[On Going] Sau khi giả ngu ta bị chưởng ấn âm lãnh dõi theo
Chương 36
Chương 36Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy, muốn tìm lối thoát.Y rất khâm phục bản thân vẫn có thể duy trì lý trí phân tích:Ly rượu đó y chỉ uống một ngụm, cho dù có thuốc, dược tính cũng sẽ không quá lớn.Phản ứng của y mãnh liệt như vậy, hẳn là do cơ thể khỏe mạnh, máu lưu thông tốt, đẩy nhanh quá trình tuần hoàn của thuốc.Thêm vào đó, từ khi xuyên thư đến nay, y luôn nơm nớp lo sợ. Cái đầu còn đang treo trên dây quần*, làm sao có thời gian mà dâm dục được.(挂在褲腰帶上: treo trên dây lưng/quai lưng quần — đây là cách mô tả các nhân vật trong truyện võ hiệp mang đầu người như chiến lợi phẩm (thường là địch nhân bị giết)."Tiểu điện hạ?" Giọng Cố Phi Y cắt đứt suy nghĩ của Tạ Trường Sinh.Tạ Trường Sinh sực tỉnh, kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn Cố Phi Y: "Ta không sao, chỉ là nóng thôi."Ánh mắt Cố Phi Y lướt qua xương quai xanh ửng hồng của Tạ Trường Sinh, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh, rồi lại lật tay dùng bốn ngón tay giữ lấy mạch đập.Tạ Trường Sinh hỏi: "Ngươi biết bắt mạch sao? Thế nào, ta khỏe như một con trâu đúng không?"Cố Phi Y không đáp, rủ mắt một lát rồi lại ngẩng lên.Hắn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tạ Trường Sinh đã ửng hồng, khẳng định nói: "Tiểu điện hạ, người trúng xuân dược rồi."Hắn hỏi Tạ Trường Sinh: "Cảm thấy thế nào, có khó chịu không?"Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Phi Y trông hệt như một bác sĩ già đã làm việc ba mươi năm trong bệnh viện.Sự gượng gạo và ngượng ngùng trong lòng Tạ Trường Sinh khi thấy Cố Phi Y như vậy cũng tan biến đi không ít.Y nắm lấy tay áo Cố Phi Y, khi mở miệng nói thì giọng đã bắt đầu khàn: "Ta nóng quá, tim đập loạn xạ, bác sĩ, ngươi nhất định phải cứu ta đó bác sĩ!"Cố Phi Y: "..."Hắn rút tay khỏi cổ tay nóng rực của Tạ Trường Sinh, đột nhiên đứng dậy rời đi.Tạ Trường Sinh không biết Cố Phi Y muốn làm gì, ánh mắt vẫn vô thức dõi theo hắn, chỉ thấy hắn đi đến chỗ không xa lấy một thứ gì đó, rồi quay lại.Đợi Cố Phi Y đến gần, Tạ Trường Sinh thấy trong tay hắn cầm một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, chính là chiếc mà Cố Phi Y đã mặc khi cùng lão hoàng đế xuất hiện lúc nãy.Cố Phi Y khoác chiếc áo choàng đó lên người Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh được bao bọc bởi một mùi hương mai trắng lạnh lẽo nồng đậm."Tiểu điện hạ, ngẩng đầu lên."Tạ Trường Sinh ngẩng cằm, Cố Phi Y thắt nút áo choàng ở cổ y, những ngón tay lạnh buốt thỉnh thoảng chạm vào làn da cổ Tạ Trường Sinh, lại thấy có chút dễ chịu.Cố Phi Y thấy Tạ Trường Sinh nheo mắt, biết y đang tham lam sự lạnh lẽo trên ngón tay mình, dùng đầu ngón tay lạnh buốt ấn ấn vào cổ Tạ Trường Sinh, rồi lại đưa cánh tay cho y: "Dậy đi."Tạ Trường Sinh vịn vào