On Going Cao H A Tinh Ngon
Tiểu sư muội của Thanh Vân Quan tên là Tiểu Phù, năm nay mười tám tuổi, là con gái của họ hàng đầu bếp trong Thanh Vân Quan.Một năm trước được phát hiện có vài phần linh căn, cô bé cũng có tâm hướng đạo, thi xong Đại học thì vào đạo môn.Tiểu Phù là cô gái duy nhất trong quan, thời gian ở đây ngắn nhất, mọi người đều rất sủng cô bé.Nữ quỷ nhìn rõ điểm này, ban đêm chui vào phòng Tiểu Phù. Tiểu đạo sĩ không cho cô sống tốt, cô cũng không để bọn họ sống tốt.Tiểu Phù đang thu dọn đồ vật, mấy ngày nay cô bé phải rời khỏi đạo quan về học Đại học, cô bé cất từng thứ từng thứ vào ba lô, có chút lưu luyến, đồng thời cũng khát khao mong đợi.Tiếng mèo kêu ở hậu viện đánh gãy suy nghĩ của cô bé, Tiểu Phù thì thầm: “Tiểu Mễ làm sao thế?”Đột nhiên, cửa trước kẽo kẹt một tiếng mở ra, một trận gió thổi vào, âm u, mang theo sự lạnh lẽo riêng của trời đêm.Tiểu Phù bị gió thổi nổi hết cả da gà, vội vàng đi đóng cửa.Quay đầu lại, cửa sổ chưa mở bao giờ lại thổi một trận gió mạnh mẽ.Khung cửa sổ động đậy khanh khách, dường như là âm thanh phát run của hàm răng.Bức màn màu lam lắc lư, giống như một người mặc đồ phồng uống say, lắc lư, lắc lư. Lắc đến mức trong lòng Tiểu Phù sởn gai ốc, cô bé run rẩy đóng cửa sổ lại.Ban ngày Ninh Khâm Hoà đã nói chuyện nữ quỷ với cô bé, Tiểu Phù và Ninh Khâm Hoà tu bói toán là chủ yếu, cô bé chưa từng gặp quỷ, càng đừng nói đến chuyện giao tiếp với quỷ, thậm chí cô bé còn là một tiểu đạo sợ quỷ.Nghĩ đến việc quỷ có khả năng ở bên cạnh, Tiểu Phù không thu dọn hành lý nữa, run run rẩy rẩy mà kiểm tra tất cả các cửa sổ, lấy lá bùa ra định vẽ.Nhưng vừa nhấc bút, hoàn toàn quên những gì sư phụ dạy, nhất thời không vẽ được phù văn cơ sở.Ánh đèn lập loè, xoẹt một cái tối om, xoẹt một cái sáng lên, giống như lửa quỷ u minh.Trong một góc tối của căn phòng, mơ hồ truyền đến tiếng con gái khóc.Thương tâm, u oán đến cực điểm.Trong đầu Tiểu Phù hiện lên mười mấy cảnh tượng của phim kinh dị, hét lên một tiếng, kinh hoảng thất thố chạy ra ngoài.“Sư huynh, sư huynh!”Tiểu Phù gõ cửa phòng của Từ Vân Thư, âm thanh dồn dập, mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy.Trong các sư huynh đệ đồng môn, chỉ có Từ Vân Thư có mắt m Dương, cô bé lựa chọn người giúp đỡ thứ nhất là anh.Từ Vân Thư đang đọc sách, nghe thấy tiếng nhẹ nhàng đặt sách xuống, đi ra mở cửa.“Làm sao vậy?” Anh hỏi.Tiểu Phù nói lý do, khóe mắt gấp đến mức chảy ra nước mắt.Từ Vân Thư lẳng lặng nghe xong, khong do dự, trực tiếp đi đến phòng của Tiểu Phù.Phong không tối, ánh đèn còn đang lấp lóe.Từ Vân Thư chưa nhìn thấy nữ quỷ, nhìn bóng đen chằm chằm một lát, nói với Tiểu Phù đi theo sau: “Ngày mai bảo Khâm Hoà đổi bóng đèn khác cho em.”Tiểu Phù hỏi: “Sư huynh, có quỷ không?”Từ Vân Thư cười cười: “Là đèn hỏng rồi, an tâm ngủ đi.”