Oneshort Gia Nham 3
Hướng dẫn tự sát không đáng tin cậyChuyển ngữ: Truy Quang GiảAnh lúc đầu muốn dùng dây đàn Cello, nhưng là suy nghĩ một chút anh quyết định bỏ qua – dây đàn Cello quá mảnh, anh rất sợ dây quá sắc đem đầu anh cắt luôn. Khung cảnh như vậy có bao nhiêu dọa người chứ, một cỗ thi thể mềm nhũn nằm một chỗ, cái đầu thì không biết lăn tới nơi nào. Nhậm Dận Bồng tự sát trong căn phòng đi thuê, đã cảm thấy thật có lỗi với chủ nhà rồi, tuy là chủ nhà tháng này lại muốn tăng tiền thuê, thế nhưng cũng không tính là kẻ xấu. Anh lại không muốn tự sát ở ngoài đường, di thể bị rất nhiều người vây xem làm cho anh cảm thấy thẹn. Lục soát khắp gian phòng, chỉ tìm được một cái cà vạt, miễn cưỡng có thể nhét đầu vào. Anh dời ghế, đem cà vạt thắt lên quạt trần, nhắm mắt lại muốn đem đầu chui vào.Cộc, cộc.Đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa, nghe có vẻ gấp gáp, Nhậm Dận Bồng không phản ứng kịp, hai tay anh do dự cầm cà vạt, lúc này nhét đầu vào có vẻ không đúng lắm. Trước khi chết còn phải phân tâm suy nghĩ bên ngoài rốt cuộc là ai cũng quá tệ rồi, anh nghĩ, từ trên ghế nhảy xuống đi tới mở một cánh cửa.Bảo vệ đứng ở ngoài mang theo một nam hài tử, hắn đeo đàn ghi-ta, trên mặt đất có một vali hành lý màu xanh đen. Cậu bé thoạt nhìn không lớn hơn anh bao nhiêu, cuối thu mà chỉ mặc áo ngắn tay cùng quần jean, lộ ra cánh tay cơ bắp rõ ràng, hắn mặc rất ít, tóc cũng hơi dài. Nhậm Dận Bồng lập tức cảnh giác."Trương Gia Nguyên." Người nọ điên khùng báo danh tính, mang theo hành lý muốn tiến vào, Nhậm Dận Bồng chặn lấy cửa không buông tay, hai người nói vài câu, Nhậm Dận Bồng phát hiện mình bị chủ nhà lừa rồi. Nói đem căn phòng này cho anh thuê, quay đầu lại tiếp tục cho người khác thuê.Nhậm Dận Bồng vẫn duy trì tư thế ở cửa, gọi điện thoại, cùng chủ nhà cãi cọ nửa ngày, chủ nhà nói hai câu, một là gần đây tình hình kinh tế khó khăn, hai là anh đưa tiền thuê nhà quá ít. Nhậm Dận Bồng rất muốn nói ông rõ ràng là kẻ có tiền. Anh nén giận cùng chủ nhà nói rõ giá cả, chủ nhà trực tiếp cúp điện thoại. Gọi cho người ngoài cửa bảo hắn cứ đi tìm bảo vệ lấy chìa khoá."Như vậy đi, muốn ầm ĩ anh cùng chủ nhà ầm ĩ đi," người đến cúp điện thoại, không có tức giận vì mình cũng bị chơi xỏ, ngược lại rất ôn hòa nhã nhặn nói: "Hiện tại anh có thể để tôi vào không, anh không để tôi vào tôi sẽ phải ngủ ở gầm cầu đấy." Nhậm Dận Bồng nhịn không được giận chó đánh mèo mà trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn là mở cửa chống trộm.Người nọ để hành lý xuống có chút hăng hái mà nhìn chung quanh, Nhậm Dận Bồng theo ánh mắt của hắn, thấy sopha da nhân tạo đặt trên mạng, rèm cửa sổ màu lam, trên bàn trà bằng gỗ bày một cái cốc sứ, hết thảy bố trí vừa nhìn chính là xuất từ thưởng thức cố chấp của người lớn tuổi. Trong không khí tản ra mùi vị ẩm ướt buồn bực, làm cho căn phòng cũng sản sinh một loại ảo giác mọc mốc. Rất hiển nhiên Nhậm Dận Bồng không làm cho căn phòng này có chút sự sống. Nhậm Dận Bồng nhìn hắn ngó tới ngó lui, cuối cùng đem ánh mắt ngừng lại ở cái quạt trần rỉ sét màu xanh nhạt trên nóc nhà, trong đầu Nhậm Dận Bồng ong một tiếng -- phía trên kia vẫn còn treo cà vạt.Người nọ nhìn chằm chằm cà vạt một hồi, tiện tay từ trong túi móc ra gói thuốc lá."Không ngại tôi hút điếu thuốc chứ !?" Hắn không đợi Nhậm Dận Bồng trả lời, trực tiếp đốt thuốc hít một hơi, tự tiếu phi tiếu nhìn anh: "Đốt thuốc đuổi đi mùi vị nơi này." Hắn cắn thuốc lá, từ trong cổ họng hàm hồ phát sinh một tiếng cười ngắn ngủi xem như là