tay Cố Phi Y đứng dậy, Cố Phi Y lại dắt y đi ra ngoài.Tạ Trường Sinh hỏi Cố Phi Y: "Đi đâu?"Cố Phi Y chỉ nói: "Tiểu điện hạ theo ta."Lúc này Tạ Trường Sinh đã nóng hơn lúc nãy, đầu cũng bắt đầu hơi choáng váng, y mơ mơ màng màng đi theo Cố Phi Y một lúc, mới phát hiện mình đã đến chỗ ở của Cố Phi Y.Cố Phi Y giúp Tạ Trường Sinh cởi áo ngoài rồi đỡ y nằm xuống giường, nói: "Khổ cho tiểu điện hạ, tự mình động tay đi."Tạ Trường Sinh phản ứng một lúc mới hiểu ý Cố Phi Y, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của y giờ lại đỏ bừng lên: "Ta... không cần..."Cố Phi Y nói: "Vẫn chưa biết dược tính của thuốc này, vì an toàn, đừng cố nhịn, tốt nhất là giải tỏa ra.""Hay là," Cố Phi Y nói: "Tiểu điện hạ không biết? Cần ta giúp đỡ không?"Mặt Tạ Trường Sinh càng đỏ hơn, y lắc đầu như trống lắc: "Không không không, không cần không cần không cần, chuyện nhỏ này sao dám làm phiền ngươi, ta biết ngươi là Lôi Phong sống, nhưng tục ngữ có câu, tự mình làm lấy thì sung túc..."Cố Phi Y: "..."Thằng ngốc này.Đến nước này rồi mà vẫn còn nói lung tung.Hắn đứng dậy: "Vậy thì, tiểu điện hạ cứ tự nhiên."Khi ra khỏi chỗ ở, Cố Phi Y dặn dò Phùng Vượng —Nếu thân vương quý tộc đến, thì bảo họ tránh mặt. Nếu muốn xông vào, thì cứ chặt đầu.Hắn dừng một chút, lại nói: "Đứng xa cửa ra một chút, đừng để nghe thấy những tiếng động không nên nghe."Phùng Vượng vâng lời.Cố Phi Y tự mình thì đến chỗ ở của vị khả hãn kia. Hắn đợi một lúc, vị khả hãn kia cũng đã trở về.Có lẽ đang chơi vui vẻ trong yến tiệc, bị Cố Phi Y đột nhiên gọi về, gã còn có chút bất mãn, dùng tiếng Hán cứng nhắc hỏi: "Chưởng ấn, có chuyện gì không?"Cố Phi Y ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhịp nhàng vào tay vịn, nhìn khả hãn. Hắn đã bí mật liên lạc với vị khả hãn này từ mấy năm trước.Nước của khả hãn là một nước nhỏ, phong tục thô bỉ, man rợ. Nhưng cũng chính vì vậy, Cố Phi Y cảm thấy họ có thể trở thành một con chó hoang dễ sai bảo trong tay mình.Hắn vốn định giữ con chó hoang này để đối phó với nhà họ Phương. Ai ngờ vì cho con chó hoang này mặt mũi lại khiến chúng không biết ai mới là chủ nhân.Hắn hỏi người đàn ông: "Rượu bỏ thuốc gì?"Người đàn ông "ha" một tiếng cười: "Chẳng qua là thứ làm người ta sung sướng thôi! Ta vừa thấy ngươi đỡ tiểu mỹ nhân kia ra ngoài, có phải là đi tìm phụ nữ không? Y tỉnh lại có khi còn phải cảm ơn ta!""Chỉ tiếc là," người đàn ông liếm môi: "Nếu có thể thấy tiểu mỹ nhân trước mặt mọi người...""Nói tiếp về loại thuốc đó đi." Cố Phi Y cắt ngang lời gã: "Có hại cho người không?""Chính ta cũng uống, sao có hại được?"Người đàn ông cười: "Đã nói rồi, đó chỉ là thứ để tăng hứng thú thôi."Gã nhìn Cố Phi Y: "Chẳng lẽ Chưởng ấn ngươi cũng muốn? Nhưngkhông phải ngươi..."Cố Phi Y cười cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.Hắn đứng dậy, đi về phía người đàn ông.
