On Going Trien Thua Tong Hop Truyen Ngan Chit Chit Meo Meo
Tác giả: AO3 @MidizheKhi ngồi trên taxi, Triển Hiên thậm chí vẫn chưa kịp phản ứng lại rằng rốt cuộc mình đang định làm gì, chỉ buột miệng nói ra một địa chỉ vừa loé qua trong đầu, đến khi ý thức được mình vừa nói gì thì sắc mặt lập tức thay đổi."Cậu trai, cậu chắc là muốn đến chỗ này chứ?" Bác tài xế không chắc chắn hỏi, lặp lại địa chỉ một lần nữa. Trong gương chiếu hậu, chàng trai quấn mình kín mít như sực nhớ ra điều gì đó, thở dài một hơi, cơ thể cứng đờ dần thả lỏng, cuối cùng như thỏa hiệp mà khẽ gật đầu, "Phải.""Chắc nhé, cậu trai, ba trăm mười cây số đâu có gần, lên xe rồi là không được đổi ý đâu." Dù nói vậy, bác tài dường như cũng chẳng định cho cậu cơ hội hối hận, khi lời xác nhận thứ hai vừa ra khỏi miệng, tiếng động cơ đã át đi giọng trả lời khẽ khàng phía sau."Ừ, không đổi ý."————————————————————Ba trăm mười cây số — trùng hợp đến mức chính Triển Hiên cũng muốn tự vả mình. Lần trước là ba mươi mốt cây, khi ấy còn bị Lưu Hiên Thừa nũng nịu đòi anh đi đón cậu tan làm, "vật chứng" vẫn còn sáng choang trên mạng xã hội, để hàng vạn cư dân mạng chiêm ngưỡng khoảnh khắc tình tứ đó. Nhưng lần này khác, ba trăm mười cây số — anh chưa từng thốt ra kiểu câu "chỉ là thêm một con số 0 thôi mà" nhẹ tênh đến thế. Câu đó nếu nói, chắc chỉ hợp với cái kiểu tổng tài ngẫu hứng của Lưu Hiên Thừa thôi.Lưu Hiên Thừa, lại là Lưu Hiên Thừa. Ký ức như bị chạm vào chuỗi cơ quan liên kết, tự động lướt qua trong đầu. Triển Hiên rất muốn khuyên mình đừng cố nghĩ về người đó nữa, nhưng thật không may, chuyến "hành trình 310 cây số" lần này cũng là vì cậu ấy.Từ lần đầu gặp gỡ, mượn bút một cách tình cờ, đến những buổi đọc kịch bản đầy ngượng nghịu, từng chuyện nhỏ góp lại thành mối quan hệ thân thiết. Không biết từ khi nào, cậu bạn nhỏ vốn chậm nhiệt lại có thể tự nhiên trêu chọc anh; cũng chẳng rõ từ khi nào, anh lại đặc biệt để tâm đến đứa trẻ hơi ngạo mạn đó. Mọi thứ đều âm thầm thay đổi giữa họ. Vậy nên, khi một ngày nọ, đứa trẻ ấy ngập ngừng gợi ý điều gì đó, Triển Hiên như bị sét đánh — không phải vì sợ hãi, mà vì kinh ngạc trước sự thân mật đã vượt xa dự tính và cả chút vui sướng mơ hồ trong lòng mình.Dù niềm vui ngắn ngủi này ngay sau đó đã bị mây đen phủ kín.Triển Hiên không biết nên đáp lại thế nào nhưng kinh nghiệm dày dặn giúp anh khéo léo chuyển hướng câu chuyện chỉ bằng vài câu, khiến Lưu Hiên Thừa tạm thời quên đi đề tài ấy. Nhưng điều mà cậu có thể quên, Triển Hiên thì không.Anh không phải chưa từng gặp người trong đoàn làm phim tỏ ý với mình, ngược lại, vẻ ngoài điển trai, dáng vóc cao ráo, cư xử khéo léo và nền tảng không quá vững khiến anh luôn là đối tượng khiến người khác muốn tiếp cận. Trong cái giới này, mọi người đều tin vào phương châm "vui được cứ vui". Triển Hiên quá hiểu cách từ chối những kẻ có ý đồ. Nhưng Lưu Hiên Thừa khác. Cậu nghiêm túc — nghiêm túc đến nỗi khiến người khác run sợ.Là một sinh viên năm tốt, cậu khiến Triển Hiên có lý do để nghi ngờ liệu cậu có còn viết sơ đồ tư duy hay lập dàn ý trước khi tỏ tình không. Nhưng sự non nớt ấy lại khiến mọi điều cậu làm đều thành thật đến trần trụi. Từng "cái bẫy nhỏ" mà cậu sắp đặt đều như đang nói rõ: "Em thích anh."Cậu