TruyenFull.Me

[OG] Êy, dao tôi đâu?

Chương 2: Bạn trai nhà 'cục cưng' bên ngoài của cậu theo dõi ông.

Rie-baka-chan

Kỷ Khải không cảm thấy chuyện này là ảo giác của hắn.

Mấy ngày nay.....hình như có ai đó theo dõi hắn?

Là nam. Kỷ Khải cao mét tám ba, tên kia còn cao hơn.

Giữa mùa hè mà cậu ta lại đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, võ trang đầy đủ, đầy đủ đến nỗi phản tác dụng, thu hút cực kỳ.

Vóc người cậu ta không như cơ thể hắn luyện trong phòng gym, vừa rắn chắc vừa trước lồi sau vểnh nhưng cũng là tam giác ngược điển hình, hai chân thon dài thẳng tắp, là một cái giá áo cao cấp chính hiệu.

........Không biết là muốn làm gì nữa.

Kỷ Khải cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng không phải gái lành nhà ai, kể cả tên cuồng theo dõi cao hơn hắn 3-5 centimet thì chẳng lẽ đánh còn không lại nữa?

Phải biết, phòng gym có dạy Muay Thái(1) miễn phí đấy, dám trêu ông đây là ông đạp mày bay sang Siberia luôn.

Muay Thái là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan.

"Anh gì đằng trước ơi, ví của anh rơi này."

Hả?

Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên từ phía sau không xa, Kỷ Khải vừa quay đầu lại --- Má nó.

Khẩu trang đã kéo xuống nhưng vẫn còn cái mũ, cái kính vô cùng quen mắt, không phải là thanh niên cuồng theo dõi kia sao?

Dù đeo kính nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sống mũi cao thẳng, môi mỏng, hoàn toàn là kết cấu ngũ quan lập thể được điêu khắc ra. Hồi trước hắn không có cơ hội lại gần xem, không nghĩ tới tên cuồng theo dõi này còn đẹp thế!

Kỷ Khải cúi đầu nhìn tay đối phương, một cái ví da màu nâu cà phê, bên trên in đám gà đi thành hàng(2).

Câu gốc trong qt là "上面印着谜之品味的成群小黄鸡". Mình chưa hiểu lắm, ai biết thì nhắc mình với.

......Đúng là ví tiền của hắn này!

"Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi."

"Ừ." Người kia gật đầu nhưng vẫn đứng đó, không hề có ý định rời đi.

Kỷ Khải lúc này có hơi muốn thốt lên rằng "Mấy ngày nay sao cậu cứ đi theo tôi" nhưng lại nghĩ vừa mới được người ta giúp, không thể không nể mặt như thế chứ nhỉ?

Nghĩ một lúc, hắn yên lặng mở ví tiền ra, móc 300 tệ đưa cho người ta.

"Cậu nhận đi! Chứng minh thư, thẻ ngân hàng với mấy thẻ chứng nhận quan trọng của tôi đều ở trong này, nhất định phải có phí cảm tạ rồi."

Người kia không nhận, lại nhìn sang quán cà phê bên cạnh: "Có thời gian không? Đi ăn với tôi một bữa."

Dứt lời, anh ta tháo kính mắt xuống.

Là một đôi mắt một mí cực đẹp.

Đuôi mắt khiêu gợi uốn cong, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang đây, cùng với đường nét sắc sảo làm cả khuôn mặt mang chút lạnh lùng và kiêu ngạo không thể với tới.

Ôi trời ơi.....

Cái diện mạo lạnh lùng này, kết hợp với vóc người không chê vào đâu được này, ngay cả người mẫu nam hot nhất trên phố hàng hiệu bên cạnh cũng không sánh bằng.

Kỷ Khải từng nghĩ Chu Lăng đã là người đàn ông đẹp trai nhất hắn có thể tìm thấy trong thực tế.

Nhưng người trước mắt này, thực sự không kém Chu Lăng một chút nào!

"......."

À!

Hiểu rồi, hiểu rồi! Không sai được, 100% là muốn bắt chuyện đây mà!

Không ngờ được, không ngờ được mà, cưới xong hắn cũng không buông thả , kiên trì đi phòng gym duy trì vóc người siêu mạnh mẽ quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.

Xem mị lực này đi, xem hormone đầy trời này đi! Đã đầu ba rồi mà vẫn đủ sức rù quyến trai trên đường. Lẽ nào người này dính tình yêu sét đánh ngay trên đường, không từ bỏ được nên mới lén lút theo dõi?

Nhưng, tiếc quá~

Cậu chàng đẹp trai ơi! Cậu đến muộn một bước rồi!

"Xin lỗi," Kỷ Khải cười híp mắt giơ tay trái lên, lộ ra chiếc nhẫn bạch kim, "Người đã kết hôn."

