TruyenFull.Me

On2eus Khong Nha

Choi Wooje cái tên mà người ta nhắc đến bằng cái giọng khinh khỉnh và ánh mắt hờ hững, như thể nó chỉ là một cái bóng đi lạc giữa đời, không đáng để ai dừng lại hỏi han. Trong miệng người ta, nó là "đứa không nhà" một cái danh nghe lạnh hơn cả đêm gió lùa vào xó tối mà nó thường co ro trú tạm. Họ nói nó học dốt, vì chẳng có bảng điểm nào đẹp để đem khoe. Họ nói nó lêu lổng, vì nó hay lang thang ở những góc khuất của thành phố, nơi ánh đèn không đủ sáng để ai đó nhận ra nó. Họ nói nó không có bố mẹ dạy dỗ như thể việc sống tử tế phải cần một gia đình đủ đầy làm nền móng.

Nhưng chẳng ai thấy, mỗi đêm, Wooje lại lê gót qua những con hẻm hun hút, lục tìm trong thùng rác sau siêu thị những mẩu bánh mì còn ăn được, những lon nước ngọt người ta uống dở, những hộp cơm quán để lại cho lũ mèo hoang mà nay, nó cũng là một phần trong đó. Nó không xin, cũng không trộm. Nó chỉ nhặt những gì người khác bỏ, sống từ tàn dư của thế giới mà nó chưa bao giờ thực sự thuộc về. Có khi được, có khi không. Có hôm ăn tạm được chút gì ấm bụng, có đêm chỉ có tiếng gió và bụng đói kêu gào như tiếng nấc bị nuốt vào tim.

Những đêm mưa nơi Wooje từng ngồi dưới mái hiên cũ kỹ, là những đêm gió rét hun hút luồn qua từng kẽ áo rách vai, từng đợt mưa như kim xuyên qua mái tôn thủng, vang lên tiếng lộp bộp đầy cô đơn. Nó ngồi co ro nơi góc tối ấy, trong tay là một mẩu bánh mì nhặt được sau lưng siêu thị. Cũ lắm rồi, khô và chẳng còn thơm, nhưng với nó đó là hy vọng sống sót cho sáng mai. Nó gói kỹ trong vạt áo, ôm chặt lấy như thể đang giữ một giấc mơ bé bỏng mà mong manh.

Những đêm mưa rơi tàn nhẫn, trời tối như mực. Nhưng nó vẫn thức, không dám ngủ. Vì nếu ngủ, mẩu bánh nó tìm được có thể ướt. Hoặc có thể bị cướp mất. Nó ngồi đó, mắt đỏ hoe, bụng đói cồn cào, nhưng lòng vẫn giữ lấy một điều giản dị:

    "Mai rồi sẽ khác. Mai rồi sẽ ổn."

Nhưng mấy tên lái xe thích nó lắm.

Dù nó là con trai.

Dù nó là một đứa nhỏ như cái bóng bé người, bé tiếng, bé luôn cả sự hiện diện của mình trước thế gian rộng lớn. Dù nó bẩn thỉu, tả tơi, lạc lõng giữa thành phố ồn ào mà chẳng ai buồn ngoái nhìn. Dù nó là kẻ không tên trong sổ đời, không địa chỉ để quay về, không một vòng tay nào dang ra mỗi lần thế giới làm nó mệt.

Nhưng mấy tên đó vẫn thích nó. Vì nó đẹp không phải kiểu đẹp khiến người ta muốn đem về ra mắt mẹ, mà là đẹp khiến người ta muốn giấu đi trong xe, lột trần ra trong bóng tối.
Da nó trắng, mềm như đám mây cuối hè dù lấm tấm vài vết sẹo lạc lõng như những nốt nhạc sai tông trên bản nhạc buồn. Nhưng chính cái không hoàn hảo ấy, lại khiến chúng càng muốn chạm vào như thể muốn kiểm chứng xem đau đớn của người khác có mềm mại thật không.

Vì nó ngoan, không phải ngoan của con nhà có giáo dục, mà là ngoan vì không dám hư. Giọng nói lí nhí, nhỏ xíu như tiếng mèo con đói rét giữa trời mưa. Chẳng bao giờ dám lớn tiếng. Chẳng bao giờ phản kháng. Chẳng bao giờ hỏi "vì sao lại là em?". Nó chỉ biết gật đầu, dạ, và chịu đựng. Như thể từ lúc sinh ra đã được dạy rằng: đau cũng phải im, vì không ai bênh mày đâu.

Và với mấy tên lái xe những kẻ sống cuộc đời trung bình dưới đáy trung bình . Không với tới nổi những cô gái thơm mùi nước hoa, biết chọn lọc, biết từ chối. Cũng chẳng đủ tiền để trả cho một cuộc chơi "đàng hoàng", nơi mọi thứ trao tay không lẫn lộn lương tâm.

Thế là chúng chọn Wooje.

Một thứ có thể dùng, không cần giá, không cần ràng buộc, không cần trả lời cho ai nếu lỡ tay làm đau.