quá nghiêm túc rồi.Vì vậy, "Lưu Hiên Thừa khác với người khác." Một câu ngắn ngủi, nóng bỏng đến mức chỉ lướt qua đầu lưỡi đã bị Triển Hiên nuốt ngược xuống.Quách Thành Vũ thích Khương Tiểu Soái không? — Không cần nghi ngờ gì cả, luôn là yes.Vậy Triển Hiên có thích Lưu Hiên Thừa không?Không cần nghi ngờ gì cả, cũng là một câu yes.Triển Hiên vốn không muốn thừa nhận, càng không muốn thừa nhận một cách trần trụi như vậy, nhưng chẳng thể tự lừa mình được. Nếu không thích, anh sẽ chẳng nhiệt tình chọc ghẹo cậu ấy như thế; từng nét mặt, từng cảm xúc của cậu — vui, giận, buồn, hay mừng — đều như được ghi lại trong một chiếc đĩa CD, đặt trong tủ trưng bày mang tên "Triển Hiên". Cũng sẽ chẳng vì lời trêu chọc của người khác mà âm thầm đen mặt.Nhưng Lưu Hiên Thừa có thích Triển Hiên không?Triển Hiên không biết. Anh mong là có nhưng đồng thời lại mong không. Cậu mới mười chín tuổi, đây là bộ phim đầu tiên trong đời cậu. Triển Hiên đã chứng kiến cậu trưởng thành qua từng cảnh quay, tận tâm chỉ dẫn. Anh không rõ cảm xúc ấy là tình yêu thật hay chỉ là ảo giác của "hội chứng chim non" — sự lệ thuộc vào đàn anh, chứ không phải tình cảm của người yêu.Bộ phim này quá đặc biệt với Lưu Hiên Thừa: vai diễn đầu tiên, đề tài đồng tính, có những cảnh thân mật và — quan trọng nhất — cậu gặp Triển Hiên.Bảy năm chênh lệch như một vực sâu. Về tuổi tác, kinh nghiệm, cách sống, đều là khoảng cách không thể vượt qua.Có những chuyện, Lưu Hiên Thừa có thể chẳng bận tâm nhưng Triển Hiên thì không. Trong giới này, chênh lệch bảy tuổi chẳng phải chuyện to tát, có cặp còn hơn cả chục tuổi. Anh hoàn toàn có thể thuận theo, nhưng làm vậy chẳng khác nào lợi dụng sự phụ thuộc của cậu, điều mà anh không nỡ.Anh không nỡ để Lưu Hiên Thừa mù mịt chìm trong mối tình mới nảy mầm này. Anh chỉ mong cậu nhóc của mình có thể có một tương lai rực rỡ, một cuộc đời không hối tiếc, bình an và hạnh phúc — thế là đủ.Nhưng Lưu Hiên Thừa không ngốc. Một lần bị né tránh đã đủ khiến cậu hiểu và khi nhận ra Triển Hiên cứ mãi lẩn tránh, tính cách thẳng thắn từ nhỏ lại trỗi dậy, cuối cùng, một ngày nọ, cậu hẹn Triển Hiên ra nói chuyện rõ ràng.Đối diện ánh mắt chân thành của cậu, ngược lại, Triển Hiên lại lúng túng hiếm thấy, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng anh cắn răng nói: "Hiên Thừa, em đối với anh... chắc không phải là thích đâu...""Anh nghi ngờ em không thực sự thích anh á hả?" Lưu Hiên Thừa khoanh tay, tức giận nhìn anh."Không phải." Thấy cậu giận, Triển Hiên lần đầu tiên ghét cái miệng vụng về của mình. "Em mới mười chín tuổi, đây là phim đầu tiên, trước giờ chưa từng có cảnh thân mật như vậy. Cảm xúc rối loạn một chút là chuyện bình thường."Lưu Hiên Thừa im lặng trừng anh. Những đêm thức trắng khiến đôi mắt cậu đầy tơ máu, giờ lại mang theo vẻ ấm ức, "Em không phải trẻ con nữa. Em biết rõ mình đang làm gì. Em thật sự thí-...""Lưu Hiên Thừa." Triển Hiên cắt ngang lời tỏ tình sắp nói ra. "Tương lai của em mới bắt đầu thôi, con đường còn dài lắm, đừng phí vào anh."Lời nói quá thẳng. Lưu Hiên Thừa chưa từng thấy Triển Hiên như vậy. Mắt cậu đỏ hoe, nước mắt tràn ra nhưng bị cố nén lại. Dù người nặng lời là Triển Hiên nhưng người hạ giọng lại cũng là anh, "Hiên Thừa, em nên nghĩ lại đi, em chỉ đang lệ thuộc vào anh thôi.""