chào hỏi, xách hành lý đi vào phòng trống duy nhất.Hắn thấy Nhậm Dận Bồng trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, dường như cái người đang đứng đối diện với hắn, vừa mới khéo léo luồn ngón tay vào trong đầu hắn tùy ý quấy rối vài vòng, sau khi kiểm tra lại bất mãn rút về.Tòa nhà này phần lớn là những người đã có tuổi, bị cuộc sống một mực kéo về phía trước, là những người chán ghét phiền phức, mệt mỏi chán chường. Không khí so với những địa phương khác trầm buồn hơn một chút, trong lầu đều là mùi vị ướt át, còn kèm theo mùi cá – đây là thành thị duyên hải, chạng vạng tối trong chợ sẽ có một đống cá nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay dư lại. Cá này bị bọn họ nhặt về, ở trong hành lang mở ra túi ny lon, dùng dao nhỏ rạch bong bóng cá, đem nội tạng nặn ra, lại ném qua một bên. Nếu như có người đi qua, bọn họ liền im lặng đem túi ny lon dịch qua một chút, tiếp tục đem nội tạng cá lấy ra. Cá rán là thức ăn mặn thường thấy nhất ở nơi đây. Bất cứ lúc nào, Nhậm Dận Bồng từ trong hành lang đi qua, đều có thể ngửi được mùi cá tanh như có như không.Nếu như nói Nhậm Dận Bồng là một giọt nước lẫn vào biển lớn. Gia Nguyên lại giống như ngư lôi, làm kinh động những con cá.Không phải là cá, Trương Gia Nguyên ngược lại thật giống cẩu, những kẻ mà Nhậm Dận Bồng bắt gặp, không chỉ một người. Hắn buổi tối không biết đi đâu, ban ngày lại thường xuyên ở nhà. Hắn thích dẫn người về nhà, trong phòng ngủ phát sinh thanh âm mập mờ, cũng có đôi khi hắn không ở trong phòng ngây người, hứng thú bừng bừng ngồi ở salon đánh đàn ghi-ta. Nhậm Dận Bồng tuy là có học qua nhạc khí, thế nhưng trình độ hoàn toàn không so được với hắn. Có thể cảm giác được Trương Gia Nguyên rất thích đánh đàn ghi-ta. Đàn Cello kia được anh coi là hung khí, giấu trong phòng ngủ, chưa từng cho Trương Gia Nguyên thấy.Trương Gia Nguyên lại mang một nam hài tử trở về, vừa lúc Nhậm Dận Bồng đang ngồi trên ghế salon. Cậu con trai kia thoạt nhìn rất nhỏ, nửa gương mặt đều chôn ở trong áo sơ mi rộng mở của Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng hoài nghi cậu ta là vị thành niên. Trương Gia Nguyên đỡ lấy cậu ta, một tay ở hông không an phận mà sờ xuống dưới, Nhậm Dận Bồng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, hắn quay đầu về phía anh cười cười, đỡ cậu con trai vào phòng. Nhậm Dận Bồng ngồi trên salon nhắm mắt, chờ tiếng vang dần dần dừng lại. Mặc dù là đêm khuya, thế nhưng hắn cũng không có khái niệm thời gian. Cậu con trai kia cuối cùng được Trương Gia Nguyên đỡ ra, tư thế cực kỳ không được tự nhiên, dính chặt lên người Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên ngoài miệng kêu bảo bối, trên tay lại không chút lưu tình đem cậu ta đẩy ra ngoài. Cậu con trai kia giận dữ nhìn hắn, nhưng cũng không nháo với hắn. Trương Gia Nguyên đóng cửa lại, bắt đầu sờ túi, vuốt vuốt, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc.Nhậm Dận Bồng thấy người đi rồi, đứng lên nấu mì, suy nghĩ một chút, chỉ nấu một phần ba. Cuối cùng nước cũng sôi, anh cho vào một ít xì dầu. Trương Gia Nguyên đi tới bên cạnh anh, một tay chống tường đột nhiên đem anh vây lại, Nhậm Dận Bồng lại càng hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Tóc Trương Gia Nguyên không xoăn xoăn như lần đầu tiên anh gặp hắn, lúc này tóc hắn thẳng ra, ôm lấy mặt, thái dương có chút mồ hôi. Sắc mặt hắn hồng hồng, mang theo một chút phiền não ủ rũ. Hắn dán lên người Nhậm Dận Bồng, cầm điếu thuốc nhét vào lửa, đầu thuốc cháy, hắn thối lui, đồng