Oneshort Ajawnich Hac Giay
"Nghe nói khi gấp đủ một ngàn con hạc giấy, ta sẽ có được một điều ước..." Tôi biết, đó chỉ là một trong những câu chuyện hư ảo được đám trẻ con tin tưởng và truyền tai nhau. Nhưng hiện tại, chúng tôi ngồi đây, từng người một chăm chú gấp từng con hạc giấy, tỉ mỉ xỏ chúng lại với nhau rồi treo lên rèm cửa hoặc bỏ vào bình thủy tinh... từ những người có tiếng tay tàn không thể gấp nổi một chiếc máy bay giấy nên hồn, chúng tôi đã điêu luyện hơn hẳn trong quá trình ấy... Dẫu biết ấy chỉ là một hi vọng xa vời không có kết quả, chúng tôi vẫn cố chấp làm theo. Vì cậu... "Yay! Con thứ bốn trăm lẻ tám!" Tôi nghe thấy tiếng mình reo hò, thấy đôi mắt sáng rực lên của bé Kachina, thấy cậu bạn Aether vỗ tay nhẹ nhàng tán thưởng... cũng thấy được nụ cười dịu dàng của cậu khi quan sát tất cả chúng tôi... Kinich... "Tiến độ tăng rõ rệt luôn nhỉ! Để xem nào... cứ với tiến độ này hẳn chúng ta sẽ gấp đủ một ngàn con sớm thôi!" "Phiền các cậu quá..." Lúc nào cũng thế... cậu lúc nào cũng luôn xem mọi thứ nhẹ nhàng đến vậy... "Này Kinich! Đã gọi nhau một tiếng bạn bè thì đừng có luôn treo câu phiền các cậu bên miệng như thế chứ!" Tôi đặt con hạc mới gấp được vào tay cậu, đôi tay đã từng rất cứng cáp vững vàng nay lại gầy yếu đến đáng thương. "Bọn này không bao giờ thấy phiền hết! Nếu cậu muốn cái gì cứ nói, tớ và Aether sẽ luôn có mặt đúng lúc để giúp đỡ!" "Còn em thì sao?" "À há, bé Kachina sẽ luôn ở bên cạnh và xoa dịu tâm hồn mọi người bằng sự đáng yêu của mình nheeee!!!" "Úi!!" Tôi thấy cậu lại cười. "Giờ cũng không còn sớm lắm, các cậu nên về nhà trước lúc trời tối thì hơn... tôi nghe chị điều dưỡng bảo dạo này trộm cắp hoành hành ghê gớm lắm" "Ầy... thôi được rồi..." Tôi, Kachina và Aether đành dọn dẹp đống giấy tờ bày bừa ra ban nãy, rồi lại cùng nhau chúc cậu ngủ ngon mới chào tạm biệt. "Mai gặp nhé!" Trước khi rời đi, tôi thấy cậu vuốt ve một con hạc giấy trong tay - đó là con mà cậu đã cố gấp thật đẹp đẽ hôm nay. Đôi tay của cậu ấy đã không còn sự khéo léo lúc ban đầu, tôi biết cậu không muốn làm chúng tôi lo lắng nên đã luôn che dấu mọi thứ với nụ cười ấm áp trên môi... một người dịu dàng như thế lại đang phải chiến đấu với căn bệnh không tên quái ác. "Rồi sẽ ổn thôi mà" Aether đột nhiên lên tiếng, cậu vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi. "Kinich mạnh mẽ lắm, cậu ấy sẽ vượt qua được thôi" Đúng vậy, Kinich rất mạnh mẽ! Thế nên cậu có thể chiến thắng mà... đúng chứ? Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt lăn dài trên má. Bác sĩ nói khả năng cậu ấy có thể chống chọi lại được gần như bằng không, cơ thể cậu ấy đã chịu quá nhiều tổn thương từ bé... chúng ta cần phải chuẩn bị tinh thần trước bất cứ lúc nào. Bước qua cánh cổng bệnh viện, tôi thấy một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng óng đang thất thần đứng nhìn về phía cửa sổ của một phòng bệnh nào đó. Có lẽ anh cũng đang trong tình cảnh giống chúng tôi chăng? Phải nhìn người mình yêu quý rời đi mãi mãi... Không biết vì sao, một cảm giác kì lạ không rõ tên khiến tôi không cách nào dời mắt khỏi anh. Sâu trong nội tâm có gì đó thôi thúc khiến tôi muốn hét thẳng vào mặt anh ta, làm sao cũng được, chỉ cần để anh ta biến mất... Thật là... thô lỗ quá... "Chị Mualani? Mình đi thôi" "Ừ, tới ngay đây!"----------------------------------------- Kinich vẫn luôn là một thiếu niên rất mạnh mẽ. Khi còn nhỏ, gia đình em đã mắc một món nợ khổng lồ và phải chuyển tới vùng núi sống. Cả tuổi thơ của một đứa trẻ mới bốn năm tuổi chỉ quanh quẩn bên cánh đồng nhỏ và những trận đòn roi vô cớ của người cha nghiện rượu nặng. Dù những lúc tỉnh táo ông luôn ôm chặt lấy hai mẹ con, khóc rống thề rằng sẽ không bao giờ khiến họ bị tổn thương nữa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời hứa suông. Kinich vẫn kiên cường cùng mẹ trốn trong rừng những khi ông đắm chìm trong men say, lặng lẽ chui vào lòng bà tận hưởng cảm giác ấm áp bà mang lại. Hai mẹ con họ vẫn luôn trải qua những giây phút yên bình ngắn ngủi, cùng mong mỏi về một tương lai tươi đẹp và hạnh phúc... Thế nhưng khi Kinich năm tuổi, một buổi sáng nọ, mẹ em bỗng dưng biến mất. Kinich nhỏ bé hoảng loạn tìm kiếm bóng hình của bà trong rừng cây rậm rạp, chất giọng non nớt khản đặc gào to tìm mẹ, để rồi thấy được cơ thể loang lổ máu của bà giữa con suối với hơi thở thoi thóp. Kinich nhỏ bé không đủ sức để kéo bà lên bờ, em vội vàng chạy đi tìm ông Leik và chú Wayna vẫn luôn âm thầm giúp đỡ họ, nhưng khi tới nơi, cơ thể gầy gò kia đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Ngày chôn cất bà, Kinich trốn mãi trong rừng cây, mãi đến khi ông Leik và Wayna lo lắng tìm đến, họ mới thấy em nằm ngủ bên mộ bà, đôi mắt sưng húp đỏ bừng vì khóc lâu. Rồi hai năm sau đó, khi chạy trốn khỏi người cha nát rượu đang điên tiết vì men say, lại chứng kiến cảnh ông ngã xuống vách núi dựng đứng, không còn ai nhìn thấy nước mắt xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ bé của em nữa. Trưởng lão Leik sau đó đã quyết định nhận nuôi em như con cháu trong nhà, ông cho em ăn học, lại dạy em những kiến thức trong xã hội. Kinich dần lớn lên, cứng cỏi như những ngọn cây trong khu rừng đã bảo vệ em và mẹ ngày nào. Em trở thành một trong sáu học sinh có thành tích xuất sắc nhất của trường Trung học Natlan, lại có được những người bạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình, khỏi phải nói cũng biết được tương lai của em sẽ tươi sáng đến thế nào... Cho đến một ngày, Kinich đột nhiên nôn ra máu, ngã rạp xuống trong khi đang cùng bạn bè tổ chức tiệc sinh nhật thứ mười tám của mình.
