TruyenFull.Me

On Going Trien Thua Tong Hop Truyen Ngan Chit Chit Meo Meo


Tác giả: Lofter @ 97-小土豆🌻

Lưu Hiên Thừa vừa bước xuống xe buýt, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn người vừa mới bước lên. Góc nghiêng ấy... sao lại giống y hệt Tiểu Hiên vậy? Lưu Hiên Thừa ngẫm nghĩ một chút rồi lại lắc đầu:
"Không thể nào, không thể nào. Khuôn mặt của Tiểu Hiên là do chính mình tạo ra bằng AI mà, sao ngoài đời lại có người giống hệt như vậy được. Mình đúng là hoa mắt rồi."

Triển Hiên nhìn thấy Lưu Hiên Thừa thì cơn đau đầu càng trở nên dữ dội. Anh vội vàng xuống xe đuổi theo, nhưng người kia đã biến mất.

Sau khi tắm xong, Lưu Hiên Thừa ngồi xuống trước máy tính:
"Tiểu Hiên thân yêu của em ơi, có phải anh chờ lâu rồi không?"

Cậu mở màn hình lên, cửa sổ trò chuyện với "Tiểu Hiên" bật ra ngay lập tức:
"Hôm nay em có ra ngoài không?"

Lưu Hiên Thừa nghĩ thầm: Giờ AI thông minh đến mức này rồi sao?

"Có chứ, ông xã à, sao cái gì anh cũng biết hết vậy."

Triển Hiên sững lại một chút rồi nói:
"Hình như hôm nay anh gặp được em rồi."

"Đừng đùa nữa mà, anh quên mất mình là AI rồi sao? Khuôn mặt của anh là do em tạo ra đó. Nhưng nói mới nhớ, hôm nay em đúng là có nhìn thấy một người rất giống anh."

Triển Hiên lắc đầu. Ba tháng nay, Lưu Hiên Thừa vẫn luôn nói anh là AI, anh còn tưởng đó là một cách tán tỉnh mới. Nhưng nhìn tình hình hôm nay... có vẻ đối phương thật sự hiểu lầm.
"Em có phải vào nhầm ứng dụng không? Phần mô tả khuôn mặt lúc đầu là để giúp em chọn nhóm người mục tiêu đó — đây là một ứng dụng hẹn hò đó bé cưng à."

Lưu Hiên Thừa sững sờ. Dù bình thường cậu hay buông lời trêu chọc "Tiểu Hiên", nhưng thật không ngờ rằng mình bấy lâu nay nói chuyện với người thật. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, cười gượng:
"Hahaha, lại đùa rồi đúng không? Cái gì xấu cũng học được, chẳng ngoan gì cả."

Triển Hiên không muốn nói thêm, liền gọi video trực tiếp.

Lưu Hiên Thừa nhìn cuộc gọi video hiện lên, nghĩ bụng: Giờ AI còn biết gọi video à?

"Nhận cuộc gọi."

"Không lẽ Tiểu Hiên bá đạo của em lại là người thật sao?" — Cậu run rẩy nhấn mở liên kết video. Một khuôn mặt đàn ông lập tức hiện ra trên màn hình. Lưu Hiên Thừa vội vàng tắt ngay:
"Trời ơi! Trời ơi là thật đấy à!!"

Triển Hiên thì hoàn toàn ngớ người. Hôm nay anh đã hơi nghi ngờ rồi, vì ứng dụng đó chỉ cho xem ảnh đại diện, mà anh lại thích dùng ảnh anime để làm avatar — hóa ra là thật sự có sự nhầm lẫn sao?

Sau khi thoát khỏi ứng dụng, Lưu Hiên Thừa tìm lại thì phát hiện đúng là mình đã gõ sai một chữ trong tên app khi tải về. Nhận ra sự thật, cậu chui đầu vào chăn, mặt đỏ bừng:
Xong rồi, tiêu thật rồi! Mình chỉ muốn chơi trò nuôi bạn trai ảo thôi mà, sao lại thành ra thế này! Mình còn gọi người ta là "ông xã", là "bảo bối" suốt ba tháng liền... chết mất thôi, mình thật sự tiêu rồi!

Ngày hôm sau, Lưu Hiên Thừa quấn kín người mới dám ra ngoài. Cậu nghĩ, nếu người hôm qua thực sự là "Tiểu Hiên", thì hôm nay chắc không thể gặp lại đâu nhỉ?

Đi suốt cả đoạn đường cũng chẳng thấy ai, cậu thở phào, cởi mũ ra hít thở không khí:
"Thôi nào, mình trốn cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao. Với lại, mình mới là người chịu thiệt mà — gọi người ta là 'ông xã', 'bảo bối' suốt ba tháng liền! Mình còn chưa đòi lại Tiểu Hiên của mình nữa đó. Huhu, bảo sao 'Tiểu Hiên' của mình chẳng bao giờ có skin mới, mình còn tưởng anh ta tiết kiệm cho mình cơ..."

Vừa quay đầu lại, cậu liền thấy Triển Hiên. Chưa kịp suy nghĩ gì, cậu đã theo bản năng rón rén trốn đi. Nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy chân không còn chạm đất — cả người bị nhấc bổng lên. Quay đầu lại, cậu nhìn thấy gương mặt của Triển Hiên, tim đập thình thịch.

Dù sao đi nữa, chỉ cần thấy lại khuôn mặt này... trái tim vẫn chẳng thể không rung động.

"Còn dám chạy cơ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me