thời rất tự nhiên đổ hết cả gói mì vào. Nhậm Dận Bồng nghi ngờ nhìn hắn, Trương Gia Nguyên nói: "Tôi cũng đói bụng." Sau đó đập thêm hai quả trứng gà vào."Chỗ này hai người không đủ ăn." Ý tứ của Nhậm Dận Bồng chính là không muốn chia sẻ với hắn: "Anh có thể gọi thêm đồ ăn ngoài, gần đây có KFC.""Tôi chưa bao giờ ăn KFC." Trương Gia Nguyên hít mạnh một hơi thuốc lá, phiền toái trên mặt có chút hòa hoãn, đỏ hồng rút đi, trên gương mặt tái nhợt lộ ra biểu tình tham lam sung sướng, sau đó mở miệng nói: "Anh biết tại sao không?" Nhậm Dận Bồng im lặng nhìn hắn."Tôi khi còn bé mua một con gà con trước cổng trường, lông mềm mềm, vàng vàng, rất khả ái." Trương Gia Nguyên nắm nắm tay diễn tả một chút, "Nhưng mà ba tôi không cho tôi nuôi, ông nói với tôi ông sẽ đem gà con tặng cho người khác, sau đó đưa tôi đi ăn một bữa KFC bồi thường. Buổi tối trước khi ông đi ra ngoài tản bộ, đem gà con bỏ vào trong hộp.""Mùa đông phương Bắc rất lạnh," Trương Gia Nguyên nói tiếp, "Ba tôi đem hộp đặt ở trên tường rào bên ngoài tiểu khu, tôi nhìn thấy gà con lộ ra, thế nhưng gió quá lớn, nó mới vừa thò đầu ra bên ngoài dò xét liền rụt trở về. Đêm đó gió thực sự lợi hại, luôn vù vù. Tôi nằm ở trên giường nghĩ, gà con sẽ bị người phát hiện ra trước hay là bị gió to hất tung xuống đất trước. Ngày hôm sau tôi đi xem, gà con cùng hộp đều không thấy. Sau đó tôi không đi ăn KFC, bởi vì tôi phát hiện thứ tôi yêu thì ra chỉ đáng giá một bữa KFC."Câu chuyện này rất thuần khiết, hồn nhiên, cùng với Trương Gia Nguyên chán chường hút thuốc trước mắt quả thật có chút không tương xứng, nhưng ánh mắt Trương Gia Nguyên thoạt nhìn rất nghiêm túc, anh cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn như vậy, cho nên Nhậm Dận Bồng trong chốc lát có chút nghẹn lòng, nhưng Trương Gia Nguyên lại nở nụ cười."Anh sẽ không tin là thật chứ!?" Hắn nhìn Nhậm Dận Bồng: "Chuyện đó là tôi nghĩ ra đấy, tôi không thích ăn gà, tôi thích người khác ăn gà của tôi." (ám chỉ kê kê)Vốn là một chuyện cũ bi thương, cuối cùng lại biến thành một trò cười. Nhậm Dận Bồng siết túi mì không biết đang nói cái gì. Quần áo Trương Gia Nguyên đang mặc có vài chỗ lộ ra dấu vết đậm màu. Hắn thản nhiên đối mặt với ánh mắt tò mò không che giấu của Nhậm Dận Bồng, làm mặt anh không tự chủ có chút phiếm hồng. Tôi không để bụng. Nhậm Dận Bồng trong lòng âm thầm nghĩ, lắc đầu vứt bỏ những ý nghĩ kỳ quái.Năm Nhậm Dận Bồng mười tuổi, ba anh dẫn anh đến Bắc Kinh tham gia sát hạch cấp tám Cello. Thi xong dẫn anh đi ăn KFC. Hồi đó KFC vẫn là thứ các bạn nhỏ truyền miệng nhau rằng ngon nhất trên đời. Trong viện có một đứa nhỏ ba ba làm việc ở Bắc Kinh, mỗi tháng đều sẽ mang một phần về. Anh ngồi ở cửa viện thèm thuồng nhìn bạn nhỏ kia gặm đùi gà. Có một lần đứa bé kia tiện tay đem xương gà ném xuống đất, anh chậm rãi đi tới muốn nhặt, ngẩng đầu nhìn thấy ba anh đi nhanh tới, một cái tát đem anh hất tung xuống đất.Mỹ thực mong nhớ ngày đêm đang ở trước mắt, anh ăn rất chuyên tâm, rất cẩn thận mà dùng khoai tây chiên quét sốt cà chua. Ba anh đang cùng người bán hàng cãi nhau. Cãi nửa ngày hùng hùng hổ hổ cầm hóa đơn ngồi đối diện anh."Mẹ nó," ba anh quát vào hóa đơn, "Một bữa ăn mà đắt như vậy." Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu nhìn thấy ba hai mắt trừng đến đỏ bừng, tay cầm hóa đơn phát run, cái biểu tình này tiểu hài tử nhìn thấy có chút đáng sợ, khi anh đang bị ba dọa sợ ba anh đột nhiên bế anh lên khen anh rất giỏi, hóa đơn bay lên trên bàn, anh nhìn thấy bên trên viết ba chữ -- 20 vạn (贰拾万- xấp xỉ 710 triệu tiền Việt)Nửa tháng sau cả nhà bọn họ cùng tới Bắc Kinh, đến tiệm chụp một bức ảnh gia đình, Nhậm Dận Bồng chỉ vào chấm đỏ nhỏ, đầu đội mũ đồng tiền, trong tay đang cầm một thỏi vàng, tấm hình này được lên nhật báo, gia đình anh lồng khung treo trên tường.Ba anh làm ăn tốt lên. Cũng đổi được một căn nhà lớn hơn, trong nhà cũng có rất nhiều khách đến. Mỗi lần ba anh uống say đều sẽ mặt đỏ tưng bừng mà nói nhà bọn họ là dựa vào một bữa KFC làm giàu như thế nào, thuận tiện bảo Nhậm Dận Bồng đàn bản Flight of the Bumblebee (Chuyến bay của Bumblebee), sau đó trong tiếng vỗ tay khách nhân lấy từ trong cặp da phong bao nhét vào tay Nhậm Dận Bồng. Cái này trở thành khởi nguồn cho số tiền tiêu vặt khổng lồ của Nhậm Dận Bồng. Thật lâu sau này, từ khúc Nhậm Dận Bồng đều đã quên, chỉ còn nhớ cách kéo đàn. Tuy là anh đàn cũng không hay, nghe càng giống tiếng ruồi muỗi bay loạn.Năm anh lớp mười ba mẹ có đứa con trai thứ hai. Tiệc đầy tháng làm rất lớn, mẹ của anh đeo rất nhiều vàng trên người, ôm đệ đệ rụt rè nghe khách khứa ca ngợi. Ba mẹ anh cũng không quên cho anh lễ vật, tặng anh một cây Cello rất đắt, anh xoa thân đàn màu đen từ trong thâm tâm cảm giác kỹ năng của mình không xứng với nó. Anh mặc tây trang đen, ở trên sân khấu kéo một khúc, vẫn là Flight of the Bumblebee, anh chỉ biết mỗi bài này.Lúc này anh đã cảm nhận được trong thân thể có cái gì không đúng. Dường như tinh lực của anh đều đã bị xói mòn.Anh nói với ba mẹ con không ngày nào cảm thấy vui vẻ, ba mẹ anh không tin. Càng cho anh thật nhiều tiền tiêu vặt, mua quần áo đắt tiền nhất, mặc dù anh mới chỉ là học sinh trung học.Mất đi khả năng cảm nhận hạnh phúc? Nói như thế nào nhỉ.Anh vẫn rất thích ăn KFC, khoai tây chiên mới ra lò bên ngoài giòn bên trong mềm, thêm phomai càng đúng vị, anh giống như khi còn bé đổ sốt cà chua lên, ăn từng miếng từng miếng. Ngồi trong quán chậm rãi nhấm nuốt khoai tây chiên anh vẫn nhớ đến buổi chiều hôm đó, ký ức càng mơ hồ anh càng muốn hồi tưởng, Nhậm Dận Bồng cảm thấy ánh sáng cả đời anh đang theo mặt trời lặn rơi vào đĩa khoai tây chiên.Khi về trong nhà đang có khách, anh theo lệ thường bị yêu cầu biểu diễn một bài, từ khúc gì cũng được, chỉ cần chơi là tốt rồi. Anh làm tư thế chuẩn bị kéo đàn, trong lòng lại vô cùng trống rỗng. Cửa sổ, cửa chính đều đang đóng chặt. Anh nhớ tới bản thân đã nói anh không muốn kéo Cello, không muốn đến trường, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào. Có thể là từ rất nhiều năm trước ở trong sân ba anh tát anh một cái, đem anh đánh nát rồi, anh không nói bất kỳ lời nào, thân thể lại phản kháng trước trái tim -- anh đẩy đàn ra, bắt đầu nôn khan.Trong lúc kịch liệt nôn mửa biến hóa anh sợ nhất đã xảy ra. Như xúc tu của con sứa ngày càng đâm tủa, biến thành có khớp xương. Mẹ anh ôm đệ đệ từ chỗ ngồi nhảy dựng lên. Ba anh lớn tiếng hô tên bác giúp việc, bảo bà từ phòng bếp mang cây lau tới. Anh nhìn bác giúp việc dùng sức lau chùi, cảm giác mình đang bị đập nát, con sứa kia cũng bị đâm thủng, nát bét một chỗ không ai ngó ngàng.