On2eus Guke Fakenut Deftiko Thich Em
Nhìn thấy Hyukkyu suy sụp như vậy khiến trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên. Dù cậu không phải là con ruột của họ, nhưng từ rất lâu rồi, trong mắt cả nhà, Hyukkyu vẫn là một báu vật nhỏ, được nâng niu, yêu thương chẳng khác gì Sanghyeok. Một đứa trẻ trong sáng, tình cảm, đầy nghị lực, nhưng cũng quá mỏng manh để chống đỡ những vết xước đầu đời như thế này.Ryu Minseok siết chặt hai tay, lòng đau như thắt khi nhìn đứa nhỏ mà mình hết lòng bảo bọc đang buồn bã, ánh mắt trống rỗng. Cậu không thể nào chịu đựng nổi cảnh đó. Cậu biết, bản thân không thể ép buộc ai ở lại hay thay đổi cảm xúc của ai, nhưng nếu ngay từ đầu đã không có ý định ở lại, thì đừng gieo cho những đứa nhỏ ấy bất kỳ tia hi vọng nào. Bọn trẻ còn quá non nớt, chúng chưa đủ cứng rắn để gánh thêm một lần tổn thương nào nữa đâu."Tôi hỏi anh, anh quay về đây làm gì?"Minseok rít qua kẽ răng, ánh mắt xoáy thẳng vào Meiko. Meiko quay sang nhìn cậu, gương mặt lạnh lùng chẳng để lộ chút biểu cảm. Không rõ là do bản thân vô cảm thật, hay chỉ đơn giản là không biết đau lòng là như thế nào. Nhưng câu hỏi của Minseok như một nhát dao xuyên qua sự bình thản ấy. Nó sững lại, quay về đây để làm gì? Nó không biết."Trả lời đi!"Giọng Minseok lớn hơn, đầy tức giận. Lee Minhyung vội vàng vòng tay giữ vai cậu lại, vỗ nhẹ để trấn an. Minseok thở gấp, nhận ra mình đang mất bình tĩnh, cuối cùng cũng nghe theo người bạn đời mà cố nén cơn giận dữ đang cuồn cuộn trào dâng.Ở một góc khác, Han Wangho vẫn im lặng quan sát Meiko. Chỉ có anh – người cùng lớn lên với nó, mới nhận ra Meiko đang rối loạn đến thế nào. Khi căng thẳng, nó luôn vô thức cà ngón cái vào ngón trỏ, động tác nhỏ đến mức khó ai để ý, nhưng anh thì biết. Đã có lần cọ đến bật máu mà chẳng hay.Tất cả mọi người đều đang lo cho đứa nhỏ của họ, nhưng Wangho cũng đang đau lòng vì đứa nhỏ của mình. Anh lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Meiko, bao phủ nó bằng hơi ấm dịu dàng và vững chãi. Meiko quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt run rẩy, mơ hồ và đầy lạc lõng. Chỉ khi đối diện với Wangho, nó mới cho phép bản thân được yếu đuối như vậy."Bình tĩnh..."Meiko gật đầu, hít sâu một hơi như cố kéo lại chút lý trí đang trôi tuột khỏi tầm kiểm soát. Nó thật sự rất mệt mỏi. Chuyện có liên quan đến Kim Hyukkyu luôn khiến tâm trí nó rối tung. Tình cảm, thứ mà nó chưa từng muốn dấn thân, nay lại khiến nó bối rối không dứt. Nếu là Meiko của trước kia, chắc chắn sẽ không bao giờ do dự đến mức này vì một câu hỏi tưởng chừng đơn giản."Tôi về đây"Chỉ để lại một câu, rồi Meiko đứng bật dậy, sải bước ra cửa, không quay đầu lại. Nó không thể ở lại giữa bầu không khí đầy áp lực và ánh nhìn kết tội ấy. Nó không thích bị ép buộc, không chịu được việc bản thân bị dồn vào đường cùng bởi cảm xúc người khác. Han Wangho cũng không ngăn cản, anh hiểu Meiko, nó cần không gian, cần một nơi để sắp xếp lại chính mình."Chú Meiko!!!"Kim Hyukkyu gọi lớn một tiếng nhưng không có cái quay đầu