On2eus Vet Thuong Sau Lan Khoi Thuoc
cả nửa năm em sống như đứa nghiện không nhà. nghiện là nghiện thuốc lá, còn không nhà là không có anh ở cạnh bên. nói thật thì choi wooje cũng từng cố cai thuốc nhưng mà như người ta nói đấy thôi.cố quá thành quá cố. qua bao lần cai thuốc đầy vật vã, chẳng bao lâu em lại mò đến cái thứ độc hại chết người ấy. hay thậm chí anh họ ryu nhà bên còn thấy tần suất nụ hoa nhí trên tay em lại bất ngờ tăng vọt sau lần em choi nói rằng sẽ cai thuốc. lúc đó minseok nhớ, đứa nhỏ ấy trong tay cầm điếu thuốc lá chưa tàn cứ ngồi đó thẩn thờ. rồi bật khóc nức nở. ừ choi wooje ấy, nó vụn vỡ rồi. tiếng nấc của wooje nặng nề, cứ như vũ bão làm càn một trận trong lòng minseok. rối tung rối mù hết cả lên. ryu minseok thề, trừ cái ngày chia tay moon hyeonjun ra. thì đây là lần đầu choi wooje khóc nhiều đến thế. choi wooje cứ ngồi đó, đôi tay trắng nõn đầy thịt cứ thế mà dụi liên tục vào mắt. cái thứ từng là vầng trăng cười trong mắt anh. giờ đây lại vô hồn đến đáng sợ, minseok chẳng nhận ra em wooje xinh yêu của ngày nào nữa rồi. "anh ơi, em cai thuốc nhé? cai thật đó, không hút nữa đâu. hút nữa, em chết mất"giọng em nhẹ tênh, như đó chẳng phải thứ khó khăn gì cho cam. cai thuốc ấy hả? dễ ợt, choi wooje làm được."mày nói thật không em ơi?""èo anh lo gì, cai thuốc dễ như cai..."giọng em nhỏ dần, cứ lí nhí trong cổ họng chẳng nghe rõ. như thể choi wooje vừa ngộ ra điều gì mà trong một chốc em xém quên mất. 'ừ cai thuốc dễ thật, dễ như choi wooje cai moon hyeonjun ấy'đúng rồi, em có cai được anh đéo đâu.mọi chuyện lặp lại y như ryu minseok nghĩ, đứa nhỏ ấy hút thuốc không ngừng sau cái lần đấy. hút như thể không có thuốc lá thì nó sẽ chết thật ấy. hồi đó moon hyeonjun không bỏ thuốc nhưng số lần đụng vào thuốc lá là khá ít. vì wooje lúc nào cũng ở bên, sẵn sàng khuyên ngăn, còn yêu nhau thì em sẽ tự ắt trở thành động lực để anh ta bỏ thuốc thôi. hyeonjun cũng vì em mà bớt đi thói quen xấu đó.còn động lực của em, chính là moon hyeonjun. choi wooje thừa nhận, không có anh ở bên, em chẳng thể tự mình mà cai được cái thứ khói độc hại này. chẳng thể ngăn nó ngập cả buồng phổi đầy hư tổn, chẳng thể ngăn nó xoa dịu tổn thương mà lúc ra đi anh đã để lại. minseok bảo giờ nó sống như kẻ nghiện, một kẻ nghiện thuốc. thật ra chính em cũng tự thừa nhận điều này, một kẻ mà dùng khói thuốc để che lấp đi những vết chai sần thì không có quyền phản bác.chuỗi ngày của wooje giờ đây được tính bằng bao thuốc lá em giữ trong người. còn thuốc lá thì em còn sống, thiếu thuốc lá em sẽ dần dần mục rửa, trống rỗng. chết dần chết mòn trong mớ nhung nhớ mà nó dành trọn cho moon hyeonjun. "bất công quá đi mất..."choi wooje mỉm cười, dập đi điếu thuốc hút dở trên đôi tay đầy vết đỏ li ti. khoác thêm chiếc áo tay dài mà anh của em từng mặc, chỉ có như vậy wooje mới cảm nhận được là mình đang 'sống' chứ không phải tồn tại.có như vậy wooje mới cảm nhận được hyeonjun đang vỗ về trái tim vụn vỡ của emchoi wooje đi đến quán cà phê mà bản thân vẫn thường lui tới, em đặc biệt thích hotchoco ở đây. uống một ly hotchoco rồi rít một điếu thuốc làm ấm người vào cơn đông giá rét của seoul thì còn gì bằng nhỉ? với em wooje, như vậy chính là niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời tăm tối này rồi. em chợt hơi sững người lại, đứng đờ ra. hình như ông trời lại muốn trêu ngươi choi wooje rồi. không nói không rằng lại đem người đó đến đây. để làm gì?