Đây là một việc nhỏ, ba anh sẽ không tức giận với anh, quá trình làm giàu đã tu dưỡng ông, làm cho ông ôn hòa hơn rất nhiều, chí ít ông sẽ không ở trước mặt mọi người thưởng cho Nhậm Dận Bồng một cái bạt tai. Bốn mươi tuổi ông ngày càng mập ra trên mắt đeo kính viền vàng, khuôn mặt cũng hiền lành hơn. Vận khí ngày càng tốt, gia đình anh càng ngày càng vượng, anh liền càng ngày càng chán chường. Trước đây không như vậy, anh là ngôi sao may mắn trong miệng mọi người, đại thẩm ở chỗ chơi mạt chược đều muốn cầm tay anh hung hăng chà xát vài cái, nói là muốn dính hơi tài vận của anh.Anh từ phía nam thi đậu vào một trường phía bắc, lúc đi anh mang theo đàn Cello, cũng không cần ba mẹ ra tiễn. Anh đứng ở cửa xem bọn họ vui đùa, giống như những con rối đang diễn trò. Trong suốt vở diễn bọn họ tích cực hướng về phía trước, người điều khiển con rối phối âm cho bọn họ: "Từ nay về sau mọi người cùng sống thật hạnh phúc vui sướng." Nhậm Dận Bồng sờ trên đầu mình cũng phát hiện một sợi dây, xuyên thấu qua đỉnh đầu của anh đến trần nhà. Bên trong là vở kịch một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, bên ngoài có một con rối rơm bất động vô dụng.Nơi này mùa đông rất lạnh, cả thành phố đều là màu xám tro, chất lượng không khí rất xấu. Khói mù trầm trọng, tâm tình cũng trầm trọng, anh đi ở sân trường thấy xe cộ chậm rãi lướt qua, bình thường sẽ có vài ý nghĩ đem cổ nhét xuống dưới bánh xe. Anh nghĩ như vậy không được, bèn đi bệnh viện mua thuốc. Thuốc này tác dụng phụ rất lớn, anh trợn tròn mắt có thể thấy búp bê cùng gấu con khiêu vũ, nhắm mắt lại cảm giác đầu to ra gấp mười mấy lần, ở trong biển xoay tròn cuối cùng chìm vào Long cung. Ngày hôm sau tỉnh lại anh nhìn thấy trên cánh tay mình sinh ra mấy vết máu, bạn cùng phòng nhìn anh giống như thấy quỷ, anh cảm giác mình xong rồi.Suy nghĩ một chút, anh muốn thuê một căn phòng, trong nhà chỉ cho anh tiền đủ ăn, không đủ cho anh thuê phòng.Anh đối với mọi người đều sinh ra cảm giác hổ thẹn, ngoại trừ Trương Gia Nguyên.Chuyện cũ của Trương Gia Nguyên không phức tạp như anh, hắn vốn là một nam sinh phản nghịch. Có một ngày hắn đến muộn, lúc đang khóa xe thầy chủ nhiệm đã tịch thu của hắn ba cái điện thoại di động lớn tiếng hướng hắn chạy tới. Hắn suy nghĩ một chút, tiện tay cầm theo khóa sắt, dùng ổ khóa đập vào đầu thầy chủ nhiệm, nam sinh trung học phản nghịch từ nay về sau biến thành thanh niên phản nghịch lêu lổng.Nhậm Dận Bồng mơ một giấc mơ quái dị, anh mơ thấy mình bị một người đè xuống giường. Tứ chi của anh bị ghìm chặt, mí mắt nặng đến không mở nổi, anh nỗ lực muốn nhìn rõ dáng dấp người kia, nhưng chỉ có thể nhìn được một bóng đen. Anh không thể động đậy, giãy dụa không có kết quả, hỏi bóng đen kia là ai, bóng đen kia trả lời: "Ta là một lực lượng bất cứ lúc nào cũng có thể áp chế ngươi."Khi tỉnh lại toàn thân anh đều là mồ hôi lạnh, ngực đau đớn như bị dao cắt, sát vách từng tiếng từng tiếng rên rỉ, không biết là bị bọn họ ảnh hưởng nên mới nằm mơ, hay là trước khi ngủ uống hai viên thuốc. Anh nghe đến vô thức đem bàn tay vào trong quần lót, động tác càng lúc càng nhanh, thế nhưng kỹ thuật rất kém cỏi, đỉnh chỉ chảy ra một ít dịch thể, anh thử trong chốc lát liền từ bỏ, rút tay ra đem dịch thể bắn lên bụng sờ một chút, anh đã hơn hai mươi rồi còn không biết tự an ủi, quả thực hoang đường. Anh cảm thấy cổ họng tanh ngọt, khó chịu bóp lấy ngực ho khan, anh nhớ lại lúc Trương Gia Nguyên ở trước mặt anh hút thuốc, hút một điếu liệu có dễ chịu hơn không? Nghĩ tới Trương Gia Nguyên, anh lập tức đem mình giấu vào trong ổ chăn. Ngoài cửa lại truyền tới một tràng tiếng gõ."Đi ăn cơm" Trương Gia Nguyên chỉ vào phòng bếp, mùi mốc lẫn với mùi cháy khét, làm cho cả căn phòng tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị. Hắn đem tất cả cửa sổ đều mở ra, cuối thu gió lạnh thổi tới, Nhậm Dận Bồng cả người nổi da gà."Tôi mang anh ra ngoài ăn." Trương Gia Nguyên nói, Nhậm Dận Bồng liếc về phía cậu trai từ trong phòng đi ra, Trương Gia Nguyên hơi nhíu mày lại: "Không cần để ý cậu ta."Không cần để ý không cần ngại mà cậu ta chỉ mặc mỗi quần lót từ trong phòng Trương Gia Nguyên đi ra, ngồi trên salon mặc quần áo, lúc đi còn mập mờ cười với Nhậm Dận Bồng một cái, Nhậm Dận Bồng nhịn không được lại run run."