TruyenFull.Me

On2eus Guke Fakenut Deftiko Thich Em

"...Được không? Hyukkyu?"

Giọng Meiko vang lên như một lời cầu xin không lời, nhẹ nhàng mà đầy sức nặng. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Hyukkyu, như chờ đợi một câu trả lời để cứu vớt một mảnh hồn đang dần rơi rụng.

Kim Hyukkyu đứng bất động, cả người như bị đóng băng trong khoảnh khắc ấy, giữa sự tĩnh lặng và hơi thở mờ nhạt của hai người. Cậu không nói gì ngay, chỉ giữ ánh mắt mở to, nhìn thẳng vào Meiko như thể muốn khắc sâu từng chi tiết lên tâm trí mình. Nhưng trong ánh nhìn ấy, có cả một bầu trời cảm xúc dồn nén đan xen, hoang mang, sợ hãi, đau đớn, và cả một niềm khao khát cháy bỏng được chở che.

Những lời nói của Meiko vừa rồi, rõ ràng như những mũi kim chọc sâu vào trái tim cậu, mỗi chữ mỗi câu đều là một vết cắt đau đớn. Nhưng đồng thời, đó cũng như chiếc băng gạc mềm mại phủ lên vết thương chưa lành, mang đến chút dịu dàng và hy vọng bé nhỏ giữa mênh mông u tối.

Lúc đầu, nỗi đau ập đến mãnh liệt, khiến tim cậu như muốn vỡ vụn. Rồi từng cơn hoang mang len lỏi trong tâm trí, kéo cậu vào một mê cung không lối thoát. Nhưng khi nỗi đau và hoang mang ấy nhường chỗ, thay vào đó là một cảm giác run rẩy, nghẹn ngào đến tê người, cảm giác được yêu thương, được quan tâm một cách thật sự, không giả tạo.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, rồi lại một, rồi không sao đếm nổi. Cậu không hiểu nổi tại sao mình lại khóc, bởi vì đau? Bởi vì hạnh phúc? Hay bởi vì sự sợ hãi không thể gọi tên? Trước khi bước đến đây, cậu đã tự hứa với chính mình rằng sẽ không khóc nữa. Không được phép làm thế. Không được phép nài nỉ, níu kéo một người có thể sẽ rời đi.

Nếu Meiko thực sự muốn đi, cậu đã tự dặn lòng, sẽ để cho người đó ra đi, sẽ làm người trưởng thành biết nhường nhịn, biết buông bỏ. Nhưng giờ, khi bóng lưng Meiko quay đi mà không một lời từ biệt, không một cái nhìn cuối cùng, trái tim cậu như bị vắt cạn mọi sức sống. Cậu không muốn tiếp tục mạnh mẽ, không muốn dùng lý trí để kìm nén cảm xúc nữa.

Thứ duy nhất Hyukkyu muốn, là Meiko, ở lại bên cạnh, không rời đi, không bỏ mặc cậu một mình giữa cơn bão đời. Cậu cắn chặt môi dưới, đôi vai nhỏ bé run lên từng hồi, như sắp gục ngã. Rồi, một cách thật chậm rãi, như sợ làm vỡ tan khoảng khắc quý giá này, cậu khom người, vùi mặt vào vai Meiko, như muốn tìm một điểm tựa vững chắc, một hơi ấm không thể mất đi.

"...Con đã nghĩ..." Giọng cậu nghẹn lại, như thể đang cố nuốt trọn một cơn sóng dữ dội trong lòng. "Nếu lần này chú đi thật...con sẽ không bao giờ còn dám tin ai nữa..."

Lời nói đứt quãng, như những mảnh vụn cảm xúc đan xen giữa đau đớn và tuyệt vọng.

"Con đã cố gắng không làm phiền chú...cố gắng không trở thành gánh nặng cho cuộc đời chú" Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ánh lên những tia buồn sâu thẳm "Con sợ...nếu con bám víu quá nhiều, chú sẽ thấy mệt mỏi, sẽ muốn buông tay"

"Con đã cố để chú được tự do...để chú là chính mình..."

Nhưng rồi cậu siết chặt tay Meiko, giọng run run như lời thú nhận cuối cùng của một trái tim ngập tràn sợ hãi.