hành hạ con tim của nó thêm một lần nữa à?
hay tính hàn gắn lại, chữa lành nó? moon hyeonjun dường như biết wooje ở đây, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào em như muốn nuốt chửng em vậy. choi wooje chạy, cố gắng ngăn cho cơ thể không run lên bần bật. có vẻ như nó gặp ảo giác rồi, các vết thương đỏ hỏn ấy cứ nhói lên từng hồi. như muốn gợi nhớ cho em về khoảng thời gian đau đớn của trước đây. một lớn một nhỏ cứ chạy đuổi theo nhau dưới nền tuyết trắng xóa. em mệt rồi, chẳng muốn chơi cái trò này nữa đâu. dừng hẳn lại, tay em chống gối thở hồng hộc. cố gắng hoạt động hết công sức của chiếc lá phổi bị tổn thương mà hít lấy hít để lấy lại dưỡng khí. "choi wooje... sao em lại trốn anh?"hyeonjun hơi chần chừ gọi em. kỉ niệm như lần lượt ùa về, cái chất giọng trầm ấm bao lần kêu tên em trong đêm giờ đây lại xa lạ đến nhường nào. "em không có... sao anh lại chạy theo em?""anh... em dạo này thế nào rồi?""ừ em ổn mà, em vẫn ổn khi không có anh"giọng em như sắp khóc, hệt một con mèo hờn dỗi vì bị chủ nhân nó vất bỏ. đầy tủi hờn, oán trách nhưng em tỏ vẻ bản thân mình sống tốt lắm, như thể em đã sống một đời chẳng nuối tiếc. "à... anh-""hyeonjunie ơi, anh chạy đi đâu thế?"cuộc trò chuyện giữa hai người cũ bị ngắt nhịp. một cô gái trạc tuổi anh từ xa chạy đến. chỉ cần nghe thôi, em đã biết cô ta có mối quan hệ thân thiết như thế nào với hyeonjun. họ gọi nhau bằng tên thân mật cơ mà. cái tên mà hồi đó choi wooje có thể thỏa thích, tùy ý gọi.
giờ lại chẳng được nữa... "minie đây là bạn cũ của anh, sao em lại chạy ra đây rồi? minie mang bao tay vào đi, trời lạnh"nói rồi hyeonjun nhẹ nhàng cởi chiếc bao tay, đeo lên đôi tay thon thả của người con gái ấy một cách tỉ mỉ, cẩn thận. choi wooje hiểu rồi, cái ánh mắt ấy chỉ có lúc yêu nhau anh mới dành cho em, ánh mắt từng là của riêng em. giờ đây lại được đặt lên người khác, chẳng phải là em nữa rồi. em khẽ cười, một nụ cười đầy chua chát.giờ đây choi wooje mới thật sự hiểu. giá như nếu ngày đó anh chọn bỏ thuốc thì sao nhỉ, hyeonjun ơi? liệu tình mình còn cơ hội không anh ơi?một câu hỏi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trả lời. em thừa biết, choi wooje thừa biết, nếu quay lại ngày hôm đó. moon hyeonjun sẽ luôn luôn chọn thuốc lá. "anh hyeonjun này... anh bỏ thuốc lá hẳn rồi nhỉ?"lúc này anh khẽ gật đầu, moon hyeonjun lấy từ túi áo khoác ra một nắm kẹo dâu, đầy màu sắc.đến lần này thì em biết mình nên làm gì rồi.buông bỏ thôi. buông bỏ thuốc lá. buông bỏ moon hyeonjun. và buông bỏ chính mình, choi wooje. em không nói gì, lặng lẽ đi về. cầm điện thoại quen thuộc nhấn gọi cho anh trai nhỏ của em. "anh minseok ơi, em nghĩ kĩ rồi. em buông bỏ thuốc lá nhé?""mày cứ nói suông? đã bao giờ mày làm được chưa?""không, lần này em nói thật. quyết tâm rồi, em bỏ thuốc, bỏ anh hyeonjun và bỏ cả wooje nữa nhé?""mày nói gì vậy em?""tạm biệt anh minseok nhé? "thật ra thì... moon hyeonjun chẳng yêu choi wooje nhiều đến vậy.
hành hạ con tim của nó thêm một lần nữa à?