"À đúng rồi, chuyện đã nói trước đây..."Người đàn ông nhớ ra điều gì đó, lời nói đến nửa chừng lại đột ngột dừng lại.Gã không tin được cúi đầu nhìn bụng dưới của mình, một con dao găm khảm hồng ngọc đã đâm sâu vào cơ thể gã."Ngươi...""Ta sao?" Cố Phi Y hỏi nhưng không muốn nghe câu trả lời. Hắn vẫy tay, các thị vệ đã mai phục sẵn xung quanh phá cửa xông vào, vung dao chém loạn xạ vào người đàn ông.Cố Phi Y cười vui vẻ, liếc nhìn người đàn ông đang nằm trong vũng máu, không còn hơi thở: "Dám chạm vào đồ của ta, đúng là không biết sống chết."Hắn lại dặn dò các thị vệ: "Sau khi yến tiệc kết thúc, tất cả những người đến cùng gã đều bắt giữ hết, giam vào ngục. Nếu có chống cự, giết chết ngay lập tức."Giải quyết xong vị thân vương ngang ngược này, Cố Phi Y lại trở về chỗ ở, Phùng Vượng vẫn đứng từ xa canh cửa cho hắn.Cố Phi Y hỏi Phùng Vượng: "Y có ra ngoài không?"Phùng Vượng lắc đầu: "Không.""Ta biết rồi." Cố Phi Y nói: "Xuống đi."Phùng Vượng vâng một tiếng, lui vào bóng tối xa hơn.Cố Phi Y đến trước cửa, không vội vào, dựa lưng vào cánh cửa, vừa lấy khăn tay lau tỉ mỉ từng ngón tay, vừa lắng nghe động tĩnh bên trong.Nghe một lúc, lại không có tiếng động nào. Hắn không khỏi có chút tò mò về trạng thái của Tạ Trường Sinh, lớn tiếng gọi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ?"Lần này bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, là một giọng nói có chút hoảng loạn và gấp gáp: "...Đừng vào!"Cố Phi Y không hiểu sao lại bật cười, hắn dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của mình, đợi đến khi hai tay cuối cùng đã sạch sẽ, không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, hắn mới đẩy cửa bước vào.Tạ Trường Sinh vẫn đang nằm trên giường hắn, thấy hắn bước vào, liền vội vàng chui vào trong chăn, chỉ còn vài lọn tóc lộ ra ngoài.Cố Phi Y đi đến bên giường thò tay vào trong chăn sờ soạng hai cái, tìm thấy cổ tay Tạ Trường Sinh, cảm nhận mạch của y một lúc, hỏi rất trực tiếp: "Không ra được?"Tạ Trường Sinh không trả lời.Cố Phi Y kéo chăn mà Tạ Trường Sinh dùng để che đầu xuống một chút: "Đừng nằm như vậy, ngột ngạt lắm."Chăn vừa kéo xuống, Cố Phi Y liền nhìn thấy khuôn mặt Tạ Trường Sinh lúc này.Tai và vùng mắt, má đã đỏ đến đáng sợ, môi cũng rất đỏ, lấp lánh vẻ mọng nước.Không biết là do nghẹt thở hay do khó chịu vì không ra được.Dường như y không ngờ Cố Phi Y sẽ đột ngột kéo chăn che đầu y xuống, cả người cứng đờ, nghiêng đầu vùi mặt vào gối: "...Ngươi ra ngoài đi."Cố Phi Y nhìn Tạ Trường Sinh như vậy, trong lòng thầm nghĩ vật cưng của hắn thật đáng thương.Rõ ràng nên giống như Tuế Tuế, vô tư vô lo chỉ biết ăn uống, nhưng lại cứ bị ngựa làm rách chân, rồi lại sốt, lại bị bỏ thuốc.Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng dâng lên một chút thương xót.Tạ Trường Sinh trong chăn đuổi hắn: "Ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài..."Như niệm kinh.Cố Phi Y cười: "Chẳng phải ta ra ngoài sẽ không giúp được tiểu điện hạ sao?"Hắn nói rồi vươn tay, véo tai Tạ Trường Sinh.Cơ thể Tạ Trường Sinh lập tức cứng đờ.