"Nhưng thật ra...con chỉ đang sợ. Sợ nếu con ôm chặt quá, chú sẽ ghét con...Nhưng nếu con buông tay, thì...chú sẽ rời đi thật"

Sự non nớt trong những lời ấy không thể che giấu được sức mạnh mãnh liệt của tình yêu đầu đời, một tình yêu thuần khiết, chân thành đến mức khiến người nghe phải nghẹn ngào.

"Con biết mình còn trẻ, ngốc nghếch, chưa hiểu nhiều..." Cậu tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn, như đang tâm sự với chính bản thân mình. 

"Nhưng con đã thích chú rất lâu rồi. Không phải vì chú là bạn của chú Wangho, không phải vì chú cool ngầu, cũng không phải vì chú mạnh mẽ. Mà là vì...con nhìn thấy trong chú một phần rất cô đơn, rất thật, dù chú có cố giấu đến đâu"

Kim Hyukkyu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như lửa âm ỉ dưới bầu trời mưa, ánh nhìn ấy bừng lên một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm cả trái tim băng giá nhất.

"Con không khóc vì chú làm con buồn. Con khóc...vì con sợ, sợ một ngày sẽ không còn được nhìn thấy chú nữa..."

Từng lời từng chữ thốt ra từ cậu là tiếng nói của một tâm hồn nguyên sơ, không màu mè, không tô vẽ, chỉ thuần khiết và chân thành nhất.

"Nên...nếu chú thật sự không đi nữa. Nếu những gì chú nói là thật..." Cậu mỉm cười, môi còn run run, ánh mắt rực sáng như mặt trời sau cơn mưa kéo dài.

"Con không cần chú phải giỏi cách yêu thương. Con chỉ cần chú ở lại đây, để con...được dạy chú cách để được yêu thương..."

Cậu siết tay Meiko mạnh hơn, như muốn ghi khắc hình bóng ấy vào tận da thịt mình, như một lời hứa không thể phá vỡ.

"Con sẽ không buông tay đâu. Dù chú có giỏi tính toán, dù chú có muốn kiểm soát mọi thứ...thì chú cũng đừng mong có thể kiểm soát được tình yêu của con..."

Kim Hyukkyu hít một hơi thật sâu, như gom hết can đảm để nói ra câu cuối cùng. 

"Bởi vì chú đã chạm vào trái tim con...trước khi con kịp nhận ra, thì con đã thuộc về chú rồi..."

Meiko không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi nhìn gương mặt nhỏ bé nhưng đầy nghị lực ấy đang nép vào lòng mình. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những phòng vệ lạnh lùng nó từng dựng lên dường như nứt vỡ. Mọi suy nghĩ, toan tính, những kế hoạch nó luôn chắc chắn mình có thể kiểm soát...bỗng dưng trở nên vô nghĩa.

Kim Hyukkyu, đứa nhóc mà nó từng nghĩ là yếu đuối, là dễ tổn thương, lại đang kiên cường ôm lấy nó như thế, không gào khóc, không van xin, chỉ là lặng lẽ bày ra trái tim mình, đầy vết xước nhưng vẫn kiên quyết yêu thương.

Và rồi, Meiko nhận ra một sự thật khiến tim nó khẽ nhói: chính nó mới là người đang lạc lối. Là người suốt bao năm qua luôn bước đi giữa bóng tối, không biết đâu là điểm tựa, chỉ biết tiến về phía trước như một cái bóng câm lặng. Còn Hyukkyu, dù đau đớn, dù bị bỏ lại, vẫn chọn đứng yên ở đó, đợi nó quay đầu lại.

Meiko không nói, nhưng ánh mắt nó dần hoen ướt. Trong đôi mắt ấy, lần đầu tiên phản chiếu rõ hình ảnh của một người nó không thể đánh giá thấp, một người dũng cảm yêu nó đến tận cùng. Nó cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của Hyukkyu đang dựa vào vai mình, và bất giác thở dài. Nhưng không phải tiếng thở dài mỏi mệt như thường ngày, mà là một hơi thở đầy bất lực...với chính mình.