Đừng dẫn dắt em nữa! Rõ ràng anh biết không phải thế!" Lưu Hiên Thừa bật khóc. Nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra. Triển Hiên theo phản xạ muốn đưa tay lau, nhưng lại rụt lại, chỉ biết nhìn cậu bằng ánh mắt đầy xót xa. Trong căn phòng lặng ngắt, mấy chữ bật ra từ hàm răng nghiến chặt: "Triển Hiên, em ghét anh."Triển Hiên cúi đầu. Mái tóc được tạo kiểu giờ rũ xuống, che đi ánh mắt anh, cũng ngăn cách ánh nhìn của Lưu Hiên Thừa. Sự im lặng như một bóng râm lan khắp căn phòng, hòa vào không khí, trượt theo từng hơi thở xuống lồng ngực. Anh không nghe thấy tiếng cậu nữa, cũng không nhìn thấy cậu nữa, nhưng anh biết đứa trẻ ấy chắc chắn đang rất tủi thân. Cơn chua xót dâng lên nơi khóe mắt, tầm nhìn nhòe dần. Triển Hiên gần như muốn buông xuôi, nhưng ngay trước khi mở miệng, anh lại kìm lại, gắng giữ giọng ổn định, chỉ nói được một câu: "Xin lỗi."Đáp lại anh là tiếng cửa bị đóng sầm lại.Triển Hiên không ngẩng đầu. Thân hình cao lớn chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng co lại thành một khối nhỏ. Anh cúi đầu, lặng im như một cái bóng, chỉ có những giọt nước rơi xuống nền nhà tố cáo sự giằng xé trong lòng. Một lúc lâu sau, khi ngẩng đầu lên, anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ còn đuôi mắt ửng hồng vẫn chưa tan đi.Ngày hôm sau, họ phải quay cảnh thân mật. Đôi mắt Triển Hiên còn hơi sưng, anh thầm mắng thằng nhóc này thật biết chọn thời điểm. Anh vốn định xin nghỉ hai ngày để bình tâm, mail xin nghỉ đã viết xong, lại sực nhớ ra hôm sau có lịch quay.Cảm xúc đó chỉ tồn tại vài phút. Khi thấy đôi mắt Lưu Hiên Thừa sưng húp như hai cái "bọng mắt lớn", mọi phiền muộn tan biến, chỉ còn lại hối hận — hối hận vì sao không nói khéo hơn, hối hận vì sao xử lý vụng về, hối hận vì không biết liệu mình làm vậy có đúng không. Cậu chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi, đến được mức này đã rất dũng cảm rồi, anh chỉ cần bao dung cậu một chút thôi mà.————————————————————Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, Triển Hiên chống tay lên người Lưu Hiên Thừa. Bầu không khí vốn nên mờ ám nhưng vì cậu cứ quay đầu sang một bên cứng đờ nên chẳng còn lại chút cảm xúc nào. Sau mấy lần đạo diễn nhắc nhở, cuối cùng Lưu Hiên Thừa cũng chịu quay đầu lại, nhưng ánh mắt vẫn luôn cúi xuống, kiên quyết không nhìn Triển Hiên, lặng lẽ từ chối sự đối diện ấy."Hiên Thừa sao vậy? Trước kia hai người nhìn nhau vui vẻ lắm mà, hôm nay sao thế này?" Đạo diễn kìm nén chút bực bội vì bị chậm tiến độ, nhìn thấy không khí giữa hai người có gì đó sai sai, liền đùa: "Không biết còn tưởng hôm nay tôi đang quay cảnh 'đồng sàng dị mộng' đấy."Lưu Hiên Thừa cố gắng kéo môi nở nụ cười, biết rằng như vậy không ổn nhưng cậu thật sự không còn sức để phối hợp nữa. Triển Hiên nhìn bộ dạng rầu rĩ của cậu, chỉ im lặng. Đạo diễn thấy cả hai đều không ổn, bèn nhìn về phía người lớn hơn một chút, kéo Triển Hiên sang nói nhỏ: "Cho hai đứa chút thời gian điều chỉnh nhé, nhưng phải nhanh đấy."Triển Hiên hiểu, không thể vì chuyện cá nhân mà làm chậm cả đoàn. Đã là người trưởng thành, đi làm không thể tùy hứng được. Rõ ràng Lưu Hiên Thừa cũng biết, cậu lắp bắp xin lỗi đạo diễn, ông chỉ khoát tay, dặn "nhanh lên nhé", rồi rời đi, để lại không gian cho hai người.Sự im lặng lại tràn ra. Triển Hiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Động tác như đang dỗ một đứa nhỏ khiến Lưu Hiên Thừa càng tủi thân hơn, cậu rúc vào lòng anh, lẩm bẩm: "Đều tại anh, tất cả là lỗi của anh.""