Đi" Trương Gia Nguyên chỉ mặc quần ngủ, đi lên trước nắm lấy anh: "Vừa lúc tôi phải đi làm."Đi làm, thì ra là ở quán bar, Nhậm Dận Bồng lần đầu tiên tới quán bar, cảm giác thật mới lạ, cái loại tâm trạng rách nát khi uống thuốc ngủ, thì ra đợi ở quán bar cũng là loại cảm giác này, loại cảm giác bỏ tiền mua vui sướng, anh chưa từng nghĩ tới.Một cô gái mặc quần mỏng da báo chạy tới ngồi bên người Trương Gia Nguyên, dán lỗ tai Trương Gia Nguyên nhỏ giọng nói gì đó. Trương Gia Nguyên mang theo cô ta rời đi, một lát sau lại trở về, hướng anh giơ giơ điện thoại di động, tài khoản của hắn vừa được cộng tiền. Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu, thấy cô bé kia được một người nam nhân trung niên ôm rời khỏi quán bar."Cậu vừa môi giới hai người họ với nhau" Nhậm Dận Bồng nói."Là chuyện ngươi tình ta nguyện, sao phải nói khó nghe như vậy." Trương Gia Nguyên trả lời: "Cơm tối cùng tiền thưởng đều có.""Cho nên cậu mới làm những chuyện buồn nôn như thế."Ánh đèn chớp lóe, từng chùm đèn màu chiếu trên mặt Trương Gia Nguyên, hắn đột nhiên không cười nữa. "Vậy còn anh? Anh đứng ở lập trường gì chỉ trích bọn họ?"Trong tiếng nhạc càng ngày càng lớn, Nhậm Dận Bồng ngồi ở trong đó, có một nỗi sợ hãi như thủy triều xông tới, cảm giác e ngại khi phải lộ ra bản chất, anh ở trong thủy triều cởi ra ngụy trang, biến trở về thành con sứa vung vẩy xúc tu trong nước.Kẻ không muốn sống như anh nên đứng ở lập trường gì chỉ trích bọn họ, anh cũng không biết.Lúc hai người trở về mùi vị kia vẫn không tan hết, Trương Gia Nguyên đóng cửa sổ lại một nửa, đỡ Nhậm Dận Bồng ngồi lên thảm. Hắn ngồi bên cạnh ôm vai anh nói: "Chuyện ngày hôm nay đừng nghĩ nữa.""Cậu rõ ràng có thể làm chút chuyện tốt." Nhậm Dận Bồng nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nói."Ui, chuyên gia giáo dục giả vờ giảng đạo đức cho tôi?" Trương Gia Nguyên cười với anh, "Tôi có thể nhìn ra anh cũng là một kẻ tồi. Tôi là khối u ác tính của xã hội, gây hại cho người khác, người người chỉ muốn loại trừ, còn anh chỉ là một kẻ rữa nát, muốn ở trong nhà..."Hắn còn chưa dứt lời, Nhậm Dận Bồng sắc mặt biến đổi. Sau đó anh liền một quyền đánh vào trên mặt Trương Gia Nguyên.Anh đánh xong cũng bối rối, năng lượng tiêu hao quá nhiều không cách nào điều chỉnh tâm tình. Anh bình thường rất bình tĩnh, đều yên lặng tiêu hóa hết những biến động sâu trong nội tâm mình, nhưng Trương Gia Nguyên phá nát anh, làm cho anh chẳng biết tại sao cảm nhận được một ít tâm tình kịch liệt, anh tinh tế thưởng thức cái loại tâm tình không thường có này, không tự chủ lộ ra vẻ mặt mê mang."Oa," Trương Gia Nguyên bình luận: "Biểu tình này của anh, tôi muốn xem từ lâu rồi." Hắn tiến tới, đem Nhậm Dận Bồng ép trên ghế sa lon, hắn thông thạo xoa nhẹ phía dưới anh, dùng chân ngăn chặn đầu gối Nhậm Dận Bồng, nói với anh: "Như này, chúng ta không ai nợ ai."Không đợi Nhậm Dận Bồng phản ứng hắn liền hôn anh, khi anh thở không nổi lại lập tức thối lui, từ trong túi lấy ra một cái áo mưa, vừa xé mở vừa giáo dục anh: "Anh về sau làm cùng con gái, nhất định phải nhớ kỹ mang đồ bảo hộ," hắn lấy áo mưa, hướng về phía ngọn đèn thử kéo kéo hai cái, "Không mang bảo hộ làm người ta mang thai, anh sẽ gặp