Once More Dm Centric
Cảnh báo: Ý nghĩ tự tử, hành vi tự hại, rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), rối loạn phân ly (dissociative disorder)Mình đã thêm cảnh cáo ở mô tả của truyện, năm học này sẽ hơi tối một chút (spoil tí tẹo là 3 năm học này như kiểu tâm lý của Draco đi 3 bước xuống địa ngục vậy, thương bé)... Tiện thể khoe tí là quyển 2 này dài 63k từ nhé, xịn chưa. Quyển 3 cũng tầm tầm đó luôn :v Hy vọng quyển 4 mình sẽ viết ngắn lại, viết dài mệt lắm à ỌvỌ.
ϟ
Draco dành phần lớn thời gian của mùa hè trước năm thứ hai cố gắng tìm ra sự thật về Phòng chứa Bí mật. Cậu gần như không có bất cứ thông tin nào đáng giá mà cậu nhớ được, mặc dù về cơ bản phần lớn sự thật về Phòng chứa Bí mật trong kiếp trước cũng bị giữ kín để bảo vệ danh tiếng của ngôi trường.Điều đầu tiên và quan trọng nhất là chân tướng của Người kế vị Slytherin – kẻ đứng sau sự vụ. Trong buổi liên hoan cuối năm, Dumbledore đã nói rằng một phù thủy hắc ám đã mượn tay học sinh trong trường để thực hiện mưu đồ của hắn. Draco nghĩ có thể là Lời nguyền Độc đoán. Do đó, danh tính của nạn nhân được giữ kín nhằm bảo vệ họ khỏi dư luận công chúng. Mặc dù Draco thông cảm cho điều đó, nhưng cậu ước gì mình có thể biết được đó là ai hay chí ít một vài đặc điểm để thu hẹp được phạm vi tìm kiếm.Thứ hai là phương thức gây án của Người kế vị Slytherin. Việc các phù thủy gốc Muggle bị đông cứng có thể là do người thừa kế Slytherin sử dụng lời nguyền hoá đá hắc ám, hoặc họ là nạn nhân dưới ánh mắt của Gorgon. Sự thật rằng câu nói trên bức tường viết 'Phòng chứa Bí mật đã mở ra' khiến Draco nghiêng về giả thuyết có thứ gì đó trong Phòng chứa Bí mật hơn. Tuy nhiên... Draco cắn cắn môi suy nghĩ. Để mà tưởng tượng Salazar Slytherin xây một căn hầm chỉ để chứa mấy ả Gorgon trong đó thì quả là có phần lố bịch.Cậu có nghĩ về Basilisk, dù sao thì Vua của mọi loài Rắn cũng hợp với Slytherin hơn. Nhưng mô tả về nạn nhân bị hoá đá hoàn toàn chẳng hợp với các cách Basilisk giết con mồi của nó.Hình ảnh về Phòng chứa Bí mật đầy nhóc những ả Gorgon lại hiện lên. Draco nhăn mày lắc đầu, thầm kết luận hẳn Người kế vị Slytherin chỉ đơn giản tung mấy lời nguyền hoá đá hắc ám.Tuy nhiên, trong những nạn nhân của Người kế vị, có một trường hợp khác biệt hơn hẳn: Weasley gái. Đứa con út nhà Weasley đã bị bắt thẳng tới Phòng chứa Bí mật. Draco có phần nào đoán được lí do tại sao; đối với người theo tư tưởng máu thuần, những kẻ phản bội huyết thống đôi khi bị xếp thấp hơn cả phù thủy gốc Muggle. Dẫu sao thì con bé cũng vẫn may mắn được Potter và Weasley cứu sống sau đó.Thứ ba là... vai trò của Lucius trong vụ án lần này. Cha chưa bao giờ nói cho cậu toàn bộ những gì ông biết về Phòng chứa Bí mật. Nỗ lực khai thác thông tin từ bức chân dung của ông nội Abraxas cũng không cho ra kết quả nào khi giới hạn của bùa chú lên bức hình chỉ cho phép Abraxas nhìn cậu bằng ánh mắt săm soi và nói: "Kể cả khi cùng chung lý tưởng, ta chưa bao giờ đồng thuận với