On2eus Khong Nha
Mấy hôm sau, nó không thấy Moon Hyeonjoon nữa.Ban đầu, nó chỉ nghĩ chắc hôm đó hắn bận. Rồi hôm sau nữa, rồi thêm một ngày trôi qua. Cứ mỗi lần ai đó cất tiếng gọi tên "Hyeonjoon", tim nó lại khẽ đập mạnh. Nhưng chẳng ai trả lời. Cũng chẳng có ai cao lớn, lười nhác, mắt hay nheo lại vì nắng kia bước đến như mọi khi.Đến cuối ngày, chị gái của Hyeonjoon dúi vào tay nó một túi nhỏ, bên trong vẫn là tiền công, gấp gọn như thói quen của ai đó mà nó chẳng dám gọi thành tên. Chị cười hiền, nói:"Moon Hyeonjoon nhờ chị đưa. Nó đi học rồi. Mấy hôm trước là được nghỉ giữa kỳ nên mới tới được."Nó ngớ người.À...Phải rồi.Không phải ai cũng như nó. Không phải ai cũng ngủ ngoài công viên, không phải ai cũng tính hôm nay kiếm được mấy đồng để đổi lấy một bữa no. Không phải ai cũng lấm lem, tay chân gầy quắt, da rám nắng đến mức không biết mình từng trắng ra sao.Có người có trường lớp.Có người có kỳ nghỉ.Còn nó, không có gì cả. Chỉ có những ngày đều nhau như in, nối dài nhau thành một cuộn phim câm và tối mịt.Tối đó, nó về sớm hơn mọi hôm. Không phải vì mệt, mà vì tim hơi nặng. Nó ngồi dưới gốc cây quen, tay vẫn cầm túi tiền nhỏ, chẳng buồn đếm. Nó ngước nhìn trời, thấy sao. Lâu lắm rồi nó mới ngẩng mặt lên như thế.Nó tự nhủ:"Ừ, thì người ta đi học... còn mình... mình ngồi đây cũng được... chờ chút cũng đâu sao."Và từ đêm đó, nó bắt đầu chờ. Không phải là chờ tiền. Không phải là chờ ai đó gọi đi làm. Mà là chờ ánh mắt lười biếng, giọng nói cộc cằn, và cách ai đó dúi tiền vào tay nó mà không nhìn thẳng.Hôm nay mưa như trút. Gió giật văng cả bảng hiệu trên góc đường. Những người tốt bụng thường ngày hay ghé phát cơm đều đã được chị nhắn từ sớm: Hôm nay nghỉ. Mưa bão. Đừng đến.Nhưng nó thì không có điện thoại. Làm gì có. Ngay cả một chiếc đồng hồ nhựa rẻ tiền cũng chưa từng chạm vào.Vậy nên chị ở lại, đội áo mưa, ngồi nán lại trong góc bếp nhỏ, chờ thằng bé hay cúi đầu cảm ơn ấy tới. Và đúng như dự đoán, nó đến. Ướt lướt thướt, tóc rũ nước, gầy tong teo như cái móc áo biết đi."Chị ơi, hôm nay dọn cái gì trước ạ?"Giọng nó vẫn nhẹ như mọi hôm, dù gió rít bên ngoài nghe như có thể bẻ gãy mọi thứ. Chị định lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết câu, nó đã gật đầu vâng dạ, rồi quay đầu chạy vụt đi."Wooje! Ở lại đây! Bão mà!"Nhưng nó không nghe thấy. Hay là không dám nghe tiếp.Nó sợ phiền.Sợ làm phiền ai đó thương nó.Và cũng sợ... nếu nghe hết, nó sẽ mềm lòng, rồi lỡ đâu lại muốn được ở lại... mà nó thì không dám ước nhiều như thế.Nó chạy trong mưa, đôi chân nhỏ giẫm lên nước bẩn mà không hề dừng lại. Qua những ngã tư ngập nước, qua hàng xe chen chúc đang rú còi... chỉ để quay về một góc cầu cũ kỹ, nơi tường đã mốc và vết vôi loang lổ.Đó là nhà của nó.Ít ra, là nơi duy nhất chẳng ai đuổi nó đi.Nó co ro trong chiếc áo thun cũ được cho tuần trước. Ướt rồi. Lạnh rồi. Nhưng tay nó vẫn giữ khư khư gói bánh mà chị dúi cho lúc nãy gói bánh bông lan nhỏ, có hình mèo con cười ngốc nghếch.Nó ngồi đó, cắn từng miếng bánh mềm, và tự nhủ:"Không sao đâu. Mai trời sẽ lại nắng..."Tiếng mưa đập vào mái tôn vang vang, từng cơn gió cứ quất ràn rạt vào cửa kính như đang nổi giận. Moon Hyeonjoon cùng Minhyung và Minseok chạy vào quán trú tạm sau một trận bóng dưới trời mưa tưởng chừng chẳng dừng. Cả ba người ướt nhẹp, đầu tóc xù lên vì gió, áo bết vào người, mùi đất mưa ngai ngái. Hyeonjoon vừa chà tóc vừa cằn nhằn:"Đáng ra tao không nên ra sân hôm nay."Nhưng mắt hắn lại liếc về phía bếp, nơi chị gái đang đi tới đi lui như con thoi. Không phải đi tìm thứ gì, mà như thể đang cố giấu sự lo lắng trong từng bước chân."Chị làm gì mà cứ đi qua đi lại mãi thế?""Chị lo cho Wooje..."Hyeonjoon dừng tay."Thằng nhóc đó hả?"Chị gật đầu, mắt vẫn dán ra cửa như sợ chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ bỏ lỡ một điều gì đó rất mong manh."Bão lớn thế này, nó làm gì có nhà hả em? Biết trú đâu? Đến cái áo khoác còn chẳng có..."Tiếng chị nói nhỏ lắm, như thể nếu nói to quá thì trời sẽ nghe thấy mà trút mưa nhiều hơn nữa. Minseok và Minhyung nghe xong cũng im bặt. Dù chưa gặp Wooje, nhưng qua ánh mắt chị Hyeonjoon, người ta đủ cảm nhận được đứa nhỏ ấy mong manh đến nhường nào.Bên ngoài, sấm chớp giật loé cả góc trời, ánh sáng trắng toát in bóng chị đứng thẫn thờ.Hyeonjoon lặng lẽ đặt khăn xuống, lấy áo khoác của mình treo lên một bên ghế. Trong lòng bỗng dưng dấy lên một thứ khó chịu, không phải vì ướt, mà vì trong lúc mình đang an toàn, ấm áp, có người đâu đó ngoài kia đang run rẩy co ro chỉ vì... không có nhà để về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me