nào cả. Meiko như không nghe thấy cậu gọi, thẳng lưng gấp gáp rời đi. Kim Hyukkyu biết nếu hôm nay không nói rõ tất cả, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cậu hất tay Sanghyeok ra, vội vã đuổi theo sau anh."Yah! Anh đi đâu vậy? Trả lời tôi!""Minseok!"Lee Minhyung giữ chặt lấy cậu, nhưng Ryu Minseok vẫn vùng vẫy, muốn lao theo Meiko. Trong đôi mắt hoe đỏ, lửa giận và bất lực cuộn trào. Nhưng trước khi cậu kịp thoát khỏi vòng tay Minhyung, Han Wangho đã kịp bước tới kéo cậu lại. Minseok quay đầu, trừng mắt nhìn anh, giống hệt như một con cún nhỏ đang xù lông khi bị tổn thương."Buông ra!""Em để Meiko đi đi. Cậu ấy cần không gian...""Cần cái gì? Hai người lại tính tái diễn chuyện đó một lần nữa đúng không? Anh nhìn đi! Nhìn hai đứa nhỏ đi! Tổn thương đến mức này rồi, vẫn chưa đủ sao hả? Hức..."Minseok bật khóc. Không còn là nước mắt giận dữ, mà là những giọt nước trĩu nặng đau lòng. Cậu không chịu nổi khi nhìn thấy con mình đau khổ, nhất là khi đó là những đứa trẻ mà cậu đã từng ôm trong lòng, từng ru từng dỗ suốt những tháng ngày đầy nước mắt.Choi Wooje cũng vội chạy đến, ôm lấy Minseok vào lòng, vỗ về an ủi. Ai cũng biết, trong chuyện này, người dễ xúc động và đau lòng nhất luôn là Minseok. Năm đó, chỉ cần Sanghyeok khóc, Minseok liền khóc theo, không rời cậu nửa bước. Cậu thương con bằng một trái tim trọn vẹn, đau lòng từng chút một vì con.Choi Wooje lặng lẽ nhìn em mình, giọng nghèn nghẹn. Dù anh không phản ứng mạnh như Minseok, nhưng không có nghĩa là anh không đau. Sanghyeok là một đứa bé ngoan, sống nội tâm, luôn biết điều. Nhìn thấy con khóc đến mức ngất đi, tỉnh lại vẫn khóc, không thiết ăn uống gì, tim gan anh như bị cứa rách. Anh không muốn lặp lại ác mộng đó thêm lần nào nữa.Anh không trách Wangho, không trách Meiko. Anh biết hai người họ đều có lý do. Thậm chí, khi thấy Wangho quay lại tìm Sanghyeok, anh đã mừng rơi nước mắt. Nhưng nếu hôm nay, nếu một lần nữa con trai anh bị bỏ lại, anh sẽ không thể tha thứ, không phải với tư cách một người anh trai, mà là một người ba.Han Wangho bắt gặp ánh mắt thất vọng của Wooje, lòng anh như tơ rối. Anh không muốn đi. Anh thật sự không muốn. Anh muốn ở lại, muốn bù đắp cho Sanghyeok, nhưng còn Meiko, nếu nó đã quyết, anh không thể ép buộc."Anh nói đi, Han Wangho"Giọng Moon Hyeonjoon vang lên, không còn bình thản như trước, mà lạnh đến đáng sợ. "Anh sẽ ở lại, đúng không?"Anh không cần câu trả lời vòng vo. Chỉ cần Wangho nói một câu "Tôi sẽ đi" thì ngay lập tức, anh sẽ cho Han Wangho một cú đấm không do dự. Từ lâu, anh đã lặng lẽ tha thứ khi thấy con trai dần tươi tỉnh trở lại, dần cười nhiều hơn từ khi Wangho quay về. Nhưng nếu để tụi nhỏ tổn thương thêm một lần nữa...anh sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai, dù là ai đi nữa.Han Wangho mím môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Anh không sợ bị đánh, không sợ bị oán trách. Anh chỉ sợ...sẽ một lần nữa đánh mất Sanghyeok. Và rồi, một giọng nói dịu dàng nhưng kiên định cất lên, là Lee Minhyung.Lee Minhyung nhìn quanh một lượt, ánh mắt lần lượt quét qua từng gương mặt đang đầy căng thẳng trong phòng khách. Không khí nặng nề như muốn đè bẹp tất cả, sự ngột ngạt khiến ngay cả tiếng thở cũng trở nên nặng nhọc. Anh khẽ thở ra, giữ cho giọng nói mình thật điềm tĩnh để kéo mọi người trở lại bình tĩnh."