hay tính hàn gắn lại, chữa lành nó? moon hyeonjun dường như biết wooje ở đây, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào em như muốn nuốt chửng em vậy. choi wooje chạy, cố gắng ngăn cho cơ thể không run lên bần bật. có vẻ như nó gặp ảo giác rồi, các vết thương đỏ hỏn ấy cứ nhói lên từng hồi. như muốn gợi nhớ cho em về khoảng thời gian đau đớn của trước đây. một lớn một nhỏ cứ chạy đuổi theo nhau dưới nền tuyết trắng xóa. em mệt rồi, chẳng muốn chơi cái trò này nữa đâu. dừng hẳn lại, tay em chống gối thở hồng hộc. cố gắng hoạt động hết công sức của chiếc lá phổi bị tổn thương mà hít lấy hít để lấy lại dưỡng khí. "choi wooje... sao em lại trốn anh?"hyeonjun hơi chần chừ gọi em. kỉ niệm như lần lượt ùa về, cái chất giọng trầm ấm bao lần kêu tên em trong đêm giờ đây lại xa lạ đến nhường nào. "em không có... sao anh lại chạy theo em?""anh... em dạo này thế nào rồi?""ừ em ổn mà, em vẫn ổn khi không có anh"giọng em như sắp khóc, hệt một con mèo hờn dỗi vì bị chủ nhân nó vất bỏ. đầy tủi hờn, oán trách nhưng em tỏ vẻ bản thân mình sống tốt lắm, như thể em đã sống một đời chẳng nuối tiếc. "à... anh-""hyeonjunie ơi, anh chạy đi đâu thế?"cuộc trò chuyện giữa hai người cũ bị ngắt nhịp. một cô gái trạc tuổi anh từ xa chạy đến. chỉ cần nghe thôi, em đã biết cô ta có mối quan hệ thân thiết như thế nào với hyeonjun. họ gọi nhau bằng tên thân mật cơ mà. cái tên mà hồi đó choi wooje có thể thỏa thích, tùy ý gọi.
giờ lại chẳng được nữa... "minie đây là bạn cũ của anh, sao em lại chạy ra đây rồi? minie mang bao tay vào đi, trời lạnh"nói rồi hyeonjun nhẹ nhàng cởi chiếc bao tay, đeo lên đôi tay thon thả của người con gái ấy một cách tỉ mỉ, cẩn thận. choi wooje hiểu rồi, cái ánh mắt ấy chỉ có lúc yêu nhau anh mới dành cho em, ánh mắt từng là của riêng em. giờ đây lại được đặt lên người khác, chẳng phải là em nữa rồi. em khẽ cười, một nụ cười đầy chua chát.giờ đây choi wooje mới thật sự hiểu. giá như nếu ngày đó anh chọn bỏ thuốc thì sao nhỉ, hyeonjun ơi? liệu tình mình còn cơ hội không anh ơi?một câu hỏi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trả lời. em thừa biết, choi wooje thừa biết, nếu quay lại ngày hôm đó. moon hyeonjun sẽ luôn luôn chọn thuốc lá. "anh hyeonjun này... anh bỏ thuốc lá hẳn rồi nhỉ?"lúc này anh khẽ gật đầu, moon hyeonjun lấy từ túi áo khoác ra một nắm kẹo dâu, đầy màu sắc.đến lần này thì em biết mình nên làm gì rồi.buông bỏ thôi. buông bỏ thuốc lá. buông bỏ moon hyeonjun. và buông bỏ chính mình, choi wooje. em không nói gì, lặng lẽ đi về. cầm điện thoại quen thuộc nhấn gọi cho anh trai nhỏ của em. "anh minseok ơi, em nghĩ kĩ rồi. em buông bỏ thuốc lá nhé?""mày cứ nói suông? đã bao giờ mày làm được chưa?""không, lần này em nói thật. quyết tâm rồi, em bỏ thuốc, bỏ anh hyeonjun và bỏ cả wooje nữa nhé?""mày nói gì vậy em?""tạm biệt anh minseok nhé? "thật ra thì... moon hyeonjun chẳng yêu choi wooje nhiều đến vậy.
...
----------------------------------------------------------cúi cùng sau bao ngày hok có hứng end quả short này thì tui đã làm được kakkakaka, mừng vtslkt đã đi đúng tiến độ nhé=)))))))) còn về phần kết thì tui làm kết mở, mng có thể hiểu theo kỉu ẻm buông bỏ cwj đau khổ, bi lụy của trước kia hay kỉu ấy ấy đều được í=)))))) ☠️chưa check lại typo vì cần đi ngủ gấp nên có sai sót gì mng hú tui vứi, tui cảm ơnnnnnnnn. chúc mng ngủ ngoănnn🧚♀️💖 và mừng vtslkt sau bao lần bị delay thì cuối cùng cũm end nhsssss🌟🤲gất nà cảm ơn mng íiiii😭 (๑•ᴗ•๑)♡Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me