TruyenFull.Me

Once More Dm Centric

ϟ

Đứa trẻ tóc bạch kim suýt chút nữa đã ngủ gật khi nghe Pot- Harry kể lại cuộc chiến. Tuy nhiên ngủ gật trong "phiên tòa" định tội mình thì có không nên lắm, nên cậu gắng gượng mi mắt nặng trĩu mà nhìn vào lưng Harry. Đến một lúc nào đó, cậu thấy Harry ấp úng nhìn về phía mình, giống như không muốn nói ra sự thật giữa cậu và Riddle. Draco chỉ lặng lẽ gật đầu với hắn, ý bảo cứ kể hết mọi chuyện ra đi. Chỉ sau khi xác nhận rằng Draco chủ động giữ quyển nhật ký kể cả khi biết chân tướng sự thật, hiệu trưởng Dumbledore mới dò hỏi đến cậu.

Vậy nên cậu đành kể lại, về cảm giác kì lạ khi đến gần Weasley gái, cách cậu lấy trộm nó, phát hiện ra danh tính Người kế vị Slytherin từ mối liên kết với nhà Gaunt qua tên đệm Marvolo, và cuối cùng là quá trình hình thành ba thoả thuận. Cậu vẫn giữ lại sự thật rằng cậu biết Người kế vị Slytherin chính là Chúa tể Hắc ám, do bởi bản thân đang bị tình nghi là đồng phạm và cậu không biết liệu hậu quả của việc hiểu nhầm có khiến cậu bị tống vào Azkaban không.

Draco cực kỳ ghét nơi đó.

"Trò bảo y dạy trò một thứ và vờ lấy trí thức ấy làm điều kiện trao đổi? Y đã dạy trò điều gì?" Cụ Dumbledore lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.

"À..." Draco vuốt sống mũi nhớ về những buổi đêm lén đi ra sân Quidditch. Bên ngoài bức tường Bế Quan Bí Thuật, cậu thấy một bầu trời sao lấp lánh. "Y dạy em cách bay."

"Bay? Trò có quên mình là tầm thủ của đội Slytherin không đấy, Draco?" Severus không nhịn được lên tiếng.

"Là cách bay không vật trung gian hỗ trợ." Draco đành nói rõ thêm. Từ ngữ tiếp theo mà Severus định nói ra liền chết trong miệng ông. Không khí trong căn phòng có hơi trùng xuống. Ba vị giáo sư từng trải qua Chiến tranh phù thủy lần thứ nhất liền nhận ra ngay điều đặc biệt của kỹ năng này.

"Có thể bay không vật hỗ trợ sao?" Harry không hiểu gì ngơ ngác hỏi, đánh vỡ không khí bức bối.

"Đúng vậy, một loại bùa phép mà Chúa tể Hắc ám Voldemort tự sáng chế ra. Y rất giỏi, tài năng và hiểu sâu biết rộng. Thầy có thể hiểu được sự cám dỗ của những phép thuật cao siêu khiến trò mất cảnh giác." Ông cụ râu bạc trầm ngâm. "Và chỉ sau khi thỏa thuận thứ ba hình thành, ngay hôm nay, y mới có thể tự do điều khiển cơ thể trò?"

"Em có chủ động cho y dùng cơ thể mình một lần, để xác nhận con quái vật của Slytherin là Basilisk và vị trí Phòng chứa Bí mật. Ngoài đó ra thì hậu quả của hôm nay em hoàn toàn bị động."

"Thầy rất tò mò về cách trò có thể ngăn chặn y ra khỏi đầu óc mình đấy."

Draco im lặng cân nhắc một lát, trước khi trả lời thành thực: "Em dùng Bế Quan Bí Thuật." Cậu đâu thể nào không để ý đến ban nãy Dumbledore nhìn vào tâm trí mình khi hỏi về trao đổi thứ ba của cậu, chắc hẳn ông cũng đã biết rồi.

Hàng lông mày của ông cụ nhảy tít lên trán, "ồ, anh đã dạy cho trò Malfoy Nghệ thuật Bế quan tâm trí từ rất sớm đấy nhỉ, thầy Snape?"

"Đúng vậy." - Một lời nói dối. Vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của vị Bậc thầy Độc dược thuyết phục tất cả mọi người điều ông vừa xác nhận. Draco thầm cảm tạ ông vì cậu chẳng muốn vắt óc bịa chuyện nữa đâu.

Harry, người đang trông có vẻ hoàn toàn chẳng hiểu mọi người đang nói về cái khỉ mẹ gì, đưa mắt về phía cậu một cách bối rối. Draco thở dài: "Cậu có thể hỏi Granger mấy cụm từ đó sau mà." Đúng vậy, cứ hỏi Granger.

"Tôi không thể hỏi cậu à?" Hắn ngẩn người.

"Cậu nghĩ tôi vẫn còn được học ở trường này sau hôm nay sao?" Draco nhướn mày hỏi lại. Thầy Severus chợt tặc lưỡi bực bội, có vẻ như không nói ra được điều gì nếu không mắng cậu xối xả.

Harry ngay lập tức mở to mắt kinh hoàng, hắn liền thưa với thầy hiệu trưởng: "Cậu ấy đã giúp em rất nhiều, thưa thầy! Em chẳng biết tí gì trước khi xuống đó hết-"

Hiệu trưởng Dumbledore giơ một tay lên ý bảo hắn bình tĩnh lại. Cụ hướng về cậu và ôn tồn bảo: "Thầy đâu có bảo rằng trò sẽ bị đuổi học nhỉ?"