Trái tim nó không phải chưa từng rung động. Nhưng suốt những năm tháng sống giữa bóng tối, Meiko đã học cách khóa chặt mọi xúc cảm vào bên trong. Nó dựng nên một lớp vỏ bọc kiên cố, lạnh lùng, lý trí, xa cách để không ai có thể lại gần, để không bị tổn thương thêm nữa.

Thế mà giờ đây, chỉ bằng những lời nói chân thành đến thắt lòng, chỉ bằng một cái ôm không đòi hỏi gì ngoài sự hiện diện của nó, Kim Hyukkyu đã chạm đến tận cùng nơi sâu thẳm nhất trong trái tim nó, nơi chính Meiko cũng đã quên mất mình từng sở hữu.

Giọng nó trầm khàn, như thể kéo ra từ lớp sương mù của chính mình.

"Cậu biết không...tôi không giỏi thể hiện cảm xúc...nhưng những gì cậu vừa nói..."

Meiko ngừng lại, ngón tay nhẹ run khi chạm vào mái tóc mềm mượt của Hyukkyu, vuốt một cách khẽ khàng, như đang vỗ về chính phần trẻ thơ bị quên lãng trong mình.

"...nó khiến tôi cảm thấy...như trái tim mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Mệt mỏi. Cô độc. Và rất lạnh"

Meiko chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán cậu, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào trí nhớ. Anh hít một hơi thật sâu, hơi ấm của Hyukkyu khiến lồng ngực anh nghẹn lại. Không còn là mùi thuốc súng, mùi khói thuốc, hay thứ mùi đơn độc anh đã quá quen...mà là mùi của sự sống, của hy vọng, của điều gì đó anh từng đánh mất từ lâu.

"Tôi từng nghĩ mình có thể bước đi một mình, không cần ai bên cạnh...Tôi đã quen với việc không trông chờ, không lệ thuộc...Nhưng giờ đây, nghe cậu nói vậy..." Giọng nó lạc đi, bàn tay siết lấy vai cậu như sợ mất. 

"Tôi mới nhận ra...mình cũng cần được yêu thương. Cần có ai đó ở lại...vì tôi"

Đôi mắt Meiko thoáng ngấn nước. Nó cố gắng không để nó rơi xuống, nhưng viền mắt đã nóng bừng.

"Tôi hứa...tôi sẽ không bỏ rơi cậu nữa" Giọng nó run rẩy "Nhưng...cậu cũng đừng để tôi một mình, được không?"

Lời nói ấy, không mang ý nghĩa ra lệnh, không hề cứng rắn, chỉ là một lời cầu xin chân thành đến tuyệt vọng, từ một kẻ từng sống không cần yêu, giờ đây bất ngờ nhận ra mình không thể sống thiếu người kia. Nó siết tay Hyukkyu, không còn là sự kiểm soát, không còn là ranh giới hay lý trí, mà là một cái siết chứa đầy tình cảm, đầy mong muốn níu giữ, đầy chân thành.

"Tôi sẽ học...học cách yêu thương, học cách để cậu dạy tôi thế nào là yêu một người..." Nó khẽ cười, cười như thể tự giễu, như thể vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi. "Vì tôi biết...cậu là ánh sáng duy nhất có thể dẫn tôi ra khỏi cái mê cung tôi tự giam mình bấy lâu nay..."

Không ai nói gì nữa. Chỉ có hai người họ, đứng lặng trong một góc nhỏ của thế giới, nơi mọi vết thương bắt đầu dịu đi, nơi mọi phòng vệ dần tan chảy...Và nơi mà, lần đầu tiên trong đời, Meiko thật sự cảm thấy mình được nắm lấy, không bởi một sợi dây xích, mà bởi một bàn tay nhỏ bé nhưng kiên định, dịu dàng nhưng không bao giờ buông.

Kim Hyukkyu rụt rè đưa tay chạm nhẹ vào eo Meiko. Cậu không dám mạnh tay, không dám quá đột ngột, chỉ sợ nếu mình hơi hấp tấp hay thô lỗ một chút thôi, người kia sẽ khó chịu hoặc né tránh. Cậu đã từng sợ như thế, từng chứng kiến Meiko im lặng quay lưng, từng nếm trải cảm giác bị đẩy ra ngoài cánh cửa lòng anh, nên bây giờ, ngay cả khi đang ở rất gần, Hyukkyu vẫn không khỏi dè chừng.

