về đôi phượng hoàng và cáo bạc
Người ta tưởng Kitsune đã đồng ý lời tỏ tình của Marco sau trận chiến Thượng đỉnh hoặc sau khi trở về từ Red Force, nhưng thật ra không phải.Sau khi rời khỏi Red Force, Thatch đã có tận hai tháng khó khăn khi mà "thính" và "thính" cứ bay đầy nhà, đầy căn cứ và đầy mặt mọi người đến từ vị trí của một Marco đang dốc hết tâm sức tán tỉnh Kitsune.Nhưng thả nhiều quá nên bị đá ra kho luôn.Hẹ hẹ hẹ....Đó là ngày đầu tiên Kitsune quay về, em và Marco đến Sphinx trong đêm, sau khi anh ấy đón em tại một quán cà phê nhỏ trên hòn đảo nào đó, nơi nổi tiếng với câu chuyện về "thần tình yêu".Sphinx, một ngày nắng đẹp, trời trong mây vừa, không khí trong lành và mát mẻ.(Quả là một ngày thích hợp để đi gây sự.)Vài cô nhóc đã dậy sớm để đi chợ giúp ba mẹ nhận ra rằng căn nhà của bác sĩ Marco có sự xuất hiện của một người lạ.Phụ nữ, rất cao, mái tóc trắng và bóng lưng đẹp. Là người từ bên ngoài làng, và cô ấy chắc chắn rất đẹp.Lời thì thầm của những cô nhóc đến tai những thanh niên trong làng. Với sự tò mò, vài người núp sau những thân cây hoặc vờ như đi ngang, kín đáo quan sát người phụ nữ đang xoay lưng, ngồi ở trong nhà.Ở đó thấp thoáng làn da trắng như hoa bưởi sau mái tóc trắng dài như dây đàn bạc, bàn tay mảnh mai cầm bút, im lặng ghi chép gì đó với bóng lưng thẳng tắp.Quả nhiên xinh đẹp cũng là một loại cảm giác.Cho đến trưa, những người đi ngang căn nhà của chàng bác sĩ già cũng nhiều hơn, dù khách khứa lại chẳng có ai.Nắng bắt đầu gắt, gió cũng nhiều hơn, thổi bay vài loại thảo mộc rơi lộp bộp xuống đất.Người phụ nữ trong nhà quay đầu, rồi đứng dậy bước ra ngoài, nhặt lại những nhành cỏ thuốc đã rơi.Cô ấy có gương mặt xinh đẹp và kiều diễm như những bông hoa uất kim hương, làn da và đôi bàn tay trắng trẻo. Khí chất thanh tao và rực rỡ như mặt trăng. Đôi mắt dị sắc cũng không hề đáng sợ, ngược lại giống như hai viên đá quý đang tỏa sáng.Giống như nàng công chúa của nhũng câu chuyện cổ tích..."Kitsune ơi!""Marco dậy rồi, em lấy đồ ăn cho cậu ta giúp anh nhé." - Giọng của Thatch, đầu bếp kiêm anh trai của Marco, vang lên từ trong nhà."Em đi ngay ạ." - Kitsune đáp lại.Dù gương mặt thiếu biểu cảm, nhưng giọng nói kia nhẹ nhàng và dễ chịu. Tiếng nói cũng cao và trong, giống như tiếng chuông ngân vang.Trùng hợp làm sao khi đồng hồ lớn tại nhà thờ cũng đang vang lên mười hai hồi.Thatch ôm theo áo khoác dài, chạy xuống từ tầng hai sau khi đánh thức Marco, mang vội đôi giày khác rồi nói với Kitsune đang "chăm chỉ" nhặt lại đống thảo dược:"Anh sẽ sang Higanea cả ngày, em trông nhà nha. Bữa trưa anh đã chuẩn bị xong rồi, bữa tối anh sẽ về nấu. Nhưng nếu anh về trễ thì có bánh bao và mấy lát phi lê cá trong tủ lạnh, là cá ngừ vây xanh em thích đó, em cứ lấy ăn nha.""Vâng. Anh