“Ồ…”Tiểu Phù đóng cửa phòng.Từ Vân Thư không về phòng, dùng đằng chi ở trong viện vẽ đồ án cấm đi trước cửa phòng của Tiểu Phù.Anh đi xung quanh một lát, không tìm được tung tích của nữ quỷ.Lúc này, con mèo trắng gạo trong quan kia nhảy đến trước mặt anh từ trong bụi cỏ, lông xù xù đầu hơi ngẩng lên, một bộ dánh đáng thương vô cùng.Từ Vân Thư khom lưng sờ sờ, ánh mắt tự do, không biết đang suy nghĩ cái gì.Mấy ngày sau, Ninh Khâm Hoà phát hiện cải trăng lớn lên rất tốt trong vườn hoa héo đi.Đó là cậu ấy tự trồng, tưới phân nước tiểu liên tục, chờ đến mùa thu để thu hoạch, đăng lên vòng bạn bè khoe một lúc, rồi ăn thật ngon một bữa.Hiện nay toàn bộ nỗ lực như nước chảy về biển đông, cậu ấy khóc không ra nước mắt, cũng tới tìm Từ Vân Thư.Thực vật thích dương khí, tiếp xúc lâu với sinh vật âm sẽ sinh trưởng theo xu thế phản diện. Ninh Khâm Hoà kết luận là nữ quỷ kia làm gì đó với cải trắng của cậu ấy.Mấy ngày nay cậu ấy luôn thấy bóng đen chợt loé qua bên cửa sổ, đến mức khách hành hương cũng nói gió trên núi cũng to hơn.“Sư huynh, nữ quỷ kia đúng là âm hồn bất tán, cải trắng của em…”Từ Vân Thư khảy khảy trứng gà tráng diệp, thở dài.Nữ quỷ kia cố ý trốn anh, chuyên chọn lúc anh không ở gây chuyện, một lần cuối cùng anh nhìn thấy cô vẫn là đêm bất đắc dĩ gọi sét đó.Từ Vân Thư nhớ đến bóng dáng cô chạy đi cuối cùng, hồn phách nhàn nhạt đến mức hơi trong suốt.Tính thời gian, kỳ hạn cuối cùng của nữ quỷ sắp đến rồi.Đêm đó, Từ Vân Thư vẽ bùa dẫn quỷ dựa theo biện pháp trong sách, lấy thân dụ, chuẩn bị đưa nữ quỷ lên đường trong lần này.Trăng rằm như liêm, đêm lạnh như nước.Trong căn phòng yên tĩnh đen nhánh, Từ Vân Thư nằm ở trên giường chợp mắt, lỗ tai cao cao dựng thẳng lên.Sau một tiếng gió rất nhỏ là vài tiếng mèo kêu, ngay sau đó vang lên tiếng “sụyt” của phụ nữ, sợ đến mức mèo con kêu lên một chút rồi chạy đi mất.Nghĩ đến việc ngày mai mèo con có lẽ sẽ đến “cáo trạng” tiếp, Từ Vân Thư nhấp nhẹ khoé môi cong.Anh nhìn về phía cửa sổ, xuyên qua vách tường, dường như có thể nhìn thấy nữ quỷ đấu trí đấu dũng với mèo.Sân vườn yên tĩnh, Từ Vân Thư cảm thấy nữ quỷ đã đến gần cửa phòng.Anh siết chặt lá bùa ở đầu giường, thật sự không được, thì mạnh mẽ đưa cô đến địa phủ, tuy không hợp quy củ, cũng tốt hơn cô tiêu hao hết thời gian cuối cùng như vậy.Gió thổi lá cây vang.Đột nhiên, có một âm thanh nặng nè xen lẫn ở trong gió.Bên tai Từ Vân Thư vừa động, chân mày nhăn lại, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía cửa. Dưới tình thế cấp bách, quên cả đi giày.Gió mát ngân huy, nữ quỷ ngã xuống trước cửa của anh, da trắng như tuyết, hơi thở thoi thóp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me