Một người lại một người lắc đầu, không một bác sĩ nào tìm ra được nguyên nhân và hướng chữa trị cho căn bệnh quái ác đang bào mòn sự sống của em. Nỗi tuyệt vọng trong lòng mọi người ngày càng lớn, Kinich vẫn bình thản như thể đã chấp nhận số phận của mình. Em chỉ mỉm cười với họ, cúi đầu cảm ơn vì những năm tháng đã qua. "Chỉ tiếc là không thể báo đáp ơn dạy dỗ của ông Leik và chú Wayna..." Bằng một cách nào đó, có lẽ Kinich đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay...-------------- Trong phòng bệnh, thiếu niên gầy yếu nọ lặng lẽ vuốt ve con hạc giấy trong tay, đôi mắt thất thần hướng về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ. Phía xa xa, những cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời bao la rộng lớn. Chúng chỉ đang sống một cuộc đời tự do khoái lạc của chính mình, lại khiến người ta không khỏi ước ao... Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Kinich không để ý lắm, có lẽ là bác sĩ nào đó lại đến để xem xét và ghi chép lại tình huống của em, cũng có thể là chị điều dưỡng đến để thay một túi truyền máu khác. Dạo này Kinich thường xuyên ngất đi vì thiếu máu, có vẻ thời gian của em cũng không còn nhiều lắm... lẽ ra họ không cần phải tiêu tốn nhiều tài nguyên chữa bệnh như vậy mới phải, ngoài kia vẫn còn nhiều người cần đến nó hơn em mà... Nhưng mãi một lúc lâu sau người nọ vẫn không có động tác gì, Kinich nghi hoặc quay đầu lại. Lúc này em mới vỡ lẽ, hóa ra không phải là bác sĩ hay chị điều dưỡng nào cả, đứng ngay cạnh giường em là một người đàn ông cao lớn lạ mặt. Anh ta có mái tóc màu vàng sáng điểm vài sợi xanh, khuôn mặt lạnh lùng thoáng nét u buồn với đôi mắt màu xanh lơ. Cách ăn mặc của anh ta cũng rất hiện đại, nhưng Kinich chỉ nhận ra được chiếc áo ba lỗ và áo khoác bên ngoài, cùng với quần bò... Vốn kiến thức của em về phương diện này không nhiều lắm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người này mặc rất đẹp... rất hợp mắt em. Kinich chớp mắt, ngập ngừng một lúc mới mở lời. "Anh tìm ai ạ?" Người nọ không đáp, nhưng em có thể thấy được đôi tay người nắm chặt lại, run rẩy như đang phải nhẫn nhịn điều gì đó nặng nề lắm... "Ừm... phòng này chỉ có em thôi, hình như anh nhầm phòng sao ạ?" "K'uhul Ajaw" Em tròn mắt, không hiểu ra sao. "Sao ạ?" "Tên ta là K'uhul Ajaw" "...Ừm, chào anh, em là Kinich" Dù sao thì người ta cũng giới thiệu bản thân rồi, không đáp lại cũng hơi thất lễ... "Xin lỗi nhưng anh đến đây có việc gì sao ạ?" Người nọ không đáp lại câu hỏi của em, anh ta kéo một chiếc ghế lại gần, trầm mặc ngồi bên cạnh giường bệnh như một bức tượng hình người. Kinich thấy thế thì không để ý đến anh chàng nữa, dù sao thì tới lúc này rồi, những hành động bình thường lạ thường cũng không còn đáng để quan tâm đối với em. Cứ thế, một người ngồi ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, người còn lại ngồi ngắm người kia. Hoàng hôn dần buông xuống, tô điểm cho thế gian một sắc màu rực rỡ ấm áp. Áng mây trên trời cũng khoác lên mình tấm lụa ba sắc, một dấu hiệu của điềm lành, em từng nghe ai đó nói như thế... Mí mắt em dần trĩu nặng, và mặc dù bên cạnh vẫn còn một bóng người không thể bỏ qua, Kinich vẫn cứ ngâm nga theo giai điệu câu hát ru đã ngấm vào trong kí ức thuở bé. Gió nhẹ lùa vào qua tấm rèm mỏng, nhẹ nhàng đùa giỡn với những sợi tóc vương trên má em. Người đàn ông nọ vẫn chỉ im lặng ngồi đó, lặng lẽ quan sát dáng hình nhỏ gầy của thiếu niên bên dưới tấm chăn dày.