"Ừ, tôi biết."

Gì?

"Hy vọng không ly hôn sớm."

Hả??

Phần phật, cơn gió hè thổi qua.

"....." Kỷ Khải nghĩ hẳn là hắn nghe nhầm.

Không lẽ tên này đẹp người xấu nết. Quyến rũ người ta không được nên nguyền rủa người ta ly hôn, bị đá xong cả đời không ai yêu?

Dù có thế nào thì cũng không thể nào get nổi tên cuồng theo dõi này nói gì, nhìn thì đẹp mà hóa ra mắc bệnh thần kinh.

Tốt nhất là bớt gặp chút.

------

"Nghỉ thôi!"

"Anh Lăng vất vả rồi!"

"Anh Lăng về nhà hả? Em lái xe chở anh về nhé?"

"Cảm ơn, không phiền cậu đâu," Chu Lăng bày ra nụ cười chuyên nghiệp, "Tôi còn có chút việc."

Đôi chân thon dài bước qua hành lang không người, bước vào hành lang nối tiếp hai tòa nhà, nhiều người tới lui làm ồn cả khu. Chu Lăng nghiêng người tránh né, bảo vệ thấy khuôn mặt dưới lớp kính mắt của gã, chỉ gật đầu không ngăn cản.

.....

Phòng nghỉ ngơi của Diệp Nhân.

Một thanh niên mang mái tóc vàng xán lạn, đôi chân trắng nõn mềm mại xỏ giày da gác lên ghế dựa, nhàn nhã nghe bài hát album mới của Chu Lăng, miệng ăn bánh gato dâu tây mang từ nhà đến.

Người này đã vậy ngay từ thời học sinh.

Không cần ăn uống điều độ, nhét đủ các loại tráng miệng vào mồm cũng không mập, vòng eo 63cm (4), loại thể chất idol trời cao ban cho.

(4): Gốc là 1 thước 9 tương đương với khoảng 63cm.

Chu Lăng nhẹ nhàng đóng cửa, vặn một vòng khóa, khuôn mặt nhăn nhó.

"Quá trớn rồi đấy?"

Diệp Nhân ngẩng lên, cười giảo hoạt, ấn tạm dừng trên điện thoại, "Sao, vị kia nhà anh càu nhàu rồi à?"

Mặt Chu Lăng lại đen thêm mấy phần, thanh niên mặt đẹp lại vẫn cứ nhàn nhã vui vẻ: "Bị mắng thật à? Nghiêm trọng không? Có bạo lực gia đình không? Anh có quỳ ván giặt không?"

"Diệp Nhân."

"Hả?"

"Quy tắc trò chơi người lớn, chuyện nào có thể làm chuyện nào không, em biết chứ?"

Từ ngữ sắc bén nhưng giọng điệu lại chẳng nghiêm khắc là bao.

Rốt cuộc thì Chu Lăng cũng không nỡ mắng mỏ nặng nề người đẹp mảnh mai trong sáng trước mắt. Gã đi qua, tùy ý tựa vào cạnh bàn, nhìn quà fan gửi chồng chất trên đất.

Gần đây Diệp Nhân......thực sự ngày càng hot.

Ngón tay tinh tế hững hờ quẹt một vệt bánh gato bơ dâu tây phủ đường.

Ngọt mà không ngán, là loại bơ New Zealand thượng hạng, ăn ngon hơn gấp trăm lần mấy cửa hàng bên ngoài.

Một hộp bốn cái, đóng gói quá mức cẩn thận. Kiểu cách này, cảm giác này, khó có thể tưởng tượng được thứ đồ nhỏ mơ mộng này lại đến từ tay người đứng đầu lạnh lùng nghiêm khắc của công ty Thiếu Đông.

"Tên họ Lê đúng thật là quá chiều em."

Ánh mắt Chu Lăng thâm trầm, nhìn thanh niên đẹp đẽ kia, ngoài cười trong không cười nói: "Hay là hôm nào đó... anh cũng đến nhà em, chào hỏi với vị thiếu gia họ Lê nhà em?"

"Anh cứ tới đi~"

Diệp Nhân lại chẳng hề lúng túng, hai tay nâng mặt, đôi mắt thậm chí còn lập lòe ánh sáng 'chờ mong': "Em có kết hôn giống anh đâu, lúc nào chia tay chả được."

"Ồ, chia tay? Anh với Kỷ Khải kết hôn ba năm, tính cả hẹn hò nữa thì tổng cộng năm năm. Em với người kia thì đã bao nhiêu lâu? 12, 13 năm? Không, hai người biết nhau từ nhỏ, hơn 20 năm?"

Diệp Nhân siết chặt tay: "Sáu tuổi quen, quen nhau 20 năm, hẹn hò 10 năm."

