TruyenFull.Me

Ohmnanon The Spring Is Back

Mẹ đang giúp Nanon soạn ít đồ, bà ấy đồng ý cho cậu nghỉ học hai tuần để làm những gì mà cậu cho là đúng đắn. Bà ấy luôn ủng hộ cậu, dù cho quyết định ấy có chút điên rồ. Nanon chưa từng đến Bangkok một mình, nhưng cậu đã hỏi được tên ngôi trường mà Ohm theo học trước đây, Nanon sẽ đến đó.

"Con định sẽ đi bao lâu?"

"Con sẽ về trước khi lễ hội bắt đầu, chỉ tầm 2 tuần thôi mẹ."

"Vậy con đã nói với cậu ấy chưa?"

"Con không định nói, con muỗn giữ bí mật cho đến khi chắc chắn giấc mơ của mình không hoang đường."

Kí ức về tiệm đĩa cũ làm cậu thấy không chắc. Bây giờ đã qua thời nghe đĩa rất lâu rồi, chỉ sợ rằng tiệm đĩa đó cũng đã đóng cửa. Nhưng cậu sẽ cố tìm nó cho bằng được.

"Một lời tạm biệt sẽ tốt hơn là con không nói gì. Cậu ấy sẽ lo."

"Con đã hẹn với cậu ấy rồi mẹ ạ." Một lời hứa, đáng để mong chờ mà?

"Chắc chắn là con sẽ ổn khi đi một mình chứ? Mẹ có thể đi cùng con mà."

"Con ổn mà mẹ, cũng đã 4 tháng rồi, con sẽ đến bệnh viện ngay nếu thấy không khỏe và gọi cho mẹ."

"Được rồi, chúc con may mắn."

Mẹ trao cho cậu một cái ôm, so với vòng tay cứng rắn của Ohm, vòng tay mẹ dịu dàng hơn, một cái ôm khích lệ. Nanon đến Bangkok vào buổi chiều, cũng không nóng như trước, à mà lúc đó cậu cũng đến đây vào mùa hè mà, nên nóng cũng đúng thôi. Mẹ đã giúp cậu thuê tạm một căn phòng nên cậu chỉ cần kéo vali về đó ngủ một giấc là được.

Không có bất kì tấm hình nào về tiệm đĩa, với hoa tay ít ỏi của mình, Nanon cũng không thể vẽ nó lại một cách chính xác được, khó khăn càng thêm khó khăn. Mấy ngày liền cậu đi xung quanh trường của Ohm , nó chỉ nằm ở đâu đó gần khu này thôi, nhưng cậu lại không rành đường. Đường đi phức tạp hơn cậu nghĩ, Nanon không thể nhớ được chính xác. Cậu cũng chưa tìm cách để lẻn vào trường. Làm sao tìm được phòng nhạc, và cái nơ bám đầy bụi đất nhìn như nhà kho kia?

Không được rồi, cứ như vậy sẽ rất phí thời gian, Nanon sẽ đi hỏi loanh quanh. Nó có tồn tại thì chắc chắn có người biết. Khu tập thể cũ gần trường Ohm đã bị bỏ trống khá nhiều, người dân hầu như đã chuyển đi hết. Những người còn ở lại thì cũng không dễ gặp mặt mà hỏi.

Ơ...cái hẻm này khá quen, hình như cậu đã từng đi qua rồi, là trong giấc mơ mới đúng, cậu và Ohm từng đi qua cái hẻm này. Cuối con hẻm sẽ gặp căn nhà với cửa sắt màu xanh. Đúng rồi, căn nhà với cái cửa sắt màu xanh đây, tiếp đến rẽ trái sẽ gặp được bức tường phủ đầy rêu xanh, đi dọc theo lối đó sẽ ra con hẻm lớn, ngay bên kia đường là tiệm đĩa cậu thường mơ.

Ding!

Đúng là nó rồi, cả dì chủ tiệm và cách bày trí này đều y hệt trong mơ, nó là thật, nơi này có thật. Đồng nghĩa với chuyện cả hai đến đây cũng là thật. Nhưng cậu đến đây bằng cách nào và từ bao giờ? Chủ tiệm cất giọng hỏi.

"Lại một vị khách trẻ, cậu nhóc đến đây tìm gì? Ta không chắc là tiệm đĩa cũ này có gì đó hợp thời đại đâu."

"Cháu...à...tìm bạn ạ, người từng cùng cháu đến đây."

Nanon chưa từng chụp hình với Ohm nên không có ảnh để cho dì ấy xem, cậu đành mô tả sơ sơ cho dì ấy, nhưng cólex dì ấy không nhớ.

"Aow, cậu bé có nhầm lẫn gì không, nếu đã từng đến đây cùng nhau, ta sẽ không bao giờ quên được khi cùng lúc hai vị khách trẻ tuổi bước vào đâu."

"Có mà, cháu cùng cậu ấy đến đây. Cậu ấy thì ngồi ở đây, uống ly nước cam của bác pha, cháu thì đứng bên cạnh, cùng nghe bài hát Summertime sadness."

Cậu nhớ không nhầm đâu, dù cả hai không nói chuyện với nhau nhưng rõ ràng là cậu đã đứng cạnh bên cậu ấy. Dì chủ tiệm nhíu chặt mày rồi như nhớ ra chuyện gì đó.

"Ra là cháu, thằng bé Ohm nó đã rất buồn khi không thể cùng cháu đến tiệm của ta. Nó cứ nhắc mãi đến cháu, và nghe đúng bài hát đó. Thằng bé đã chuyển đi mất rồi, sau khi nó buồn bã nói, mùa hè của nó đã biến mất rồi."

"Sao ạ? Là vào mùa hè sao dì? Trong năm, nay ạ?"

"Đúng vậy, chỉ vừa mới đây thôi."

Bây giờ chuyện chủ tiệm không nhớ ra cậu từng đến đây với Ohm không quan trọng bằng khoảng thời gian đó. Cậu cứ nghĩ đó là mùa hè từ năm cũ nào đó, nhưng nó là mùa hè năm nay? Lúc đó cậu còn nằm viện mà? Cậu rời đi với tâm trạng rối bời, những câu hỏi vẫn chưa tìm được đáp án, sau buổi hôm nay lại có thêm nhiều câu hỏi nữa. Tại sao dì ấy không thấy cậu? Tại sao lại là khoảng thời gian cậu nằm viện?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me