Giáo sư McGonagall đặt tay lên ngực thở ra, hiếm khi bày tỏ vẻ bất lực với đứa học trò vốn rất ngoan ngoãn này. "Mặc dù trò đã phá hàng đống quy tắc lẫn đặt bản thân mình và trò Potter vào nguy hiểm, nhưng có thể thấy rõ ràng là trò không làm vậy với mục đích xấu. Đừng nghĩ chúng ta sẽ nhẫn tâm như thế, trò Malfoy."

"Tuy vậy nhưng ta vẫn cần phải hỏi rõ một điều: tại sao trò lại cố gắng xử lý chuyện này một mình? Sao trò không bảo với các giáo sư? Hay ít nhất nói chuyện với chủ nhiệm nhà của trò?" Ông cụ râu bạc nhìn cậu qua cặp kính nửa vầng trăng, quan sát thật kĩ biểu cảm trên khuôn mặt đứa trẻ.

Có rất nhiều lí do cho hành động của cậu, nhưng lí do hợp lí duy nhất cậu có thể nói ra lúc này lại là điều cậu không muốn thành thực nhất. Draco hé miệng, nhưng không có từ nào thoát khỏi. Cậu đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này ngay từ ban đầu rồi mà đến lúc thực sự phải nói ra lại vẫn không thể làm được. Tên của Cha lấp lửng ở đầu lưỡi cuối cùng bị nuốt xuống. Trước khuôn mặt trầm lặng của Draco, Harry chợt lên tiếng: "Cậu muốn bao che cho ba cậu, phải không?" Hắn nhỏ nhẹ cảm thông, nhưng vẫn không tránh nổi trách cứ trong âm giọng.

"Ông Malfoy sao?" Cụ Dumbledore nhướn mày, không có vấn đề gì với sự im lặng của cậu. Ngay cả khi không ngẩng lên, Draco có thể cảm nhận được cái nhíu mày ngày càng trầm trọng của Severus.

Ngay vào lúc đó, cánh cửa phòng mở ra một tiếng rầm và Lucius bước vào, tay vung vẩy một bức thư. "Cái trò đùa vớ vẩn gì đây, ông Dumbledore? Nhà Malfoy không có dính dáng đến Người kế vị kế viếc gì hết! Và Draco là một máu trong! Nó không thể nào là nạn nhân-" Lời trách cứ của ông đứt ngang khi đôi mắt màu xám thấy con trai mình lấm lem máu đứng phía kia.

"Chào ông, ông Malfoy." Lời chào hỏi của vị hiệu trưởng bị ngó lơ hoàn toàn.

Draco im lặng nhấc mắt nhìn Lucius. Từ sâu thẳm trong lòng, cậu cuối cùng cũng biết được mình sẽ có cảm xúc thế nào khi đối diện với Cha mình: bất lực, và cực kỳ mệt mỏi, đến mức cậu còn chẳng thể lấy được bất cứ năng lượng còn sót lại nào để cất tiếng nói.

"Draco!" Chỉ khi thấy Narcissa bước vội qua Lucius về phía mình, cậu mới đành gắng gượng có một chút phản ứng. "Sao lại nhiều máu thế này?!" Bà chẳng ngần ngại ôm lấy cậu, xoa lên tóc và nhìn một lượt từ đầu đến chân để kiểm tra.

"Không có gì đâu Mẹ. Không phải máu của con."

Bàn tay của Mẹ chạm đến cổ áo cậu, bà hỏi với giọng khiếp đảm: "Cổ của con bị sao vậy?"

Draco im lặng lắc đầu. Narcissa không nhận được câu trả lời từ cậu liền ngẩng lên phóng ánh mắt về phía Severus rồi tới vị hiệu trưởng. "Cho tôi biết tại sao con trai tôi lại trở thành thế này đi."

Cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói: "Trò Draco đã trải qua một hành trình gian nan để cố gắng ngăn chặn kế hoạch diệt chủng và tái sinh của Chúa tể Hắc ám Voldemort." Móng tay của Mẹ chợt bấu vào vai áo cậu khi nghe đến tên gọi của Ngài; phía sau, khuôn mặt nhợt nhạt của Lucius trở nên trắng bệch như tờ giấy. "Trò ấy cần phải được nghỉ ngơi bây giờ. Tôi nghĩ rằng... mọi người có thể ghé qua kho thuốc của giáo sư Snape để lấy một chút thuốc tẩm bổ cho trò Draco."

Severus gật đầu khi đôi mắt xanh của ông cụ hướng về mình. Nhưng gia đình Malfoy lại có những thắc mắc khác.

"Tôi đã tin tưởng ngôi trường này sẽ bảo vệ con tôi khỏi mọi hiểm nguy! Sao thằng bé lại ra nông nỗi này chứ?!" Narcissa rít lên. Bà có phần trông giống người chị cả của mình khi tức giận thế này.

"Và ý của ông là gì, khi ông nhắc đến Chúa tể Hắc ám? Draco nhà tôi chẳng có bất cứ liên hệ nào tới Chúa tể Hắc ám cả." Lucius nói qua hàm răng nghiến chặt.

Harry như không chịu được sự giả bộ của Lucius mà chộp lấy cuốn nhật ký thủng một lỗ to tướng chìa ra trước mắt ông. "Voldemort ở trong quyển sổ này. Draco chỉ cố gắng dọn mớ sai lầm của người nào đó thôi, thưa ngài Malfoy."

