ ràng bày tỏ yêu thích.Trong màn chơi Nanako, Chử Toái Bích từng đốt ngọn lửa trên đầu ngón tay rồi kéo tay cậu chạm vào, hắn cũng từng nói dương hỏa của hắn mãi mãi không làm cậu bị thương.Từ đầu đến cuối cậu rất tin tưởng, mà đúng là hắn không lừa cậu.Cao Yến ngẩng đầu nhìn Chử Toái Bích bước ra từ biển lửa, cậu nở nụ cười tươi, đầy tín nhiệm và tin cậy.Chử Toái Bích hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy sung sướng.Chẳng bao lâu sau, quỷ phụ trốn trong rừng chuối nhảy tót ra, đứng trên khoảnh đất trống mà Cao Yến đang đứng, nhìn thấy hai người chơi đồng thời xuất hiện, ả biết đã bị chơi một vố, nhưng bây giờ ả không dám phát giận.Một là dương hỏa rất đáng sợ, quỷ quái theo bản năng sợ hãi, hai là mấy vật bồi dưỡng trong rừng không còn, quỷ phụ không còn nguồn cung cấp năng lượng, không đủ sức đối đầu với hai người chơi cùng lúc.Hơn nữa rừng chuối là chỗ dựa mạnh nhất của ả, hiện tại khu rừng nhỏ bị đốt sạch, đương nhiên ả học được phải luồn cúi làm người.Cao Yến lên tiếng: "Ra rồi."Ngọn lửa từ từ lan ra ngoài, xung quanh trống trải một khoảnh đất rộng, người chơi và quỷ phụ đứng giữa khoảnh đất trống.Cao Yến đạp chân lấy đà, cả người như lò xo bắn ra ngoài, giơ cao roi mềm chủ động tấn công quỷ phụ.Quỷ phụ không còn rừng chuối che chở, lại kiêng kị mức độ làm bị thương của cành liễu, bó tay bó chân không trụ nổi ba chiêu đã bị trói cứng không thể nhúc nhích.Cao Yến ngồi xổm xuống quan sát ả, mặc dù bị cành liễu trói cứng nhưng sức lực của ả vẫn rất lớn như cũ, vài lần suýt làm đứt cành liễu.Cậu thấy thế bèn dứt khoát móc bật lửa ra bật lên trước mặt ả."Còn vùng vẫy không?"Quỷ phụ khựng lại, sau đó từ từ ngừng giãy giụa."Dương hỏa thật hữu dụng, bách tà bất xâm." Cao Yến cảm thán.Thật ra nếu không có dương hỏa của Chử Toái Bích thì quỷ phụ tuyệt đối không dễ đối phó như vậy. Không đề cập đến những thứ nuôi trong rừng, chỉ nói đến rừng chuối thôi thì cả khu rừng đã do quỷ phụ khống chế, mà ả có thể tùy tiện nhập vào thân chuối đã là một thao tác gian lận.Chỉ tính riêng vấn đề sau thôi đã cực kỳ nan giải, Cao Yến muốn bắt quỷ phụ phải dùng trí và sẽ rất mất thời gian.Quả nhiên, giá trị vũ lực chính là nhược điểm trí mạng của cậu."Nếu màn trung cấp đều là trình độ của màn thăng cấp này, mà em chỉ đi một mình một ngựa thì có lẽ sẽ chết vài lần."Chử Toái Bích đi tới, nghe thế nói: "Không chắc, trí óc và tính cẩn thận ít nhất có thể giúp em tránh được nguy hiểm."Cậu không có ý kiến, ít nhất cậu vô cùng khẳng định một chuyện là giá trị vũ lực cũng không thể thiếu."Bây giờ có hợp tác không?"Quỷ phụ im lặng trong chốc lát, rốt cuộc dưới sự uy hiếp của dương hỏa mới bỏ qua mấy yêu cầu tham lam mà gật đầu đồng ý hợp tác.Cao Yến lạnh lùng nói: "Có biết nói chuyện không?""... Biết.""Vậy thì tốt, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô gái tóc bím chết như thế nào không?"