Meiko ngẩng lên, nhíu mày khẽ, không phải giận, mà chỉ là không hiểu. Ánh mắt nó rơi xuống bàn tay đang ngập ngừng đặt trên eo mình. Trong một thoáng, Meiko không biết cậu định làm gì. Đôi mắt sâu ấy dường như đang dò hỏi, như thể cố gắng diễn giải một ngôn ngữ lạ lẫm vừa chạm đến trái tim anh.

"...Sao vậy?"

Giọng Meiko không lạnh, cũng chẳng khô khốc như mọi khi. Nó trầm thấp, nhẹ nhàng, mang một chút hoài nghi, nhưng ẩn sau đó là sự chú ý dịu dàng, thứ cảm xúc mà chính Meiko cũng chưa từng dành cho ai quá lâu.

Kim Hyukkyu bối rối. Cậu không biết nên trả lời thế nào cho đỡ ngượng. Gương mặt còn vương nước mắt của cậu giờ lại thêm đỏ bừng vì ngại ngùng. Cậu cúi đầu, vội lau sạch đôi mắt sưng mọng của mình bằng tay áo, rồi lúng túng gãi gãi sau gáy, một hành động rất "Hyukkyu" mỗi khi lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng có một điều cậu biết rất rõ: cậu không muốn chỉ đứng đây mà nhìn anh. Không phải sau tất cả những gì đã nói, không phải khi trái tim cậu đang nhói lên vì khao khát được gần thêm chút nữa. Tay cậu, dù run nhẹ, vẫn không rút lại. Nó vẫn đặt trên eo Meiko. Và rồi, cậu ngước mắt lên, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tha thiết, như đặt trọn cả trái tim bé nhỏ vào một câu hỏi.

"...Con...con ôm chú được không?"

Một lời xin phép. Một lời khẩn cầu. Một sự chờ đợi đầy mong manh. Ánh mắt cậu nhìn Meiko không có nũng nịu, không hờn dỗi, cũng chẳng có sự đòi hỏi như một đứa trẻ vòi vĩnh. Chỉ là một ánh nhìn mềm mại, chân thành và rụt rè, như thể cậu đang sợ chính cảm xúc của mình sẽ khiến người kia tổn thương, hoặc tệ hơn, sẽ bị từ chối.

Meiko lặng người nhìn cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có rất nhiều điều ùa về trong lòng nó, hình ảnh cậu nhóc bướng bỉnh nhưng ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ nhưng kiên cường, giọng nói dịu dàng nhưng chưa bao giờ mờ nhạt. Tất cả dồn lại trong câu hỏi nhỏ ấy, tựa như một đốm lửa dịu dàng chạm vào vùng giá lạnh nhất trong tâm hồn nó.

Meiko không trả lời bằng lời ngay lập tức. Nó chỉ lặng lẽ nhìn Hyukkyu, rồi đưa tay lên, rất nhẹ, chạm vào gò má đỏ ửng vì xúc động của cậu. Bàn tay nó thô ráp vì năm tháng, vì quá khứ, vì vô số vết thương chưa lành...giờ lại chạm vào cậu bằng tất cả sự dịu dàng mà nó có thể gom góp được.

"Ừm..."

Nói rồi, nó nghiêng người, tự mình vòng tay ôm lấy Kim Hyukkyu, siết chặt vào lòng như thể sợ cậu tan biến mất nếu chậm một giây. Bờ vai nhỏ bé ấy run lên một chút, rồi chậm rãi đáp lại, vòng tay cậu cũng siết chặt quanh người nó, lần này không còn rụt rè, không còn lưỡng lự.

Cả hai ôm lấy nhau như thể thế giới này chỉ còn lại một điều duy nhất đáng giữ, là nhau. Meiko áp cằm lên vai Hyukkyu, khẽ nhắm mắt. Nó không nói gì thêm. Nhưng vòng tay ấy đã là câu trả lời đầy đủ nhất cho lời xin phép khẽ khàng kia: "Được. Rất được. Được hơn cả những gì cậu muốn"

Cái ôm đầu tiên giữa hai người không quá chặt, không vội vàng, cũng chẳng vụng về. Nó lặng lẽ như một làn gió chạm khẽ vào ngọn cỏ non vừa hé, nhẹ nhàng nhưng khiến cả thế giới trong lòng họ dường như ngừng lại. 

