TruyenFull.Me

One Piece Edit Ta Hanh Trinh La Bien Sao Troi Menh Mong Pho Ban 2

Ngoại truyện kế tiếp ②: Hải tặc thiên

【 Một 】

Người giải trừ lời nguyền khá hiếm, nhưng không phải không thể tìm thấy. Nhờ thông tin "hữu nghị" từ Phantom Troupe, dù mất một chút thời gian nhưng mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.

Thật ra, Liliya nghĩ kỹ lại thì đây không phải là "hữu nghị" mà là một khoản tiền khổng lồ, hơn nữa đối phương còn đang chột dạ.

Tuy nhiên, vì cô cũng sẽ không ở lại thế giới này lâu, cô đành miễn cưỡng chấp nhận sự thật là tài sản của mình đã bị một đám cướp lấy đi, và còn giúp Chrollo cùng đồng bọn làm Thẻ sinh mệnh.

Liliya chỉ lấy đi Thẻ sinh mệnh của Chrollo.

Nếu Chrollo chết, cô sẽ dùng cách khác để bảo vệ Meteor City một chút, coi như thực hiện lời hứa.

Khi cuối cùng giải trừ được lời nguyền trên người, Liliya thở phào nhẹ nhõm, có khoảnh khắc xúc động đến muốn rơi nước mắt – Cuối cùng ta lại có thể trở thành kẻ giàu có rồi!

Dù món đồ cô yêu thích nhất đã có chút thay đổi, nhưng tiền vẫn là thứ cô từng yêu tha thiết, giờ là thứ cô yêu tha thiết thứ hai!

Sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ!

Ace đi theo cô khắp nơi cũng không có bất cứ khó khăn gì.

Về công nghệ, cậu đã tiếp xúc ở thế giới trước.

Về mức độ nguy hiểm của thế giới này, cũng không khác thế giới ban đầu của cậu là mấy. Nếu không phải vì vấn đề thời gian, Liliya cảm thấy cậu thậm chí có thể đi thi Thợ Săn, lấy được tấm thẻ Thợ Săn trẻ tuổi nhất (có vẻ vậy) rồi trở về.

Sau khi giải quyết mọi việc ở đây, Liliya viết một dòng chữ lên cuốn sách, đưa Ace trở về... tàu "Gran Tesoro".

Vì lo lắng về tốc độ trôi chảy của thời gian, Liliya còn cẩn thận ghi chú rõ thời gian.

Tuy cuốn sách này không thể thay đổi một thế giới không phải là nguồn gốc của nó, cũng không thể quay ngược thời gian, nhưng việc kiểm soát để trở về đúng lúc họ rời đi thì vẫn làm được.

Sau khi quay trở lại, Liliya còn nghiêm túc nhớ lại, lúc trước mình đang làm gì...

Cô đứng tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Cuối cùng, khi Baccarat đi đến, cung kính nói "Món quà cho ngài đã giao cho tên tiểu bạch kiểm của ngài" thì cô mới chợt nhớ ra – À đúng rồi, mình vừa cướp xong.

Nghĩ đến đó, trên mặt cô hiện lên vài phần tiếc nuối – Thật tiếc, nếu mình chưa giao dịch thành công, thì còn có thể nhân cơ hội thôn tính luôn cả con thuyền này... Bây giờ thì, dù sao mình cũng là một trong Tứ Hoàng, không thể tùy tiện nuốt lời.

"Làm tốt lắm." Liliya cười tít mắt nói: "Giúp ta nhắn lại với ngài Tesoro, ta sẽ đến tìm anh ta sau."

Baccarat cúi người bày tỏ sự kính trọng, nheo mắt lại.

Đây là tính coi họ như con cừu béo để thịt đây mà! Cố tình là họ bây giờ còn không thể phản đối! Không biết chuyến này đi rồi, bên Hải quân có chịu xuất quân không nhỉ... Thôi, đây không phải vấn đề cô cần suy nghĩ, cứ giao cho lão đại của cô giải quyết đi.

——————

Cùng lúc đó, bên kia

Trafalgar Law nhìn thấy một đống kho báu đột nhiên xuất hiện trên tàu ngầm của mình, rồi chìm vào suy tư.

Hắn luôn cảm thấy hướng đi hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy không đúng lắm.

Rõ ràng ban đầu hắn chỉ muốn đầu tư một chút, sau đó đầu tư thành công thì nghĩ hợp tác với Tứ Hoàng... Tại sao bây giờ lại cảm thấy liên lụy quá sâu thế này?

"Oa — nhiều tiền quá!!!"

