On2eus Khong Nha
Sanghyeok ngồi trước màn hình, ánh sáng xanh nhạt từ laptop phản chiếu lên gò má gầy, tay anh vẫn thoăn thoắt chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ trong file ảnh cho khách, từng pixel cũng không thể sơ sót. Minhyung lẽo đẽo bê cốc cà phê đến, đặt xuống bàn cái "cạch", rồi ngồi chống cằm nhìn anh chằm chằm."Anh này..." cậu lên giọng dò hỏi, kiểu rất chi là thám tử lừng danh "Sao lại cho Wooje đi học việc vậy? Em nhớ từ trước giờ anh có bao giờ kiểu nâng đỡ đứa cháu hay em nào đâu."Sanghyeok không quay sang. Anh chỉ hơi nhướn mày, nhưng khóe môi lại nhếch lên, không rõ là đang cười hay đang nhớ đến điều gì đó rất xa."Chúng nó có chân, có tay, có đầy đủ giấy tờ, học hành đàng hoàng. Gia đình còn đầu tư cho học đến tận chân trời góc bể. Anh cũng đâu phải không giúp, giới thiệu việc làm, mở sẵn đường, đẩy lưng một cái là đi được."Minhyung gật đầu, đúng thật. Đám họ hàng của Sanghyeok đâu phải không có điều kiện. Có chăng chỉ là thiếu động lực và lòng biết ơn.Sanghyeok dừng tay lại, quay sang nhìn Minhyung bằng ánh mắt sâu hơn thường lệ."Còn Wooje...Thằng bé chẳng có gì cả. Một cái tên còn không biết là do ai đặt. Không giấy tờ, không tuổi tác, không người thân. Nó không có gì để bắt đầu. Nếu anh không kéo nó ra, thì ai có đủ khả năng? Em à ? Hay Moon Hyeonjoon?"Giọng anh không cao, không gay gắt, nhưng từng lời rơi xuống đều trầm lặng và nặng như đá tảng."Anh muốn nó nhìn thấy thế giới này không phải chỉ có bẩn thỉu, không phải chỉ có đổi thân lấy miếng ăn, chỗ ngủ. Nó phải có cơ hội làm lại từ đầu một cách tử tế."Minhyung im lặng. Cậu đã từng nghĩ Sanghyeok chỉ đơn thuần là thương hại, là trách nhiệm, nhưng nghe đến đây, cậu bỗng nhận ra trong ánh mắt anh trai mình là một thứ tình cảm còn vượt xa mọi khái niệm "người đỡ đầu" hay "người giám hộ".Có gì đó rất người rất cha.Và rất thương.Sanghyeok quay lại với màn hình, mắt tiếp tục rà từng điểm sáng, nhưng câu nói sau cùng anh buông ra lại khiến Minhyung lặng người:"Chúng nó được chọn. Wooje thì chỉ biết sống sót. Bây giờ, anh muốn nó được chọn lại lần này, là bởi chính nó."Nó cũng rất ngoan, là cái kiểu ngoan khiến người khác vừa thương vừa xót. Ở studio, giữa những ống kính sáng choang, tiếng bấm máy đều đều và mùi gỗ xen lẫn mùi ánh sáng nó như một chú mèo nhỏ rón rén bước vào thế giới hoàn toàn mới, đầy choáng ngợp nhưng cũng đầy hi vọng.Nó chẳng phá phách, chẳng quấy rầy, chỉ lặng lẽ đi theo Sanghyeok như cái bóng, mắt thì dõi theo từng thao tác của anh từ cách chỉnh khẩu độ, lắp lens, đến ánh nhìn tập trung khi cân màu. Sanghyeok vừa là thầy, vừa là người dẫn đường. Mỗi lời dạy của anh rõ ràng, không mềm nhưng cũng không cứng, là thứ nghiêm khắc vừa đủ để khiến người ta muốn cố gắng chứ không sợ hãi.Có lúc Sanghyeok chỉ nói đơn giản:"Làm cái này lần sau phải tự nhớ."Nó gật đầu, không nói, không thắc mắc, chỉ cắn môi chăm chú nhìn, rồi làm lại, rồi lại làm sai, lại sửa. Nhưng không nản. Vì nó biết, anh đang không khó chịu. Anh đang cho nó cơ hội. Và nó không muốn để lỡ.Nó tự biết thân mình không nhanh nhạy, không có nền tảng, không có gì làm vốn. Nhưng nó có một trái tim