đi cẩn thận.""Tạm biệt em gái dễ thương của anh nà. Khoan khoan, anh quên mất, ôm ôm nữa." - Thatch dang tay, Kitsune ôm lấy anh - "Em gái dễ thương của anh nhớ giúp tên dứa vàng kia công việc tại tiệm thuốc nữa nha! Anh đi đây.""Gặp lại sau, anh Thatch." - Kitsune vẫy tay, mỉm cười tạm biệt.Sau khi sắp xếp các loại thảo dược vào đúng vị trí của nó, Kitsune lại chuẩn bị đem đồ ăn lên cho Marco. Nhưng Marco đã dậy rồi, cũng đã ăn sáng xong, lúc Kitsune mở cửa nhà đã thấy "bác sĩ siêng năng" của cả làng đang nửa nằm nửa ngồi, vừa đọc sách vừa xỉa răng."Chào em, tình yêu của anh.""Chào anh. Anh đã quét nhà chưa?""Anh vẫn chưa quét nhà.""Chiều nay mà nhà vẫn chưa quét thì anh Thatch sẽ vặt hết lông của anh đó.""Anh sẽ mua cho anh ta một con gà, vặt đẹp thì cho vặt, vặt xấu lấy tiền."Kitsune vào bếp, vừa rót nước vừa cười.Xấu hay đẹp gì cũng trụi lông, đến lúc đó, Stefan thấy còn chê.Nhìn vào cách họ thân thiết, cả cách Thatch đã vội đến nỗi mỗi chân một chiếc dép nhưng vẫn nán lại ôm tạm biệt Kitsune, đám thanh niên muốn cưa cẩm hoàn toàn từ bỏ hy vọng.Người có thể đứng cạnh Marco chưa có ai là tầm thường cả.Một đầu bếp có thể chế biến mọi thứ thành món ăn, một samurai có kỹ năng phóng phi tiêu và tài thiện xạ tuyệt vời, một ông chú to lớn nhưng nhanh hơn cả sóc, hay một người cao chưa quá 1m65 nhưng thông thạo tất cả kiếm pháp.Không có con vịt nào ở trong đàn thiên nga cả. Kitsune cũng vậy.Thế là họ yêu và thất tình trong chưa đến nửa ngày.Không có cuộc tình nào chóng vánh và nhanh hơn vậy luôn....Sau đó khoảng nửa năm, Kitsune đột ngột nói em muốn mang cùng họ với Marco.Marco đáp "Anh đâu có họ đâu? Với cả, cùng họ hay không thì đâu quan trọng gì, nhỉ?""Ừm ừm, cho anh nói lại đó.""Sao?""Ah, em phải tắt bếp. Nước đã sôi rồi nhỉ?"Suy nghĩ nửa ngày, từ sáng đến trưa, Marco vẫn không biết gì. Cuối cùng, Marco phải hỏi cả Thatch thì mới biết sao Kitsune lại nói vậy.À, hóa khi ra ở một số nơi thì khi lấy chồng, vợ sẽ theo họ chồng....Hả?Thế là giữa trưa có con chim xanh bay khắp làng kiếm con cáo bạc đang ở sau nhà quét sân, chỉ để nói rằng anh có họ."Họ gì?""Ta có thể lấy họ của Bố Già."Kitsune chỉ nhẹ nhàng mỉm cười."Thật ra không cần họ cũng được mà..."Và một năm hai tháng sau khi Bố Già ra đi, Marco cùng Kitsune đã kết hôn cùng nhau.Đó có lẽ đã là một cái kết có hậu cho câu chuyện của họ, những người đã giao phó cả cuộc đời mình cho một Bố Già.......[Ở góc nào đó]Râu Trắng: "Bộ họ Edward không đẹp sao? Sao Kitsune lại bảo không cần họ cũng được?"Ace: "Đẹp mà đẹp mà, Bố Già. Cả họ Monkey D. (Luffy) và Portgas D. (Rouge) nữa, đều đẹp."Roger: "Còn họ Gol D. thì sao?"Ace: "CÚT RA NGOÀI!!!"Có thân ai đâu mà giỡn? Đi ra kia chơi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me