Chúng thường lừa nó bằng vài lời đường mật, một ổ bánh mì nóng hay một lon nước ngọt lạnh vào những chiều hè khô khốc. Rồi lôi nó lên xe, kéo vào chỗ tối tăm nhất của cuộc đời ghế phụ, yên sau, khoang hàng, bất kỳ đâu đủ kín để không ai nghe thấy tiếng kêu. Không khách sạn. Không giường chiếu. Không tình cảm. Không tên tuổi. Chỉ có những cánh tay thô bạo, hơi thở nặng nề, và một đứa nhỏ run lẩy bẩy cố siết chặt áo mình như mảnh cuối của nhân phẩm.

Xong việc, chúng dúi vào tay nó vài đồng bạc lẻ thứ tiền nhỏ đến mức người ta còn chẳng dùng mua kẹo cho con nít và bảo, "lần sau lại tìm anh", như thể vừa mua được một món đồ giảm giá vừa ý.

Còn Wooje nó không nói gì .Nó chỉ đi , lầm lũi, lặng lẽ, như cái bóng không tên lang thang giữa lòng đường.

Nó không khóc đâu.
Khóc để làm gì, khi chẳng ai thấy.
Khóc để làm gì, khi nước mắt cũng chẳng mua nổi một bữa ăn.

Nó cứ thế mà trở thành một thứ bị nhàu nát qua tay từng tên quỷ một cái xác mềm mại bị giày vò bằng lòng ích kỷ, dục vọng và cả sự bất lực của người đời. Không ai hỏi nó có đau không. Không ai hỏi nó có sợ không. Không ai nghĩ nó là người mà chỉ thấy nó "thuận tiện".

Nhưng Choi Wooje vẫn cứ ngây ngô như thế đấy. Ngây ngô, ngây ngô đến mức người ta không biết có nên thương nó hay không. Bởi vì khi đói lả người, đôi mắt nó sáng lên như nhìn thấy một thiên đường nhỏ bé. Khi ai đó cho nó mẩu bánh mì khô quắt, hay bát cơm thiu, dù là đồ thừa, đồ bỏ đi trong mắt người khác, nó lại nhìn như thể người ta vừa trao cho nó một kho báu. Một món quà vô giá mà trong giây phút ấy, nó sẽ nắm chặt, vì trong cái nghèo đói của mình, nó chưa bao giờ có được cái quyền được lựa chọn.

Với nó, cơm thiu cũng là cơm, bánh ỉu cũng là bánh. Vì dù sao thì, ít ra thì nó cũng có cái ăn. Mà cái ăn, trong cái thế giới này, đôi khi là tất cả. Không cần biết là nó bẩn hay đã cũ, miễn là có thể giúp nó quên đi cảm giác đói, quên đi nỗi đau âm ỉ dạ dày cồn cào. Vì nó đã học cách làm bạn với sự thiếu thốn. Nó đã học cách sống chung với đói, với lạnh, với vết bẩn in sâu trong cơ thể, trên áo quần rách rưới, trong lòng một tâm hồn đã mỏi mệt.

Và nếu cơ thể có bẩn thêm chút nữa thì có sao đâu. Bẩn mà, cũng chỉ là bẩn thôi mà. Đã ai thật sự quan tâm đâu? Người ta nhìn vào nó, và họ thấy gì? Thấy một đứa con trai gầy gò, hôi hám, như thể không có quyền được đứng trong hàng ngũ của những người bình thường. Nhưng Choi Wooje đã sống qua ngày, qua tháng, qua năm mà không cần ai phải thương hại.

Dù sao thì cũng đã có bao kẻ đã nếm qua và chơi đùa cơ thể nó rồi. Họ đã biến nó thành một thứ mà chính nó cũng không nhận ra là mình nữa. Một thứ bị bóc tách ra từng phần, từng mảnh, không còn nguyên vẹn. Và nó đã quen rồi. Quen với việc không còn là chính mình, không còn là một người có thể ngẩng cao đầu.

Và Choi Wooje vẫn sống. Vẫn thở. Vẫn cảm nhận từng hơi thở như thể nó quý giá lắm. Nó không cần nhiều, chỉ cần một mẩu bánh, một cử chỉ nhỏ, là đủ để nó cảm thấy mình còn có chút gì đó thuộc về thế giới này. Nó không biết được có ai thương mình không, hay chỉ là sự khốn cùng trong nó mà thôi. Nhưng dù sao, nó vẫn tiếp tục ngây ngô sống, chỉ vì sự sống là thứ duy nhất mà nó còn có.

Choi Wooje bé người, bé gan, lại mang trái tim dịu dàng đến tội. Nó chưa từng làm đau ai, nhưng bị đời giẫm lên như cỏ dại ven đường. Nó chẳng có nhà để về, chẳng có ai chờ, cũng chẳng có ai để gọi là "mẹ ơi" hay "bố ơi" sau mỗi cú vấp. Nó cứ lạc lõng tồn tại như bóng ma , thứ bị bỏ quên của thế giới....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me