Trong kí ức của Ajaw, Kinich chưa bao giờ nhỏ bé và yếu ớt đến thế này. Nhỏ bé thì thực ra cũng có, Kinich có vẻ nhỏ con hơn so với những người đồng trang lứa và nhỏ hơn rất nhiều so với cơ thể của hắn. Nhưng cơ thể nhỏ nhắn ấy đã đứng vững qua biết bao trận chiến tranh, vì vinh quang cho đất nước của mình, vì những người ở phía sau em... Kinich mạnh mẽ lắm... Nhưng giờ đây, em nằm đó, như thể chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua là cơ thể nhỏ bé ấy sẽ tan biến vào hư vô. Đôi mắt xinh đẹp như đá verdelite mịt mờ và tăm tối. Sức sống trong người em héo rút từng giây, như những hạt cát li ti lọt qua kẽ tay hắn, dù có cố gắng nắm chặt thế nào cũng không thể bắt giữ. Hắn lại đến muộn. "Xin lỗi..." "Vì điều gì?" Kinich nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm sâu vào gối mềm. "Có thể em sẽ không hiểu, nhưng..." Hắn ngập ngừng. "Mọi thứ... đều là lỗi của t- lẽ ra ta không nên để em phải gánh chịu tất cả" "Gánh chịu cái gì?" "Tội lỗi của ta..." Nói xong, hắn im bặt. Như thể đang chìm trong thế giới của riêng mình. Kinich không hiểu tội lỗi trong miệng anh chàng này ám chỉ điều gì, nhưng chuyện riêng tư của người ta, em cũng không tiện hỏi. Cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, chị y tá bước vào với một khay thức ăn trong tay. Chị có vẻ cũng rất ngạc nhiên khi thấy có người lạ mặt nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh chuyên nghiệp của mình. Chiếc kim truyền được rút ra khỏi bàn tay, Kinich thở ra một hơi nhẹ nhõm, em gật đầu cảm ơn với chị rồi ngồi dậy nhận phần cơm tối của mình. Chị y tá đi rồi, người đàn ông nọ vẫn ngồi đó. Kinich lặng lẽ ăn xong phần cơm của mình rồi lại xếp khay ngay ngắn đặt lên bàn. Xong xuôi, em không để ý tới hắn nữa, mò mẫm tìm trong hộc bàn những quyển sách mà Mualani đem đến hôm nay. Cô nàng luôn lo lắng bạn thân của mình sẽ nhàm chán khi ở trong bệnh viện nên cứ cách vài ngày lại đem vài thứ đồ chơi hay sách truyện đến cho em mượn. Thành ra trừ những lúc làm bài tập phục hồi theo hướng dẫn của chuyên gia y tế hay những lúc ngẩn người ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Kinich thường sẽ chơi một trò chơi mới ra nào đó hay cầm một quyển sách chăm chú đọc, gần như đắm chìm trong từng câu chữ trên trang giấy mỏng. Hôm nay, Mualani đem đến cho em một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm, và trong một thoáng, đôi mắt em khẽ sáng lên với niềm thích thú nhỏ nhoi. Nó không qua mắt được Ajaw, nhưng hắn chỉ trầm mặc ngồi đó, im lặng quan sát những hành động, những cử chỉ lớn nhỏ khác nhau của em. Hắn nghĩ, Kinich lúc này trông thật đáng yêu... Trút bỏ sự dịu dàng và trưởng thành hơn so với tuổi, chỉ còn lại sự thích thú về một sở thích nhỏ bé của bản thân. Một Kinich thật sự bằng xương bằng thịt, không phải là nắm tro tàn mà hắn phải cố gắng đào bới từ trong đống đổ nát... Nhưng sớm thôi, em sẽ lại rời đi, một lần nữa. Ánh nhìn nóng rực của hắn khiến Kinich không sao tập trung được dù đã cố lơ đi hết lần này đến lần khác. Em đặt cuốn tiểu thuyết xuống, ánh mắt bất lực nhìn về phía người đàn ông không hề quen thuộc ấy. "Thưa anh... rốt cuộc thì anh đến đây để làm gì vậy?" Có vẻ hắn ta đã bị thái độ của em làm sửng sốt, mất một lúc lâu sau, Ajaw mới ngập ngừng mở lời, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi hoàn toàn khác với vẻ ngoài cao lớn hung dữ nọ. "Ta tới để tìm em..." "Và mục đích của anh là để làm gì? Tôi không nghĩ cái thân ma ốm nghèo hèn sắp chết này của mình có bất cứ thứ giá trị nào để trao đổi với anh đâu" Nghe thế, giọng hắn nghẹn lại. Mắt hạnh trợn tròn hơi đỏ lên như sắp khóc khiến em sững người. Không phải chứ? Em còn chưa kịp nói nặng lời mà đã thế rồi... "Không phải trao đổi, Kinich, ta chỉ muốn ở bên em..." "Em muốn ta làm sao cũng được, nhưng xin em đừng đuổi ta đi"------------------------------- Cuối cùng thì không hiểu bằng cách nào đó, người đàn ông kì lạ ấy đã thành công thuyết phục được Kinich cho mình ở lại. Chuyện này khiến nhóm Mualani khó chịu một hồi lâu, không ai có thể chịu đựng được việc có một tên đàn ông lạ mặt luôn ngồi một góc nhìn chằm chằm bọn họ - chính xác là nhìn cậu thiếu niên tóc xanh đen nào đó - bằng ánh mắt nóng rực và tham lam như một con kền kền háu đói. Kinich chẳng quan tâm mục đích của hắn ta lắm, nhưng bạn của em thì không Nhưng em đã đồng ý cho người ta ở lại rồi, nên các cô cậu ấy chẳng thể ý kiến gì thêm được nữa. Thế là suốt một khoảng thời gian sau đó, Ajaw luôn ngồi một góc học theo bọn họ tỉ mỉ gấp từng chi tiết của một con hạc giấy. Chính Ajaw cũng rất ngạc nhiên khi thấy vòng bạn bè của em dần dần xuất hiện nhiều hơn hắn nghĩ: ngoài đám Mualani, Aether và Kachina, còn có thêm cô em gái Lumine của anh bạn tóc vàng, một cô nàng có vẻ khá lười biếng với đôi mắt mèo đặc trưng thi thoảng đến cùng với một người phụ nữ tóc đỏ vàng trông như dân tổ nhưng rất nhiệt tình và ấm áp, một chàng trai tóc xanh tím khá nhút nhát luôn mang các món rau củ hầm, một bác sĩ thú y... những khuôn mặt vừa xa lạ vừa thân quen xuất hiện ngày càng nhiều. Ajaw rũ mắt, lại lặng lẽ ngồi đếm số lượng hạc giấy mà bọn họ đã gấp được trong những ngày qua... "Nghe nói khi gấp đủ một ngàn con hạc giấy, ta sẽ có được một điều ước..." Bọn họ đã gấp được hơn năm trăm con, đã đi được một nửa chặng đường rồi...
Em muốn được như những cánh chim ngoài kia Tự do bay nhảy vô lo vô nghĩ... Nhưng rồi khi em muốn cất cánh bay, thứ chờ đợi em chỉ có vực sâu không thấy điểm cuối. Vậy nên em gửi lòng mình trong những cánh hạc giấy, ngắm nhìn chúng thay mình cất cánh trong gió và mây bay...
Trong giấc mơ dài, em thấy bóng mình trong những tháng ngày tuổi thơ, đôi tay vươn thẳng giữ thăng bằng trong khi chậm rãi bước đi bên mép rìa vực thẳm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có nỗi lo sợ trước cái chết luôn chực chờ, chỉ có sự lạnh lùng không hợp với độ tuổi. Một Kinich lớn đang đối mặt với căn bệnh quái ác đang bào mòn sức sống đứng nhìn một Kinich nhỏ hơn, gầy yếu, chi chít những vết bầm tím và cả những vết thương còn đang rỉ máu. Họ thấy được gì trong hình bóng của chính mình? Có lẽ là một nỗi tuyệt vọng đến chết lặng, cũng có thể là những mong mỏi về một tương lai xa vời, mỏng manh và tưởng chừng chỉ là hư vô... "Mẹ đã nói khi lớn, em sẽ có được tình yêu của chính mình" Kinich nhỏ mở lời trước. "Mẹ nói người đó sẽ yêu thương chúng ta, sẽ buồn bã khi thấy chúng ta bị thương, cũng sẽ ôm chúng ta an ủi..." "Vậy anh đã tìm được người đó chưa?" Trầm mặc một lúc, Kinich lớn khẽ bật cười. "Chưa" "Làm gì có ai muốn tốn thời gian với một kẻ chỉ còn thở được vài ngày nữa chứ..."