Chà, đau đấy. Draco chợt muốn bật cười, nhưng cậu chỉ tựa trán vào vai Mẹ và nhắm mắt lại, cảm thấy dễ chịu khi tay Mẹ ôm lấy thân mình. Một quãng im lặng trôi qua, và Cha cậu lầm bầm: "Ra là vậy..."

"Tôi nghĩ là chúng ta nên đi thôi." Severus lên tiếng phía sau cậu. Bàn tay của ông nắm lên bắp tay đứa trẻ tóc bạch kim, nhẹ nhàng kéo cậu đứng thẳng.

Bốn người rời khỏi văn phòng của giáo sư McGonagall ở tầng một mà đi xuống tầng hầm. Tòa lâu đài tĩnh lặng tuyệt đối khi vắng bóng học sinh, đám trẻ nhà Slytherin ở lại trường dịp Giáng sinh cũng không thấy đâu vì đã quá giờ giới nghiêm. Khi cánh cửa văn phòng của Severus đóng lại, Lucius ngay lập tức chộp lấy vai cậu.

"Rút cục là con đã làm gì vậy, Draco?" Ông gằn giọng.

"Con đã làm gì." Draco lặp lại. Đứa trẻ tóc bạch kim không nhịn nổi bật cười, và nhận ra trong ghê tởm: Ồ, dì Bella đã dạy dỗ mình một cách tử tế đấy chứ. Tiếng cười và nét điên loạn thấp thoáng hiện trong ánh mắt khiến Lucius giật mình; cậu tự hỏi bản thân trông dị thường đến mức nào để khiến ông rút về bàn tay đặt trên vai. "Con đã làm gì. Chắc là vắt óc ra suy nghĩ lí do vì sao người Cha thân yêu của mình lại muốn thả một con Tử xà Basilisk tung hoành tự do trong chính ngôi trường mà con đang theo học."

"Con- anh đã làm gì cơ, anh Lucius?" Narcissa nhìn chồng mình không tin nổi.

"Thứ vớ vẩn gì con đang nói đến thế? Một con Basilisk?" Ông nhíu mày hoài nghi.

"Mãng xà của nhà sáng lập Slytherin. Mối hãi hùng. Vũ khí thanh trừng những kẻ không xứng đáng làm phù thủy hay dăm ba thứ vớ vẩn gì đó-"

"Và ta đã nghĩ rằng con sẽ tránh xa chuyện này. Con là máu thuần, Draco-"

"Con đã nhìn thấy nó, con đã nghe thấy nó nói gì về mình. 'Ta muốn giết. Máu. Xé xác.' Nó đã bóp nghẹt cơ thể con đến mức con tưởng rằng mình sẽ gãy vài cái xương sườn. Cha thực sự tin rằng một con Tử xà bị nhốt dưới hầm suốt ngàn năm sẽ không coi thuần huyết là con mồi của nó sao? Nó coi mọi thứ là cỏ rác, và chỉ cúi đầu trước Người kế vị Slytherin. Ồ, Người kế vị Slytherin."

Cậu đi qua đi lại trong phòng, hoàn toàn bỏ ngoài mắt ánh nhìn kinh ngạc của ba người lớn. Những lọn tóc vì chuyển động mà rủ xuống, Draco xới ngược phần tóc mái ố máu đỏ ra sau, sự bực mình dấy lên khi cảm nhận ngón tay mắc lại một chút bởi máu khô bết dính.

"Chiến tranh phù thủy trước kia, Cha là cánh tay phải của Chúa tể Hắc ám, con dám chắc rằng Cha đã quen thuộc đến mức nào những lời độc thoại kể về di sản kế thừa từ dòng máu Slytherin cao quý của y. Người kế vị Slytherin chính là Chúa tể Hắc ám, và con đã có một phần của y sống trong đầu mình suốt một tháng nay. Con chẳng thể ngủ được, con không dám ngủ bất cứ giấc nào, dành hàng đêm dài nghĩ trăm ngàn cách chôn xác mình xuống sáu thước dưới đất vì con phát khiếp đi được cái cách y rình rập muốn xới tung tâm trí mình lên cả đêm lẫn ngày."

"Con đang nói cái gì vậy?!" Lucius dường như tìm lại được tiếng nói của mình, tay phải của ông bấu vào cái đầu gậy rắn bạc đến trắng cả khớp ngón. "Draco, đáng lẽ ra con cứ nên-"

"Để cuốn nhật ký ở chỗ của con bé Ginevra và mặc nó chết ư?"

Đôi mắt xám của Cha lạnh đi, và ông chọn câu trả lời đúng với Lucius nhất và cũng tồi tệ nhất lúc này: "Ta không quan tâm đến con nhóc đấy, miễn là-"

Draco không xác định được chắc chắn nguyên do vì sao cậu mất kiểm soát. Có thể là bởi nỗi ám ảnh trước Lucius tự cho mình quyền quyết định sinh mạng này đáng giá hơn sinh mạng kia, để rồi ông dám vứt bỏ mạng sống của mình chỉ để cứu lấy cậu. Có thể là bởi cậu đã phát ngán một Lucius trước chiến tranh luôn tự nguyện mù mắt đuổi theo Chúa tể Hắc ám mà chẳng mảy may quan tâm hành động của ông sẽ phá hủy gia đình mình. Hoặc có thể chỉ đơn giản là do cả cơ thể lẫn não bộ vì nhiều đêm không nghỉ ngơi đúng cách nên đánh mất tỉnh táo. Toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ bị đè nén suốt một thời gian dài ào ạt qua tiếng hét:

"CON MỚI LÀ ĐỨA ĐÁNG CHẾT!" Bùa làm dịu trong cổ họng bắt đầu phai dần tác dụng, cậu thấy đau, nhưng vẫn tiếp tục. "Cha có biết điều gì sẽ xảy ra nếu Chúa tể Hắc ám trong cuốn nhật ký hút sạch linh hồn và sinh khí của một người không? Y sẽ hồi sinh- và, con không thể hiểu- tại sao Cha lại muốn Chúa tể Hắc ám tái sinh trong chính nơi mà con đang sinh sống và học tập chứ?!"