hành động ấy." Ông nội Abraxas vốn mất sớm trước cả khi cậu ra đời, nên Draco không có cơ hội nào gặp gỡ ông để có thể thực sự hiểu ông đang nói đến điều gì.Draco biết sau năm nay, Cha sẽ bị cách chức Uỷ viên Hội đồng quản trị trường Hogwarts. Cậu tin lí do Lucius mất chức là bởi ông quá nóng vội trong việc lật đổ quyền lực của hiệu trưởng Dumbledore. Đầu bút của cậu lơ lửng bỏ ngỏ giữa cái tên Lucius và sự kiện Phòng chứa Bí mật mở ra. Vô tội trước khi được chứng minh là có tội. Cậu không muốn đưa ra kết luận mà chưa có chứng cứ.Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng điều đó là sự thực."Dobby." Cậu gọi, con gia tinh lập tức xuất hiện sau tiếng cạch."Cậu chủ gọi Dobby?"Draco định hỏi nó về Lucius, nhưng cậu liền không nói nên lời khi nhìn thấy vết bỏng trên trán con gia tinh. Bởi vì Dobby là gia tinh phục vụ riêng cho Lucius, nên cậu ít khi nào gọi Dobby hay nhìn thấy nó, chỉ đôi khi bảo nó có thể ngừng tự trừng phạt mình khi Lucius không có mặt. Ngay cả Dobby cũng là một anh hùng chiến tranh, cái cảnh nó tự hành hạ bản thân như vậy trở nên rất khó xem trong mắt cậu.Cậu quay lại nhìn vào tên Lucius được viết trên cuốn sổ, cuối cùng hạ bút xuống, cầm lấy đũa phép đưa ra trước trán Dobby và dùng bùa làm dịu lên đó. Dù có thể chữa lành, nhưng cậu nghĩ Cha sẽ nghi hoặc con gia tinh tự trị thương trái ý ông, và cậu hiểu Lucius đủ để biết ông sẽ lại trừng phạt nó. Nhắc đến trừng phạt, với tính tỉ mỉ của mình, Lucius chắc chắn sẽ không cho Dobby tiết lộ bất cứ điều gì về hành động của ông, Dobby sẽ chỉ tự đánh chính nó nếu cậu cố dò hỏi.Dobby chợt rưng rưng. "Dobby... Dobby rất cảm kích trước lòng tốt của cậu chủ Draco..."Cậu day môi, lầm bầm, "ta chẳng tốt đẹp đến vậy đâu.""Không!" Con gia tinh chợt ré lên. "Cậu chủ Draco là người rất tốt bụng! Giống như Harry Potter vậy!"Draco tự hỏi so sánh một người ở trên đỉnh cao và một người dưới đáy vực như vậy có phải hơi khập khiễng không. "Mi nói cứ như thể mi đã gặp Potter rồi vậy." Thế rồi cậu để ý thấy biểu cảm tội lỗi và đôi mắt mở to của nó. "... Dobby?""Dobby tồi! Dobby đã tự ý đến nơi ở của Harry Potter!"Cậu bỗng cảm thấy cạn lời. Dobby sẽ trở thành một người đồng đội đắc lực của Potter, nhưng cậu không biết con gia tinh đã mê muội hắn ngay từ lúc này. Nếu cậu nhớ không nhầm, phải đến cuối năm thứ hai Potter mới lừa Cha giải phóng tự do cho nó.Cuối năm thứ hai.Với một chút nặng nề trong suy nghĩ, cậu hỏi: "Sao mi lại tìm đến Potter?""Dobby đến để cảnh cáo cho ngài ấy về hiểm nguy tại Hogwarts trong năm tiếp theo." Mắt nó láo liên.