Được rồi, mọi người dừng lại một chút đi. Giận dữ hay oán trách bây giờ cũng không giải quyết được gì cả. Minseok à, em bình tĩnh lại đã"Anh siết nhẹ vai Minseok, cảm nhận bả vai đang run lên từng hồi của cậu em mình. Minseok vốn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đặc biệt là con cái trong nhà. Cậu lúc nào cũng là người đau lòng thay cho tụi nhỏ, cũng vì vậy mà lần này phản ứng mới gay gắt đến thế."Anh không bênh ai hết..." Minhyung tiếp tục "...nhưng anh tin là Meiko quay lại không phải để làm tổn thương Hyukkyu. Và Han Wangho cũng vậy. Chỉ là...hiện tại, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng. Cho dù ai đúng, ai sai, thì điều quan trọng nhất vẫn là tụi nhỏ"Choi Wooje cũng lên tiếng phụ hoạ, giọng đã trầm lại sau khi trấn an Minseok."Đúng vậy, ai cũng đang rối, nên đừng đẩy nhau đến giới hạn nữa. Meiko giờ cần không gian để suy nghĩ, nếu ép buộc anh ấy quá mức thì chỉ khiến anh ấy rút lui thêm thôi"Han Wangho nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng cất lời. Giọng anh trầm, nhưng chứa đựng sự kiên định hiếm thấy."Anh không rời đi, anh về đây là vì Sanghyeok, anh sẽ không đi đâu cả..."Anh ngước mắt lên, ánh mắt hướng về phía Moon Hyeonjoon, sau đó là Wooje, rồi đến Minseok, những người từ lâu đã coi Sanghyeok và Hyukkyu là máu thịt ruột rà của mình. "Anh quay lại là để ở bên Sanghyeok. Anh không thể rời đi lần nữa, anh cũng không muốn bé con phải chờ đợi trong lo lắng một lần nào nữa"Một thoáng im lặng bao trùm lấy căn phòng. Moon Hyeonjoon rốt cuộc cũng dịu lại. Anh nhìn người đàn anh trước mặt, người đã từng khiến con trai anh tổn thương đến mức ngã bệnh, rồi lại chính người ấy, từng bước một, lặng lẽ quay về, cố gắng làm lại từ đầu. Moon Hyeonjoon không dễ tha thứ, nhưng anh là người làm cha và cha thì chỉ quan tâm đến hạnh phúc của con mình.Anh rút một hơi dài rồi cất lời."Tôi cảnh cáo anh. Nếu lần này còn khiến Sanghyeok phải rơi nước mắt thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không đánh, mà tôi sẽ đánh chết anh luôn!"Câu nói lạnh lẽo như lưỡi dao nhưng không ai phản đối, bởi tất cả đều hiểu, đó không phải lời đe doạ, mà là tiếng nói bảo vệ từ một người cha. Han Wangho chỉ gật đầu. "Anh biết. Và anh không để chuyện đó xảy ra đâu..."Không ai nói thêm gì nữa. Từ phòng khách, ánh nắng ban chiều len lỏi qua khung cửa sổ, rọi một vệt sáng mờ nhạt xuống sàn gỗ. Căn nhà rơi vào im lặng, nhưng không còn là thứ im lặng nặng nề như trước. Có điều gì đó đang dần thay đổi, không phải là tha thứ, mà là khởi đầu của một cơ hội để hàn gắn.Sau khi không khí trong phòng khách dịu lại, từng người lặng lẽ rút về không gian riêng để xoa dịu cảm xúc của chính mình. Han Wangho vẫn ngồi lại, im lặng