Tại sao Cha lại để Chúa tể Hắc ám và bè lũ Tử Thần Thực Tử sống trong chính ngôi nhà của mình, cậu vẫn không hiểu nổi.

"Y nói với con rằng con thuộc về y, rằng vì Cha là Tử Thần Thực Tử nên ngay từ khi sinh ra con đã thuộc về y hoàn toàn. Con thà để mình chết còn hơn! Chính Cha là người đã dạy con phải ngẩng cao đầu vì con là thuần huyết cao quý. Vậy thì tại sao," giọng của cậu nhỏ dần, vì cơn đau rát lên khiến từng từ một thoát ra một cách khó khăn. "Tại sao con phải cúi đầu và phải mang ơn một người mà con thậm chí còn chẳng biết bản thân nợ nần gì họ từ khi mình sinh ra chứ? Tại sao- tại sao..."

Draco cúi đầu, đưa tay run rẩy chạm lên cổ họng khi bắt đầu thấy khó thở. Mọi thứ đều nhạt nhoà, chạm tay vào đâu cũng chỉ thấy đau đớn.

Cậu mơ hồ cảm nhận được cái ôm nhẹ trên vai, vỗ về.

Tâm trí của cậu lại tự động khép kín, ngắt bỏ nhận thức hoàn toàn khỏi thực tại, giống như một đứa hèn nhát không dám chống chịu cơn đau đang âm ỉ nhức nhối.

Im lặng.

Dường như có diễn biến nào đấy bên ngoài, rồi cậu cảm nhận được một lực thăm dò, lặng lẽ và kín đáo, muốn xâm nhập qua bức tường Bế Quan Bí Thuật vào không gian yên tĩnh và an toàn của riêng cậu. Draco dựng bức tường dày hơn, cao hơn; cậu chỉ muốn ở một mình, như một đứa trẻ không muốn chịu bất cứ đau đớn nào nữa.

Đột nhiên, có một luồng ấm áp bao quanh cậu. Hơi thở của sự an lành chạm vào từng phần cơ thể lạnh lẽo để sưởi ấm. Mi mắt tự chớp nhẹ, và cậu nhìn thấy một con hươu cái màu bạc phía trước. Con hươu vẫy tai, rồi rướn đầu về phía cậu. Draco đưa tay lên muốn chạm vào nó, nhưng con hươu không phải vật thể hữu hình, đầu ngón tay cậu sượt qua lớp lông óng mượt. Nó không có cảm giác lạnh như chạm vào một con ma, mà vô cùng ấm áp.

Bằng cách nào đó, Draco cảm thấy đỡ hơn một chút. Cậu để bàn tay của Severus kéo mình rời đi. Thầy đưa cho cậu một vài lọ dược mà cậu ngoan ngoãn uống hết. Chất lỏng chảy xuống cổ họng liền kích ứng lên vết thương khiến cậu cúi người ho khan một đợt, bàn tay dịu dàng liền xoa lên lưng cậu. Bên tai cậu chợt nghe thấy tiếng thì thầm cãi cọ, cậu quay đầu nhìn, nhưng Severus đã đóng cửa lại. Ông nói gì đấy với cậu rồi bước vào phòng tắm. Bấy giờ cậu mới nhận ra mình đang đứng trong phòng ngủ riêng của vị Bậc thầy Độc dược; cậu nhìn xuống vệt máu để lại sau đế giày của mình.

Cậu nghĩ mình nên nói xin lỗi, nhưng cậu không muốn mở miệng lúc này cho lắm; kể cả nuốt nước bọt hay hít thở đều thấy đau. Nên cậu chỉ cởi giày và cố gắng dùng bùa tẩy rửa lên mấy vết bẩn cậu gây ra. Tuy nhiên, máu Tử Xà dù sao cũng là một thứ thuộc về hắc ám, đồng nghĩa với việc một bùa chú tẩy rửa đơn giản không thể dễ dàng xóa nó đi được.

Mơ hồ tưởng rằng đây là khoảng thời gian mình mới ra tù, cậu quỳ người xuống, chọc chọc đầu đũa phép vào vết bẩn, vô tình dây thêm máu từ quần áo xuống sàn. Cậu chỉ đành ngồi yên, cúi đầu nhìn xuống hai tay đặt ngửa trên đùi. Cảm thấy mình chẳng làm được gì có ích cả.

Con hươu bạc chậm rãi cúi đầu chạm lên tóc cậu.

Đến một lúc nào đó Severus quay trở lại từ phòng tắm, mắt nhìn đứa trẻ tóc bạch kim trong một giây rồi đưa ra quyết định bế cậu dậy. Draco chớp mắt, tự hỏi Severus luôn khoẻ như vậy hay chỉ là do cậu nhẹ cân. Tâm trí lơ đãng nhớ về lời bình luận của Vincent rằng đống chăn nệm còn nặng hơn người cậu, hay Blaise bảo cậu nặng bằng ba quả táo xanh.