Đôi tay nắm chặt lại rồi thả lỏng, lặp đi lặp lại. Miệng khô khốc. Chỉ có một lí do để Dobby biết đến vì sao năm học tiếp theo lại nguy hiểm, một lí do bắt nguồn từ Cha. Bên chân thấy hơi ấm, Uri đã đến ngồi cạnh ghế cậu."Mi không nói gì với ta cả." Draco giả vờ tỏ ra thất vọng. Cậu cần phải xác nhận một điều.Dobby nhảy thót lên, "Dobby đã làm cậu chủ hiểu lầm! Dobby không có ý như vậy, thưa cậu chủ!" Con gia tinh vặn vẹo hai tay trước ngực dưới ánh mắt của cậu. "Bởi vì Dobby nghĩ rằng cậu chủ sẽ an toàn... Vì cậu chủ là người nhà Malfoy."Không phải bởi cậu là phù thủy máu thuần, mà cụ thể bởi cậu là người nhà Malfoy. Hai vai trùng xuống, lòng dạ thắt lại. Cậu thều thào như hơi thở, "... vậy là liên quan đến Cha?" Trên bàn, chiếc bút lông tự động lơ lửng, hạ một dấu chấm hỏi giữa Lucius và Phòng chứa Bí mật.Trước khi Draco có thể để tâm trí chìm trong những suy nghĩ, Dobby đã kêu lên một tiếng và giộng đầu vào tường. Cậu giật mình khi nghe tiếng nó tự trừng phạt bản thân, vội bước tới ngăn nó lại."Được rồi, Dobby." Draco vươn tay chắn ngang người con gia tinh, không cho nó lao vào tường nữa. "Không cần phải làm thế. Là do ta tự suy đoán.""Dobby thật tệ... Dobby đã làm lộ chuyện riêng của ông chủ..." Rồi nó chợt hỏi, "cậu chủ Draco liệu có thể cứu Harry Potter không?"Draco nhìn vào hai mắt xanh mở to của con gia tinh, "Không." Cậu thừa nhận. "Mi còn biết gì khác không?" Dobby mau chóng cất đi vẻ buồn bã mà lắc đầu nguầy nguậy, chẳng rõ là thực sự không biết hay không được phép nói. Cậu thở dài, cuối cùng cũng để ý đến cảm giác cộm cộm dưới cánh tay. "Mà mi mang cái gì trong người vậy?""Dobby... Dobby giữ thư từ của Harry Potter." Con gia tinh lắp bắp thú nhận.Draco chợt có chút đau đầu. Cậu bảo nó kể lại đầu đuôi sự việc tại sao nó lại giữ thư của Potter. Sau đó không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất, trong tay là mấy lá thư hỏi thăm và thiệp mừng sinh nhật gửi cho Potter. Uri bên cạnh cậu vẫy đuôi, cúi đầu đánh hơi mấy bức thư chưa đến được tới người nhận. Cậu đã không biết Dobby làm việc này trong kiếp trước, vậy nên có thể suy ra toàn bộ những gì con gia tinh sẽ làm trong năm nay hoàn toàn là một ẩn số đối với cậu. Draco cân nhắc việc có nên ngăn nó lại hay không, nhưng cuối cùng quyết định thôi vì nhỡ Dobby thực sự cứu giúp được gì đó cho Potter."Mang trả lại toàn bộ số thư này cho Potter và xin lỗi hắn." Draco nghiêm giọng, cậu nghĩ đến bản thân năm mười hai tuổi cũng sẽ cực kỳ tủi thân khi không có ai quan tâm bên cạnh. Dobby trông vô cùng miễn cưỡng nhận lấy bó thư, nhưng bởi Draco đã ra lệnh như vậy nên nó sẽ không thể nào không làm theo. Cậu nhìn con gia tinh cất lại chúng vào cái áo gối, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ. "Ta không trả tự do cho mi được nhỉ?"Dobby hết hồn nhìn lên cậu. "Vâng, vì Dobby là của ông chủ Lucius, nên chỉ có ông chủ mới có thể trao tự do cho Dobby." Hai mắt to tròn của nó sáng lấp lánh. "Dobby rất cảm kích vì cậu chủ Draco cân nhắc đến việc trao cho Dobby sự tự do!"Thôi thì cậu đành để lại cho Potter lừa Cha cậu vậy. Sau khi Dobby độn thổ, cậu ôm lấy Uri, gãi gãi tai nó. Trời cũng đã xế chiều, Draco định dắt Uri đi dạo một chút trước khi đến bữa tối. Cậu đứng dậy và khóa quyển sổ trên bàn lại. Uri hiểu ý, liền vẫy đuôi đi theo cậu ra ngoài sân.ϟ
ϟ
ϟ
ϟ
ϟ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me