nhìn trần nhà một lúc lâu. Trong lòng anh đầy những bối rối và nặng trĩu, nhưng có một điều anh chắc chắn hơn bao giờ hết, anh cần gặp Sanghyeok, ngay bây giờ.Căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng gió lùa khe khẽ qua khe cửa. Khi Han Wangho đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh lập tức chạm phải dáng người gầy gò ngồi co lại nơi góc giường. Lee Sanghyeok ôm đầu gối, vùi mặt vào tay áo, dáng vẻ như một con thú nhỏ đang cố giấu đi vết thương chưa kịp lành.Anh không nói gì ngay. Chỉ lặng lẽ bước đến, ngồi xuống bên cạnh cậu, cách nhau một khoảng đủ để không khiến Sanghyeok cảm thấy bị ép buộc, nhưng cũng đủ gần để hơi ấm của anh lan sang bên cậu."...Chú xin lỗi..." Giọng nói trầm khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng."Chú đã để con chịu một mình nhiều quá"Lee Sanghyeok khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ hoe, quầng thâm lộ rõ dưới làn da trắng. Cậu nhìn Han Wangho, không giận, cũng không trách móc. Chỉ là một ánh nhìn đầy tổn thương xen lẫn bất an, như thể nếu anh lại im lặng thêm chút nữa thôi...thì cậu sẽ tan vỡ mất."Chú nói.. chú không đi nữa..."Giọng cậu khẽ như hơi thở, yếu ớt và run rẩy."Nhưng nếu...nếu có chuyện gì xảy ra với chú Meiko...con vẫn sợ. Con không biết phải tin vào điều gì nữa"Han Wangho quay người, đối diện với cậu, hai bàn tay siết nhẹ lấy vai Sanghyeok. Giọng anh kiên định nhưng vẫn đầy dịu dàng."Chú sẽ không đi đâu nữa, Sanghyeok à. Dù có chuyện gì xảy ra...chú cũng sẽ không để con một mình"Anh ngừng lại, ánh mắt trầm tĩnh khóa chặt vào cậu."Con có hiểu không? Lần này, dù thế giới có sụp xuống...chú cũng không buông con ra"Cậu cắn môi, bờ mi run run."Nhưng nếu Meiko không quay lại...chú có hối hận vì đã chọn ở lại không?"Han Wangho khẽ thở ra. Anh đưa tay, chạm nhẹ lên má cậu, ngón cái dịu dàng vuốt dọc vết ửng đỏ do nước mắt để lại."Không. Chú sẽ không hối hận. Meiko là người thân của chú. Nhưng con...là người mà chú yêu. Chú vẫn để tâm đến Meiko nhưng con là nơi chú quay về. Meiko sẽ có người khác chăm sóc và quan tâm, còn con là người của chú, chú phải chịu trách nhiệm với Sanghyeokie chứ"Bờ vai cậu run lên. Một tiếng nấc nhẹ vang lên trong cổ họng, rồi cậu ngả người về phía anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh như thể sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi...tất cả sẽ lại vuột mất. Han Wangho ôm cậu vào lòng, một tay đặt sau gáy vỗ nhè nhẹ, một tay xoa lưng theo nhịp chậm rãi. Anh không nói gì thêm, chỉ để sự hiện diện của mình trấn an từng run rẩy trong cơ thể gầy gò kia.Một lúc sau, khi tiếng nức nở chỉ còn là hơi thở đều đều vương trong không gian, Sanghyeok mới hơi nghiêng đầu, ngẩng mặt lên. Gương mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt còn hơi sưng, nhưng ánh nhìn đã bắt đầu sáng hơn một chút.Han Wangho đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, rồi cúi xuống, chạm môi mình lên trán Sanghyeok. Một nụ hôn dịu dàng, đầy yêu thương. Cậu khẽ khịt mũi."Chú hôn như đang dỗ con nít vậy"Han Wangho bật cười khẽ, hơi cúi đầu, giọng trầm thấp như nụ cười ấm áp của anh."