... Cậu đã tưởng rằng họ chỉ nói đùa thôi chứ.

Severus đặt cậu ngồi xuống ghế trong phòng tắm, ông lại nói gì đấy. Cậu đoán là thầy muốn mình tắm rửa cho sạch bẩn thỉu trên người, nên cậu gật đầu.

Khi còn lại một mình, Draco mất một lúc nhìn chằm chằm vào gạch men trước mặt, rồi mới có chút cử động cúi đầu khi cảm nhận hơi ấm chạm vào tay. Con hươu cái ban nãy vẫn ở đây, ngước đôi mắt trong veo về phía cậu. Draco cuối cùng cũng đứng dậy và cởi bỏ quần áo. Như cậu đã suy đoán, có một vài vết bầm tím trầy xước đây đó trên người, chủ yếu ở vai, khuỷu tay, bên hông và đầu gối; những chỗ quen thuộc như khi cậu vật lộn với cơn đau của Lời nguyền Tra tấn.

Draco ngâm mình trong bồn tắm, dược liệu mà Severus chuẩn bị cho cậu làm dịu cảm giác ê ẩm trên cơ thể. Cậu thoáng nghĩ đến việc tự dìm bản thân xuống. Nhưng con hươu bạc ấm áp dụi đầu vào tóc cậu, nên Draco không nghĩ đến điều đó nữa, thay vào đấy, cậu tự hỏi: ký ức hạnh phúc nhất của Severus là gì, để thầy có thể triệu hồi ra thần hộ mệnh rõ nét và mạnh mẽ đến vậy?

Khoảnh khắc nào trong quá khứ của cậu sẽ đủ đẹp đẽ để nhớ đến khi hô thần hộ mệnh?

Tâm trí lại trôi dạt về những miền ký ức. Cậu nghĩ, và nhớ, cho đến khi nước trong bồn nguội dần mới đứng dậy. Draco thấy mắt mình hơi ướt, nhưng sau một cái chớp mi, mọi thứ đều được nuốt xuống. Cậu mặc bộ quần áo do gia tinh đem đến rồi rời khỏi phòng tắm. Một lọ giấc ngủ không mộng mị đã được chuẩn bị ở trên bàn cho cậu. Dược chất liền phát huy hiệu quả sau khi được sử dụng. Đứa trẻ tóc bạch kim lảo đảo bước đến trường kỷ, nằm cuộn người trên ghế và nhắm mắt.

Trong giấc ngủ bình lặng, cậu thoáng cảm thấy hơi ấm luồn vào tóc, chạm lên cổ.

Câu thần chú bảo hộ ngân nga như tiếng hát ru khẽ vang trong tai cậu.

ϟ

Có một vài lần trong suốt cuộc đời đầy sai lầm của mình, Severus không biết phải làm gì tiếp theo cả. Nó đến một cách đầy bất ngờ không thể lường trước được, như lúc này trong hình hài của đứa trẻ sụp đổ sau hơn một tháng đằng đẵng chịu khổ không dám cầu cứu bất cứ ai.

Ông chưa bao giờ thấy đứa trẻ này bộc lộ nhiều cảm xúc chân thực đến vậy; Draco luôn có nét mặt bình lặng, và thi thoảng là một nụ cười dịu dàng trên môi khi nhìn lên ông, lên Lucius, Narcissa, và lứa đồng niên của nó.

Tất cả đều sụp đổ lúc này, cho biểu cảm bất lực và tuyệt vọng nhất lộ ra trên khuôn mặt. Nhưng đứa trẻ không khóc, như thể nó vẫn còn quá nhiều điều đè nén bên trong không dám để lộ ra, ngay cả cho chính cha mẹ và người bảo hộ của mình.

Chỉ đến khi giọng nói của Draco yếu dần và nó ôm lấy cổ họng mình như đang khó thở, Severus mới nhận ra mình phải hành động. Ông vội bước tới bên Draco định xoa tay lên tấm lưng nhỏ để làm dịu và từ từ kéo nó khỏi cơn hoảng loạn, nhưng đứa trẻ không có phản ứng. Vị Bậc thầy Độc dược nhíu mày, hạ người ngồi xuống một bên chân để nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt cúi gằm bị che khuất bởi mái tóc bạch kim.

Nỗi lo lắng trước tin con trai đỡ đầu của mình bị kéo xuống Phòng chứa Bí mật dường như chẳng là gì so với cơn lạnh lan trong lòng ông lúc này, khi nhìn thấy khuôn mặt của nó chẳng có bất cứ cảm xúc nào và hai mắt vô hồn không có tiêu cự. Từng nhịp thở vẫn nghẹn ngào trong họng nó.

"Draco?" Không có phản ứng.

"C-có chuyện gì vậy, Severus?" Narcissa, người đã ngã ngồi trên ghế dài giữa những lời nói của con trai mình, dường như đã lấy lại được tiếng nói. "Draco... rồng nhỏ... sao vậy?"

Chính ông cũng không biết điều gì đang xảy ra. Ông chợt nghĩ về cuốn nhật ký của Chúa tể Hắc ám, nhưng Dumbledore xác nhận nó đã bị phá hủy hoàn toàn, chính ông cũng đã xem xét tàn dư của nó, chắc chắn là không thể nào... Severus do dự tiến vào trong tâm trí của đứa trẻ.