"Đây là thuyền trưởng mang về sao?!"

"Đừng có nói bậy bạ ở đó." Law giật mình, lạnh lùng cảnh cáo: "Đây là đồ của Ma Nữ, đừng có động vào."

"Cái gì?! Ma Nữ tiểu thư cho ạ?!"

"Vậy đây có phải là tiền bán thân của thuyền trưởng không..."

"Sao có thể! Chúng ta không có quan hệ gì hết!" Law gầm lên.

Mặc dù miệng thì kiên cường, nhưng thực tế trong lòng hắn hoảng loạn vô cùng.

Dù sao trước đó ma nữ còn nói sẽ dùng ba trăm triệu để mua hắn... Không, không thể nào?

Law vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm đống kho báu đó, cố gắng tính toán giá trị trong đầu.

... Không thể nào?

【 Hai 】

Liliya đến gặp Ace, xách cậu bé đi luôn.

Khi thấy cờ hải tặc của Râu Trắng ở gần đó, cô nhớ lại lịch sử bị hố của mình... Dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng chuyện này vẫn là vô tình lừa cô. Thế là cô cho cậu một cái cốc đầu, rồi tiếp tục xách cậu đi. [Do Ace cắm cờ nên thành phố vàng liền thuộc sở hữu của Liliya nên cô mới đi đến phó bản BSD cùng với Ace. Ace hố mẹ già nhà mình]

Còn về lá cờ kia... Lá cờ đã cắm lên, thì đừng hòng cô lấy xuống!

"Được rồi, thu dọn một chút chúng ta phải đi thôi. Bên ngoài có hạm đội Hải quân bao vây, mẹ không thể tùy tiện ra tay. Con ra ngoài tiếp ứng với Aokiji và họ đi." Liliya phân phó.

Nếu cô ra ngoài đối đầu với hạm đội Hải quân, thì sẽ bị nghi ngờ là gây chiến.

Dù sao cũng chỉ có mười chiếc chiến hạm, giao cho Aokiji và Ace là đủ rồi. Hơn nữa, lần này Aokiji đến còn mang theo người của Băng Râu Trắng.

Dù đã đi khỏi khá lâu, nhưng Liliya vẫn nhanh chóng hòa nhập lại với mọi thứ.

Chỉ là khi cô lấy lại cống phẩm mà Tesoro đã đưa cho cô từ chỗ Law, thái độ của Law có chút kỳ lạ, trông có vẻ cảm xúc và biểu cảm rất căng thẳng.

Và sau khi cô rất lễ phép lấy đồ rồi nói lời cảm ơn, hắn lại thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu giận dỗi... Đôi khi, tâm tư của thiếu niên thật khó hiểu.

Tuy nhiên sau đó họ cũng không trực tiếp khai chiến với Hải quân.

Hai bên chạm trán rồi nhượng bộ. Băng Râu Trắng bề ngoài không động thủ, chỉ đón Liliya và Ace đi. Hạm đội Hải quân cũng không cản trở, khi họ quyết định rời đi thì cũng rút lui.

Liliya còn cảm thán: "Tôi cứ nghĩ Akainu sẽ chặn lại chứ... Xem ra sau khi lên làm Thủy sư đô đốc, ông ta cũng trở nên khéo léo hơn không ít nhỉ. Quả nhiên con người chỉ khi đứng ở vị trí đó mới có thể thấu hiểu phải không?"

Aokiji đứng cạnh cô gật đầu: "Có lẽ vậy."

Thật ra, hắn cũng cảm thấy bất ngờ.

"Vậy Kuzan, anh đến chỗ tôi, là vì tâm trạng gì thế?"

Aokiji chợt nghe thấy câu hỏi này thì giật mình, ánh mắt nhìn đối phương tăng thêm một tia bất đắc dĩ: "A, trực tiếp thế sao?"

Liliya nháy mắt với hắn: "Ôi chao, anh thích kiểu giận dỗi để được dỗ à? Cái này tôi cũng rất giỏi đấy. Coi như anh là đô đốc tôi yêu quý, không phải là không thể thỏa mãn anh đâu."

"Đừng nói như vậy, tôi dễ thật đấy." Aokiji biết người này nói chuyện theo phong cách đó, thật ra hắn cũng không ghét, chỉ dễ dàng cảm thấy đây là một kiểu thử thách: "Tiếp theo thuyền trưởng định làm gì?"

"Chúng ta cuối cùng cũng kiếm được chút tiền, tiếp theo đương nhiên là phải mở rộng địa bàn."

"Cô nhắm vào chỗ nào?"