"Đã quen lâu thế rồi, đại thiếu gia người ta vừa đẹp trai, vừa toàn tâm toàn ý với em, lại có tiền, rốt cuộc thì em bất mãn cái gì chứ?"

"Cùng Lê Vị Đô 12 năm," Diệp Nhân ngắt lời gã, "Không bằng cùng anh mười hai ngày, Chu Lăng, em nói thật đấy."

Câu nói không hề mang ý vui đùa.

Chu Lăng ngẩn người, nói không ra lời.

Một lát sau, gã ảo não đập một phát lên bàn làm cốc sứ trắng hình thỏ trên bàn rung lên.

"Bây giờ nói như thế.....vậy cấp ba lại là gì?"

"Em tỏ tình với anh, rồi vừa quay đầu lại đã... Haha, em lại đi hẹn hò với tên họ Lê kia! Mà anh còn tự vui vẻ mấy ngày như thằng ngốc!"

Diệp Nhân còn oan ức hơn gã, đôi mắt to lập tức phủ kín một tầng sương mù.

"Anh còn nói em! Nếu cũng thích em, tại sao anh không trả lời luôn tại đó? Em, em khi đó đâu như giờ...Mặt đầy tàn nhang, vừa gầy vừa thấp, mà anh thì sao? Anh là hotboy trường! Em còn nghĩ anh chắc chắn không chấp nhận em, về nhà khóc tận mấy ngày lận!"

"Anh thì hot gì cơ?" Chu Lăng cười khổ, "Mà em mới đúng! Đại thiếu gia nhà người ta cả ngày chạy theo sau, đi xe sang đón đưa mỗi ngày! Một thằng quỷ nghèo như anh lấy gì mà so với phú nhị đại cao cấp thế chứ? Diệp Nhân, em biết chuyện này thành bóng ma tâm lý lớn đến mức nào cho anh không?"

"Từ đó về sau, mặc cho ai tỏ tình với anh, anh nghi ngờ hết cả! Nghi người nọ có phải đang trêu anh không, nghi người nọ có phải lập tức quay đầu tìm người tốt hơn. Con mẹ nó... tròn sáu, bảy năm đẹp nhất, cứ thế bị em làm phế bỏ!"

"Em xin lỗi, Chu Lăng, tất cả đều là lỗi của em!"

Diệp Nhân đau lòng nhào tới, mắt phủ sương mù ôm tay gã. Một lát sau cậu ta lại bắt đầu không cam lòng: "Nhưng... Không phải sau đó anh kết hôn rồi à?"

Đúng thế... gã đã kết hôn rồi.

Chu Lăng nhớ tới người đàn ông thô bạo thẳng thắn trong nhà, nghĩ tới con dao cắm trong bàn ăn.

Nói đi nói lại, người bình thường... không thể tay không cắm dao vào gỗ dày như thế chứ?

Phụt, gấu cưng đúng là thần lực trời sinh!

Không được, không được.

Đang ở cùng bồ nhí sao lại nghĩ đến người trong nhà mà cười được?

"Nói đến anh ta....Hôm qua em đến gặp anh ta, sợ hết cả hồn!"

Diệp Nhân nhìn xa xa, mặt đến là uất ức: "Em còn tưởng em gõ nhầm nhà hay người mở cửa là thợ thông cống nhà anh! Khẩu vị anh nặng thế từ bao giờ vậy?"

"....Đã bảo em không có gì đẹp, ai kêu em nhất định phải đến xem?"

"Em cứ muốn biết đấy! Rốt cuộc là ai, quyến rũ như nào, mới có thể làm anh đồng ý kết hôn lúc còn trẻ thế chứ!"

Rồi thì, sinh vật sau cửa đó là gì chứ?

Diệp Nhân vốn nghĩ, nếu bước ra là người đẹp quyến rũ lay động lòng người thì cậu cũng chịu.

Thế nào cũng không nghĩ đến, người mở cửa lại là nam giới cao to thô kệch nhìn như nào cũng ra trai thẳng, mặc áo ba lỗ đen, quần đùi lộn xộn, chân xỏ dép lê, mặt thì chưa tỉnh ngủ như áp thấp nhiệt đới, ánh mắt còn hung hung dữ dữ!

Chu Lăng từng nói hồi trước gã chỉ là vớ bừa một người nào đó kết hôn thôi, Diệp Nhân chẳng tin.

Giờ càng không tin!

Kể cả có tìm bừa người nào cũng không tìm phải người đáng sợ thế chứ!

-------

Dân công nhà mình đẹp trai tuấn tú sáng lạng, chung tình, green flag chính hiệu. Mỗi tội mắt ổng hơi mù tí hoi =Đ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me