Đấy là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với lần đầu tiên ông dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên Draco. Tâm trí của nó khi ấy hoàn toàn đơn thuần, kể cả khi có một số cảm xúc khác lạ; giờ đây, chỉ có sự trống rỗng, không có suy nghĩ bề mặt nào cả, chẳng còn điều gì khác, một nơi tối mù rỗng không tựa như bên trong đó không hề có tâm trí của bất cứ người nào. Cố đè nén nỗi lo sợ của mình lại, Severus chấp nhất thăm dò sâu hơn, cho đến khi chạm được vào một bức tường đen kiên cố và ngay lập tức bị đẩy ra ngoài. Đôi mắt xám bạc vẫn vô hồn nhìn về phía ông.

Đứa trẻ này đã thực sự không nói dối khi nó bảo mình dùng Bế Quan Bí Thuật để ngăn chặn Chúa tể Hắc ám trong đầu mình.

Sự thật rằng Draco vẫn có phản kháng khiến ông an tâm hơn một chút. Severus lấy ra những ký ức xưa của mình và triệu hồi một thần hộ mệnh.

Hơi thở dần chậm lại và sâu hơn, đứa trẻ tóc bạch kim cuối cùng cũng thôi không đứng im như một hình nhân vô hồn. Draco thả lỏng người, để ông đưa mình đi. Đứa trẻ chẳng nói năng đáp lại điều gì, Severus ngờ rằng nó thậm chí còn chẳng nghe thấy lời ông nói. Nhưng Draco trông có vẻ ổn hơn khi có thần hộ mệnh của ông, nên ông tập trung tâm trí duy trì hình dáng của con hươu cái bên cạnh nó.

Severus không ngăn nổi tiếng thở dài khi đứa trẻ sau đó như không nghe thấy tiếng gọi của ông mà liền trực tiếp nằm ngủ trên ghế trường kỷ. Ông chỉ đành lấy tấm chăn đắp cho nó trước khi quay trở về phòng làm việc để giải quyết vấn đề của hai người còn lại trong nhà Malfoy lúc này. Ít nhất, họ đã cãi nhau xong và quyết định ngồi xuống ghế cùng một phía; sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu họ tỏ ra đối lập nhau lúc này. Severus chuẩn bị một ấm trà nóng rồi tiến tới ngồi xuống ghế phía trước hai người bạn của mình. Trong một khoảng thời gian, căn phòng chỉ còn tiếng lích kích của men sứ va chạm.

Sự im lặng của Lucius có phần đáng lo ngại, nhưng có thể đó chỉ là gia chủ nhà Malfoy vẫn đang củng cố lại tâm trí mình sau khi bị đứa con trai yêu quý hét vào mặt rằng nó muốn chết. Severus nhịp nhịp ngón tay lên đầu gối.

"Draco đang nghỉ rồi." Ông bảo.

Narcissa đành mở lời, hai tay bà vẫn đan chặt vào nhau. "Severus, hãy cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Draco được không?"

Ông gật đầu, nhưng không hoàn toàn kể lại mọi thứ, gần như chỉ là làm rõ thêm vài điều từ lời nói khi trước của Draco. Đến lúc hồi kết rơi vào tĩnh lặng, Narcissa đứng dậy và bước vào gian phòng nơi con trai bà đang nghỉ ngơi. Severus nâng mắt quan sát Lucius vẫn đang ngồi yên, với khuôn mặt trầm xuống nhìn đăm đăm vào tách trà đã nguội dần.

Vị Bậc thầy Độc dược không thể không tự nhắc nhở bản thân rằng, ông và Lucius thực chất đứng ở hai phía đối lập. Rằng hành động của gia chủ nhà Malfoy là điều mà ông cần cảnh giác. Trong lòng ông không tránh nổi cảm giác thất vọng nếu như Lucius thực sự vẫn nuôi lòng trung thành và mong cầu tái sinh Chúa tể Hắc ám. Nhìn vào đôi mắt xám kia vẫn luôn hướng xuống, Severus cẩn thận dùng Chiết Tâm Trí Thuật tiến vào tâm trí người bạn của mình. Sau một khoảnh khắc như cái chớp mắt, vị Bậc thầy Độc dược rũ mi, đặt tách trà trong tay xuống.

Vậy ra, là thế này.

"Chúa tể Hắc ám không nói gì với anh sự thật về cuốn sổ, phải không?"

Chúa tể Hắc ám luôn hành động một mình, lời nói của Ngài luôn là mệnh lệnh, không phải sự tin tưởng; vai trò của người nhà Malfoy trong mắt Chủ nhân không hơn gì một quân cờ. Điều đó chắc chắn ảnh hưởng đến kẻ có lòng tự tôn cao như Lucius. Mong muốn cắt đứt mọi liên quan của mình với Chúa tể Hắc ám được thể hiện rõ ràng qua việc Lucius không cân nhắc gì mà thẳng tay vứt bỏ di vật của Ngài vào tay đứa con út nhà Weasley. Nhìn gia chủ nhà Malfoy hơi hướng mắt xuống cánh tay trái, Severus nhận thấy đối phương đang trải qua quá trình cân nhắc và xem lại những hành động trong quá khứ đã ảnh hưởng thế nào với những người ông đặt trong tim mình.

Giống như chính Severus hồi trước vậy.

Lucius khẽ thở dài, vén một bên tóc hơi trượt xuống khuôn mặt. Đến lúc này, ông mới nhìn lên Severus: "Quyển sổ chắc chắn chứa đựng lượng phép thuật hắc ám không bình thường. Liệu Draco có sao không?"