Động tác của Cố Phi Y vẫn không ngừng, hắn nhẹ nhàng xoa nắn dái tai mềm mại nóng bỏng của Tạ Trường Sinh.Hắn nghe thấy hơi thở của Tạ Trường Sinh trở nên gấp gáp.Hắn nhìn chiếc chăn bất động, giục: "Tiểu điện hạ, tự động đậy một chút đi, đừng làm lỡ thời gian của ta."Chiếc chăn yên lặng rất lâu, cuối cùng khi Cố Phi Y tăng lực ở tay lên thì có một sự nhấp nhô nhẹ.Cố Phi Y nửa cười nửa không, lại đưa ngón tay vào lỗ tai y, chầm chậm ra vào.Theo động tác của hắn, hơi thở của Tạ Trường Sinh bị vùi trong gối càng lúc càng nặng, càng lúc càng hỗn loạn.Đột nhiên cơ thể y cứng đờ, trong gối phát ra tiếng rên rỉ nhẹ ngắt quãng, khó chịu.Cố Phi Y nghe thấy, đột nhiên muốn xem biểu cảm của Tạ Trường Sinh bây giờ.Hắn nắm vai Tạ Trường Sinh ép y ngẩng mặt lên khỏi gối.Chỉ thấy mái tóc đen rối bù lấm tấm mồ hôi dính vào mặt Tạ Trường Sinh, gò má đỏ bất thường lại càng đậm hơn, màu sắc mập mờ lan đến tận chân tóc.Y đờ đẫn nhìn vô định, cắn chặt môi dưới, toàn thân run rẩy, rõ ràng là vẫn chưa thoát khỏi dư vị.Yết hầu của Cố Phi Y khẽ nhúc nhích, hắn đỡ Tạ Trường Sinh mềm nhũn để y dựa vào người mình, tay thò vào trong chăn, bất chấp sự từ chối của Tạ Trường Sinh mà giúp y chỉnh sửa quần áo, rồi dùng khăn tay lau sạch lòng bàn tay Tạ Trường Sinh.Cuối cùng hắn cười vỗ vỗ mặt Tạ Trường Sinh, nói: "Tiểu điện hạ, người làm tốt lắm."Tạ Trường Sinh suýt chút nữa không thể giả ngốc được nữa.Y cố gắng duy trì nụ cười ngây ngô cuối cùng trên mặt: "À ha ha... Cảm ơn huynh đài đã khen ngợi, tổ chức rất cảm ơn đồng chí đã giúp đỡ, ngươi còn chuyện gì không? Ta không sao, ta đi về nghỉ ngơi trước đây, tạm biệt."Nói xong, Tạ Trường Sinh cũng không đợi phản ứng của Cố Phi Y, vội vàng rời đi như chạy trốn.Cố Phi Y gọi Phùng Vượng đến, bảo ông ta hộ tống Tạ Trường Sinh về, còn mình thì lại quay lại yến tiệc.Khi hắn rời đi lão hoàng đế đã uống không ít rượu, lúc này đang làm loạn vì say rượu.Thấy Cố Phi Y đến lão loạng choạng đứng dậy, muốn túm lấy tay áo Cố Phi Y.Cố Phi Y không để lộ dấu vết mà lùi lại một bước tránh đi.Lão hoàng đế vồ hụt cũng không bận tâm, lão vung tay áo: "Phi Y, Phi Y! Có nhìn trúng cô gái nào không? Cho dù là phi tần của trẫm cũng được, đều là của ngươi! Chỉ cần ngươi mở lời, bất luận là nhìn trúng mỹ nữ nào, trẫm thưởng cho ngươi!"Cố Phi Y cong môi cười, nhưng sâu trong tâm trí lại thoáng hiện lên khuôn mặt Tạ Trường Sinh vừa rồi đang chìm đắm trong dư vị.Nếu nói là tuyệt sắc, thì có ai có thể sánh bằng vật cưng của hắn…