Ừ, vì con cũng đang nhõng nhẽo như con nít đấy""Chú..."Lee Sanghyeok nhìn anh, mắt ngân ngấn nước nhưng ánh nhìn lại long lanh lạ thường. "Nếu con đòi hôn môi thì sao?"Câu hỏi khiến tim Han Wangho như bị bóp chặt. Nhưng là bởi quá yêu thương. Anh mỉm cười, tay nâng mặt cậu lên, dịu dàng áp sát."Thì chú sẽ hôn"Câu nói ấy vừa buông xuống, Han Wangho đã nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Sanghyeok lên. Những ngón tay anh thon dài nhưng rắn rỏi, nâng niu như đang cầm lấy một đóa hoa mong manh. Ánh mắt anh dịu lại, sâu thẳm và lặng như hồ nước mùa thu, thứ ánh nhìn chỉ dành cho riêng một người, thứ ánh nhìn khiến cả thế giới ngoài kia đều hóa mờ nhạt."Sanghyeokie à..."Anh gọi tên cậu thật khẽ, như sợ làm vỡ mất giây phút yên ấm đang len lỏi giữa khoảng lặng. Rồi anh cúi đầu, từ tốn đặt môi mình lên môi cậu. Nụ hôn không vội vàng. Không cuồng nhiệt. Nó mang trong mình một sự nhẹ nhàng đến lạ lùng, như thể chỉ cần hôn thật khẽ, thật chậm rãi thôi...là có thể xoa dịu mọi vết xước trong tim người đối diện.Môi anh mềm và ấm. Chạm lên môi cậu không phải để chiếm hữu, mà như đang xin phép. Như đang nói: "Chú ở đây. Chú sẽ ở lại. Chú không bỏ con"Lee Sanghyeok khẽ run nhẹ. Cậu hơi nhắm mắt lại, để mặc cho cảm xúc dẫn dắt. Một tay cậu nắm lấy vạt áo Han Wangho, siết chặt như điểm tựa. Không còn sợ hãi, không còn rụt rè, chỉ là nỗi khát khao được an ủi, được yêu thương, được tin tưởng rằng người này sẽ không rời đi nữa.Han Wangho cảm nhận được sự đáp lại, rất nhẹ, rất dè dặt nhưng rõ ràng. Anh hơi nghiêng đầu, đổi góc, môi anh áp sát hơn, nhấn sâu hơn một chút, nhưng vẫn dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm ra. Như một bản nhạc không lời, chỉ dùng giai điệu để dỗ dành trái tim mỏi mệt.Mỗi cái chạm là một lời thủ thỉ: "Chú ở đây rồi, không sao đâu". Mỗi cái lướt nhẹ là một cái ôm trong hình hài khác: "Con không phải cô đơn nữa". Thời gian như ngưng đọng. Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới chỉ còn lại hai người, một người đang học cách buông hết lo sợ, một người dùng tất cả dịu dàng để chữa lành.Khi tách ra, trán họ vẫn chạm nhau. Hơi thở của cả hai hòa quyện giữa quãng cách gần sát, mang theo hơi ấm ngọt ngào và mùi hương quen thuộc của đối phương. Ánh mắt Han Wangho vẫn dịu dàng như vậy, nhưng sâu trong đáy mắt là cả một biển trời cảm xúc, là yêu thương, là che chở, là cam kết không thành lời.Lee Sanghyeok khẽ mỉm cười. Đôi môi vừa được hôn vẫn còn vương chút ướt át, ửng đỏ lên dưới ánh đèn vàng dịu. Trong mắt cậu lúc này, nỗi lo sợ dường như đã được xoa dịu, nhường chỗ cho niềm an yên dần nhen nhóm trở lại."Con thật sự thấy nhẹ lòng rồi..." Lee Sanghyeok thì thầm, âm giọng khản nhẹ nhưng đầy ấm áp. Han Wangho vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu, dịu dàng thì thầm như lời ru."Vậy thì cứ để chú là chỗ dựa cho con...mãi mãi nhé"End chap 100. -----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me