"Tình huống của cậu bé không được khả quan lắm, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng khả năng thành công vẫn dưới ba mươi phần trăm..." Từng lời nói của bác sĩ hệt như tiếng sấm giữa trời quang, gần như xóa sạch mọi động lực cố gắng của những người khác. Chỉ có Ajaw, vẫn cố chấp ngồi đó, đôi tay không được khéo léo lắm chậm rãi gấp từng con hạc giấy. Không ai thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, cũng như không một ai hiểu được tại sao người đàn ông lạ mặt này lại cố gắng đến vậy. "Nếu đã không có hi vọng gì với căn bệnh của em ấy, vậy thì tôi sẽ gấp cho một hi vọng khác, để em được hạnh phúc hơn ở kiếp sau" Không ai hiểu được hắn, cũng như không ai thấy được những hàng nước mắt lăn dài trên gò má người đàn ông ấy khi ánh trăng đã treo cao trên bầu trời. Không ai hiểu được vì sao hắn lại ở bên cạnh em trong những ngày cuối đời, canh giữ em hệt như một con rồng ngày ngày túc trực bên cạnh báu vật quý giá nhất của nó. Nhưng Kinich biết. "Anh yêu tôi..." Em khẳng định, không phải một câu hỏi vu vơ. "Vì sao thế?" Ajaw nghe thế thì không nói gì cả, hắn vươn tay ôm lấy cơ thể yếu ớt đó ấy vào lòng, lặng lẽ rơi nước mắt. Ngày hôm sau, khi chị y tá đến để mang bữa sáng tới thì thấy bả vai em ướt đẫm như bị ai đó vô tình đánh rơi cốc nước lên người. Chỉ có Kinich biết, đêm qua đã có một con rồng nhỏ gục bên người mình khóc rống như mưa. Sau tối qua, những lúc không còn ai khác trong phòng, Ajaw luôn biến thành một con rồng nhỏ nằm cuộn tròn trên đùi hay rúc vào trong ngực em. Ban đầu Kinich còn hoảng hốt khi thấy một sinh vật thần thoại như thế, nhưng rất nhanh đã chuyển sang cảm giác thích thú và vuốt ve hắn như một con mèo nhỏ. Đến cả tiếng gừ gừ khi được vuốt ve cũng rất giống, khiến em đôi khi cũng không biết sự khác biệt giữa nó và một con mèo là gì, ngoại trừ việc hắn có vảy và ngoại hình cũng hơi khác một chút... "Em muốn đi đâu đó chơi một lúc chứ?" Ajaw đột nhiên mở lời khiến Kinich hơi nhướn mày. Em xoa nhẹ đôi cánh của hắn, đôi mắt khẽ sáng lên với sự háo hức nho nhỏ. Dù sao thì cũng khá lâu rồi em chưa rời khỏi phòng bệnh này chứ đừng nói gì đến việc ra ngoài chơi. Dù Mualani và mọi người đều đem đến rất nhiều thứ, nhưng sâu trong lòng em vẫn không nén được nỗi buồn. Dù sao thì đằng nào cũng chết, sao lại không dành chút thời gian cuối cùng để tận hưởng chứ! Thế là Kinich đồng ý với lời đề nghị của hắn. Những người khác cũng không ý kiến gì với chuyện này, nhưng ai nấy đều nhất trí yêu cầu Ajaw dẫn họ theo. Ajaw không từ chối, dù họ có không nói gì thì hắn cũng sẽ mở lời mời họ cùng đi, bởi dù sao thì người luôn ở bên em những năm tháng qua là họ, và Kinich cũng sẽ thích được ở cạnh những người thân quen với mình hơn, rồi em sẽ có thể mở lòng hơn một chút, thật sự vui vẻ hơn được một chút nữa... Em đã luôn chạy rất nhanh như một cơn gió nhỏ, bỏ lại tất cả phía sau lưng mình... bỏ đi những quá khứ đau buồn, bỏ đi những mất mát lớn nhỏ, cũng bỏ cả hắn lại phía sau... Nên là Kinich à, em hãy chạy chậm lại một chút nữa, một chút thôi. Hãy nhìn về phía sau một lần, để thấy được hắn luôn giang tay chờ đón em vào lòng... "Cuộc sống này là của em, nên hãy sống để không phải hối tiếc điều gì" Ajaw đôi khi lại nói những câu như thế khiến Kinich không hiểu gì, em kéo chiếc áo khoác trên người. Thấy thế, hắn lại cúi người xuống chỉnh lại khăn choàng cho em, lại giúp em kéo tấm chăn trên đùi. Kinich không thể tự đi được, nên họ phải dùng xe lăn để đưa em đến công viên giải trí gần đó. Khi thấy ánh đèn rực rỡ trên những cây thông trang trí bên đường, Kinich mới biết hóa ra hôm nay là Giáng Sinh. Người người nhà nhà kéo nhau đi chơi, công viên mà họ tới cũng gần như chật kín. Nhóm bọn họ phải người này túm áo người kia mới không lạc mất nhau. Cô bé Kachina được ưu ái cho ngồi xe lăn cùng em, bé con gần như không chớp mắt, chiếc miệng nhỏ há hốc oa lên mỗi lần thấy những thứ lạ lùng bé chưa từng thấy qua. Kachina cũng là một bé con đáng thương... Kinich nhẹ nhàng vuốt ve tóc bé, trong mắt là sự dịu dàng không thể che giấu, cả Ajaw đang đẩy xe cho cả hai cũng có thể cảm nhận được. Hắn biết em luôn có một ước ao nhỏ nhoi về một gia đình nhỏ hạnh phúc và an nhiên, và đôi khi lại chẳng hề phòng bị với đám con nít chút nào. Hắn khẽ cười.