biết lắng nghe, một đôi mắt luôn tìm hiểu, và một tinh thần chưa từng nghĩ tới việc bỏ cuộc. Nó cố hiểu từng lời Sanghyeok nói, cố học cách cảm được ánh sáng, cách nghe được câu chuyện từ một khung hình.Và điều tuyệt vời nhất là ánh mắt Sanghyeok. Mỗi lần nó làm đúng, làm tốt, ánh mắt anh nhẹ nhàng hơn một chút, miệng anh đôi khi sẽ khẽ cong lên, như một lời thừa nhận âm thầm mà ấm áp.Có lẽ nó chưa bao giờ được ai kì vọng. Nhưng lần đầu tiên, giữa những ánh đèn studio, nó cảm nhận được một điều rõ ràng: Nếu cố gắng, nó có thể trở thành một ai đó. Không phải để báo đáp ai, mà là để chính mình được sống xứng đáng.Cho đến ngày studio vắng lặng đến lạ. Không còn tiếng chân người đi lại, không còn âm thanh của máy ảnh lạch cạch, chỉ còn ánh sáng dịu dịu hắt xuống nền gỗ, và tiếng quạt quay đều đều như một bản nhạc nền mỏng manh cho một điều gì đó rất riêng sắp bắt đầu.Sanghyeok để nó tự mình chuẩn bị mọi thứ từ lắp máy, chỉnh ánh sáng, đến việc chọn góc đứng. Không một lời nhắc nhở, không một lần can thiệp. Cứ như thể hôm nay, anh không phải là thầy, mà chỉ là... một phần trong khung hình.Anh ngồi xuống chiếc ghế đơn giữa nền trắng. Không tạo dáng, không cười, không lạnh lùng. Chỉ ngước nhìn nó với ánh mắt vừa chờ đợi, vừa tin tưởng. Anh nói:"Cứ chụp đi. Chụp sao cho ra đúng cái cách em nhìn anh."Câu nói khiến tay nó run lên đôi chút. Máy ảnh trong tay bỗng trở nên nặng hơn, như chứa cả một thế giới. Làm sao để kể một câu chuyện bằng ánh sáng? Làm sao để nói lên sự biết ơn, sự ấm áp, và cái cảm giác an toàn mà người trước mặt đã đem đến cho nó chỉ qua một tấm ảnh?Nó bắt đầu chụp. Ban đầu còn lóng ngóng, căn chỉnh mãi không xong. Nhưng ánh mắt của Sanghyeok vẫn dịu dàng như thế. Không hối thúc, không nghi ngại. Ánh mắt ấy như nhắn nhủ rằng: "Anh tin em."Nó ngắm nhìn anh qua ống kính người đàn ông với sống mũi cao, đôi mắt sâu và ánh sáng hắt lên một bên mặt làm nổi bật những đường nét cương nghị. Nhưng có lẽ, điều khiến nó muốn bấm máy nhất không phải là khuôn mặt ấy, mà là khí chất tỏa ra từ anh một kiểu dịu dàng mạnh mẽ, như thể cả thế giới có thể sụp đổ, nhưng anh vẫn sẽ dang tay ra ôm lấy nó.Nó chụp thêm vài tấm nữa. Mỗi lần bấm máy, là một lần trái tim nó rung lên. Một lần nữa nó nhận ra, nó không chỉ đang chụp một người đàn ông. Nó đang chụp một "nơi để quay về." Một biểu tượng của an yên, của một cuộc đời mới mà nó chưa từng dám mơ tới.Khi chụp xong, nó rụt rè nhìn Sanghyeok, đôi mắt như muốn hỏi: "Em đã làm được chưa ạ?"Sanghyeok bước tới, nhìn qua những bức ảnh. Một cái nhíu mày nhẹ, rồi một cái gật đầu. Dù kết quả chẳng có gì nổi bật, dù từng tấm ảnh đều lỗi một chút, nhưng Sanghyeok biết nó đã cố gắng. Không chỉ là cố gắng chụp, mà là cố gắng trao đi ánh nhìn của mình. Và với anh, đó là món quà quý giá hơn bất kỳ khuôn hình nào.Anh bước lại gần, xoa đầu nó nhẹ nhàng như thói quen, giọng nói vẫn trầm và ấm:"Làm tốt lắm. Không phải ảnh, mà là em."Và nó, lần đầu tiên trong ngày, cười thật tươi. Bởi vì nó biết, dù ảnh mờ, thì ánh nhìn của nó đã rõ ràng một người mà nó tin tưởng, một nơi mà nó gọi là nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me