"Cuốn nhật ký đã bị phá hủy hoàn toàn. Nên có thể an tâm là thằng bé không còn... bất cứ cái gì đấy của Chúa tể Hắc ám bên trong nó." Cả hai làm bộ mặt như nếm phải món gì đắng nghét. "Tuy nhiên, ma thuật hắc ám luôn để lại hậu quả. Tâm lý của nó bị ảnh hưởng rất lớn sau việc này. Tôi sẽ để mắt tới Draco kĩ hơn."

"Tôi cứ tưởng rằng cậu vẫn luôn để mắt tới thằng bé chứ?" Lucius nói, nhưng không có ý trách cứ nào trong âm giọng. Ông biết quá rõ nếu một Malfoy muốn che giấu điều gì, đặc biệt là một đứa trẻ khép kín như Draco, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để phát hiện ra bất thường. Là một ủy viên trong Hội đồng trường mà Lucius còn không nắm rõ được hoạt động của nó nữa là.

Severus tặc lưỡi. "Đừng nói với tôi như vậy. Mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này nếu anh chịu trả lời thẳng với tôi sau bức thư tôi gửi anh lần trước đấy." Ông nhắc nhở.

"Mà sao cậu lại phát hiện ra đó là tôi?"

"Là Draco. Thằng bé có nói với tôi về nghi ngờ của nó." Vị Bậc thầy Độc dược trầm ngâm, rồi đưa tay day day sống mũi. "Tôi đoán là mình cũng có phần trong việc này. Tôi đã hỏi nó sao lại muốn gán cho anh một tội danh đủ để tống anh vào tù, có lẽ đó là lí do khiến nó muốn xử lý cuốn sổ một mình không dám nói với bất cứ ai. Draco muốn bao che cho anh, Lucius."

Severus nhấc tách trà lên uống một ngụm để bình tĩnh lại, trong khi Lucius hiếm hoi mất dáng vẻ thanh lịch mà ngả đầu ra sau thành ghế thở dài. Nhưng chỉ một giây sau đó, gia chủ nhà Malfoy ngay lập tức đứng lên, ông gọi: "Dobby."

Con gia tinh bầm dập vận cái áo gối, kẻ đã chuẩn bị quần áo ban nãy cho Draco cũng như chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra, mang một dáng vẻ bần thần xuất hiện trước mặt chủ nhân nó. Lucius chẳng thèm nhìn tới con gia tinh một lần, chỉ lấy ra đôi găng tay. "Mi là nỗi thất vọng và nhục nhã. Cút đi cho khuất mắt ta." Rồi ông vứt cho con gia tinh găng tay của mình trước khi bước vào phòng trong nơi Draco đang nằm nghỉ.

Severus liếc con gia tinh đứng ngẩn người nhìn xuống đôi găng tay màu đen của Lucius, chỉ nói: "Tới gặp Dumbledore. Mi có thể làm việc ở Hogwarts."

"Vâng... Dobby sẽ... Dobby..." Cựu gia tinh nhà Malfoy lắp bắp, sau đó biến mất ngay lập tức khi thấy cánh cửa phòng mở ra.

Người nhà Malfoy rời khỏi phòng; Narcissa chấm chấm khăn tay lên khóe mắt, níu lấy Severus bảo ông xem lại vết bầm trên cổ họng đứa trẻ. Người phụ nữ đã thử dùng đủ các loại bùa chữa trị mà không tài nào làm chúng tan ra được. Lo ngại trước phản ứng của Narcissa khi biết sự thật rằng vết bầm tím là hiện hình cho nỗ lực cuối cùng để giết chết Draco của Chúa tể Hắc ám, Severus chỉ đành gật đầu ngắn gọn.

Vì không muốn kích động cảm xúc của Draco hơn nữa, họ nói lời tạm biệt rồi rời khỏi; vị Bậc thầy Độc dược định tiễn hai người tới làng Hogsmeade, nhưng Narcissa đã khăng khăng muốn ông ở lại để chú ý tới đứa trẻ. Severus vẫy đũa phép dọn bộ trà trên bàn, rồi quay đầu bắt tay vào điều chế dược chữa trị cho cái cổ họng của con trai đỡ đầu. Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Hiệu trưởng Dumbledore bước vào sau lời chấp thuận của ông, trên vai cụ là chim phượng hoàng Fawkes. Con chim ngay lập tức nhảy xuống, rón rén lọc cọc móng vuốt tiến về nơi Draco đang nằm ngủ trên chiếc trường kỷ từ khi nào đã hoá thành giường lớn - có lẽ là tác phẩm của Narcissa.

"Người nhà Malfoy đã trở về rồi sao? Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ kịp trò chuyện với họ vài câu kìa." Dumbledore bảo.

"Tôi không mong muốn ông kích động một cuộc cãi nhau thứ ba từ nhà Malfoy trong văn phòng của tôi đâu, hiệu trưởng."

Dumbledore ồ một tiếng ngạc nhiên, đôi mắt xanh của ông cụ chăm chú từ phía xa nhìn đứa trẻ tóc bạch kim. Chỉ khi còn một mình hai người, ông cụ mới để lộ chút phiền muộn. "Trò Malfoy không sao chứ?"