"À đúng rồi, chuyện đã nói trước đây..."Người đàn ông nhớ ra điều gì đó, lời nói đến nửa chừng lại đột ngột dừng lại.Gã không tin được cúi đầu nhìn bụng dưới của mình, một con dao găm khảm hồng ngọc đã đâm sâu vào cơ thể gã."Ngươi...""Ta sao?" Cố Phi Y hỏi nhưng không muốn nghe câu trả lời. Hắn vẫy tay, các thị vệ đã mai phục sẵn xung quanh phá cửa xông vào, vung dao chém loạn xạ vào người đàn ông.Cố Phi Y cười vui vẻ, liếc nhìn người đàn ông đang nằm trong vũng máu, không còn hơi thở: "Dám chạm vào đồ của ta, đúng là không biết sống chết."Hắn lại dặn dò các thị vệ: "Sau khi yến tiệc kết thúc, tất cả những người đến cùng gã đều bắt giữ hết, giam vào ngục. Nếu có chống cự, giết chết ngay lập tức."Giải quyết xong vị thân vương ngang ngược này, Cố Phi Y lại trở về chỗ ở, Phùng Vượng vẫn đứng từ xa canh cửa cho hắn.Cố Phi Y hỏi Phùng Vượng: "Y có ra ngoài không?"Phùng Vượng lắc đầu: "Không.""Ta biết rồi." Cố Phi Y nói: "Xuống đi."Phùng Vượng vâng một tiếng, lui vào bóng tối xa hơn.Cố Phi Y đến trước cửa, không vội vào, dựa lưng vào cánh cửa, vừa lấy khăn tay lau tỉ mỉ từng ngón tay, vừa lắng nghe động tĩnh bên trong.Nghe một lúc, lại không có tiếng động nào. Hắn không khỏi có chút tò mò về trạng thái của Tạ Trường Sinh, lớn tiếng gọi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ?"Lần này bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, là một giọng nói có chút hoảng loạn và gấp gáp: "...Đừng vào!"Cố Phi Y không hiểu sao lại bật cười, hắn dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của mình, đợi đến khi hai tay cuối cùng đã sạch sẽ, không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, hắn mới đẩy cửa bước vào.Tạ Trường Sinh vẫn đang nằm trên giường hắn, thấy hắn bước vào, liền vội vàng chui vào trong chăn, chỉ còn vài lọn tóc lộ ra ngoài.Cố Phi Y đi đến bên giường thò tay vào trong chăn sờ soạng hai cái, tìm thấy cổ tay Tạ Trường Sinh, cảm nhận mạch của y một lúc, hỏi rất trực tiếp: "Không ra được?"Tạ Trường Sinh không trả lời.Cố Phi Y kéo chăn mà Tạ Trường Sinh dùng để che đầu xuống một chút: "Đừng nằm như vậy, ngột ngạt lắm."Chăn vừa kéo xuống, Cố Phi Y liền nhìn thấy khuôn mặt Tạ Trường Sinh lúc này.Tai và vùng mắt, má đã đỏ đến đáng sợ, môi cũng rất đỏ, lấp lánh vẻ mọng nước.Không biết là do nghẹt thở hay do khó chịu vì không ra được.Dường như y không ngờ Cố Phi Y sẽ đột ngột kéo chăn che đầu y xuống, cả người cứng đờ, nghiêng đầu vùi mặt vào gối: "...Ngươi ra ngoài đi."Cố Phi Y nhìn Tạ Trường Sinh như vậy, trong lòng thầm nghĩ vật cưng của hắn thật đáng thương.Rõ ràng nên giống như Tuế Tuế, vô tư vô lo chỉ biết ăn uống, nhưng lại cứ bị ngựa làm rách chân, rồi lại sốt, lại bị bỏ thuốc.Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng dâng lên một chút thương xót.Tạ Trường Sinh trong chăn đuổi hắn: "Ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài ngươi ra ngoài..."Như niệm kinh.Cố Phi Y cười: "Chẳng phải ta ra ngoài sẽ không giúp được tiểu điện hạ sao?"Hắn nói rồi vươn tay, véo tai Tạ Trường Sinh.Cơ thể Tạ Trường Sinh lập tức cứng đờ.