...Asuro nhìn ánh lửa ngất trời từ rừng chuối xa xa, tán thưởng nói: "Thật đẹp."Gương mặt của cô gái tóc bím thì vặn vẹo khó coi: "Nhất định phải biến chúng thành con rối dễ thương! Đám người chơi chết tiệt, giết bọn nhỏ tôi thích nhất, còn hủy diệt quà tặng tôi chuẩn bị cho quỷ phụ."Cô xoay người, ánh mắt âm u lướt nhìn Jalawa và hai Phật tăng sau lưng.Sáng nay bị ba người này quấn lấy, không phải không biết họ cố ý bám theo kéo dài thời gian, chẳng qua tâm trạng tốt nên không để ý. Nhưng bây giờ cô không còn tâm trạng tiếp tục lãng phí thời gian nữa.Asuro xoay lưng về phía phòng khách, không quay đầu cũng biết cô gái tóc bím đang tấn công người chơi....Dương Miên một mình đi vào một căn phòng ở lầu 4, mới vừa bước vào phòng, cánh cửa phía sau đột nhiên sập lại, cô vặn tay nắm cửa, đã bị khóa.Bỗng có tiếng "răng rắc" vang lên từ góc phòng, Dương Miên bật đèn rồi quay đầu nhìn về phía góc phòng, quả nhiên trông thấy Tuyul đang ngồi chồm hổm trong góc gặm đồ, đưa lưng về phía cô.Dương Miên từ từ đến gần, trông thấy Tuyul đang cầm khúc xương, nó há miệng cắn, khúc xương lập tức xuất hiện vết nứt, cắn thêm hai cái, khúc xương bị cắn nát.Tiếng nhai nuốt xương "răng rắc" vang lên.Dương Miên rút kiếm đồng tiền thu được trong màn chơi nào đó, giơ lên phía trước nói: "Chị có xương mới nè, ăn không?"Tiếng nhai nuốt lập tức dừng lại, đứa bé ngồi trong góc phòng quay đầu 180 độ, trừng mắt nhìn Dương Miên, khóe miệng còn dính mảnh xương vụn. Tuyul nhìn thấy Dương Miên, nét mặt lộ vẻ tham lam."Xương, xương."Tuyul dùng tứ chi bò về phía trước, tốc độ rất chậm, bò được hai ba mét, nó bỗng phát lực, chớp mắt đã nhảy tót đến trước mặt Dương Miên, há to miệng nhắm vào cần cổ của cô.Dương Miên đứng yên bất động, lúc Tuyul nhào đến trước mặt, cô đột nhiên tấn công, ra tay nhanh như chớp, nắm cổ nó ném mạnh xuống sàn nhà.Bụi bay mù mịt, kim quang hiện lên trong đám bụi mịt mù, kiếm đồng tiền hạ xuống, cắm vào cổ Tuyul, ghim chặt nó xuống sàn nhà.Tuyul kêu gào thê lương, tứ chi liều mạng giãy giụa nhưng kiếm đồng tiền vẫn ghim chặt nó xuống sàn."Rất nhanh."Cổ tay Dương Miên đã bị trật khớp, vừa nãy lúc nắm cổ Tuyul, cô dùng sức quá mạnh bị chấn động trật khớp, cổ tay lập tức sưng to biến dạng.Cô buông kiếm đồng tiền ra, chỉnh tay trái trật khớp về đúng vị trí. Một tiếng "rắc" lanh lảnh vang lên, đau đớn kịch liệt qua đi, cổ tay về đúng vị trí.Dương Miên xoay xoay cổ tay: "Chị không thông minh như anh Yến, đối với chị, giải đề qua cửa quá khó. Tạ Tam Thu nói cho chị biết, nếu chị không có cách qua cửa giống anh Yến thì phải nâng cao vũ lực bản thân. Hắn dạy chị tốc độ phải nhanh, sức lực phải mạnh, vì tốc độ và sức lực của quỷ quái có ưu thế trời cho."Cô vừa nói vừa lấy một sợi dây đỏ đã ngâm máu chó mực trong túi ra, sau khi trói Tuyul lại rồi mới rút kiếm đồng tiền ra.Dương Miên lắng tai nghe động tĩnh dưới lầu, thì thào nói: "Xem ra Jalawa và hai Phật tăng không bám giữ được nữa, không biết Tạ Tam Thu có hành động thuận lợi không."Cô lại lẩm bẩm tiếp: "Màn chơi nào chị cũng bị thao luyện, cái tên Tạ Tam Thu nhìn như thiếu niên tươi cười rạng rỡ nhưng bụng dạ vô cùng đen tối. Màn nào cũng cố tình dẫn quỷ quái đến truy sát chị, cưng nói xem, nếu chị không trưởng thành thì có phải rất có lỗi với công sức dạy bảo của hắn không?!"Cô vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giơ nắm tay đấm vào miệng Tuyul vẫn đang cố cắn cô.Một quyền, hai quyền, sức lực rất lớn, còn đặt biệt nhắm đánh cùng một chỗ.Nửa tiếng sau, hàm răng của Tuyul đã bị Dương Miên đánh nát, nó nằm nghiêng dưới sàn nhà im lặng rơi lệ, bi ai thương tiếc cho hàm răng bảo bối của nó.Sau khi đánh tiểu quỷ đến xụi lơ, Dương Miên mới ôn tồn hỏi: "Hợp tác không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me