"Cả thể chất lẫn tâm lí của nó đều có sao lúc này." Severus lộ liễu lườm vị hiệu trưởng. "Việc nó chủ động nhận ra và đối phó với Chúa tể Hắc ám trong tâm trí đã khiến nó bị kiệt sức về mặt tinh thần. Mặc dù trường hợp như Ginevra Weasley cũng đáng lo, McGonagall sẽ giải quyết với con bé vào ngày mai, đúng không?"

"Phải. Giáng sinh năm nay quả thực rất nhộn nhịp." Ông cụ râu bạc trầm ngâm nhìn Fawkes cúi đầu xuống cổ đứa trẻ và để rơi vài giọt nước mắt lên đó. Severus mặc dù nhìn thấy vậy nhưng tay vẫn tiếp tục chế thuốc. "Anh đã rất thành công trong việc dạy cho trò Draco Bế Quan Bí Thuật đấy nhỉ? Có thể ngăn chặn được sự kiểm soát của Voldemort không phải là một thành tựu nhỏ đâu."

"Thực ra là không. Tôi không hề dạy nó tí nào. Chỉ là tôi nghĩ không nên để lộ vấn đề cá nhân của thằng bé cho McGonagall hay Potter ban nãy: Draco hay gặp nhiều ác mộng." Ông thành thực. "Luyện tập Bế Quan Bí Thuật giúp người ta tổ chức tâm trí tốt, nên có thể thằng bé đã tự học nó như một cách để giảm thiểu tác động của chúng lên tinh thần của mình thôi. Cũng không ngờ nhờ vậy mà có thể chống lại Chúa tể Hắc ám. Draco rất có thiên phú."

"Anh bảo là 'Ác mộng'?"

"Đúng vậy. Ông nghi ngờ gì về Draco sao?"

"Thứ lỗi cho ông già lẩm cẩm này, anh Severus, nhưng chắc là tôi nên thành thực với anh: Draco gợi nhớ cho tôi khá nhiều về Tom Riddle. Phải, Chúa tể Hắc ám Voldemort thời niên thiếu."

Severus mang một biểu cảm khó coi trên khuôn mặt. "Bằng con mắt nào ông nhìn thấy kẻ đó trong con trai đỡ đầu của tôi?"

"Như là khả năng vượt trội trong phép thuật, ham học hỏi, có tài năng trong nghệ thuật tâm trí, và cả hai đều có một nhóm học tập thường xuyên tụ họp gồm những con nhà thuần huyết. Năm mươi năm trước đó là cách Voldemort xây dựng nên nền tảng quân đội Tử Thần Thực Tử của mình, Severus à."

Vị Bậc thầy Độc dược thở hắt ra một tiếng đầy bực dọc. "Ông nhầm to rồi, hiệu trưởng. Ông chưa từng nhìn thấy đám trẻ ấy tương tác với nhau suốt những năm trước khi đi học thôi. Draco luôn quan tâm đến mấy đứa nhỏ cùng lứa. Nếu Chúa tể Hắc ám dựng nên vòng bằng hữu qua sự tôn sùng và dùng nhóm học tập ấy để truyền bá tư tưởng, thì vòng bạn bè của Draco gắn kết với nhau đơn thuần chỉ vì tình bạn, còn cái nhóm học tập của thằng bé chỉ là cách để nó kiểm soát ngăn thông tin về hoạt động của mình trong trường bị tuồn tới tai cha nó thôi."

"Ồ, lại là một vấn đề liên quan đến ông Lucius à?" Cặp kính của ông cụ lập loè ra chiều thú vị.

"Draco có mối quan hệ... khá là tốt đẹp với nhóm Gryffindor," khuôn mặt Severus có hơi méo mó khi nói đến điều này. "Thằng bé chỉ lo ngại trước ý kiến của Lucius."

"Có lẽ là vậy. Qua quan sát riêng tôi cũng thấy rằng nhận định ban đầu của mình có phần sai lầm. Như là Voldemort thích dùng Chiết Tâm Trí Thuật rất nhiều và quan tâm đặc biệt tới Nghệ thuật Hắc ám, còn Draco thì chỉ dùng Bế Quan Bí Thuật và dành hầu hết thời gian của mình để nghiên cứu y dược, có thể là cả bay lượn nữa." Lời nhận định kèm tiếng cười hóm hỉnh khiến Severus đảo mắt. Dumbledore vươn tay đón Fawkes quay trở lại với mình. "Tuy nhiên, tôi vẫn không tránh nổi lo lắng cho những tác động của Voldemort lên tâm trí trò Draco."

"Tôi và ông có cùng một nỗi lo, hiệu trưởng à." Vị Bậc thầy Độc dược rì rì nói. "Tôi sẽ để ý tới thằng bé xem có gì bất thường."

"Tuyệt vời." Ông cụ mỉm cười. "Anh cũng nên nghỉ sớm thôi. Giáng sinh an lành, anh Severus."

"Ông cũng vậy, hiệu trưởng Dumbledore." Giáo sư môn Độc dược gật đầu cụt lủn như muốn đuổi khách. Chỉ đến khi còn lại một mình trong văn phòng, Severus mới nghe được đằng sau tiếng thuốc đun trong vạc là nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn của đứa trẻ bên trong gian phòng. Ông dùng phép thuật cho muôi tự động khuấy, còn bản thân thì ngồi xuống, nghiêng đầu sang bên từ xa nhìn tới mỏm chăn phủ lên cơ thể cuộn tròn của Draco.

Đứa trẻ có thiên phú trong phép thuật chữa trị, ông hy vọng rằng thằng bé dành thời gian chữa lành cho bản thân sau sự kiện lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me