Omega Ga Vao Nha Quyen Quy
Là anh không cần tôi trước...Kỳ Hách Diễn đột nhiên sững lại. Anh mím môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Bạch Khởi, hơi thở dồn dập. Hai người nhìn nhau trừng trừng, chẳng ai chịu nhượng bộ, như thể chỉ cần dời mắt đi là sẽ thua vậy."Sao không nói gì đi?"Bạch Khởi vớ lấy chiếc gối bên cạnh đập mạnh vào người Kỳ Hách Diễn. Mỗi cú đánh đều dồn toàn bộ sức lực, toàn thân omega run lên không ngừng: "Anh câm rồi sao?""Tôi phải làm gì để anh tha thứ cho tôi?" Kỳ Hách Diễn vẫn đứng im, mặc cho Bạch Khởi đánh, alpha cứ thế tiến lại gần, cho đến khi ôm chặt lấy người trước mặt. "Tôi đã đưa người đó tới, tôi không lừa em. Tôi cũng chưa từng định kết hôn với ai khác, tôi chỉ có mình em.""Nhưng tôi không thể có anh cả đời." Bạch Khởi không gắng gượng thoát khỏi vòng tay của Kỳ Hách Diễn, chỉ khẽ thở dài, "Kỳ Hách Diễn, rốt cuộc anh muốn gì?"Alpha vùi đầu vào hõm cổ của Bạch Khởi, nhắm mắt lại, thật lâu không lên tiếng."Tôi mệt rồi, mỗi lần cãi nhau với anh tôi đều rất mệt. Anh có thể đừng chọc tôi nổi giận được không?"Bạch Khởi từ từ thả lỏng cơ thể, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm cố định: "Tôi ghét cảm giác này."Alpha không dám ôm quá chặt, sợ làm ảnh hưởng đến bụng của Bạch Khởi. Anh nhẹ nhàng lùi lại một chút, giọng trầm thấp: "Ngày mai đi cùng tôi đến quân doanh được không?"Bạch Khởi cau mày: "Tới đó làm gì? Tôi đến đó để làm gì chứ?"Omega không kìm được nghi ngờ: "Anh định bắt tôi làm gì?""Tôi đang mang thai, tôi không thể đi theo anh đến quân doanh để diễn kịch!""Tôi không có ý định lợi dụng em!" Kỳ Hách Diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Khởi, cũng nhíu mày: "Tôi chỉ muốn em tới nhìn thử.""Hiểu thêm một chút cũng tốt." Alpha thở ra một hơi, ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn lựa lời giải thích, "Nhưng em càng biết nhiều thì càng nguy hiểm, họ sẽ để ý đến em.""Thực ra dù tôi không biết gì về anh, họ vẫn sẽ theo dõi tôi."Omega không ngừng lùi lại, nghiêng mặt đi: "Họ nhắm vào tôi, chẳng lẽ anh không biết lý do là gì sao?""Kỳ Hách Diễn, ở buổi tiệc lần trước, ngay cả người do các anh thuê cũng xem thường tôi. Miệng thì gọi tôi là hoàng phu, nhưng thực tế trong mắt họ, anh thừa biết họ nghĩ tôi là gì!"Càng nghĩ Bạch Khởi càng giận, anh lại rút chiếc gối dưới thắt lưng ném về phía Kỳ Hách Diễn: "Tại sao anh không làm gì cả?""Không thấy ghê tởm sao? Còn bây giờ lại nói với tôi mấy lời này!"Omega trừng mắt nhìn alpha, cố gắng đè nén cơn giận đang dâng lên lần nữa: "Nếu anh thật sự muốn tôi sống thoải mái hơn một chút, thì làm ơn giải quyết mấy rắc rối quanh tôi trước đi.""Còn năm tháng nữa thôi, tôi không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."Bạch Khởi nằm xuống giường, quấn mình trong chăn, tiện thể đá Kỳ Hách Diễn một cú: "Giờ thì làm ơn đi tắm cái đi, đừng ngồi dơ dáy trên giường tôi. Với cả đừng để pheromone của anh loạn xạ lên, tôi vừa mới qua kỳ phát tình.""Không được làm sao?"Kỳ Hách Diễn nói câu này rất thẳng thắn. Khi hai người ở trên giường, anh hay nói mấy lời trêu chọc, Bạch Khởi thì có khi đáp lại, có khi chỉ cắn môi im lặng.Bạch Khởi nhắm mắt, khẽ cười khẩy, giọng chua chát: "Anh có thể đi tìm omega khác mà, tôi sợ mở não quang ra sẽ thấy tin đại hoàng tử sắp cưới, hỷ sự lâm môn.""Chờ omega này sinh xong đứa con, sẽ có một hoàng phu mới được rước vào...""Bạch Khởi, đừng nói thế." Kỳ Hách Diễn không muốn nghe những lời đó, giọng anh mang theo chút cầu xin.Bạch Khởi mở mắt, liếc anh một cái, rồi mím môi:"Được thôi, vậy sau này tôi không nói chuyện với anh nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me