Được được, là lỗi của anh.""Anh sai chỗ nào?" Câu hỏi bất ngờ khiến Triển Hiên khựng lại, chưa kịp trả lời, Lưu Hiên Thừa đã tiếp, "Em biết không phải lỗi của anh, là do em chưa đủ chín chắn... nhưng em vẫn thấy buồn..."Triển Hiên siết chặt vòng tay, giọng nhẹ nhàng, "Anh biết, anh biết mà. Em đã rất dũng cảm rồi. Chuyện của chúng ta để sau này bình tĩnh rồi nói tiếp được không?"Người trong lòng khẽ gật đầu. Hai người ôm nhau trong không gian nhỏ, tựa vào nhau mà lấy lại bình tâm. Khi cảm nhận được tâm trạng cậu đã dịu lại, Triển Hiên ra hiệu với đạo diễn.Âm nhạc dịu dàng vang lên. Quách Thành Vũ chống người lên Khương Tiểu Soái, giọng nói mang chút trêu chọc thổi vào tai cậu. Ánh sáng mờ ảo khiến khung cảnh trở nên mập mờ."Tốt, Quách Thành Vũ tiến gần hơn một chút, từ từ, chậm thôi... Khương Tiểu Soái có thể ngẩng lên, nhìn Quách Thành Vũ."Theo lời đạo diễn, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Lưu Hiên Thừa ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Triển Hiên. Đôi môi anh khẽ gọi tên nhân vật, nhưng ánh nhìn lại xuyên thấu đến tận linh hồn cậu — đó không phải ánh mắt của Quách Thành Vũ dành cho Khương Tiểu Soái, mà là Triển Hiên đang nhìn Lưu Hiên Thừa.Khoảng cách vẫn tiếp tục rút ngắn. Hơi thở nóng rực phả lên má khiến Lưu Hiên Thừa khẽ run. Trong khoảnh khắc đáng ra môi anh sẽ chạm vào má cậu, Triển Hiên bỗng đổi hướng, khẽ khàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ ấy.Chính lúc đó, Lưu Hiên Thừa nhận ra một sự thật rõ ràng — Triển Hiên yêu Lưu Hiên Thừa.——————————————————"Cậu trai, đến nơi rồi!" Tiếng bác tài vang to, kéo Triển Hiên trở lại hiện thực. Anh quá mệt, mệt đến mức quãng đường 310 cây số dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt. Anh gượng tỉnh táo, trả tiền xe rồi quay người nhìn ngôi chùa uy nghiêm trước mặt.Thằng nhóc Lưu Hiên Thừa này, nói là "sẽ nói chuyện rõ ràng sau", vậy mà quay lưng đã xin nghỉ, biến mất tăm. Chỉ còn lại một tấm ảnh đăng trên mạng xã hội. Sau khi xác nhận với đạo diễn rằng mấy ngày tới không có lịch quay, Triển Hiên lập tức bắt xe đến đây.Không thì sao? Mới bị từ chối có mấy hôm đã chạy lên chùa, nhỡ cậu định... đi tu thật thì sao? Nghĩ vậy thôi đã thấy tội lỗi rồi.Dù miệng nghĩ thế, nhưng Triển Hiên cũng không chắc cậu còn ở đây không. Anh còn có điều muốn nói với thần Phật, và với chính mình."Boong——"Tiếng chuông chùa trầm xa vang vọng qua màn sương núi xám trắng khiến tai anh như sáng ra, mọi mệt mỏi tan biến. Anh bước theo hướng âm thanh.Tiếng chuông thứ hai vang lên, bầy chim nơi chân trời bay tán loạn.Tiếng thứ ba, khói hương trong điện uốn lượn mờ ảo. Triển Hiên quỳ trên bồ đoàn, trong lòng trút ra những ưu phiền nhiều ngày. Anh cúi người, trán chạm đất, thành tâm khấn nguyện Phật Tổ phù hộ cho Lưu Hiên Thừa mạnh khỏe, bình an, vạn sự thuận ý.Có lẽ... thôi, cầu nhiều quá e là tham lam. Phật chắc cũng bận rộn. Anh chỉ âm thầm lặp lại hai