phiền phức lớn, không muốn mang đồ bảo hộ cũng được," hắn đeo bao vào, hướng về phía Nhậm Dận Bồng lộ ra một nụ cười đơn thuần, "Anh phải nhìn chằm chằm cô ta uống thuốc, nhất định phải nuốt xuống mới có thể yên tâm, tôi đã từng bị người ta hãm hại đòi tiền bồi thường như thế."Nhậm Dận Bồng mất một chút thời gian mới tiêu hóa xong chuyện này."Cậu thích nam," anh tận lực dùng từ uyển chuyển một chút, "Nhưng trước đây cậu từng làm con gái người ta mang thai?""Gần đây tôi thích nam" Trương Gia Nguyên vừa chỉnh lại bao vừa trả lời. Đeo xong hắn ngẩng đầu thấy Nhậm Dận Bồng đang dùng ánh mắt như nhìn một thứ thật bẩn thỉu trông coi hắn, vì vậy hắn hướng Nhậm Dận Bồng cười cười."Chê tôi buồn nôn?" Trương Gia Nguyên dùng tay xoa thắt lưng Nhậm Dận Bồng, chậm rãi bò qua, nhỏ giọng nói: "Vậy kế tiếp anh phải nhìn thật cẩn thận đó."Thân thể anh cứng đờ, nghe Trương Gia Nguyên ghé vào lỗ tai nhẹ giọng: "Bởi vì buồn nôn còn chưa bắt đầu."Nhậm Dận Bồng cảm thấy đầu óc cùng thân thể đều hoảng sợ, Trương Gia Nguyên đem cả người hắn lấn tới, tư thế như vậy làm cho anh không phản kháng được, mà Trương Gia Nguyên cũng không để cho anh thoải mái. Anh không được tự nhiên, không ngừng thở dốc, lại khó chịu muốn ói, anh không dám trực tiếp nôn lên người Trương Gia Nguyên, xấu hổ đến có chút muốn khóc, anh chỉ có thể dùng cánh tay che mắt, lại bị hắn không chút lưu tình ngăn cản."Thả lỏng," hắn nắm cổ tay anh, dẫn dắt anh sờ vào chỗ giao hợp: "Thả lỏng ra, anh không thả lỏng hai ta đều không dễ chịu." Nhậm Dận Bồng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, anh vỗ vào sau gáy hắn một cái. Lúc này Trương Gia Nguyên lại không tính toán với anh, hắn nhổm dậy, tỉ mỉ đem tóc mái ướt nhẹp của Nhậm Dận Bồng gạt qua một bên.Nhậm Dận Bồng trong đầu tê dại như bị điện giật, làm cho anh có chút ngẩn ngơ, nhưng cảm giác đau đớn lại rất chân thật, liều mạng đem anh kéo về hiện thực, anh bị lôi kéo không tìm được phương hướng, bị Trương Gia Nguyên dụ dỗ mở ra chính mình, dùng mùa xuân trong thân thể đón nhận hắn. Anh trợn mắt nhìn ngọn đèn từng chút từng chút thay đổi, ánh hoàng hôn chiếu trên người Trương Gia Nguyên, làm hắn ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, hắn cúi người ghé vào lỗ tai anh liếm láp nói gì đó, anh chỉ có thể trợn mắt, khó khăn kiềm chế thở dốc. Anh nghe không rõ, trong đầu trở nên trắng xóa, những cú đưa đẩy làm anh căn bản không mở mắt nổi, anh cong người đón lấy luồng ánh sáng bạc kia, lưng cùng cổ mất đi điểm chống đỡ, phảng phất như ở trong mây, như ở trong sóng triều, một giây kế tiếp sẽ rơi xuống. Anh bất giác hoảng hốt, không phải vì trôi lơ lửng bất định, mà là anh dường đang rơi xuống. Đúng lúc này Trương Gia Nguyên trượt tay đến bên eo anh, ở giữa không trung vững vàng nâng anh dậy. Hắn dùng tay kia đè lại vai anh, như vừa mới tìm được một điểm mà thăm dò đâm vào, ánh mắt anh dán chặt vào người Trương Gia Nguyên.Anh cảm thấy không công bằng, Trương Gia Nguyên cởi sạch anh, nhìn anh không sót chỗ nào, đem anh giống như con trai tùy tiện vớt lên trong sông cạy ra. Anh không biết Trương Gia Nguyên đang suy nghĩ gì, anh không có manh mối.Trương Gia Nguyên đang suy nghĩ gì cũng không khó đoán như vậy, chẳng lẽ anh thật cho là bọn họ là tri âm tri kỷ cùng chơi đàn?Nhậm Dận Bồng tỉnh rất trễ, anh là tự tỉnh dậy chứ không phải do ánh sáng, cửa sổ căn nhà này không đón được ánh mặt trời, như vậy tiền thuê nhà sẽ đắt hơn. Anh mở mắt, thấy Trương Gia Nguyên ghé vào bên giường nghịch tay anh, kéo những