Bọn họ cùng nhau trải nghiệm hết tất cả trò chơi trong công viên. Mavuika gần như làm bá chủ của trò xe điện đụng, cô vui vẻ cười phá lên như con nít khi liên tục đuổi theo đuôi cô nàng Xilonen - người luôn chậm rì rì và trở thành mục tiêu dễ dàng nhất trong mắt những người còn lại, để rồi cô nàng bực tức phản đòn, lắc mình trở thành người lái lụa nhất cả bọn, luồn lách qua mọi kẽ hở để đuổi theo cô nàng luôn rực cháy như ngọn lửa đỏ. Không thể kìm được trước khoảng khắc này, Kinich bật cười khanh khách, thu hút thêm vài ánh nhìn từ người qua đường khiến đám Mualani ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu. Kinich có vẻ thích những trò chơi mang tính mạo hiểm hơn, mặc kệ những cái lắc đầu nguầy nguậy, em vẫn dùng đôi mắt lấp lánh nhìn bọn họ chăm chú, im lặng cầu xin khiến những người khác không sao từ chối được. Khi nhìn đến những con lắc khổng lồ, tháp rơi tự do cao vút, những vòng đu quay dây văng dù có giấy chứng nhận đảm bảo an toàn,... Ororon lập tức xin hàng, dù có dụ dỗ thế nào cũng quả quyết ngồi một góc với anh chàng bác sĩ thú y Ifa. Anh em nhà Aether Lumine không sao nhịn cười được, cuối cùng cũng chỉ có hai người họ, Kinich, Ajaw và Mualani là chịu chơi. Mavuika xung phong đi mua trà sữa cho cả bọn rồi kéo Xilonen chạy đi mất, bé Kachina thì không thể chơi được rồi, nên em được Ororon và Ifa kéo đi chơi gắp thú có vẻ ít người lui tới hơn. Ngồi trên toa tàu lượn siêu tốc, Kinich không kìm được sự hưng phấn trong lòng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đai an toàn. Ajaw thấy thế thì nhẹ nhàng kéo tay em lại, dùng tay mình ủ ấm cho em, lại tranh thủ giúp em đeo thêm găng trước khi đoàn tàu bắt đầu chạy. "Uuuuuuuwwwwoooooaaahhhhhhhh!!!!!!!" Mualani hét lên đầy thích thú khi con tàu bắt đầu chạy, con tàu chạy với một tốc độ ổn định cho tới khi lên đến đỉnh, và trong một thoáng dừng lại, nó bắt đầu lao nhanh xuống như một viên đạn. Gió lạnh tạt vào mặt lạnh buốt, nhưng không cơn gió nào dập tắt được ngọn lửa cháy bỏng trong trái tim những thanh thiếu niên ấy. Kinich không hét theo những người khác, nhưng mắt em sáng lên với sự thích thú và vui sướng chưa từng trải qua. Từ tàu lượn siêu tốc, tới những vòng đu quay cao chót vót hay khi ngồi trên tháp rơi tự do cao hơn bảy tầng lầu... ánh sáng ấy vẫn chưa lần nào vụt tắt, thậm chí còn ngày càng sáng hơn, rực rỡ, chói lóa như một ngọn lửa, khiến Ajaw không thể nào rời mắt. Đôi tay em nắm chặt tay hắn trong một khoảng khắc vô tình nào đó, Kinich mãi không hề nhận ra, cho đến khi hắn ôm em ngồi lại trên xe lăn mới ngượng ngùng rụt lại, sau đó lại bị những con thú bông bé Kachina mang tới thu hút sự chú ý. "Kachina giỏi quá!" "He he! Tất cả là nhờ anh Ororon dạy em đó!" Bé con phân phát cho mọi người, bản thân chỉ giữ lại một con thỏ bông. Trùng hợp thay, số lượng thú bông mà cô bé gắp được lại vừa khớp với lượng người trong số họ, ngay cả Ajaw cũng nhận được một con rồng nhỏ bằng bông. Hắn cầm nó trong tay, trầm mặc một lúc lại đặt lên đùi em, bên cạnh một con thằn lằn bông xanh rờn. "Cầm giúp ta nhé, hai tay đều bận đẩy xe cho em cả rồi" Kinich cầm con rồng bông màu xanh và vàng trên tay, thầm mỉm cười, sao mà may giống quá đi mất... Nhìn này, lông vàng, vảy xanh, mắt đỏ lại còn đeo kính râm, em thậm chí còn nghĩ rằng đây chính là phiên bản tí hon của hắn nữa. Sao mà đáng yêu quá đi mất. "... nich" "Kinich!" Em giật mình ngẩn đầu lên thì thấy được khuôn mặt đầy tội lỗi của Mavuika. Cô nhướn mày đầy trêu chọc, lại đưa cho em một cốc trà sữa nóng. "Sao thế bé con? Sao lại thất thần rồi?" "Không có gì ạ..." Em khẽ xoa tai mình, ban nãy em đã thất thần sao? Không nghe rõ tiếng cô gọi tí nào. Phản ứng nhỏ này của em không lọt khỏi đôi mắt vẫn luôn quan sát chăm chú của Ajaw, hắn hơi sầm mặt, lại nhanh chóng chỉnh lại khăn cho em. "Trời lạnh hơn rồi, coi chừng bị cảm đấy..." Mavuika gần như nhìn thấu hết mọi tâm tư của hắn, sau một tiếng thở dài nhẹ gần như không thể nghe thấy, cô quay người, dẫn bọn họ tới địa điểm tiếp theo. Trước mắt họ là một vòng quay mặt trời với độ cao gần như đạt kỉ lục, khi nó quay đến đỉnh, mọi người sẽ có thể thu hết gần như toàn bộ khung cảnh tuyệt vời của Natlan vào trong mắt. Lần này thì ai nấy đều ăn ý chừa lại khoảng trống cho hai thiếu niên trẻ tuổi. Ajaw nhẹ nhàng bước lên cabin của vòng quay với em trên tay mà không tốn chút sức lực nào khiến Kinich hơi nghi ngờ về cân nặng của mình. Dù ốm yếu thế nào thì em vẫn là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng xét về việc Ajaw cũng không phải là con người, Kinich quyết định quăng mọi thứ ra sau đầu, tận hưởng khoảng thời gian im ắng khi cabin đang lên tới đỉnh. Hình như phía sau họ có một cặp đôi đang yêu nhau, qua khung kính trong suốt, Kinich có thể thấy được người nam ôm lấy người nữ vào lòng, nụ cười hạnh phúc trên môi không phải là giả... nó khiến em thoáng ghen tị trong một chốc... "Dù sao thì ai lại muốn tốn thời gian với một kẻ chỉ còn sống được vài ngày nữa chứ" Kinich thất thần nhìn ảnh phản chiếu của mình trên khung cửa kính. Bị tròng trên người nhiều lớp áo ấm nên trông em có vẻ đầy đặn hơn mọi khi, nhưng Kinich biết bên dưới những chiếc áo này là một cơ thể gầy yếu đến độ không còn tự đi trên đôi chân của mình được nữa. Hi vọng về một tình yêu xa vời, chẳng bằng hi vọng rằng lúc em rời đi sẽ không phải chịu bất cứ đau đớn nào... Chậm rãi nhấp một ngụm trà sữa, hương vị ngọt ngào ấm nóng tức thì xoa dịu cảm giác lạnh lẽo từ những luồng gió thổi vào qua những kẽ hở của cabin. "Anh không nên tốn thời gian với tôi nhiều như thế..." Em nghe thấy tiếng hắn khẽ cười. "Sau tất cả... những gì em nói với ta đầu tiên trong đêm nay lại là như vậy..." Tiếng sột soạt nhẹ nhàng vang lên, và em cảm nhận được bên mình nhiều thêm một người nữa, cao lớn, nhưng không hề có cảm giác áp bách. Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm em, đặt em ngồi trong lòng mình, khuôn mặt đẹp như tạc khẽ vùi vào mái tóc mềm. Cả hai cứ ngồi như thế, Kinich không đẩy hắn ra, em rũ mắt, chậm rãi uống nốt li trà sữa của mình. Cabin cứ quay đều, chậm rãi và ổn định, khiến người tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, hoang mang vì tưởng rằng bản thân đã lạc lối trong mộng mị. Cuối cùng, sau hơn hai mươi phút, Kinich cũng thấy được khung cảnh mà mình muốn thấy: một Natlan rực rỡ trong đêm đen. Những ngọn đèn lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, thắp sáng cả một vùng. Ánh sáng ấy như thắp sáng cả vì sao trong mắt em. Nhịp tim trong lồng ngực ngày một tăng cao, nhịp tim phía sau lưng em cũng nhanh và hữu lực không thể bỏ qua. Ajaw cúi người xuống, kề sát bên má em. Kinich cũng quay đầu sang, và em thấy bóng mình trong đôi mắt ấy. Những ngón tay ấm nóng như lửa của hắn khẽ vói vào trong bao tay của em, đan tay hai người lại vào nhau rồi ôm lấy em thật chặt. Ajaw đặt li trà sữa của em sang một bên rồi cúi sát xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi em, hắn khẽ thì thầm gì đó mà Kinich không nghe rõ được, hơi ấm từ nơi đôi tay giao nhau bốc lên đỉnh đầu, và Kinich chỉ nhắm mắt lại, như sa ngã mà giao bản thân mình cho hắn. Gió đêm vẫn đập cửa cabin rầm rì, nhưng không còn hơi lạnh nào vởn quanh cơ thể em nữa.