"Anh thấy Dressrosa thế nào?"

Nghe thấy điểm đến này, Aokiji lập tức cảm thấy có chút khó giải quyết: "Chẹp... Đó là một quốc gia thành viên, Vua còn là Thất Vũ Hải. Nếu cô thật sự làm vậy, Hải quân sẽ không nhắm mắt cho qua như lần này đâu."

"Yên tâm, tôi sẽ làm sao cho việc xuất quân có danh nghĩa." Liliya cười một cách đầy ẩn ý.

【 Ba 】

Dressrosa là miếng mồi béo bở mà Liliya đã để mắt từ lâu. Đồng thời, cô cũng biết để thật sự ăn trọn địa bàn này không hề dễ dàng.

Cũng chính vì thế, cô đã ngầm bố trí từ rất sớm.

"Về tình báo của Dressrosa, vất vả cho anh rồi, Sabo."

Dù sao anh ấy cũng là người mình đã kêu đến giúp, sau khi mọi chuyện kết thúc cũng phải tượng trưng bày tỏ sự cảm ơn.

Hơn nữa, sau này còn có không ít trường hợp hợp tác, Liliya gặp riêng Sabo một chút, còn hỏi thăm kế hoạch của quân Cách mạng bên đó.

"Quân Cách mạng bên này cũng sẽ đồng bộ tham gia, dù sao nếu chuyện này thật sự như chúng ta phỏng đoán, tình hình của Dressrosa là chuyện quân Cách mạng nhất định phải can thiệp." Sabo nghiêm túc trả lời.

Cho dù là tộc người lùn bị biến mất và nô dịch, những người dân bị biến thành đồ chơi và bị lãng quên, hay cựu quốc vương bị thao túng để phát động cuộc đảo chính... Những người này đều đang sống trong đau khổ.

Hoa và ánh nắng hiện tại ở Dressrosa là đang nở trên xác thịt và bóng tối đã bị chôn vùi.

Hơn nữa, bên đó còn có số lượng lớn trái cây nhân tạo và vũ khí lậu.

"Ừ, vất vả rồi." Liliya một tay chống cằm, nở nụ cười, thái độ lười biếng đáp lại một câu, rồi rũ mắt xuống tiếp tục suy tư.

Khoảng lặng nhất thời lan tỏa xung quanh.

Một lát sau, cô mới ngước mắt nhìn người đứng trước mặt nhưng không có ý định rời đi, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu: "Còn chuyện gì sao?"

Sabo không hề che giấu hay vòng vo, lập tức hỏi: "Nhất định phải là Trafalgar sao?"

Liliya giật mình, có chút kinh ngạc mở to mắt.

Khi lấy lại tinh thần, cô dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm người thanh niên tóc vàng vẻ mặt không hề thay đổi, nhếch khóe miệng, một tay chống cằm, nghiêng đầu, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: "Thích tôi à?"

"Ừ." Thanh niên tóc vàng thừa nhận một cách thoải mái, cuối cùng còn mỉm cười hỏi ngược lại: "Được không?"

Lời của anh chưa dứt đã bị cắt ngang bởi một nụ hôn.

Sabo sững sờ một chút mới phản ứng lại, đưa tay đè gáy cô, tay kia vô thức vòng qua eo cô, kéo cơ thể cô lại gần hơn.

Liliya đặt tay lên cổ tay của tay đang ôm eo mình, ngón út nhấc lên lớp lót gập vào trong của cổ tay áo, ngón áp út đẩy phần dưới chiếc găng tay đen ra, dán vào da thịt đối phương từ từ luồn vào.

Lòng bàn tay cô cọ qua mu bàn tay, ngón trỏ kẹp vào chỗ hõm giữa ngón cái và ngón trỏ, từ từ dùng sức, thọc sâu, lột nửa chiếc găng tay của đối phương ra.

Tay kia của cô cũng không rảnh rỗi, trực tiếp đưa lên cởi cúc áo sơ mi của anh. Nhưng khi cởi đến cúc thứ hai thì đã bị chặn lại.

Liliya có chút không vui nhíu mày, vừa định mở miệng thì đã bị ngắt lời.

Thanh niên tóc vàng một tay bắt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có thể có lần thứ hai không?"

=========================

Đây chính là lý do vì sao người đến sau lại chiếm thế thượng phong... [mặt chó]

So với những người khác, Sabo luôn là kiểu người suy nghĩ kỹ rồi hành động ngay lập tức. Bao gồm cả việc bỏ nhà đi bụi hồi nhỏ, và quyết định một mình ra khơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me