On2eus Khong Nha
Waring : có chút Faker x Zeus , không quá sâu , chỉ thoáng qua nhưng vẫn có -----------Đêm đó, trời dịu lại sau cơn mưa chiều, cửa sổ để hé cho gió lùa vào mang theo hương đất ẩm và thoảng hương hoa lài đâu đó trong vườn. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn ngủ lặng lẽ phát sáng, Wooje đã ngoan ngoãn nằm trên giường, tấm chăn phủ đến ngang ngực, ôm con gấu bông mà Sanghyeok mua cho nó ở hiệu sách.Sanghyeok ngồi bên cạnh, dựa lưng vào thành giường, trên tay là quyển sách cũ bìa sờn. Giọng anh trầm và ấm như tiếng mưa rơi trên mái ngói:"Ngày xưa... có một chú cáo nhỏ sống một mình trong rừng. Nó chẳng biết nói năng gì, cũng chẳng biết phải đi đâu. Chỉ vì nó không có ai để dạy, và cũng không ai để nó tin."Wooje mở to mắt. Chú cáo ấy... nghe quen quá."Chú cáo hay trốn vào những bụi cây rậm rạp mỗi khi có người đi qua. Dù người ta không làm gì nó cả, nhưng nó vẫn sợ. Vì trong ký ức của nó, những bàn tay đưa ra không bao giờ dịu dàng."Wooje quay sang anh. Mắt nó long lanh, nhưng không dám nói gì.Sanghyeok mỉm cười nhẹ, không nhìn nó, vẫn tiếp tục như thể kể một câu chuyện cổ tích:"Có một ngày, một người lạ đi qua. Người đó không cố kéo cáo ra khỏi bụi cây. Chỉ đặt một chiếc bánh nhỏ trước cửa hang rồi rời đi. Cứ thế, ngày nào cũng vậy."Anh dừng lại, quay sang nhìn Wooje. "Chú cáo đó... là em phải không?"Wooje cắn môi dưới, ngón tay siết lấy chăn. Một lúc lâu sau, nó mới lí nhí, như gió thoảng:"Dạ... người ta hay đưa em đồ ăn... rồi lấy lại... bằng cách khác."Sanghyeok không hỏi tiếp. Anh chỉ khẽ đặt tay lên đầu nó, xoa nhẹ."Người ta sai, không phải em sai."Câu nói ấy rơi xuống giữa căn phòng như một chiếc chăn ấm giữa mùa đông. Và lần đầu tiên... Wooje rơi nước mắt không vì đau, mà vì có ai đó... thật sự đứng về phía nó.Sanghyeok không thúc ép, không gặng hỏi. Anh chỉ ngồi đó, bên mép giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Wooje như xoa dịu một đứa bé đang học cách gọi tên nỗi đau của mình. Và rồi, như thể được phép, được chở che, Wooje bắt đầu kể giọng nhỏ như gió lướt qua cửa sổ, nhưng từng chữ lại nặng tựa đá tảng trong tim."Lần đầu... mấy người lái xe tải kéo em lên ghế phụ hình như là lúc em 14 ." Nó nuốt nước bọt, cố giữ giọng đều. "Lúc đó em đói... đói lắm."Mắt nó không nhìn Sanghyeok, mà dán vào tấm chăn in hình con thỏ. Tay nắm lấy mép chăn như thể nếu buông ra, ký ức sẽ tràn ngập căn phòng này."Em ngồi trên vỉa hè cả buổi chiều, bụng em sôi lên, mùi bánh bao người ta bán bên kia đường thơm quá... Một chiếc xe dừng lại. Chú đó cho em cái bánh mì... Rồi bảo em lên xe ăn cho khỏi lạnh."Giọng Wooje chùng xuống, ánh mắt dần mờ đi như khói loãng."Em... không biết là sai. Em tưởng người ta tốt ,tốt thật sự. Vì hồi đó, chẳng ai tốt với em cả."Sanghyeok không nói gì. Anh nắm lấy tay Wooje, để bàn tay gầy guộc run rẩy ấy trong lòng bàn tay ấm áp của mình."Nếu khi đó có ai dạy em đâu là yêu thương, đâu là lợi dụng... có khi em đã biết chạy đi. Nhưng em không biết. Em chỉ thấy có ai đó đưa tay ra... thì em nắm lấy."Sanghyeok lắng nghe, không ngắt lời, không xâm phạm không gian của nó. Wooje bắt đầu kể, từng câu, từng chi tiết rành rọt, như những vết cắt mới được bóc ra khỏi cơ thể. Nói về những gì mấy tên lái xe đã làm với nó, những lời