"Ồ? Kinich ngủ quên rồi sao?" Khi họ xuống đến nơi, Mualani tinh ý nhận ra em vẫn nằm gọn trong lòng hắn, mắt nhắm nghiền trong khi đôi tay vẫn níu chặt áo Ajaw. Cô nàng im lặng một lúc rồi xung phong nhận nhiệm vụ đẩy chiếc xe lăn về, mãi đến khi ngồi trên ô tô Kinich vẫn chưa tỉnh lại, nên Ajaw vẫn cứ ôm em như thế, dịu dàng gạt đi lọn tóc che khuất khuôn mặt em, lại chỉnh tư thế ngồi cho em ngủ ngon giấc. Thấy vậy, ai nấy cũng đều ăn ý giữ im lặng, nhường thêm chút không gian cho cặp đôi trẻ. Ifa lắc đầu cười buồn, thầm than cho một mối tình đẹp nhưng lại tuyệt vọng.
Họ đều biết rằng khung cảnh này sẽ không kéo dài được lâu...
Trong giấc mơ, Kinich lại lần nữa thấy bản thân mình lúc bé. Em nằm gối lên đùi mẹ, say sưa với những câu chuyện cổ tích bà kể cho nghe. Những câu chuyện về hiệp sĩ cứu công chúa khỏi tòa lâu đài mà ác long dùng để giam giữ nàng, về một thiếu niên anh hùng lập lời thề cứu quốc, về một con rồng vì phải tội mà bị giam giữ trong ngục tù dưới vực sâu, cô độc trải qua những năm tháng dài dằng dặc cho tới khi được một cậu bé cứu ra... Rồi đột nhiên khung cảnh chuyển biến, Kinich thấy được một bản thân khác, nhỏ bé và bất lực, ngã xuống vực sâu trong khi cố gắng trốn thoát sự truy đuổi của cha mình. Kinich vội vàng đuổi theo, cố gắng với lấy em, nhưng rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể bé nhỏ ấy chìm dần vào bóng tối trong tuyệt vọng... Từ hạnh phúc ấm áp tới tuyệt vọng lạnh lẽo, chỉ gói gọn trong một cái chớp mắt. "Kết cục này... không thể tránh khỏi..."
Khi mở mắt ra, em lại thấy chai dịch truyền chỉ dùng cho những trường hợp khẩn cấp treo trên đỉnh đầu. Đầu Kinich lúc này đau như búa bổ, cũng không thể kìm được tiếng rên rỉ thoát khỏi khóe môi, gần như ngay lập tức, một đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương, giúp em giảm bớt cơn đau khó nhịn ấy. Là Ajaw... bên cạnh hắn còn có Mualani, Kachina và Aether, bọn họ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn em, đôi mắt to tròn của Kachina thậm chí còn ngân ngấn nước, ửng đỏ lên nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống. "Chuyện gì... vậy?" Cổ họng em, toàn bộ cơ thể em như không còn là của chính mình nữa. Kinich ngơ ngác trong một chốc, rồi như hiểu ra điều gì đó, em thầm thở dài, nhẹ nhàng mỉm cười. Ít ra thì tối qua em cũng đã có một trải nghiệm tuyệt vời, những trò chơi chưa từng chơi qua, những món ngon chưa bao giờ thử... cũng lại lần nữa có cảm giác được người yêu thương. Em không hối hận. ""Nó" tới rồi... phải không?" "Nó" ở đây là gì, có lẽ những người khác đều hiểu cả.
Bác sĩ chủ trị của em cũng không bày tỏ ý kiến gì về hành động đưa em ra ngoài của họ tối qua, ông lặng lẽ xoa cặp kính dày cộm trên sống mũi, lại bày tỏ sự tiếc nuối đối với thiếu niên nhỏ nhắn ấy. Thấy cảnh sinh li tử biệt quá nhiều, lòng ông cũng đã chai sạn từ lâu, nhưng khi chứng kiến thiếu niên chỉ ngang tuổi con mình phải đối mặt với những gì cậu không nên trải qua ở độ tuổi này, ông cũng không nén được sự thương cảm. "Mọi người có thể dẫn cậu ấy về cũng được. Dù sao thì còn ngày nào hay ngày đấy, đừng để mình phải hối tiếc" Và Ajaw quyết định dẫn em về nhà mình. Ngày xuất viện, Kinich chỉ mang theo vài bộ quần áo và những lọ thủy tinh chứa những con hạc giấy mà họ đã cùng nhau gấp. Số lượng hạc giấy trong lọ dừng lại ở con số chín trăm chín mươi mốt, vẫn còn lại chín con nữa, nhưng em lựa chọn dừng lại. Dù sao thì việc này cũng hoàn toàn vô nghĩa... em chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi nữa thôi. Ajaw vẫn tiếp tục để đám Mualani đến nhà mình thăm em, những lúc ấy, hắn sẽ để em ngồi dựa vào ghế sô pha mềm mại, lại dém chăn cho em rồi mới vào bếp nấu vài món gì đó cho họ ăn lót dạ. Hắn chẳng khác nào một người chồng đảm, chăm lo cho em mọi thứ từ đầu tới cuối khiến người khác không cách nào soi mói được. Kể cả Mualani đã từng có ác ý vô hình kì lạ với hắn cũng không thể nào phủ nhận. Kinich vẫn không hiểu được tại sao hắn lại yêu em. Vì lí do gì? Ajaw chưa bao giờ nói... em có thể thấy được sự hoài niệm trong mắt hắn mỗi khi em làm gì đó, rốt cuộc thì hắn thấy được ai trong bóng hình em? Kinich chỉ là một thiếu niên sắp đối mặt với án tử của mình, dẫu thế nào đi nữa thì cũng không đáng để hắn phải tận sức đến thế... Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tình yêu gần như điên cuồng của hắn, em lựa chọn giữ im lặng. Tối đến, Ajaw ôm em lên giường ngủ, đôi tay hắn nhẹ nhàng vỗ vào lưng dỗ cho em ngủ. Kinich thơ thẩn một lúc lâu, mãi đến khi mí mắt không chịu đựng nổi sức quyến rũ của luồng nhiệt ấm áp bên cạnh, em mới rúc mình vào ngực hắn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu. Một lúc lâu sau khi em đã ngủ say, Ajaw mới ôm chặt lấy em, chiếc đuôi to dài quấn quanh em như sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút là người trong lòng sẽ rời xa...