chữ "thuận ý" mấy lần.Khi rời khỏi đại điện, không biết đã bao nhiêu tiếng chuông trôi qua. Anh kéo tay một nhà sư đang quét sân hỏi sao chuông cứ ngân mãi, vị sư chắp tay đáp: "Có một thí chủ đến cầu nguyện, sư phụ bảo cậu ấy gõ đủ 108 tiếng chuông mới toại tâm nguyện. Giờ chắc sắp xong rồi. Nếu thí chủ cũng muốn cầu phúc, có thể chờ một lát."Tiếng chuông thứ 107 vang lên. Triển Hiên đi đến nơi treo đại hồng chung, xuyên qua tán cây rậm rạp, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang dốc sức gõ chuông.Tiếng thứ 108 ngân dài. Trong tiếng vang ấy, dường như Lưu Hiên Thừa đã cầu được một đời thuận buồm xuôi gió — không mong gì khác, chỉ mong có một Lưu Hiên Thừa và Triển Hiên trăm năm bên nhau.Sương núi ẩm ướt lan tỏa. Triển Hiên thấy mình như miếng bọt biển, thấm đẫm hơi sương, chẳng cần chạm vào, hơi ẩm đã tràn đầy nơi khóe mắt. Chưa bao giờ anh ý thức rõ ràng đến thế về lỗi lầm của mình, ngay cả những năm tháng chật vật mưu sinh cũng không nặng nề bằng lúc này. Đứa nhỏ của anh, lại đang vì anh mà nỗ lực đến vậy.Thì ra, người yếu đuối chính là anh.Khi tiếng chuông cuối cùng tan dần, Lưu Hiên Thừa vung cánh tay tê dại, quay lại thì thấy gương mặt quen thuộc khiến cậu không tin nổi. "Phật Tổ linh nghiệm thật đấy!" Cậu lẩm bẩm, rồi lại cười rạng rỡ, "Một trăm linh tám tiếng chuông này đúng là đáng!"Chỉ trong khoảnh khắc, cậu cố làm ra vẻ lạnh lùng, bước tới gần Triển Hiên, không nhìn anh lấy một lần, nhưng khi đi ngang, lại ném cho anh một túi vải nhỏ. Triển Hiên run run mở ra — bên trong là một lá bùa bình an và một chuỗi tràng hạt.Lưu Hiên Thừa quay lưng đi xuống vài bậc, chẳng nghe thấy tiếng gọi nào phía sau, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Cậu giả vờ giận dỗi, quay lại nói: "Anh mà không đi theo em, em sẽ..."Nhưng lời chưa dứt, cậu đã khựng lại — hình ảnh người đàn ông cúi rạp người khiến cậu sững sờ. Cậu vội vàng chạy lại, chưa kịp đứng vững đã bị Triển Hiên ôm chặt. Giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống hõm cổ khiến cậu run lên. Cậu định đẩy ra, nhưng vòng tay kia lại siết chặt hơn, cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào: "Xin lỗi... xin lỗi...""Anh sao cứ hay khóc thế." Lưu Hiên Thừa vòng tay ôm lại, miệng nói vậy nhưng trong lòng lại mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Triển Hiên khóc. Cậu bắt chước cách anh từng dỗ mình, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Được rồi, đừng khóc nữa... cũng đừng khổ nữa..."————————————————————"Không! Em thật sự không gõ nổi nữa rồi!" Triển Hiên vừa hồi lại tinh thần đã kéo cậu đi gõ thêm ba tiếng chuông nữa. Bây giờ tay Lưu Hiên Thừa đã tê rần chẳng còn cảm giác, chỉ biết giơ cao tay lên mà than: "Anh ơi, hôm nay em gõ đủ 108 tiếng rồi! Một trăm linh tám tiếng đó! Tha cho em đi mà!""Không sao, thêm ba tiếng cũng chẳng sao! Còn có anh đây!" Triển Hiên cười, nắm tay cậu cùng cầm lấy cây búa gõ, "Lần này là để cầu phúc đó!"Ba tiếng chuông liên tiếp vang lên, âm thanh như hòa vào tiếng cười của hai người. Triển Hiên nhìn gương mặt rạng rỡ của Lưu Hiên Thừa, khẽ nhắm mắt lại.Thần linh ơi, xin cho chúng con được bình an thuận lợi, trăm năm bên nhau.END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me