Meiko không quen với sự gần gũi kiểu này. Nó từng va vấp trong thế giới của bạo lực và lạnh lùng, nơi thân thể là lớp vỏ giáp và tiếp xúc thể xác chỉ mang nghĩa kiểm soát hay cảnh giác. Nhưng giờ đây, khi vòng tay cậu nhóc ấy ôm lấy nó không hề mang mục đích nào khác ngoài một mong muốn thuần khiết được gần gũi, trái tim nó bất giác run lên.

Nó cảm nhận được cơ thể bé nhỏ ấy áp sát vào mình, hơi thở ấm áp của Hyukkyu phả nhẹ bên ngực, nhịp tim cậu vang lên rất rõ, rất thật. Cả thân thể như đang gọi tên nó bằng ngôn ngữ không cần lời, một thứ âm thanh ấm áp, dịu dàng len vào từng mạch máu tưởng đã khô cạn.

Kim Hyukkyu cũng ngơ ngác trước cảm giác mình đang có. Cậu từng tưởng tượng đến khoảnh khắc này rất nhiều lần, nhưng hóa ra hiện thực còn khiến cậu xao động hơn tất cả. Mùi hương quen thuộc trên người Meiko, cảm giác cơ thể cao gầy được bao bọc trong vòng tay của mình, cả cái siết khẽ như chẳng dám dùng sức vì sợ làm cậu đau...tất cả khiến trái tim cậu nhũn ra như muốn tan chảy.

Cậu dụi mặt vào vai anh, khẽ thì thầm như một đứa trẻ tìm được chốn an toàn.

"Chú ấm thật đấy..."

Meiko hơi khựng lại, rồi khẽ bật cười, âm thanh nhỏ đến mức như thể chỉ có cậu nghe được. 

"Thì cậu cứ ôm mãi thế này...tôi sẽ ấm mãi thôi..." Giọng nó khẽ khàng, mang theo chút dịu dàng hiếm thấy, pha lẫn nụ cười mơ hồ chưa từng xuất hiện nơi anh trước đây. Kim Hyukkyu bật cười khẽ, trái tim mềm như bún. Cậu rúc hẳn vào lòng Meiko, hai tay khẽ siết chặt hơn.

"Không phải vì con lạnh, mà là...con nhớ chú lắm!"

Câu nói ấy khiến Meiko sững người. Nó cảm nhận được từng tiếng đập nơi lồng ngực mình đột nhiên trở nên hỗn loạn. Từng có rất nhiều người rời khỏi đời Meiko mà không ai nói với nó điều đó. Còn giờ, một cậu nhóc vẫn còn đôi mắt hoe đỏ vì khóc, lại vì nó mà nói lời "nhớ" bằng một giọng vừa non nớt, vừa chân thành, khiến nó không biết phải làm sao ngoài việc ôm chặt lấy cậu hơn một chút nữa.

"Ngốc thật..."

Meiko thì thầm, nhưng lần này trong chất giọng trầm thấp ấy là cả một trời dịu dàng lặng lẽ. Họ không buông nhau ra, cũng chẳng cần làm gì khác. Chỉ là để hai trái tim lần đầu dám chạm vào nhau, không phải qua những lời tranh cãi, không phải qua tổn thương hay hiểu lầm, mà là bằng sự đồng điệu, bằng niềm tin chậm rãi nảy mầm sau những ngày tháng dằng dặc mong đợi.

Hơi ấm từ vòng tay dường như hòa tan lớp băng cuối cùng trong lòng Meiko. Lần đầu tiên trong đời, nó muốn ở lại, không phải vì trách nhiệm, không phải vì thương hại, càng không vì bản năng, mà vì một điều duy nhất: Nó muốn giữ lấy người này. Và được người này giữ lấy!

End chap 102.

-------------------------

Chữa lành Cam con và thông báo sủi cho đến cuối tuần vì sốp phải Bảo vệ KLTN. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me