On2eus Khong Nha
Hết giờ học, ba người bước ra khỏi giảng đường. Không ai trong ba người nói gì, nhưng trong ánh mắt của mỗi người đều có một sự quyết tâm im lặng, một mong muốn không thể che giấu. Minhyung, với dáng vẻ trầm tĩnh nhưng luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ người khác, đi đầu. Minseok theo sau, gương mặt vẫn hơi cau lại, nhưng có thể thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt anh. Moon Hyeonjoon đi cuối, chân bước dài hơn nhưng đôi vai thì gánh nặng hơn bao giờ hết.Họ không nói gì, nhưng mỗi người đều biết mục tiêu họ đang hướng tới: tìm ra Wooje, tìm ra nó và đưa nó trở lại, đưa nó về với những người sẵn sàng yêu thương và bảo vệ. Họ đã bỏ qua quá nhiều, nhưng giờ là lúc phải làm đúng.Minseok nhìn Minhyung và Moon Hyeonjoon, miệng lẩm bẩm: "Chắc chắn Wooje không thể đi xa đâu. Đường phố này chẳng có mấy nơi an toàn." Anh nhìn ra xung quanh, khẽ nhíu mày khi nhận thấy những gầm cầu, những góc tối nơi mà người ta thường tránh xa nơi có thể là chỗ cậu ấy tìm đến để trốn tránh tất cả.Minhyung gật đầu, ánh mắt sắc bén. "Wooje không có nơi nào khác để đi. Mình phải tìm nó ở những nơi như vậy."Moon Hyeonjoon vẫn im lặng, nhưng lòng anh như đang bị giằng xé. Mỗi bước đi, mỗi phút trôi qua, anh cảm thấy trái tim mình càng nặng trĩu. Anh đã từng từ bỏ, từng bỏ rơi nó, nhưng giờ thì... giờ anh chỉ muốn làm lại. Để cho Wooje biết rằng không phải ai cũng quay lưng lại khi cậu cần họ nhất.Cả ba tiếp tục đi, qua những con phố lạ lẫm, qua những góc đường mà ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng, chỉ có tiếng bước chân họ là âm thanh duy nhất vang lên trong đêm tối. Họ không dừng lại, không nghỉ ngơi, hy vọng rằng Wooje sẽ tìm thấy họ. Nhưng mỗi người trong số họ đều cảm nhận được, trong thâm tâm, họ chỉ có thể đi, đi mãi cho đến khi tìm thấy nó.Moon Hyeonjoon đứng trước một trong những ống bê tông lớn ở khu đất trống, nơi từng là mái nhà tạm bợ cho những người không nơi nương tựa. Ánh đèn đường chiếu sáng một cách mờ nhạt lên các vật thể quanh anh, nhưng lại không đủ để xua tan đi sự tăm tối trong lòng. Hắn cúi người xuống, mắt chăm chú dõi vào trong cái ống bê tông, gọi tên nó một cách kiên trì."Wooje!" Giọng anh vang lên, dứt khoát nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. Hắn chờ đợi, nhưng đáp lại không phải là tiếng trả lời, mà chỉ là tiếng rơi lách cách của một mảnh nhựa vỡ, tiếng động của con mèo hoang chạy vội qua, chỉ để lại sự im lặng đau đớn.Moon Hyeonjoon ngẩng đầu lên, nhìn qua các gầm cầu, các khu đất trống, những khu vực mà hắn biết, đó là nơi những người vô gia cư có thể tìm đến trú ẩn. Anh nuốt nước bọt, sự lo lắng và bất an trào lên trong lòng.
"Tại sao lại không tìm thấy Wooje?"