"Anh ấy yêu chúng ta" Kinich nhỏ bé ngồi đong đưa chân bên rìa vực thẳm, đôi mắt vô hồn nhìn về phía một phiên bản lớn hơn của mình. "Vậy là chúng ta cũng được yêu thương..." Kinich lớn hơn không nói gì. "Có vẻ việc được yêu thương khiến anh choáng váng đến mức ngay cả khả năng giao tiếp cũng gặp vấn đề" Miệng lưỡi đanh đá thật... liệu đây có thật là một phiên bản nhỏ bé của em không? Hay rốt cuộc là một hình chiếu của cái tôi chưa từng được thể hiện ra trong nội tâm của mình.
Một Kinich chưa bao giờ giấu những gì mình muốn, cũng là một Kinich thuần khiết nhất. "Dù sao-..." "Đừng nói là anh định bảo rằng sợ cái mạng mình không kéo dài được lâu nên sẽ phụ bạc tình cảm của người ta" Kinich nhỏ chống cằm, lại nhìn chăm chú xuống vực thẳm dưới chân. "Sợ gì chứ, là anh ta cam tâm tình nguyện mà" Kinich không nói gì nữa. "Thật là... không hiểu sao một tôi khác lại như thế này, thậm chí còn không có đủ can đảm để nhận lại tình cảm của người ta" Kinich nhỏ lại đứng lên, quay lưng về phía vực thẳm, hướng mắt về phía một phiên bản khác của bản thân mình. Em chậm rãi lùi về sau, đôi tay nhỏ giang ra như đón gió, trong đôi mắt như đá verdelite xanh vàng như lấp lánh lên với nỗi điên cuồng mà lẽ ra nó không nên ở đó... "Anh có thể nghĩ tôi điên cũng được, chỉ cần tôi chết ở đây, anh ta sẽ không phải chịu đựng đau khổ về một tình yêu không có lời đáp lại nữa, không có cái tương lai tăm tối mà anh ta phải đối mặt. Mọi thứ sẽ kết thúc, và anh ta sẽ có được sự tự do mà anh ta luôn muốn!" Không! "Nhưng mà... hãy cược xem... liệu rằng anh ta sẽ đến cứu tôi không?" Kinich ngơ ngác nhìn cơ thể nhỏ nhắn ấy ngả về phía sau, như con diều đứt dây rơi thẳng xuống vực. Em vội vàng đuổi theo, để rồi thấy được chính mình đang chìm sâu vào bóng tối...
Góc nhìn đột nhiên xoay chuyển, em thấy bầu trời cách em thật xa, trong khi bóng đêm như những cánh tay nhơ nhớp quấn quanh cơ thể mình, chúng kéo em càng sâu hơn xuống vực, không để lại chút cơ hội phản kháng nào. Tầm nhìn của Kinich dần mờ đi, và Kinich nhắm mắt lại, quyết định buông xuôi. Cảm giác rơi tự do, tiếng gió rít bên tai và cảm giác bất lực giữa không gian rộng lớn đầy quen thuộc,... có lẽ kết thúc như thế này cũng không tệ lắm.
Ajaw mệt mỏi nằm rạp giữa đồng cỏ xanh rờn. Hắn không biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa, chỉ biết đã vô số lần hắn chứng kiến cảnh em rời đi trong bất lực. Những cái chết uất ức và đầy oán hận, uất ức là của em, còn oán hận là hắn. Hắn hận sao bản thân không có khả năng thay đổi mọi thứ, hận sao em luôn rời đi khi dù hắn đã cố níu kéo thế nào... cũng hận vì em chưa bao giờ oán trách hắn... Đôi khi hắn tưởng rằng bản thân đã thành công, nhưng rồi hiện thực lại tát vào mặt hắn sự thật phũ phàng khi chỉ cần hắn sơ sẩy trong một giây ngắn ngủi, em đã rời đi mà không một lời từ biệt, vô hồn và lạnh lẽo trong vòng tay cứng đờ như chưa thể chấp nhận của vị chúa tể rồng tự xưng ấy. Và rồi hắn thấy hồn mình như đâu mất... Ajaw cảm thấy tình yêu của mình với em như đã chai sạn, hắn không còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình khi ở bên cạnh em nữa, thay vào đó là nỗi sợ hãi lo được lo mất, sợ rằng khi hắn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc và bản thân có thể có được một cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên em, em sẽ lại rời đi lần nữa. Hắn sợ tình yêu của mình với em biến mất, để rồi nó biến chất thành một loại ám ảnh điên cuồng, khiến hắn một lần lại một lần khiến em tổn thương, và rồi lại một vòng luẩn quẩn sinh ra khiến em ngày càng rời xa hơn nữa... Dù rằng hiện tại cả hai cũng đang ở trong một vòng tuần hoàn, giữa yêu đến được yêu, đến khi mất đi, nhận lại, rồi lại mất đi... "Ta mệt quá..." Hắn lẩm bẩm. "Em lại đi đâu mất rồi?" Hắn không thấy được một bóng hình nhỏ bé, nhẹ nhàng dựa vào bả vai mình đang từ từ biến mất.