ngón tay cong cong của anh thẳng ra, lại buông tay nhìn chúng nó chậm rãi cong lại. Hắn chơi đến tràn đầy phấn khởi, giống như thứ hắn đang chơi không phải là mấy ngón tay, mà là một con mèo đang phơi bụng. Nhậm Dận Bồng chậm rãi nắm tay lại rút về trong chăn. Trương Gia Nguyên ngược lại không cảm thấy xấu hổ. Chỉ chỉ Cello đặt ở góc phòng nói với anh: "Không nghĩ tới anh còn biết cái này, có muốn trổ tài chút không?""Tôi không thích kéo Cello.""Anh tùy tiện chơi một đoạn.""Khó nghe." Anh kéo xong Trương Gia Nguyên phê bình: "Tài nghệ kém cỏi lại không có tình cảm, đơn thuần là khó nghe.""Vậy không kéo nữa." Nhậm Dận Bồng rất thức thời đặt đàn về chỗ cũ, sau đó nói với Trương Gia Nguyên: "Ra biển với tôi không?"Anh tới đây hai năm, cho tới bây giờ chưa từng ra biển.Nước biển là một màu xám tro, có thể thấy được vết tích của thời đại công nghiệp không chút lưu tình mà hiển lộ ở mỗi một góc của thành phố. Cuối thu gió lạnh làm cho bọn họ co lại thành một khối, Trương Gia Nguyên dùng ánh mắt mà hỏi anh tại sao phải đem hắn tới nơi này chịu tội? Trên bãi biển có một dì đẩy xe bán bánh rán đi qua, không nói lời nào đưa cho bọn họ mỗi người một cái, lại tiện tay sờ vào túi hắn lấy đi hai mươi đồng. Trương Gia Nguyên tay mắt lanh lẹ, giữ lại tiền, cùng dì ta cò kè mặc cả một lúc lâu về sau thành giao hết mười lăm đồng. Hai người ngồi trên bờ cát gặm bánh rán. Cái bánh rán này để đã lâu, khó cắn muốn chết, Nhậm Dận Bồng ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa, nói với Trương Gia Nguyên: "Tôi sắp bị nghẹn chết.""Anh bây giờ chết cho tôi xem." Trương Gia Nguyên không chút do dự đáp lại.Bởi vì, nào có dễ dàng chết như vậy đâu? Trương Gia Nguyên không dễ dàng chết, Nhậm Dận Bồng không dễ dàng chết, mỗi một người già trong tòa nhà kia cũng không dễ dàng chết. Ban đêm không ngủ được, bọn họ lục lọi hộp sắt bên người, lấy ra bánh quy, trừng mắt nhìn đêm tối, từng chút từng chút nhấm nuốt đợi hừng đông.Có lẽ anh không nên chết, dường như anh không còn muốn chết như trước nữa, sau khi gặp phải Trương Gia Nguyên, anh không cảm thấy bản thân trở nên tràn đầy, ngược lại cảm thấy sinh mệnh sinh ra rất nhiều trống rỗng, cần phải từ từ bổ khuyết những chỗ trống.Anh nghiêng người, nói với Trương Gia Nguyên: "Ngày đầu tiên gặp cậu, tôi lúc đó muốn tự sát."Trương Gia Nguyên vẫn còn toàn tâm toàn ý đối phó với bánh rán khó nuốt, hắn liếc mắt: "Anh muốn tự sát còn chặn tôi ở cửa ầm ĩ nửa ngày?"Nhậm Dận Bồng ngẫm lại cảm thấy có đạo lý, nói không chừng ngày đó hắn không đến, mình cũng sẽ không đi tìm chết. Anh dễ dàng tức giận với người ta như vậy sao có thể đơn giản đi tìm chết?Tuy là anh biết hai người làm chuyện đó không phải xuất phát từ tình yêu, thế nhưng vừa làm xong, thân thể rất kích thích, tâm tình anh cũng kích động, tên ngốc trước mắt tựa hồ thuận mắt hơn vài phần. Cho nên anh liền đứng lên hỏi Trương Gia Nguyên: "Vậy cậu sẽ đi sao?"Trương Gia Nguyên dùng ánh mắt 'có phải ngủ với anh một lần anh liền cho rằng tôi sẽ chhạy làng sao?', không chút do dự nói: "Trước khi tôi đi tôi sẽ đem anh bán cho dì bánh rán đổi lấy ít tiền lộ phí."Quên đi, Nhậm Dận Bồng lại ngồi xuống, nheo mắt nghĩ, chí ít Trương Gia Nguyên sẽ cùng anh ngắm mặt trời lặn ngày hôm nay.Vận khí tốt anh còn có thể ngắm mặt trời lặn ngày mai, mặt trời lặn ngày kia, rất nhiều rất nhiều mặt trời lặn có thể ngắm, dù sao, anh chính là người rất dễ thẹn quá hóa giận, nhưng sẽ không dễ dàng đi tìm chết nữa.END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me