TruyenFull.Me

On2eus Khong Nha

Minseok lôi điện thoại ra, vừa bấm vừa rít qua kẽ răng, mắt vẫn không rời khỏi đứa bé con đang co rúm dưới tấm bạt rách. Cậu gõ vào nhóm chat:

Cún
"Bố mày tìm được Wooje rồi. Hai đứa chúng mày lẹ lại chỗ bố. Nhanh lên."

Gửi xong, Minseok ngồi sụp xuống bên Wooje, tay khẽ kéo cổ áo em lên một chút, lộ ra mấy vết cào mờ mờ trên làn da tái nhợt. Anh suýt xoa, vừa nhẹ nhàng chạm vào, vừa nghiến răng:

"Moon Hyeonjoon cái đồ con lợn... mày có tim không đấy."

Wooje khẽ giật mình, như sợ bị trách mắng, nhưng Minseok nhanh chóng vỗ về:

"Không phải mắng em, là mắng cái thằng ngu nào đó nghĩ mình làm người tốt mà chẳng chịu nghe ai nói hết lời."

Anh lầm bầm như tự mắng mình, như trách người ta, như giận cả thế giới. Bàn tay mềm mại khẽ xoa nhẹ lên má Wooje động tác chậm rãi, đầy dịu dàng.

"Bố mẹ anh... gửi lời xin lỗi đến em,"

anh nói, giọng trầm hẳn, không còn cái giễu cợt thường ngày.

"Hôm đó... làm em tổn thương như vậy, là lỗi của họ. Ba mẹ anh biết, và anh cũng biết em không đáng bị như thế."

Wooje chớp mắt, cơn gió đêm se lạnh thổi qua làm nó khẽ rùng mình. Nhưng lần này, không chỉ có hơi lạnh mà còn có chút ấm từ bàn tay người đang ngồi cạnh. Người đầu tiên, sau nhiều ngày lạc lõng, gọi đúng tên nó và bảo rằng nó không sai.

Gió lùa qua khe tường, lay tấm bạt mỏng tang như lay cả tấm lòng run rẩy của người bên dưới. Minseok ngồi sát lại, dang tay che bớt gió cho Wooje, mắt chốc chốc lại dõi ra con đường tối, chờ ánh đèn của hai người kia nhất là một người. Người mà nếu còn chần chừ thêm chút nữa, có khi sẽ chẳng còn ai để xin lỗi.

Một lúc sau, đúng như lời Minseok, hai cái bóng cao lớn vụt hiện nơi đầu con hẻm nhỏ dẫn vào khu công trình cũ. Moon Hyeonjoon và Minhyung chạy đến, thở dốc, mắt đảo quanh như thể sợ Wooje biến mất chỉ trong một cái chớp mắt.

Nhưng khi thấy Minseok đang ngồi co ro bên tấm bạt rách, ôm lấy Wooje gầy gò, thì cả hai cùng thở phào... chỉ để ngay sau đó vỡ òa sự thật: khe quá bé. Không chui vào được.

Moon Hyeonjoon thử nghiêng người, thử luồn một bên vai thất bại. Minhyung thử hạ thấp trọng tâm, ép bụng xuống đất như đi thi trườn cạn cũng bó tay.

Minseok lúc này hít sâu một hơi, rồi... cong môi mắng luôn.

"Đồ con lợn! Tập gym làm chó gì? Tập cho cố vào để có cơ to, rồi giờ đến cái khe bé xíu cũng không chui được thì tập làm cảnh à?"

Moon Hyeonjoon cứng họng. Minhyung thì đơ ra như tượng đá, ấm ức cực độ, lí nhí phản bác:

"Chứ không phải tại cậu bé tẹo như con cún nên mới lách vô được à? Người thường sao mà chui được..."

Minseok nhíu mày, dựng tóc gáy, trừng mắt quay phắt lại:

"Mày chửi tao là chó à?!"

Minhyung giật mình:

"Ơ... tớ có nói thế đâu "

Minseok liếc lên, ánh mắt bén như dao:

"vậy thì đứng đó làm tượng sáp đi. Tý nữa tao lấy keo gắn luôn cho đủ bộ."

Moon Hyeonjoon và Minhyung nhìn nhau, rồi nhìn khe hở. Hai ông "tập gym cho khỏe" mà giờ đứng ngó như mấy đứa nhóc coi đá gà. Wooje trong góc vẫn im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng ngó sang Minseok rồi nhìn hai người kia với vẻ khó xử. Còn Minseok dẫu đang mắng vẫn một tay xoa lưng, một tay giữ nhẹ mái đầu cúi thấp kia, như đang bảo vệ cả thế giới bé nhỏ của nó khỏi đám khổng lồ ngoài kia.

Moon Hyeonjoon đứng đó, không nhúc nhích, mắt dán vào bóng dáng bé nhỏ co rúm dưới tấm bạt rách. Cách nhau vài bước chân nhưng khoảng cách giữa hai người như bị kéo căng bởi hàng trăm câu chưa từng nói ra, hàng trăm ánh nhìn chưa từng dám đối diện.

Wooje khẽ nghiêng đầu. Nó không nhìn hắn. Không phải vì không nghe thấy, mà vì nó sợ.

Sợ cái cau mày của hắn.
Sợ cái im lặng sắc như dao mỗi khi hắn giận.
Sợ cả câu nói lần trước hắn để lại như một dấu sẹo hằn mãi trong ngực.

"Đừng đến nữa."

Và giờ, khi hắn đứng đó, ánh mắt vẫn như lửa nhưng không còn cháy vì giận mà vì day dứt, Wooje vẫn không dám nhìn lại. Không dám đối diện, không dám hy vọng. Nó sợ, đúng thật là như vậy. Vì nó biết, chỉ cần hắn lại nói một câu không cần nó nữa... tim nó sẽ không còn mảnh nào để vỡ lần hai.

Moon Hyeonjoon lặng người. Hắn thấy hết thấy cái run run nơi đầu ngón tay, thấy bờ vai đang khẽ co lại, như một con mèo con bị ép vào góc tường. Nhưng hắn lại chẳng biết làm gì ngoài đứng đó, để ánh mắt nó tiếp tục né tránh hắn, như né một ngọn roi vô hình.

Và lần đầu tiên, hắn thấy hối hận không chỉ vì lời mình nói, mà vì cái quyền lực mà tình cảm của hắn từng có đối với nó.

Một ánh nhìn. Một câu nói. Một cơn giận. Đủ để khiến nó tưởng mình không còn chỗ trong thế giới này nữa.

Và có lẽ... hắn là người duy nhất khiến nó sợ đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me