Giữa hai bọn họ đã xuất hiện một vách ngăn vô hình, khiến hắn không cách nào thấy hay cảm nhận được em nữa. Mệt quá... Ajaw cảm thấy cơ thể hắn ngày càng nặng nề và mệt mỏi. Không lẽ tình yêu của hắn với em sẽ mãi mãi phải chịu sức nặng này, áp lực về một tương lai xa vời luôn chìm trong bóng đêm vô tận, nhầy nhụa như một vũng lầy, khiến hắn không cách nào thoát ra cũng không thể nào bước tiếp? "Kinich ơi... Em đâu mất rồi?" Và rồi hắn bật khóc như một đứa trẻ. "Kinich... đừng bỏ ta lại một mình mà em ơi..." Ta không biết mình đã sai ở đâu, ta không biết gì cả, không ai nói cho ta hết Em biết mà đúng không? Làm ơn đừng trốn nữa, xin em hãy xuất hiện đi, nói cho ta biết ta đã sai ở đâu, ta sẽ cố gắng sửa lại mọi thứ. Ta sẽ không bao giờ phàn nàn về bất cứ thứ gì nữa, chỉ cần... ...chỉ cần đừng bỏ ta ở lại... Ta sợ bóng đêm khi phải gặm nhấm nỗi cô độc trong một không gian chật hẹp không cách nào xoay mình, cũng sợ những ánh lửa le lói khi chúng sẽ lại một lần nữa vụt tắt, để ta ở lại với nỗi cô đơn đã ăn mòn cả tâm trí... ở lại với những suy nghĩ về một lần lại một lần mất em... "Kinich... đừng đi mà, cứu ta với..." Nước mắt trào qua khóe mi, rơi xuống ướt đẫm cả một mảnh cỏ xanh rờn. Ajaw cuộn mình trong hình dạng của một con rồng to lớn, nguyên thủy và hoang sơ nhất. Nhưng cũng chẳng khác gì một con chó con bị chủ nhân vô tình bỏ lại, chỉ có thể tội nghiệp nằm một góc chờ đợi, rên ư ử trong tuyệt vọng.
Và rồi... dường như lời cầu xin đã được đáp lại... Một ngọn gió nhỏ mang theo mùi hương quen thuộc đến nao lòng đột nhiên khảy lên mũi. Ajaw mở choàng mắt, ngơ ngác ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, để thấy được một cánh hạc giấy bay đến trước mắt mình. Em muốn được như những cánh chim ngoài kia Tự do bay nhảy vô lo vô nghĩ... Nhưng rồi khi em muốn cất cánh bay, thứ chờ đợi em chỉ có vực sâu không thấy điểm cuối. Vậy nên em gửi lòng mình trong những cánh hạc giấy, ngắm nhìn chúng thay mình cất cánh trong gió và mây bay...
Ajaw trợn tròn mắt, và như được linh tính mách bảo, hắn lập tức đứng thẳng dậy, đôi cánh to lớn đập mạnh, nhấc mình bay thẳng lên không trung như một viên đạn được bọc trong gió. Hắn nhủ với mình rằng, phải nhanh lên. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên... Nhanh nữa lên!! "KINICH!!!" Hắn hét lớn, gần như tiếng gầm rống. Khiến thiếu niên nọ hoảng hốt, như không thể tin được mà quay đầu, đôi mắt xanh vàng như được phủ thêm một tia sáng rực rỡ. Em không thấy được hắn, cũng như không nghe thấy được tiếng hắn gào rú như điên dại. Nhưng trực giác mách bảo rằng hắn đang ở đây, ngay bên cạnh em, rất gần. "A-Ajaw??" Như đáp lại, cảm giác rơi tự do và tiếng gió rít bên tai em biến mất, và Kinich thấy mình nằm trên một bãi cỏ xanh mềm mại. Em không thấy được hắn, nhưng dường như hắn "lại" cứu em lần nữa.
Và Kinich bật khóc. "Đồ khốn nạn!" Ajaw không hiểu sao lại bị mắng, hắn ngơ ngác nhìn em nằm đó, vội vàng ôm lấy em vào lòng mình. Không sao cả, em vẫn ở đây, vẫn mắng hắn, như thế là được rồi... Ajaw sụt sịt, hắn thấy mình như sắp khóc lần nữa. "Khốn nạn! Khốn nạn... Sao anh lại tới đây? Để tôi chết đi không phải anh sẽ được tự do à? Sao lại đâm đầu vào nữa?" Em vùi mặt vào đôi tay mình, cố ngăn lại những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bả vai run lên không sao kìm chế được. "Tôi không thấy được anh..." Và tim Ajaw như nghẹn lại. "Tôi không thấy gì hết. Ajaw, anh có đang ở đây không?" "Tai và mắt tôi... cả xúc giác... tôi không cảm nhận được anh nữa..." ... "...không muốn..."
Kinich khóc nức nở, nghẹn ngào gọi tên hắn trong tuyệt vọng. "Rõ ràng là... em chỉ mới có cảm giác được người yêu thương thôi mà, em muốn yêu người thêm nữa..." "Em không muốn chết..."
"Ajaw..."
Nhưng số phận đã an bài. Ajaw không thể ở cạnh em được bao lâu nữa.
"Ta vẫn luôn ở đây... luôn luôn ở đây" Ajaw vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của em, giọng hắn chua xót. "Đừng sợ, Kinich. Ta đưa em về nhà"
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tấm rèm làm từ những con hạc giấy, chúng kêu lên khe khẽ như không muốn đánh thức hai người đang ôm nhau trên chiếc giường ấm áp, nhường lại cho họ sự bình yên cuối cùng. Kinich nằm gọn trong vòng tay của Ajaw, được hắn bảo vệ chặt chẽ. Má em ướt đẫm nước mắt nóng hổi. Ajaw dụi má cả hai vào nhau, thì thầm lời tạm biệt. Chín con hạc giấy cuối cùng được hắn xếp gọn gàng bên cửa sổ, hướng mặt về phía bầu trời trong xanh cao vời vợi, như chứng minh cho quyết tâm không bao giờ từ bỏ trước mọi khó khăn đau khổ sắp tới của hai người họ. Còn bây giờ, hắn sẽ cho phép bản thân được mềm yếu thêm một lúc nữa. "Ta sẽ tìm em, sớm thôi" "Ngủ ngon nhé Kinich, tình yêu của ta..." Đôi tay họ đan chặt vào nhau như chẳng thể tách rời, những xâu hạc giấy treo trên cửa rì rào trong gió, như đang làm chứng cho một cuộc tình đẹp nhưng đầy tuyệt vọng. Kể cả cái chết cũng không chia rẽ được đôi ta...
-------------------------- Có ref từ chuyện những con sếu bằng giấy, hình như bây giờ không thấy ai học bài này nữa hic Hồi tiểu học, học văn tới bài này t sụt sịt quá trời dù hồi đấy chả hiểu gì lắm Ban đầu tính đăng đêm noel cơ, mà người tính không bằng trời tính, toi trì hoãn tới tận giờ mới xong, vừa viết vừa sụt sịt câu văn cũng lủng củng vl cứu ;-;) Mn có thể coi đây là một phần tiền truyện của Túc Duyên, nên là thế giới này có thể SE, nhưng Túc Duyên bao ngọt bao chữa lành (toi ngược em Kinich vl cứu ;-;) Mai mốt đừng sủi hay đẩy Diluc hay Qi Qi ra nha em, toi cần e6r5 của em cơ ;-;)) Thôi dù sao thì năm mới vui vẻ nha mọi người! Zhu sủi đây '-')/P/s: Hãy chờ toi update thêm 1 bộ siêu ngọt ngào từ cặp đôi này, đồng thời cũng sẽ siêu nhiều sếch (dù toi biết toi viết hay bị lan man với lạc đề vc)-ZhuQi-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me