Động tác của Cố Phi Y vẫn không ngừng, hắn nhẹ nhàng xoa nắn dái tai mềm mại nóng bỏng của Tạ Trường Sinh.Hắn nghe thấy hơi thở của Tạ Trường Sinh trở nên gấp gáp.Hắn nhìn chiếc chăn bất động, giục: "Tiểu điện hạ, tự động đậy một chút đi, đừng làm lỡ thời gian của ta."Chiếc chăn yên lặng rất lâu, cuối cùng khi Cố Phi Y tăng lực ở tay lên thì có một sự nhấp nhô nhẹ.Cố Phi Y nửa cười nửa không, lại đưa ngón tay vào lỗ tai y, chầm chậm ra vào.Theo động tác của hắn, hơi thở của Tạ Trường Sinh bị vùi trong gối càng lúc càng nặng, càng lúc càng hỗn loạn.Đột nhiên cơ thể y cứng đờ, trong gối phát ra tiếng rên rỉ nhẹ ngắt quãng, khó chịu.Cố Phi Y nghe thấy, đột nhiên muốn xem biểu cảm của Tạ Trường Sinh bây giờ.Hắn nắm vai Tạ Trường Sinh ép y ngẩng mặt lên khỏi gối.Chỉ thấy mái tóc đen rối bù lấm tấm mồ hôi dính vào mặt Tạ Trường Sinh, gò má đỏ bất thường lại càng đậm hơn, màu sắc mập mờ lan đến tận chân tóc.Y đờ đẫn nhìn vô định, cắn chặt môi dưới, toàn thân run rẩy, rõ ràng là vẫn chưa thoát khỏi dư vị.Yết hầu của Cố Phi Y khẽ nhúc nhích, hắn đỡ Tạ Trường Sinh mềm nhũn để y dựa vào người mình, tay thò vào trong chăn, bất chấp sự từ chối của Tạ Trường Sinh mà giúp y chỉnh sửa quần áo, rồi dùng khăn tay lau sạch lòng bàn tay Tạ Trường Sinh.Cuối cùng hắn cười vỗ vỗ mặt Tạ Trường Sinh, nói: "Tiểu điện hạ, người làm tốt lắm."Tạ Trường Sinh suýt chút nữa không thể giả ngốc được nữa.Y cố gắng duy trì nụ cười ngây ngô cuối cùng trên mặt: "À ha ha... Cảm ơn huynh đài đã khen ngợi, tổ chức rất cảm ơn đồng chí đã giúp đỡ, ngươi còn chuyện gì không? Ta không sao, ta đi về nghỉ ngơi trước đây, tạm biệt."Nói xong, Tạ Trường Sinh cũng không đợi phản ứng của Cố Phi Y, vội vàng rời đi như chạy trốn.Cố Phi Y gọi Phùng Vượng đến, bảo ông ta hộ tống Tạ Trường Sinh về, còn mình thì lại quay lại yến tiệc.Khi hắn rời đi lão hoàng đế đã uống không ít rượu, lúc này đang làm loạn vì say rượu.Thấy Cố Phi Y đến lão loạng choạng đứng dậy, muốn túm lấy tay áo Cố Phi Y.Cố Phi Y không để lộ dấu vết mà lùi lại một bước tránh đi.Lão hoàng đế vồ hụt cũng không bận tâm, lão vung tay áo: "Phi Y, Phi Y! Có nhìn trúng cô gái nào không? Cho dù là phi tần của trẫm cũng được, đều là của ngươi! Chỉ cần ngươi mở lời, bất luận là nhìn trúng mỹ nữ nào, trẫm thưởng cho ngươi!"Cố Phi Y cong môi cười, nhưng sâu trong tâm trí lại thoáng hiện lên khuôn mặt Tạ Trường Sinh vừa rồi đang chìm đắm trong dư vị.Nếu nói là tuyệt sắc, thì có ai có thể sánh bằng vật cưng của hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me