Hắn tự hỏi, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, như thể muốn bóp nát tất cả sự bất lực của mình.Khi hắn đứng thẳng người lên, một con mèo hoang từ đâu lao ra, làm hắn giật mình. Anh nhìn con vật nhỏ bé, rồi lại ngồi xổm xuống, thở dài. " em cũng giống như con mèo này thôi, phải không, Wooje? Một mình, không chỗ nương thân." Những lời nói lặng lẽ vang lên trong không khí, nhưng lại như một cú đánh vào trái tim hắn. Anh biết rõ, nó cũng từng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từng phải sống trong cái lạnh của sự cô đơn, không có ai bên cạnh để bảo vệ.Moon Hyeonjoon vươn tay ra, vuốt nhẹ con mèo hoang. "Mày có nơi nào để đi không, bé con?" Anh hỏi nó, nhưng câu hỏi ấy lại chẳng có lời đáp. Nó chỉ cào nhẹ tay anh rồi chạy đi mất. Nhưng cái bóng nhỏ ấy lại khiến anh nghĩ đến Wooje, đến những gì cậu ấy đã trải qua.Anh đứng dậy, mím môi lại, quyết tâm trong ánh mắt. "Mình sẽ tìm nó , dù thế nào cũng phải tìm thấy nó ."Hắn không thể để Wooje phải sống như thế, không thể để nó tiếp tục như một con mèo hoang, lẩn trốn trong bóng tối. Bước đi tiếp, Moon Hyeonjoon càng cảm thấy nỗi bất an trong lòng mình dâng cao. Nhưng dù gì đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ cuộcBên này Minseok chen mình qua những lối hẹp lắt léo giữa các công trình xây dở, nơi bê tông lởm chởm và những thanh sắt hoen gỉ đâm ngang dọc như gai nhọn của một thế giới không chừa chỗ cho lòng thương. Anh nhỏ người, nhẹ chân, nên đi vào được cả những nơi người khác chỉ dám ngó từ xa. Gió rít qua khe tường như lời thì thầm của những bí mật bị lãng quên, thổi tung lớp bụi bặm và mùi ẩm mốc khiến Minseok nhăn mặt.Và rồi, khi anh quay người định đi tiếp, đôi mắt anh chạm phải một cảnh tượng khiến tim như chững lại.Dưới một tấm bạt rách phủ đầy bụi và rác vụn, một dáng người nhỏ bé co quắp lại, cuộn mình như để trốn khỏi cả thế giới. Đó là Wooje. Mái tóc rối bù dính vào trán, đôi mắt mở to nhìn anh, không ngạc nhiên, không hoảng sợ chỉ là một cái nhìn trống rỗng, như thể đã thôi mong chờ ai sẽ đến tìm mình."Wooje..." Minseok thở ra, giọng anh nhẹ bẫng, đầy xúc động. Anh tiến lại gần, khuỵu xuống, cẩn thận không làm cậu hoảng. Nhưng Wooje đã thấy anh. Và rất nhanh, cậu lắc đầu."Không... Em không về đâu," giọng cậu khản đặc, như đã mất đi cả niềm tin vào ngôn từ. Minseok siết tay thành nắm, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Tại sao? Em ở đây như thế này... lạnh, đói, nguy hiểm. Sao lại không chịu về?"Wooje không trả lời ngay. Đôi mắt cậu dõi xuống nền đất, bàn tay siết lấy vạt áo bẩn thỉu. Cậu không khóc, nhưng cái im lặng đó còn tệ hơn nước mắt."Anh Hyeonjoon... bảo em bẩn. Bảo đừng đến quán chị nữa. Em cũng không muốn làm bẩn chỗ đó..."Minseok như chết lặng. Cổ họng anh nghèn nghẹn, một nỗi xót xa đập thẳng vào lòng ngực. Anh hiểu rồi không phải Wooje không muốn về, mà là cậu nghĩ mình không được phép về nữa."Ngốc thật," Minseok thì thầm, vươn tay chạm nhẹ vào bờ vai run rẩy kia. "Em không phải là rác rưởi để người ta quẳng ra xó đường. Em là người, là Wooje mà anh và mọi người biết. Về đi... đừng ở đây nữa."Nhưng Wooje lại lắc đầu lần nữa, cậu nói rất khẽ: "Em sợ... Về rồi lại bị đuổi đi tiếp thì sao?"Minseok không biết nói gì, chỉ biết siết chặt tay lại, tự hứa rằng nếu hôm nay không mang được Wooje về, anh sẽ không dám gọi mình là người có trái tim nữa. Và nếu cần, anh sẽ nói với Hyeonjoon, nói đến khản cổ, đến khi người kia hiểu được rằng... thương một người không phải là rút tay lại khi họ lấm lem, mà là dang tay ôm lấy họ, ngay cả khi thế giới đã quay lưng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me