tục tĩu, những tiếng thở nặng nhọc vang lên trong đêm tối, từng cử chỉ thô bạo mà nó không hiểu, không biết phải làm gì. Giọng nó khẽ rung, những từ ngữ như tấm màn phủ lên trái tim người nghe, khiến Sanghyeok phải siết chặt tay nó, mím môi lại để giữ bình tĩnh.Mỗi lời nó nói như một nhát dao cứa vào tâm trí Sanghyeok, nhưng anh không cho phép mình lộ ra sự đau đớn. Anh chỉ biết ngồi yên, lắng nghe, để cho Wooje trút hết nỗi sợ hãi, sự dày vò từ những ký ức mà nó chẳng hề mong muốn.Người Wooje run lên, từng cơn sóng lòng trào dâng khiến thân thể nó không thể giữ nổi sự bình thản. Nhưng Sanghyeok không bỏ đi. Anh nhẹ nhàng kéo nó vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể gầy guộc của nó, như một cái bao bọc ấm áp, bao la để nó có thể dần dần tìm lại hơi thở của mình.Khi nụ hôn nhẹ của Sanghyeok chạm vào môi Wooje, nó không phản ứng như lúc trước. Không hoảng sợ, không cảm thấy tởm lợm hay đẩy ra như khi đối diện với những tên lái xe. Lúc này, chỉ có sự ấm áp, bình yên, sự che chở mà Sanghyeok đem đến. Môi anh lướt qua nhẹ nhàng, không vội vã, như một lời hứa không lời.Sanghyeok dứt môi ra, ánh mắt anh vẫn dõi theo khuôn mặt nhỏ bé ấy khuôn mặt đang run, nhưng không còn vì sợ hãi. Anh cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên mí mắt nó, lên sống mũi gầy, rồi nhẹ nhàng lên má như từng vệt chạm khẽ của sương mai, mềm và nhẹ, chẳng có chút ham muốn nào, chỉ toàn là an ủi, là trìu mến, là dịu dàng không lời. Anh khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến mức như một hơi thở:"Em có thấy sợ không? Giống như khi đó... có sợ như lúc xưa không?"Nó lắc đầu, khẽ thôi, nhưng đủ để anh nhìn thấy. Không có nước mắt, nhưng trong mắt nó là cả một biển lặng ,lặng vì cạn sóng, hay vì cuối cùng cũng đã tìm được bến? Nó không nói gì, chỉ dụi mặt vào cổ anh như con mèo nhỏ đang tìm hơi ấm.Sanghyeok vuốt nhẹ mái tóc rối mềm của Wooje, giọng anh trầm và khẽ, như sợ đánh thức một nỗi đau nào đó còn chưa kịp ngủ yên trong đáy mắt nó."Em có biết vì sao... em không thấy sợ không?"Anh nhìn sâu vào đôi mắt ngơ ngác, phản chiếu ánh đèn ngủ mờ mờ như một vùng ký ức lặng lẽ. "Khi rõ ràng... anh cũng không xin phép em. Em đang nằm trên giường anh, và anh cũng đang... giữ em lại như thế."Nó khẽ lắc đầu. Không lời. Không chống cự. Chỉ là cái lắc đầu nhỏ đến mức gần như tan vào nhịp thở. Sanghyeok mỉm cười, buồn như một cơn mưa đêm."Vì anh không làm hại em."Anh thì thầm, chậm rãi như một lời chú nguyện. "Còn mấy kẻ kia thì có."Anh cúi xuống, môi chạm khẽ lên trán nó một nụ hôn không đòi hỏi, không chiếm hữu, chỉ là xoa dịu."Vì anh làm vậy để an ủi em... chứ không phải để thoả mãn cái bản năng thú tính của mình."Nó vẫn im lặng. Nhưng đôi vai không còn co rúm. Đôi mắt không còn mở to vì sợ hãi. Và hơi thở, không còn là tiếng nấc đứt quãng như những đêm nó phải gồng mình chịu đựng những bàn tay lạ.Sanghyeok vòng tay ôm nó vào lòng, ôm trọn một cơn gió bé nhỏ vừa mới thôi run rẩy."Anh sẽ không ép em làm điều gì cả. Chỉ cần em biết, từ nay... sẽ có một nơi mà em được phép không sợ nữa."Một nơi có ánh đèn dịu, có mùi cacao nóng và giọng kể êm như sương sớm. Một nơi không cần xin phép, vì lòng tin là thứ cả hai cùng dệt nên từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me