TruyenFull.Me

One Piece One Short Vuc Sau Khong Anh Sang

Khi còn là một kẻ liều mạng vì ước mơ, mỗi lần ra trận đối với Eutass Kid đều là đấu trường sinh tử, một mất một còn. Thắng thì hân hoan, thua thì mất mạng. Gã chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì ai đó mà chùn bước.

"Eutass-ya, vết thương của ngươi lại rỉ máu nữa rồi kìa"

Đối với Law, kẻ khoác lên mình dáng vẻ cao ngạo và ngông cuồng, hắn luôn cảm nhận được cái chết đang cận kề trước mắt. Dù là khi còn mang căn bệnh Chì hổ phách, hay khi đã đứng vững trên chiến trường, cái chết đối với hắn luôn là một phần của sự sống. Ai rồi cũng phải chết. Và Law đã luôn chờ đợi, một ngày nó đến và mang hắn đi.

"Chẳng phải ngươi là bác sĩ sao? Mau chăm sóc cho bệnh nhân của ngươi đi chứ"

Kid lười biến nằm dài xuống giường, vệt máu đỏ rực thấm vào lớp băng trắng. Ban đầu chỉ là một chấm nhỏ, nhưng theo nhịp mạch đập, máu rỉ ra thấm qua từng sợi vải, loang lổ như mực đỏ nhỏ xuống giấy.

Tách rời từng lớp băng, Law chạm tay vào vết thương dài nơi lồng ngực Kid, tưởng chường như sắp liền sẹo, nay lại rỉ máu. Mỗi lần hít thở, vùng da quanh vết rách lại căng lên, đau nhói, như thể nó đang chống lại sự hồi phục, níu giữ lại nỗi đau đã qua.

Cả hai kẻ điên cuồng, yêu chiến tranh và bạo lực. Từng khiến bao người phải sợ hãi, nay lại lặng lẽ rời khỏi chiến trường, nơi đặc quánh mùi sắc gỉ, khói thuốc súng và tiếng khóc than.

Hai con người từng bước qua muôn ngàn xác chết, từng nắm chặt sinh mạng kẻ khác trong tay. Giờ đây lại tìm chốn bình yên, lui về ở ẩn. Họ quyết định không để sự sống của chính mình rời đi thêm lần nào nữa. Họ phải sống, sống vì một khát vọng mới, thứ khát vọng được nhen nhóm khi họ tìm thấy nhau.

"Nếu vết thương bung chỉ thêm lần nữa, ta e rằng bản thân không cứu nổi ngươi đâu!"

Kid không đáp, gã lặng lẽ nhìn hắn đặt miếng gạt mới lên vết thương. Bàn tay Law hơi xiết lại, không phải vì sợ máu, mà vì sợ người kia đau. Hơi thở họ nhẹ, gần như nín lại mỗi lần chạm.

Trong ánh mắt hắn, gã nhận ra sự lo lắng, bất an, và một sự dịu dàng hiếm thấy. Bàn tay Kid khẽ nâng lên, những ngón tay chai sần nhưng ấm áp chạm nhẹ vào làn da lành lạnh nơi gò má. Gã dừng lại một giây khi chạm vào vết quần thâm in hằn bởi những đêm không ngủ, dấu vết âm thầm của sự mệt mỏi kéo dài.

"Còn sống là được. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!"





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me